Hơn ba mươi con mãng xà uốn lượn dao động mà đến, khắp nới bốn phía đều là xà, trên những song sắt đang giam hãm cả hai vang lên thanh âm “tê tê” của xà lân (vẩy rắn) ma sát vào thanh sắt mà phát ra, cái miệng mở to, đỏ tươi như máu, hai chiếc răng nanh mang theo nọc độc giết người giương ra, phun ra những tia độc, từng trận khói trắng tanh nồng phản phất trong không khí.
Từ trong bóng đen mù mịt, một cự mãng to lớn khác lao ra, xà mâu nồng đậm sát khí, giương nanh, thân hình dài hơn ba thước, lại nhanh nhẹn, mềm nhẹ như nước, uyển chuyển lao đi trong không khí…
Mẫn Hách không hề nghĩ nhiều, hỏa cầu màu lam trong tay lập tức phóng khai, đối với những “vị khách không mời” hung hăng ném tới.
“Oành!” Hỏa cầu vốn là nhắm ngay đầu rắn, nhưng mà, nó lại hình như có linh tính, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quay đầu đi, hỏa cầu bắn đến lệnh qua một bên, trúng vào song sắt, vang lên một tiếng nổ kinh người.
“Thử!” Nó giống như bị chọc giận, đầu giương lên, dùng vận tốc mãnh liệt lao đến, giương miệng máu, như muốn đem hai người bọn họ cắn nát thành trăm mảnh, hung hăng nuốt vào bụng.
Không kịp né tránh, tốc độ của xà cực nhanh, so với tốc độ của phàm nhân là không thể so sánh, hai người đứng tại chỗ, trên người toát ra mồ hôi lạnh.
“Tới vừa lúc!” Trong phút chốc, Mẫn Hách hét lớn một tiếng, trong tay, hỏa cầu màu lam lại ngưng tụ, hơn nữa năng lực, cường lực, lẫn tốc độ rõ ràng so với lần trước tăng lên rất nhiều.
Ngay tại thời điễm xà khẩu (miệng rắn) gần như đã ở trước mặt hai người, hỏa cầu màu lam lập tức được phóng ra, nhét vào bên trong cái miệng loang loáng máu tươi đang trương rộng kia, lớn nhỏ vừa vặn lấp đầy khoan miệng của nó, mãnh liệt thiêu đốt.
Đau đớn từ khoan miệng lan đến toàn thân, đại xà quay cuồng, gục xuống, cái mồm như chậu máu quằn quại dưới chân Y Y, thở hổn hển, một cổ hương vị tanh hôi xông vào mũi, nàng sợ đến mức nhảy lùi về sau một bước, cước bộ loạng choạng muốn ngã, một bàn tay to lập tức vươn ra, tinh tế đỡ lấy eo nhỏ, đem nàng dịch chuyển ra phía sau thân mình.
Những con xà khác đang đồng loạt lao lên, nhìn thấy đại mãng xà bị công kích trọng thương, quằn quại trên sàn, dường như cũng hơi chấn động, không dám manh động, sức công kích vì thế cũng giảm đi đáng kể.
Không bao lâu, hỏa cầu màu lam càng thiêu càng vượng, mãng xà từng con bị thiêu đốt trong hỏa khí; hỏa khí hừng hực, mãnh liệt thiêu đốt, chiếu sáng toàn bộ hắc động, trong không gian nồng đậm phát ra một hương cháy khét ghê tởm; máu, xác xà, nọc độc, vươn vãi khắp nơi, khung cảnh kinh hoàng!
Y Y lúc này mới thấy rõ ràng, dưới ánh sáng bừng lên của hỏa cầu, bóng đen tạm thời bị đẩy lùi, nàng bàng hoàng, là ai có khả năng này, dưới hoàng cung nguy nga tráng lệ, canh phòng cẩn mật lại có thể xây dựng một mất động rộng lớn như vậy?
Rốt cục, cự xà bị thiêu sạch, một mảnh cặn cũng không còn lại, chỉ để lại một mùi tanh hôi gay mũi.
“Ngươi, không phải cần nó để điều chế giải dược sao? Giết nó, còn có nhiều xà như vậy, vạn nhất độc của ngươi phát tác, ai có thể đối phó.” Nàng đột nhiên nghĩ đến việc này, nhìn cánh tay trái của hắn vẫn còn dính ám khí, lo lắng mân mê mi tiêm, một tay nhẹ nhàng thuận hoạt ống tay áo của hắn, nhắc nhở.
“Không cần giải dược, bổn vương vẫn có thể chịu được!”
Hắn, môi đỏ mọng nhất câu, bộ dáng tỏ ra rất tự tin, nhưng mà, bộ tấn đã có chút suy suyễn, loạng choạng lùi một bước, mái tóc bị hất tung, hỗn độn phiêu tán trong không khí, vài lọn tóc bị mồ hôi bệt lại, dán sát vào gương mặt hơi tái xanh.
Ngón tay ngọc bích đột nhiên vươn ra, đưa đến trước mặt hắn, vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa, rối loạn trước mắt hắn, kéo ra sau tai, động tác nhẹ nhàng, ngón tay mềm mại lướt qua da thịt, vô tình mang lại cho hắn một trận khoái ý dào dạt.
Hắn ngẩn ra, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ở ngang tai, gương mặt tuy có xanh xao, tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn trong suốt rạng ngời, dường như trên thế gian này không có bất kì thứ gì có thể so sánh vói sự trong trẻo toát ra từ đôi mắt ấy.
“Phải nhìn thấy rõ ràng mọi vật mới có thể hảo hảo bảo toàn mạng sống.”
Nàng nhẹ giọng nói, lần đầu tiên, trừ bỏ Phù Vân Khâu Trạch, nàng dựa vào một nam nhân khác, lại là địch nhân đối đầu nhiều năm, thật là tạo hóa trêu người, không ai có thể biết được tương lai, có chút buồn cười, Y Y nghĩ thầm trong bụng.
Cự mãng lúc đầu bị bất tỉnh, nằm yên không nhúc nhích ở một góc, thấy hắn không hề động tĩnh, lại đánh trống reo hò đứng lên,“Thử thử” hộc xà tín, tấn công bất ngờ, kêu gọi đồng loại, xà từ trong hắc động lại lần nữa lao đến tấn công, phối hợp chặt chẽ, không cho địch nhân có một chút cơ hội phản kích.
Không tốt! Y Y da đầu một trận run lên, không nghĩ tới xà cùng xà còn có thể hợp tác liên hệ, tình huống trước mắt, chính mình cùng Mẫn Hách yêu nam, mạng sống e là ngàn cân treo sợi tóc!
“Ngươi tránh ở phía sau bổn vương, không cần nhô đầu ra.”
Hắn cúi đầu dặn dò, ánh mắt diệu diệu nhìn chằm chằm cự mãng cùng đàn xà chung quanh, không hề có nửa điểm sợ hãi.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, dạ minh châu trong tay hơi đưa cao một chút, tinh tường nhìn đến sườn mặt của hắn, gương mặt hắn lúc này không giống như bình thường, luôn phủ mị tà tứ, mà lại bật lên phong tái tuấn thượng của một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, đôi mắt hẹp dài lóe sáng như mãnh báo đang gắt gao nhìn chằm chằm địch nhân đang xâm phạm lãnh thổ của chính mình, ánh mắt như có hồn, gầm rú, muốn đem địch nhân xé nát thành trăm mảnh.
Này, mới là bộ dáng chân chính của Mẫn Hách yêu nam sao? Nàng kinh ngạc, cứ như thế trợn mắt nhìn hắn, vì sao cảm giác lại chênh lệch nhiều như vậy?
“Hiện tại, tránh ở đâu đều không phải như nhau sao?”
Chua sót dương hạ khóe miệng, Y Y thở dài, tứ phía đều là địch nhân, đứng ở đâu cũng là nằm trong vòng vây mà thôi.
Hắn trầm mặc, không hề nói một lời, hai tay nhất hạp, mười ngón cuốn gấp khúc, mi mắt nhíu chặt, trong lúc đó, giữa hai tay, một hỏa cầu màu lam từ từ bật ra, bao bọc lấy thân thể hai người vào trong, đây là pháp lực rút hết tinh lực trong người hắn mà tạo thành.
Đó là…!
Trừ phi không phải thực bức thiết, thuật pháp bình thường không cần đến lực lượng cường đại như vậy, đem hết tinh nguyên trong cơ thể ra mà vận thuật, tinh lực toàn thân đều bị bức ép ra toàn bộ; nếu sử dụng loại thuật pháp này, không những thương tổn tứ chi, hơn nữa muốn khôi phục pháp lực như cũ, cũng tốn ít nhất một tháng, đó là cái giá phải trả khi có người muốn sử dụng loại bí thuật này.
“Thử, thử thử!”
Chúng xà đồng tâm mà lên, vây hai người trong một vòng tròn, chỉ cần có một con bị đánh bật ra, lập tức có một con chen vào thế chổ, không một kẻ hở, tất cả đều giương nanh, dũng mãnh lao tiến như nổi cơn điên!
Hỏa cầu màu lam che chắn công kích không ngừng của cự mãng cùng đòan xà, rung bật, trong một khắc, tầng bảo vệ màu lam đột nhiên mỏng đi rất nhiều, rồi bất ngờ vỡ tung, chỉ còn tản mác một chút huỳnh quang lập lòe màu xanh nhạt….
Cái này… xong rồi! Y Y cả người không ngừng run lên.
Ngay lúc tất cả cái miệng đầy nanh độc kề sát gương mặt của hai người, chỉ còn cách vài milimet, một cái đầu nhỏ màu lục từ trong ngực nàng từ từ chui ra, đánh cái ngáp, mê mang nhìn lại cự mãng.
Cự mãng cùng nhóm xà lập tức cứng ngắc lùi về sau, cũng trát hạ mắt, trong giây lát, tất cả đều cách xa bọn họ hai thước, sợ hãi nhìn tiểu lục, cúi đầu xuống, đôi mắt lục sắc yếu đuối giao xà cùng cái đầu nhỏ màu bạc.
“Tiểu lục!”
Y Y kinh hô, nó từ lúc nào đã chui vào trong xiêm y của nàng, nàng nhớ rõ là lúc thay đổi y phục thái giám không hề cho nó vào người mà, chẳng lẽ, nó vụng trộm lúc mình thay đồ đã lén lút chui vào?
“Là nó!” Mẫn Hách yêu nam tựa hồ cũng nhận ra nó, sắc mặt hiện lên một tia quái dị, thùy hạ mi mắt, không biết đang tự hỏi cái gì.
“Thử thử thử thử.” Tiểu lục thổ thổ xà tín, ngửi được một trận huyết tinh chi vị, đầu co rụt lại, chui trở vào trong ngực Y Y, tiến đến chỗ vết thương trầy da trên lưng nàng.
Lành lạnh, xà tín nhẹ nhàng liếm lên vết thương, miệng vết thương vốn đang rát bỏng đột nhiên mát mẻ lên rất nhiều, giống như được rửa sạch còn bôi lên một loại cao dược mát lạnh như bạc hà, thanh lương thấu thích.
Đoàn xà xung quanh cư nhiên bất động, vẫn vây hai người trong vòng tròn, nhưng không hề có một chút phản ứng công kích nào, cả xà tín cũng không động.
Liếm hoàn miệng vết thương, tiểu lục chậm rãi trườn trở lại trên ngực áo của Y Y, u lục ánh mắt nhìn chăm chú vào đoàn xà chung quanh, vươn xà tín.
“Thử thử thử.”
Ngắn ngủn ba cái thanh âm, nhưng lại khiến cho cự mãng kinh hãi dao động, oai oán giương miệng đỏ loang loáng máu tươi, rồi lập tức biến mất ở trong bóng tối.
“Tiểu lục! ngươi thật là lợi hại!”
Kinh ngạc cười toe tóet, Y Y điểm điểm một ngón tay lên tiểu đầu màu ngân của Tiểu lục, nó lại như rất là kiêu ngạo mà duỗi thẳng cổ, hưởng thụ tán thưởng của nàng.
“Ngô!”
Gương mặt tái xanh dần trở nên xám ngoét, không còn một tia huyết sắc, đôi mắt cũng đạm đi, không còn chuyển thành màu nâu, cánh môi mất đi vẻ đỏ tươi sống động ngày thường mà thay vào vẻ tái nhợt, run run bật ra một tiếng, cả thân người liền như bị rút hết khí lực, ngã sầm xuống mặt đất, y bào đỏ tươi ủ rũ như một ngọn lửa bị dập tắt, lụi tàn….