(*)Trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng
Cảm giác bị người khác nhốt thật sự không dễ chịu chút nào. Cảm giác vệ sinh mà cũng bị người nhìn chòng chọc thì càng khó chịu hơn.
Bạch Tiểu Thố bị giam cầm ở hoàng cung Ô Quốc đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng ở đây, tất cả sinh hoạt của nàng đều ở trong phòng, mọi người thử nói xem nàng có thể không điên được sao?
Thỉnh thoảng Phi Hoa Ngọc tới thăm Bạch Tiểu Thố một chút, nhưng nàng rất không chào đón sư phụ của mình, không nói một câu nào, trực tiếp xem với sư phụ mình như là không khí. Phi Hoa Ngọc lại thản nhiên, mặc dù Bạch Tiểu Thố không nói gì với hắn nhưng hắn vẫn có thể tự độc thoại.
Hôm nay, Bạch Tiểu Thố nằm trên giường rất không thoải mái, lăn qua lộn lại mà không ngủ được, ngay cả bánh ngọt mỹ vị cung nữ vừa mới đưa tới cũng không muốn ăn.
Bạch Tiểu Thố bĩu môi, chớp đôi mắt to nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, nước mắt đọng tại trong hốc mắt của nàng chậm chạp không chịu rơi.
Tại sao sư phụ thối có thể quá đáng như vậy, cầm tù nàng ở chỗ này rốt cuộc có ý gì? Nàng rất muốn trở lại quân bên người Vương Gia phu, không muốn phí thời gian ở chỗ này cùng sư phụ thối nữa, một chút cũng không muốn!
Bạch Tiểu Thố lặng lẽ lau khô nước mắt, động thân ngồi dậy, tâm tình không vui nhìn cung nữ giám thị nàng trong phòng này.
Nàng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung Ô Quốc, thế nhưng có rất nhiều người theo dõi nàng, nàng căn bản không có cách nào để chạy trốn. Sư phụ thối lại không để cho nàng hôn, nàng cũng không thể tùy tiện đi tìm nam nhân hôn một cái, biến thành thỏ chạy ra khỏi hoàng cung đi?
Mà cho dù nàng nguyện ý, sư phụ thối cũng sẽ không để cho một người đàn ông đến để nàng hôn. Hắn là tên sư phụ thối đầy bụng những ý nghĩ xấu, chút khôn vặt của nàng sao có thể thoát khỏi ánh mắt hắn được!
Nếu tiểu Thanh ở đây thì tốt quá, nhưng nàng và tiểu Thanh bị sư phụ thối tách ra, giờ cũng không biết tiểu Thanh thế nào rồi.
Bạch Tiểu Thố nặng nề thở dài một tiếng, tiếp tục nằm dài trên giường, dùng cánh tay che kín mắt mình, tâm tình phiền não muốn đánh người.
Lúc này, Phi Hoa Ngọc lặng lẽ đi vào, phất tay ý bảo toàn bộ cung nữ trông chừng Bạch Tiểu Thố lui ra ngoài.
"Tiểu Thố nhi, sao vậy, thân thể không thoải mái à? Có muốn vi sư bắt mạch thay nàng không?" Phi Hoa Ngọc bước đến ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi Bạch Tiểu Thố.
Nửa tháng gần đây Tiểu Thố nhi không hề để ý đến hắn, tính tình ương ngạnh.
Giọng nói này đối vơi Bạch Tiểu Thố mà nói đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, nhưng nàng chính là không muốn để ý đến người này, cố ý dứt khoát lật người, mặt hướng vào trong, hoàn toàn là bộ dạng xa cách.
"Tiểu Thố nhi, vi sư biết nàng vẫn còn giận, vi sư nhận lỗi với nàng, được không?" Phi Hoa Ngọc nhất quyết không tha, tiến sát lại người Bạch Tiểu Thố, ngón tay thon dài ác liệt nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng làm loạn, "Tiểu Thố nhi, nói với vi sư một câu đi, được không? Vi sư bị nàng làm cho buồn bực nửa tháng rồi, vi sư cảm thấy thật uất ức!"
Hắn thật sự khó chịu chết mất! Tiểu Thố nhi không nói chuyện với hắn, không gần gũi với hắn, gần đây hắn cũng không có tinh thần làm chính sự.
Bạch Tiểu Thố vẫn im lặng, cực kỳ chán ghét sự vuốt ve của bàn tay Phi Hoa Ngọc trên mặt nàng, tâm tình khó chịu hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
Sư phụ thối đáng chết, hắn nhốt nàng, vậy mà vẫn vô liêm sỉ yêu cầu nàng thân thiện với hắn à!
Phi, không có cửa đâu!
"Tiểu Thố nhi không để ý vi sư, vi sư chỉ có mình nàng là đồ đệ bảo bối thôi, nàng nỡ lòng nào để cho vi sư cô đơn một mình sao?" Phi Hoa Ngọc cực kỳ buồn bã sáp khuôn mặt yêu nghiệt của mình tới gần, thảm thiết nói, "Nếu như Tiểu Thố nhi vẫn chưa hết tức giận, vậy vi sư để cho nàng đánh mấy cái cho hả giận, được không?"
Ai, chọc Tiểu Thố nhi tức giận, hắn muốn dụ dỗ nàng như trước sao lại khó như vậy!
Bạch Tiểu Thố trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, khinh thường xì mũi hừ lạnh một tiếng.
Đánh hắn thì làm gì? Đánh xong mà sư phụ thối nguyện ý thả nàng đi thì nàng nhất định sẽ nhiệt tình đánh!
"Tiểu Thố nhi, nàng muôn vi sư phải làm sao thì nàng mới bằng lòng nói với vi sư một câu?" Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố vẫn không chịu mở miệng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó vô cùng vô sỉ lật người nằm bên cạnh Bạch Tiểu Thố.
Tiểu Thố nhi à Tiểu Thố nhi, cho dù nàng có làm ầm ỹ đến
mức nào thì vi sư cũng sẽ không thả nàng trở lại bên người Vũ Văn Tinh đâu! Nàng nên sớm dẹp ý nghĩ này đi rồi hãy nói.
Hiện tại Bạch Tiểu Thố vô cùng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Phi Hoa Ngọc cho nên khi nàng thấy hắn mặt dày nằm bên cạnh mình, liền lập tức tức giận dùng tay đẩy thân thể Phi Hoa Ngọc ra.
Sư phụ thối đáng chết, đừng đến trêu chọc nàng vào lúc tâm trạng nàng đang phiền chán, nếu không nàng thật sự muốn đánh người rồi đó!
“Tiểu Thố nhi, vi sư ôm nàng ngủ một giấc được không?” Phi Hoa Ngọc hoàn toàn không thấy vẻ mặt không cam lòng của Bạch Tiểu Thố. Hắn duỗi cánh tay dài, ôm nàng thật chặt vào trong ngực mình, nụ cười trên gương mặt yêu nghiệt cực kỳ rực rỡ.
Tiểu Thố nhi tâm địa thiện lương như vậy, hắn mặt dày mày dạn dính lấy nàng như keo vài lần nàng cũng sẽ không tức giận.
“Sư phụ thối, rốt cuộc người muốn thế nào?” Bạch Tiểu Thố bị vây trong ngực Phi Hoa Ngọc, không tránh thoát được, không nhịn được nữa, cuối cùng cũng lớn tiếng mở miệng.
Có ai không biết xấu hổ như hắn không?
“Tiểu Thố nhi, rốt cuộc nàng cũng chịu nói chuyện với vi sư rồi, vi sư thật sự rất vui!” Phi Hoa Ngọc cười toe toét, tiến tới hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của Bạch Tiểu Thố, cười sung sướng như thể mèo con ăn vụng thành công.
Thật là không dễ dàng, rốt cuộc Tiểu Thố nhi chịu nói chuyện với hắn rồi!
“Phi, sư phụ thối, người còn có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa đi!” Bạch Tiểu Thố ghét bỏ, lấy bàn tay nhỏ bé dùng sức lau nước miếng của Phi Hoa Ngọc trên mặt mình, đôi mắt to thoáng chốc trừng tròn xoe, “Người có thả ta ra không?”
Sư phụ thối đáng chết! Nàng rất giận hắn, nhưng hắn lại thấp giọng cầu xin nói với nàng, khiến nàng không nỡ giận hắn!
A -- nàng sắp phát điên rồi!
“Tiểu Thố nhi, trước mắt vi sư không thể thả nàng về được, nàng ở lại đây đợi với vi sư không được à?” Nghe vậy, con ngươi của Phi Hoa Ngọc trong nháy mắt lạnh xuống, lóe lên tia vô cùng âm u, “Vi sư cũng thích Tiểu Thố nhi, vì sao Tiểu Thố nhi chỉ thích vương gia phu quân của nàng chứ, không thích vi sư một chút nào sao?”
Hắn hy vọng người trong lòng Tiểu Thố nhi là Phi Hoa Ngọc hắn, chứ không phải Vũ Văn Tinh đến nhường nào.
“Ta thích người làm gì, sư phụ thối?” Bạch Tiểu Thố miễn phí tặng cho Phi Hoa Ngọc ý xem thường cực lớn. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mất hứng nói, “Mỗi ngày người đều tới đây chọc giận ta, người nói xem ta phải thích người như thế nào? Nếu để cho Vương Gia phu quân biết người không tốt, nói không chừng hắn sẽ thực sự chặt người thành hai nửa, vứt ra bãi tha ma cho chó ăn đấy!”
Nàng thật sự rất muốn trở về, không muốn đợi ở nơi quỷ quái này!
“Tiểu Thố nhi, chẳng lẽ nàng thật sự thích Vương Gia rồi, nếu không vì sao lúc nào cũng nói thay hắn vậy?” Ánh mắt Phi Hoa Ngọc dần dần lạnh xuống, hai cánh tay ôm lấy thân thể Bạch Tiểu Thố cũng càng càng siết chặt hơn.
Tiểu Thố nhi, nàng lại đả thương trái tim của vi sư, thật là đáng phạt!
“Sư phụ thối, người làm gì vậy, mau buông ta ra… ta sắp bị người ôm đến tắt thở rồi!” Bạch Tiểu Thố khó chịu nhíu mày, đôi tay nhỏ bé càng dùng lực đánh vào lồng ngực trần của Phi Hoa Ngọc.
Sư phụ thối đáng chết, hắn muốn giết người thì đi tìm người khác, nàng còn trẻ tuổi chưa muốn chết đâu!
“Tiểu Thố nhi, vi sư rất thích nàng, thích đến không thể buông tay.” Phi Hoa Ngọc chẳng những không buông, ngược lại còn cường hãn ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố dính vào ngực mình, nghiêm mặt nói, “Tiểu Thố nhi, nàng không nghe thấy tiếng lòng vi sư đang gọi nàng ư?”
Từng nhịp tim dồn dập đập vào Bạch Tiểu Thố tai rất đau, còn cả cái ôm chặt đến khó thở cũng khiến cả người nàng đều không thoải mái, cũng không biết tại sao, nàng lại muốn nôn khan.
“Ọe……” Nhất thời, Bạch Tiểu Thố ói toàn bộ thức ăn lên ngực Phi Hoa Ngọc, trong lúc nhất thời mùi hôi chua tràn ngập cả phòng.
“Tiểu Thố nhi, để vi sư bắt mạch cho nàng, xem có phải nàng ăn cái gì không tốt không?” Bình thường Phi Hoa Ngọc là một người thích sạch sẽ, nếu là người khác phun vào hắn như vậy, hắn tất phải tính sổ với kẻ đó, nhưng người ói lên người hắn lại là Bạch Tiểu Thố, hắn chỉ có lo lắng, những thứ khác, hắn đã không để ý tới.
Bạch Tiểu Thố còn đang không ngừng mà nôn mửa, lại ngoan ngoãn đưa ra tay trái của mình ra cho Phi Hoa Ngọc bắt mạch.
Nàng cũng không biết gần đây mình làm sao, luôn có cảm giác muốn ói, chẳng lẽ thật sự do nàng ăn nhiều đồ ăn đến hư bụng rồi chăng?
Phi Hoa Ngọc lấy đầu ngón tay của mình đặt lên cổ tay trái Bạch Tiểu Thố. Đôi con ngươi dài nhỏ vì mạch tượng di động mà càng nheo nhỏ lại, nguyên cái mặt yêu nghiệt cũng âm trầm xuống.
Đây chẳng lẽ chính là trời tính sao? Ngay cả ông trời cũng muốn giúp hắn, đứng về phía hắn sao?
Bạch Tiểu Thố nôn hết mật xanh mật vàng trong dạ dày ra mới thoáng có cảm giác mình đỡ hơn một chút.
"Sư phụ thối, rốt cuộc ta bị bệnh gì vậy?" Bạch Tiểu Thố thấy Phi Hoa Ngọc chậm chạp cũng không chịu nói chuyện, không khỏi nóng nảy hỏi.
Chẳng lẽ nàng mắc phải bệnh nan y à? Nếu không tại sao sắc mặt của sư phụ thối lại khó nhìn như vậy?
"Tiểu Thố nhi, vi sư không muốn lừa gạt nàng...nàng đã có thai hơn nửa tháng rồi." Phi Hoa Ngọc buông tay trái Bạch Tiểu Thố ra, híp mắt trầm giọng nói, "Nếu như nàng không muốn đứa bé này, vi sư lập tức chuẩn bị cho nàng một chén thuốc phá thai, bỏ đi đứa bé này thay nàng."
Mà chính hắn, cũng không chắc mình mong đợi đứa bé trong bụng này chào đời, cho dù đứa bé này sẽ làm kế hoạch của hắn càng hoàn mỹ hơn.
Vũ Văn Tinh chiếm đoạt Tiểu Thố nhi, còn làm nàng có bầu, trái tim hắn không phục!
"Hả?" Bạch Tiểu Thố hoàn toàn không thể nào tiếp nhận ngay được tin tức kinh người này. Sau khi nàng ngơ ngác sững sờ thật lâu mới cúi đầu sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cười một cách ngây ngốc.
Khó trách gần đây nàng cứ buồn nôn, thì ra là nàng đã mang thai bảo bảo.
Bảo bảo à bảo bảo, con nhất định là một con quỷ nghịch ngợm, bằng không sao chưa gì con vẫn còn ở trong bụng mà đã giày vò mẹ rồi?
"Tiểu Thố nhi, sao nàng lại cười?" Phi Hoa Ngọc mím môi, hết sức không vui liếc nhìn gương mặt hạnh phúc của Bạch Tiểu Thố.
Chẳng lẽ Tiểu Thố nhi muốn giữ đứa bé này lại sao?
"Sư phụ thối, liệu ta sinh đứa bé ra có phải là thỏ không? Nếu như vậy thì nên làm gì bây giờ?" Bạch Tiểu Thố đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất quan trọng này, vội lôi cánh tay Phi Hoa Ngọc dùng sức lay.
Nếu như nàng thật sự sinh ra một con thỏ nhỏ, Vương Gia phu quân nhất định sẽ khóc chết, nàng cũng sẽ quẫn mà chết!
Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố lắc đến choáng váng đầu óc, dứt khoát bỏ cánh tay của nàng ra, xuống giường, lạnh giọng nói, "Vấn đề này vi sư không biết, ra sao thì phải đợi hài tử sinh ra mới biết được! Vi sư đi đổi y phục sạch sẽ trước, nàng cũng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trong lòng Phi Hoa Ngọc rất không thoải mái. Bạch Tiểu Thố mang thai đứa con của Vũ Văn Tinh, điều này chứng tỏ hắn sẽ phải làm chuyện tổn thương Bạch Tiểu Thố.
Nếu ông trời đã định sẵn cho hắn con đường mà hắn không muốn đi - ngay cả hắn cũng không biết làm sao - hay là cứ đi thôi!
Bởi vì hắn đã không có bất kỳ đường lui nào nữa rồi.
"Sư phụ thối, người đi đi, nhân tiện bảo người làm cho ta một chén cháo gà , ta muốn ăn!" Sau khi Bạch Tiểu Thố biết mình có thai, tâm trạng cực kỳ tốt, không giận dỗi với Phi Hoa Ngọc nữa, vui vẻ vẫy tay để hắn rời đi nhanh lên một chút.
Nàng không chạy trốn nữa, chờ sau khi bảo bảo trong bụng chào đời, nàng sẽ mang theo bảo bảo cùng chạy trốn!
Nếu để cho Vương Gia phu quân biết nàng có con, hắn nhất định sẽ rất vui mừng!
Chỉ tiếc hắn lại đang ở quốc đô của Phượng Dực quốc, mà nàng thì không thể gửi thư đi được!
Thật đáng ghét!
"Ừ!" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng đáp một tiếng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, phất tay ra lệnh cho những cung nữ bên ngoài đi vào giám thị Bạch Tiểu Thố.
Tiểu Thố nhi, vi sư sẽ không để cho nàng chạy trốn đâu!
Sau khi Phi Hoa Ngọc trở về cung điện của mình thay y phục, liền sai người bưng cháo gà đã chuẩn bị xong lên trước mặt mình.
"Mang đến cho nàng đi!" Cuối cùng, Phi Hoa Ngọc cũng không làm gì, chỉ nhắm mắt sai người bưng cháo gà đi.
Hắn không thể để cho Tiểu Thố nhi hận hắn, vì vậy nếu hắn làm Tiểu Thố nhi mất đi đứa bé, sợ rằng nàng không những không nói chuyện với hắn nữa mà còn có thể giết chết hắn!
Bình sứ cầm trong tay bị nát bấy trong nháy mắt. Phi Hoa Ngọc lấy ra một bầu rượu, nằm nghiêng ở trên vương tọa, buồn rầu dốc rượu vào đầy miệng.
"Tiểu Thố nhi, vi sư thích nàng, vì sao nàng không thích vi sư chứ? Những lời vi sư nói với nàng đều là thật lòng, vì sao nàng không chịu tin tưởng vi sư một lần?" Bình rượu rỗng trong tay rơi xuống đất, thanh thúy vang lên một tiếng. Phi Hoa Ngọc tựa vào vương tọa mơ mơ màng màng nói lời say, vết máu trên tay đã khô, mà nước mắt trong mắt hắn lại chưa bao giờ ngừng rơi.
Mẫu hậu, Ngọc nhi sống trên cõi đời này thật khổ sở, người hãy tới mang Ngọc nhi đi đi. . . . . .
Phi Hoa Ngọc hoảng hốt, ngã từ trên vương tọa xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Phi Hoa Ngọc nhớ lại chuyện khi hắn còn nhỏ.
Khi còn bé hắn rất đáng yêu, rất hoạt bát, được phụ hoàng và mẫu hậu yêu thích, phụ hoàng càng nỗ
lực làm trái ý đám đông, phong hắn làm thái tử.
Thái tử mà, uy phong lắm! Hắn cậy vào mình có mẫu hậu và phụ hoàng thương yêu, bắt nạt không ít những hoàng tử ở cùng độ tuổi, khiến bọn hắn vừa kinh vừa sợ mình.
Thế nhưng dạng uy phong ngày cũng không kéo dài được lâu. Mẫu hậu hắn bị vu dùng thuật Vu Cổ nguyền rủa phụ hoàng, phụ hoàng lại tin lời bọn tiểu nhân gièm pha mà đuổi mẹ con bọn họ vào lãnh cung, mẫu hậu sầu não không vui cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hy vọng phụ hoàng có thể tra rõ chân tướng sự tình, trả lại trong sạch cho họ.
Nhưng nữ nhân hãm hại mẫu hậu vẫn không chịu bỏ qua cho mẫu hậu, vào một đêm đã lặng lẽ phái người tới đốt lãnh cung. Mẫu hậu liều chết che chở cho hắn từ mật đạo trong lãnh cung trốn khỏi hoàng cung, dọc đường tới Ô Quốc chịu nhiều đau khổ, thời điểm đó dung mạo của mẫu hậu đã bị hủy hết, trong bụng là đệ đệ ba tháng tuổi.
Quốc chủ Ô Quốc là ca ca của mẫu hậu, thấy hai mẹ con bọn họ nhếch nhác trốn về, rất muốn xuất binh tấn công Phượng Dực quốc, trút giận thay bọn họ.
Nhưng mẫu hậu đối với phụ hoàng đã "tâm tàn ý lạnh", người liều chết sinh đệ đệ ra, trước khi chết còn nguyền rủa ác độc, nguyền rủa đứa con của nữ nhân đã hại người sẽ không ngủ được.
Vương tộc Ô Quốc đều biết Vu thuật, mẫu hậu hạ lời nguyền rốt cuộc ứng nghiệm, mùa xuân năm sau, nữ nhân kia thuận lợi sinh hạ một nam anh, nhưng đứa bé trai này ban đêm không bao giờ ngủ, cứ mở mắt đến tận bình minh.
Mà đệ đệ của hắn sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, mời rất nhiều đại phu nổi danh cũng không chữa trị được bệnh của đệ đệ, vì vậy hắn mới dốc lòng đi bái sư học y, chỉ hy vọng sẽ học thành tài, tương lai có thể trị lành bệnh cho đệ đệ.
Chỉ tiếc, đến giờ hắn vẫn không thể khiến đệ đệ mình tỉnh lại, chỉ có thể dùng dược liệu kéo dài tính mạng của hắn.
Tất cả đều do nữ nhân kia, vì vậy hắn sẽ không bỏ qua cho bà ta, càng không buông tha cho hai đứa con trai của người đó!
Mơ một giấc mộng hoàng lương, cuối cùng đến khi trời hửng sáng mới tỉnh lại.
Phi Hoa Ngọc xoa cái trán đau đớn, cười khẽ tự giễu.
Đã lâu hắn không mơ giấc mơ này rồi, đêm qua hắn uống say đến mức nào mà lại mơ lại giấc mơ này?
Do hắn quá nhớ thương mẫu hậu ư?
Hắn nghĩ không phải vậy, chỉ là do mối hận của mình lại một lần nữa bị đứa con trong bụng Tiểu Thố nhi làm trỗi dậy thôi. Hắn hận Vũ Văn Tinh!
Phi Hoa Ngọc nắm chặt quả đấm, mặc cho áo rũ xuống eo của mình, đôi con ngươi dài hẹp quỷ quyệt khó dò, vốn trầm mặc, nay đã biến thành đỏ sạu.
Hắn sẽ không để cho Vũ Văn Tinh được sống trong vui vẻ. Hắn sẽ khiến Vũ Văn Tinh nếm thử mùi vị 'muốn sống không được muốn chết không xong'!
...............
Gần đây, hoàng cung Phượng Dực quốc có chuyện lớn hết sức vui mừng đó là Bạch Tiểu Thố mang long thai, được nuông chiều nhất lục cung, không người nào địch nổi.
Vũ Văn Hiên còn đặc biệt sai người xây dựng cho Bạch Tiểu Thố một tòa cung Quảng Hàn để ở. Điều này càng khiến cho Bạch Tiểu Thố trở thành mục tiêu công kích của đám nữ nhân trong hậu cung.
Hoàng hậu và tất cả những phi tử kia đều ghen tuông mù quáng, nhất là hoàng hậu, nàng cả ngày hoảng loạn, sợ ngày nào đó vị trí hoàng hậu của nàng không thể bảo vệ được.
Hoàng hậu lo lắng như vậy không phải là không có đạo lý, hiện tại Bạch Tiểu Thố được hoàng thượng sủng ái như vậy, nhưng nếu cứ để cho long tử của nàng sống, đến lúc đó, vị trí của hoàng hậu của nàng sao có thể không trụ nổi, ngay cả vị trí của thái tử Địch nhi cũng tràn ngập nguy cơ.
Phải làm sao bây giờ, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!
Hoàng hậu nguy hiểm híp đôi mắt phượng nhỏ lại, đang suy nghĩ biện pháp ác độc đối phó với Bạch Tiểu Thố.
Ban đầu nàng không nên nhân từ nương tay, giữ lại mạng cho Bạch Tiểu Thố để có người đối nghịch với bản thân!
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng mời người đi đến cung Quảng Hàn một chuyến!" Lúc này, tên nô tài Trương Đức Vượng nghênh ngang đi vào cung hoàng hậu tuyên chỉ.
"Hoàng hậu nương nương, mời đi cùng chúng ta một chuyến!" Trương Đức Vượng ngạo mạn, làm hoàng hậu không khỏi thầm tức giận trong lòng.
Tên cẩu nô tài này, ỷ có hoàng thượng làm chỗ dựa cho hắn, hắn liền không để ngôi vị hoàng hậu của nàng vào mắt!
"Ngươi đi nói với hoàng thượng, nói Bổn cung lập tức đến ngay!" Hoàng hậu giấu đi tâm trạng không vui, lạnh giọng ra lệnh cho Trương Đức Vượng.
Trương Đức Vượng lĩnh mệnh, mỉm cười lui ra khỏi cung hoàng hậu.
"Cẩu nô tài đáng chết, sớm muộn gì cũng có một ngày Bổn cung sẽ cho ngươi biết tay!" Hoàng hậu ra lệnh cho cung nữ chuẩn bị nghi dung giúp nàng xong, lập tức đi tới cung Quảng Hàn.