ư đồng trạm khắc tinh xảo, bạc hà thảo (lá bạc hà) làm nhiên liệu, hương thơm tinh tế thơm mát tràn ngập toàn bộ gian phòng, bức rèm che nhẹ lay động, hé ra bức bình phong ở phía sau được làm bằng gỗ đàn hương, trên đó là một bức tranh thủy mặc (tranh phong cảnh), sa mạc quạnh quẽ, bí ẩn không một bóng người dưới gam màu chủ đạo là màu đen càng tăng thêm sự huyền bí và nguy hiểm.( Vịt : M. hãy tỏ ra mình an toàn đi nào =]]] ) “Này, mới sáng sớm , ngươi không đi hầu hạ hoàng phi, đến Mẫn Hách vương phủ làm cái gì?” Hoàng thục phi ngồi ngay ngắn ở bên giường, mày phượng nhướn cao, toàn thân phủ một màu vàng nhạt, y phục được cắt may tinh tế bó sát những đường cong vẫn chưa bị thời gian làm ảnh hưởng, trân quí xòe rộng phủ xuống đất, xinh đẹp tựa như một đóa mân côi (hoa hồng) diễm lệ thoát tục.
Mị nhãn khẽ nâng, trên mặt có một tia mỏi mệt, quay mặt lại nhìn về phía hoàng nhi vẫn đang ngủ say như trước, trong mắt Hoàng thục phi dâng tràn một nỗi xót xa.
Biết được Hoàng thục phi đang nổi giận vì chính mình không làm tròn nhiệm vụ, không kịp thời thông báo tình hình của hoàng phi Y Y, Mạc Thanh cúi đầu quỳ trên mặt đất, sắc mặt buồn bực, hai tay để trong cổ tay áo, do dự một lát, vẫn là quyết định mở miệng:“Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không có phát giác vết thương của hoàng phi đã bình phục, cũng không có điều tra rõ hoàng phi nuôi xà có thể giúp nàng trị liệu ngoại thương, đều là lỗi của nô tỳ, mới làm hại, làm hại Vương gia……” Hốc mắt đỏ lên, kích động che miệng, không nói thành lời.
“Câm mồm!” Hoàng thục phi sắc mặt kịch biến, hét lớn, đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Thanh, tát vào mặt nàng.
“Bốp!” Thanh âm vang dội thanh thúy.
Khuôn mặt trắng nõn lập tức hằn lên năm dấu tay, nước mắt trong suốt lã chã tuôn rơi, cắn môi dưới, vô luận như thế nào cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ là cúi đầu, nhìn Hoàng thục phi đứng ở một bên, tay của Mạc Thanh run lên nhè nhẹ.
“Lúc trước, nếu không phải hoàng nhi kiên trì giữ ngươi lại, ngươi cho là ngươi có thể sống đến bây giờ? Hắn khắp nơi che chở ngươi, thậm chí vì ngươi, hy sinh Lí cung nữ, mà ngươi, ngươi vì vương gia đã làm được những gì?” Khiển trách , nhìn thân ảnh đang quỳ trên mặt đất thật sự là chướng mắt đến cực điểm, hoàng thục phi cảm giác được lòng bàn tay nóng lên, ẩn ẩn một chút đau, trâm cài trên tóc lay động, ánh mắt tràn ngập tức giận, y bào phía trên mẫu đơn diễm lệ nở rộ, tuy là thịnh nộ nhưng vẫn không mất nhã khí.
Nếu không phải hoàng nhi không đồng ý, nàng đã sớm bất chấp tất cả đem ả giết người diệt khẩu, kế hoạch có thể thay đổi, nhưng tánh mạng của hoàng nhi thì chỉ có một cái.
“Là lỗi của nô tỳ……” Đôi mắt màu bạc không có tiêu cự, cúi thấp xuống, cảm nhận được đau rát trên khuôn mặt cũng không dám lấy tay xoa dịu.
“Đều là bởi vì ngươi, đều là ngươi!” Nói xong, bàn tay nâng lên muốn tát xuống lần nữa.
“Mẫu hậu!” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, ngăn lại Hoàng thục phi sắp phát cuồng.
Trên mặt tràn đầy vui sướng, nàng quay đầu, chỉ thấy một bàn tay xốc lên hắc sa (rèm màu đen), không biết khi nào đã nửa nằm nửa ngồi ngay ngắn trên giường, chỉ lộ ra không đến một nửa gương mặt, sắc mặt tuy là vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt màu nâu đã khôi phục nét tinh anh.
“Mẫn Hách, Mẫn Hách… con đã tỉnh, thật sự là quá tốt, mẫu hậu thật đúng là lo lắng gần chết.” Hốc mắt đỏ lên, xông đến, ôm lấy cổ hoàng nhi, anh anh khóc.
“Mẫu hậu, con không có việc gì,” trên mặt hiện lên một tầng ý cười, nhưng đôi mắt vẫn lãnh như băng, vô tình như nước, Mẫn Hách khẽ phớt tay áo, ý bảo Mạc Thanh đứng lên,“Việc này không trách Mạc Thanh, mẫu hậu cũng đừng tiếp tục tức giận nữa, nếu không, trên mặt sẽ có nếp nhăn.”
Bị lời nói của hắn làm cho nín khóc lại phải mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay trên bờ vai của hắn, Hoàng thục phi đứng dậy, xoa xoa nước mắt.
“Con lại vì nha đầu này mà mở miệng, nói cái gì thay mẫu hậu suy nghĩ, còn không phải là đang giúp nàng sao?”
Hắn là hoàng nhi do nàng dứt ruột sinh ra, tâm tính của hắn thế nào sao nàng lại không biết, tuy là hiểu được tâm tư của hắn, còn là không thể nề hà theo hắn mà đi, chỉ cần bình an vô sự là tốt rồi.
Đứng lên, Mạc Thanh kinh ngạc nhìn Mẫn Hách trên mặt lần đầu xuất hiện ôn nhu, hai má đỏ lên, không cách nào di dời tầm mắt, rất sợ cả đời chỉ có thể nhìn thấy được một lần duy nhất này thôi.
“Mẫu hậu cả đêm thức trắng, lúc nào cũng túc trực bên giường của nhi thần, lao tâm lao lực, trong lòng con vô cùng cảm kích, con sao lai đi giúp người ngoài mà chống đối mẫu phi được.” Hắn mỉm cười nói, vươn tay vuốt vuốt mười ngón tay trắng nõn, mảnh khành đang đặt trên vai mình .
“Hoàng nhi, con lúc ấy không phải đang mê man sao?” Ngự y nói là Mẫn Hách lâm vào hôn mê, phải cẩn thận chiếu cố, ngoại thương tuy không đáng ngại nhưng vẫn phải thay băng bôi thuốc thường xuyên, đúng giờ; nội thương còn cần an dưỡng một đoạn thời gian mới có thể hồi phục, nhưng là, đêm qua rõ ràng hoàng nhi còn chưa tỉnh, làm sao biết nàng vẫn luôn cận kề chăm sóc?
Khẽ nghiêng người, toàn thân vận một màu trắng, nửa người trên chỉ khoác hờ 1 trường bào, vì dịch chuyển mà lộ ra cơ bụng rắn chắc bị băng vải quấn quanh, xoay người, Mẫn Hách ngồi đối diện với mẫu phi.
“Tuy lúc ấy mê man, nhưng vẫn có ý thức, cho nên những việc mẫu hậu vì con mà làm, con đều nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).”
Nghe được lời này, Hoàng thục phi lệ ngân khóe mắt, chột thấy Mạc Thanh đang như khúc gỗ ngây ngốc đứng cạnh bên, trong lòng lại ngập tràn lửa giận, muốn đem nàng ra băm thành vạn đoạn (ta chém^^)
“Hoàng nhi, nếu không phải nàng không điều tra rõ ràng, kịp thời bẩm báo, hôm nay, con cũng sẽ không bị thương đến nông nỗi này, muốn mẫu hậu không trách phạt ả, mẫu hậu không thể đáp ứng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Đau lòng nhìn Mẫn Hách trên người đầy vết thương, băng bó khắp nơi, ngữ khí của Hoàng Thục phi vốn cứng rắn lại bất giác nhu hòa một chút.
Chưa lên tiếng, Mẫn Hách ngước mắt thấy ánh mắt chờ mong của mẫu hậu, lại nhìn đến thân ảnh xanh biếc đang quỳ rạp trên đất, hắn khẽ nhắm mắt lại, xoay xoay ban chỉ (giống nhẫn, nhưng to hơn nhiều, thường được đeo ở ngón tay cái^^) trên ngón tay, gương mắt toát lên vẻ âm trầm lãnh khốc
Khóe môi bất chợt cong lên, mày hơi nhíu lại, hắn cười như không cười, gương mặt tái nhợt đã nhiễm thượng màu hồng phấn, diễm lệ mà yêu mị.
“Được rồi, vậy tùy mẫu hậu trách phạt, con không có ý kiến.”
“Thỉnh hoàng thục phi trách phạt.” Mạc Thanh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lại nhanh chóng cúi dập xuống một lần nữa.
Này…… Thấy Mẫn Hách trên mặt diễn ngược ý cười, Hoàng thục phi đã hiểu được, tiểu tử này trời sinh là khắc tinh của nàng, vung tay áo:“Thôi.”
Quỳ trên mặt đất, Mạc Thanh còn đang chờ đợi trừng phạt, hóa thành ngây ngốc không hiểu vì sao lại được tha bổng, mất mấy giây mới cuống quít cảm tạ đặc ân.
“Bốn tên kia đều là phế vật, bản cung còn tưởng rằng những tên này có thể bảo hộ Mẫn Hách an toàn, không nghĩ tới, thật sự là một đám tốn cơm nuôi” đột nhiên nhớ đến việc này, hoàng thục phi trên mặt tức giận đến một trận xanh một trận trắng, nhất là Triệu Tử, dám không nghe lời tự mình hành động, đã chết cũng tốt, cho dù hắn lần này chưa chết, cũng nhất định phãi làm hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai! (cũng là chết luôn, ak, mà hình như ông này chưa chết phải hem zịt?)
Cúi người, một trận đau buốt từ thắt lưng làm mi run lên, mắt nhìn thấy vết thương trên người, MẪn Hách cười lạnh.
Chết tiệt, tiểu nha đầu YY kia dám biến hắn thành thế này, thương thế đầy mình, binh quyền là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau lần này nàng trong mắt các đại thần sẽ có cái nhìn khác, điều đó mới là chuyện lớn. Những kẻ này trước giờ luôn nể sợ sức mạnh của hắn, bây giờ hắn và nàng “lưỡng bại câu thương” (cà 2 đều bị thương), chỉ e…
“Quái thì trách ở,” (hok hỉu câu này là sao hết, zịt biết hok?) Hắn dừng một chút, tay bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, đôi mắt màu nâu trong phút chốc thiêu hồng,“Người của đối phương dường như đã biết trước người của bổn vương sử dụng tinh thông thuật pháp gì, liền cho cao thủ dùng pháp lực tương khắc khắc chế.”
“Cái gì?” Hoàng thục phi kinh ngạc kinh hô, lập tức lại im lặng, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Quỳ trên mặt đất, Mạc Thanh thân hình run lên, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Mẫn Hách Vương gia, ngón tay hơi xiết lại.
“Hoàng nhi, ý tứ của con, là có……”
“Gian tế.” Hắn lập tức tiếp lời, phiếm cười lạnh, đột nhiên nghiêng đầu nhìn mắt Mạc Thanh, thấy nàng mặt nhất bạch, lại kích động cúi đầu,“Người này, không phải Mạc Thanh, nàng căn bản ngay cả bốn thủ hạ của bổn vương lần này ứng chiến là ai cũng không rõ ràng, hơn nữa, nàng sở dĩ không thể điều tra rõ tình hình của Hoàng phi là vì Hoàng Thượng đã biết nàng là gián điệp, cho nên khắp nơi đề phòng nàng, rất nhiều chuyện không biết, không thể tra ra cũng là chuyện thường tình.”
Ngay lúc này tại sao hắn không lập tức trừ khử Mạc Thanh? Vì quân cờ này còn có thể lợi dụng, hơn nữa nàng đối với hắn luôn nhất mực trung thành và tận tâm.
Thì ra là thế, Hoàng thục phi hiểu rõ, khẽ gật đầu.
“Hoàng nhi đã biết gian tế là ai?”
“Bây giờ còn chưa thể khẳng định, bất quá..” Hắn lại xoay xoay ban chỉ, nở ra một nụ cười băng lãnh, thập phần đáng sợ “Rất nhanh, sẽ lộ ra dấu vết .”