"Không được, Hiên!" Bạch Tiểu Thố rũ mắt xuống, cự tuyệt Vũ Văn Hiên rất nhanh, "Hiện tại ta đã là vương phi của Vương Gia phu quân rồi, sao ngài có thể lập ta làm phi được?"
"Trẫm có thể hạ lệnh Cửu vương đệ bỏ nàng!" Vũ Văn Hiên dùng sức bắt lấy bả vai Bạch Tiểu Thố, vội vàng nói: "Trẫm là Hoàng đế, trẫm có thể làm mọi thứ!"
Hắn và Cửu vương đệ đã trở mặt thành thù, còn cần quan tâm gì nhiều nữa, cứ cứng rắn đoạt lấy con thỏ nhỏ từ bên người Cửu vương đệ về!
"Vậy càng không được!" Bạch Tiểu Thố lắc lắc đầu, trong đôi mắt to chứa đầy uất ức, "Ta không thể để ngài gánh trên mình tội danh hôn quân chỉ vì ta được, hơn nữa ta cũng không muốn làm phi tử của ngài!"
"Con thỏ nhỏ, không phải nàng thích trẫm sao?" Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Hiên trở nên tái nhợt, tràn đầy đau thương, "Nàng đã từng tự mình đến đây nói với trẫm rằng nàng thích trẫm mà!"
Chẳng lẽ trong lòng con thỏ nhỏ, Cửu vương đệ còn quan trọng hơn hắn, có phải không?
"Không phải, ta thích ngài, Hiên, nhưng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố thẹn thùng nhìn Vũ Văn Hiên, chần chừ nói, "Hôm nay Vương Gia phu quân trở về phủ nói cho ta biết ngài muốn giết hắn, nếu như vào lúc này ta lại trở thành phi tử của ngài, vậy Vương Gia phu quân nhất định sẽ càng thêm hận ngài, ngộ nhỡ đến lúc đó hắn thật sự tạo phản, ngài sẽ chết ở trong tay của hắn. Ta không muốn huynh đệ hai người tương tàn, chúng ta cứ gặp mặt như thế này có được không? Chỉ cần ta nhớ ngài, ta sẽ vào cung gặp ngài có được không?"
Nói xong, Bạch Tiểu Thố lại dựa thân thể mềm mại vào ngực Vũ Văn Hiên, dùng nhu tình của mình hòa tan Vũ Văn Hiên cố chấp.
"Được rồi, trẫm đồng ý nàng!" Vũ Văn Hiên thương yêu Bạch Tiểu Thố, không chấp nhận được Bạch Tiểu Thố của hắn phải chịu buồn tủi, dù chỉ là một chút, vì vậy hắn cúi đầu đồng ý với Bạch Tiểu Thố rất nhanh, sự thâm tình trong đôi ưng như một làn nước ấm chảy qua.
Con thỏ nhỏ, trẫm sẽ chờ nàng cam tâm tình nguyện nói nàng nguyện ý trở thành phi tử của trẫm. Trước đó, trẫm sẽ không ép buộc nàng bất cứ điều gì!
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, càng thêm dịu dàng ôm Vũ Văn Hiên, cười đến ngọt ngào.
"Lão nô không hiểu, vì sao thiếu chủ không một kiếm giết Vũ Văn Hiên đi, còn lưu lại tính mạng của hắn làm gì!" Ở một góc tối trong hoàng cung có hai người không nhìn rõ dung mạo đang đứng đó nói chuyện đại sự.
"Giết hắn rồi thì có ý nghĩa gì nữa? Giữ lại tính mạng hắn để hắn đi đấu với Vũ Văn Tinh, như thế chẳng phải rất thú vị à?" Giọng nói trẻ tuổi rất ngông cuồng, mang theo sát khí và oán khí nồng nặc, "Ta muốn những gì Vũ Văn gia thiếu nợ ta phải trả toàn bộ lại cho ta!"
"Nhưng thiếu chủ, kế hoạch của ngài. . . . . ." Giọng nói già nua vẫn không yên tâm, "Đó là hai người, lão nô sợ sớm muộn gì Vũ Văn Hiên cũng sẽ phát hiện ra manh mối!"
"Không đâu! Ta đã dạy dỗ nàng giống hệt như người ở trong vương phủ kia, trừ một thứ nàng không học được còn lại những thứ khác không thể phân biệt, Vũ Văn Hiên sẽ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào đâu!" Giọng điệu lạnh lùng tràn đầy hận ý, "Ta chính là muốn Vũ Văn Hiên và Vũ Văn Tinh bởi vì một cái nữ nhân mà trở mặt thành thù, sau đó tự giết lẫn nhau, sau cùng ta chính là ngư ông đắc lợi!"
Món nợ máu này, hắn muốn tự mình đòi lại từ Vũ Văn gia!
"Thiếu chủ, vì sao những ngày qua ngài một mực ở quốc đô mà không trở về Ô Quốc?" Giọng nói già nua than thở, trịnh trọng dặn dò, "Ngài mau trở về đi thôi, nơi này có lão nô để ý rồi, không còn việc gì nữa đâu!"
Thiếu chủ không chịu trở về, chỉ sợ là đã động tình, không chịu rời khỏi cô gái kia nửa bước.
"Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, tức tốc trở về đi, đừng làm cho cứ kẻ nào nghi ngờ ngươi!" Người trẻ tuổi kia tức giận vung ống tay áo, nghiến răng xông cái đó lâu năm hừ lạnh, "Sau khi trở về, lệnh cho nàng ta tới gặp ta!"
"Dạ!" Người già bất đắc dĩ đáp, sau đó biến mất trước tầm mắt của người trẻ tuổi rất nhanh.
Thiếu chủ, lão nô sợ rằng ngài sẽ vì một chứ ‘tình’ mà phá hủy đi đại kế báo thù của ngài trong nháy mắt!
"Ta đã trấn an Hiên, hắn còn muốn lập ta làm phi!" Bạch Tiểu Thố toàn thân áo đen, trước mặt là nam nhân mang mặt nạ đỏ ngòm. Nàng lạnh lùng nói, "Khi nào thì ta mới có thể trở về gặp cha mẹ ta?"
" Tiểu Thố nhi, ngươi gấp cái gì chứ?" Người nam nhân kia lặng lẽ đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thố, dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, cười lạnh, "Ở bên cạnh ta không được sao? Ta cũng rất thương yêu ngươi!"
"Không, người không thương ta. Người người thương, người thích là một ta khác, nếu không tại sao ngời lại để ta đi quyến rũ Đương Kim hoàng thượng, hơn thế còn để ta trao cả thân thể trong sạch cho hắn, người có âm mưu gì vậy?" Bạch Tiểu Thố chán ghét hất ngón tay đang nâng cằm nàng, cười lạnh, "Người là sư phụ ta mà, vì sao người lại đối xử với ta như vậy? Người biết rõ, người trong lòng ta từ khi ta còn nhỏ chính là người, vì sao, vì sao người lại bắt ta đi tìm một nam nhân khác!"
Đây là sư phụ của nàng, cũng là người trong lòng nàng, và cũng là người vô cùng tàn nhẫn với nàng!
"Tiểu Thố nhi, đừng tức giận ta!" Nam nhân lỗ mãng cười lạnh, trong con ngươi dài hẹp lộ ra ánh sáng âm u sắc lạnh, "Lúc trước là ngươi không muốn giúp ta ẩn núp bên người Vũ Văn Tinh, ta thấy ngươi không chịu, chỉ có thể đi tìm một người giống ngươi như đúc để thay thế ngươi. Có lẽ ngay khi vừa bắt đầu ta đã tìm đúng rồi. Nàng biết nghe lời hơn ngươi nhiều, và cũng không thể chạy thoát được khỏi lòng bàn tay của ta!"
"Cho nên người thích nàng ta, chán ghét ta!" Bạch Tiểu Thố buồn bức rống to, "Ta và nàng ta đều là con cờ trong tay người, cho dù người thích nàng ta thì như thế nào, không phải người đã tặng nàng ta cho Cửu vương gia rồi sao!"
"Câm mồm, Tiểu Thố nhi!" Nam nhân thẹn quá hóa giận bạt tai Bạch Tiểu Thố. Hắn nhìn nàng ngã xuống đất, mà vẫn cười lạnh không thôi, "Ngươi nên nhớ, nhiệm vụ của ngươi và nàng đều giống nhau, chỉ cần ai trong hai người các ngươi làm hỏng kế hoạch của ta, ta liền cho người đó đi gặp Diêm Vương!"
"Sư phụ, ta hận người!" Bạch Tiểu Thố bưng khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh đau. Nàng lau vết máu ở khóe miệng, oán hận tràn ngập trong đôi mắt to, "Nếu như nàng ta biết người là hạng người nào, ta tin chắc nàng ta cũng sẽ giống ta, sẽ hận ngươi! Ha ha. . . . . . Người trong lòng nàng ta là Cửu vương gia, không phải người, sư phụ... cuối cùng thì cả đời này của người cũng không thể có được tình cảm của nàng ta đâu, sư phụ à!"
"Tiểu Thố nhi, gần đây lá gan của ngươi càng ngày càng lớn!" Đột nhiên nam nhân tháo mặt nạ màu máu xuống, lấy ra mấy cây ngân châm sáng bóng trong tay áo, phóng vào người Bạch Tiểu Thố, "Vi sư không thích ngươi nói chuyện với vi sư như vậy!"
"Sư phụ, ta sai rồi, ta không dám chống đối người nữa, van cầu người bỏ qua cho ta lần này!" Sau nửa canh giờ, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố không chịu nổi, kêu gào bi thống cầu xin tha thứ.
Loại cảm giác này quá đau khổ, còn khổ sở hơn cả cảm giác sống không bằng chết!
"Tiểu Thố nhi, vi sư cảm thấy sự thành tâm hối cải của người không phải là thật!" Gương mặt tuấn tú của nam nhân trở nên tối tăm. Hắn ác ý cười lạnh, "Ngươi vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời vi sư, vi sư để ngươi nếm chút khổ sở cũng là việc nên làm!"
"Sư phụ, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cầu xin người tha cho ta!" Bạch Tiểu Thố khổ sở bò đến dưới chân nam nhân, dùng sức bắt lấy cổ chân hắn, khổ sở cầu khẩn, "Về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, người muốn ta phải làm gì ta đều nguyện ý nghe người!"
Nàng không chịu nổi, thực sự là rất đau!
"Thật sao?" Trên gương mặt yêu nghiệt của người nam nhân kia xẹt qua nụ cười lạnh ác ý, "Từ nay về sau chuyện gì ngươi cũng nghe lời của vi sư?"
"Dạ, sư phụ, cái gì ta cũng nghe theo người!" Bạch Tiểu Thố vội vàng gật đầu, chỉ sợ nam nhân kia lập tức đổi ý.
"Vậy thì tốt, lần này vi sư bỏ qua cho ngươi!" Nam nhân dùng nội lực thu hồi ngân châm, lạnh lùng cười nói, "Vi sư muốn ngươi vào vương phủ giả làm nàng, để Vũ Văn Tinh bắt gặp ngươi và Vũ Văn Hiên vụng trộm trong vương phủ, ngươi có làm được không?"
"Làm được, nhưng có nàng ở trong vương phủ, sao ta có thể tiến hành được?" Bạch Tiểu Thố gắng sức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Chuyện này vi sư tự có cách, ngươi chỉ cần làm theo lời vi sư là được!" Nam nhân lần nữa đeo lên mặt nạ lên, lạnh giọng nói với Bạch Tiểu Thố xong, liền như một trận gió, biến mất. . . . . .
mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố thật sự rất vui sướng, bởi vì Vũ Văn Tinh không cả ngày vây nàng ở trên giường bắt nạt nàng nữa, vì vậy thay vì bước đi thì nàng lại nhảy nhót.
Tiểu Thanh, đương nhiên, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều dính lấy Bạch Tiểu Thố. Mà tâm trạng Bạch Tiểu Thố tốt, nên cũng không cảm thấy phiền khi tiểu Thanh dính lấy nàng.
Mấy ngày gần đây Vương Gia phu quân cũng rất kỳ quái. Hắn tự giam mình trong thư phòng, như vậy không có bệnh cũng thành có. Không được, nàng phải đi tìm hắn, lôi hắn từ thư phòng ra ngoài, đi dạo phố giải giải sầu một chút sẽ tốt hơn.
"Vương phi, Vương Gia không cho phép bất kỳ ai vào quấy rầy ngài ấy. Người không nên tiến vào chọc giận Vương Gia!" Ở cửa thư phòng, Mạc Thanh vẫn giữ nét cười ôn hòa trên mặt, cực kỳ khách khí ngăn cản Bạch Tiểu Thố đi vào.
Vương Gia muốn hắn làm người xấu trước mặt vương phi. Haiz, việc này tuyệt đối không dễ làm nha!
"Mạc Thanh, Vương Gia nhà các ngươi lại đang chơi tự bế (tư kỷ) phải không?" Hai tay Bạch Tiểu Thố chống nạnh, hung hăng đạp cửa thư phòng một cước, tức giận hô lớn, "Vương Gia phu quân, ta muốn đi ra ngoài dạo phố, chàng có muốn đi cùng ta không?"
Vương Gia thối đáng ghét! Đang yên đang đẹp lại đi chơi trò tự bế. Nàng muốn nói cho hắn biết, tự bế không phải là trò chơi hay nhất đâu!
Trong thư phòng không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả một tiếng động Bạch Tiểu Thố cũng không nghe thấy.
Lúc này, Bạch Tiểu Thố tức giận, xoay người giận giữ hét lớn với tiểu Thanh ở bên cạnh, "Tiểu Thanh, chúng ta không quan tân đến hắn nữa, chúng ta đi dạo phố, ta sẽ mua cho ngươi thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon. Chúng ta phải chơi thật vui để cho tên trong kia tức chết luôn!"
"Vương phi, ngài nhỏ giọng một chút, nếu Vương Gia nghe được, nhất định sẽ nổi giận với người đó!" Mạc Thanh bất đắc dĩ mở miệng khuyên, trong lòng ấm ức thay Vương Gia nhà mình, "Mấy ngày nay Vương Gia đều nhốt mình trong thư phòng. Thật sự là những chuyện hoàng thượng làm khiến Vương Gia rất thất vọng!"
Vương Gia chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm phản, nhưng hình như hoàng thượng không muốn bỏ qua cho Vương Gia.
"Mạc Thanh, ta biết Vương Gia nhà các ngươi rất khổ tâm, nhưng chàng cứ trốn ở trong không ra thì có thể giải quyết được vấn đề à?" Bạch Tiểu Thố ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Mạc Thanh an ủi, "Trốn tránh không phải là biện pháp hay, nhưng Vương Gia nhà các ngươi không chịu ra ngoài, ta cũng hết cách rồi!"
Hắn mê tự bế, không nghe lời của nàng, nàng cũng thật sự không có biện pháp nào cả!
"Chủ nhân, người dẫn tiểu Thanh đi mua ăn đi, ta đói bụng rồi!" Tiểu Thanh thấy Bạch Tiểu Thố chỉ chú ý đến Mạc Thanh, lập tức không vui, uốn éo chạy tới làm nũng với Bạch Tiểu Thố.
"Được rồi, được rồi! Ta sẽ đi mua đồ ăn cho ngươi, người đừng ầm ỹ nữa, ngoan!" Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh lắc đến sắp ói, chỉ có thể bất đắc dĩ trấn an hắn, sau đó đưa tay ra trước mặt Mạc Thanh hỏi tiền.
"Mạc Thanh, trên người ta không có tiền, ngươi cho ta một ít đi!"
Lại nói, nàng làm Vương phi mà thật uất ức! Ngay cả chút tiền lẻ trên người cũng không có!
"Vương phi, lương tháng này của Mạc Thanh vẫn chưa được phát, chỉ có nhiêu đây thôi!" Mạc Thanh móc ra mấy khối tán bạc vụn đặt vào tay Bạch Tiểu Thố, có chút khó xử, "Vương phi, người tiêu tiết kiệm một chút, Mạc Thanh không có nhiều tiền!"
"Biết rồi, ta sẽ tiêu tiết kiệm mà, cám ơn ngươi, Mạc Thanh!" Bạch Tiểu Thố gật đầu như gà mổ thóc, sau đó liền lôi tiểu Thanh đang cáu kỉnh cùng nhau xuất môn.
Ai, không có tiền, một ngày trôi qua thật buồn!
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cùng đi với nàng!" Không đợi Bạch Tiểu Thố bước tới bước thứ ba, cửa thư phòng cọt kẹt một tiếng mở ra. Vũ Văn Tinh trầm tĩnh đi từ bên trong bước ra ngoài.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu trắng trang nhã, gương mặt đẹp như ngọc, tuấn tú phi phàm.
Bạch Tiểu Thố có cảm giác khi nàng nhìn thấy Vũ Văn Tinh từ từ đi tới, tim đập như đánh trống, hai má dần nóng lên.
Nàng đang làm sao vậy? Nàng và Vương Gia phu quân ngày nào cũng gặp mặt, nhưng chưa kích động như thế này bao giờ!
Tóm lại, hôm nay nàng cực kỳ không bình thường. Nàng cảm thấy bản thân mình có chút háo sắc. Ai kêu Vương Gia thối mặc cả bộ màu trắng đứng trước mắt nàng làm chi, hại trái tim nhỏ của nàng không chịu nổi.
Rất đẹp trai, rất đẹp trai, quả thực là đẹp trai chết đi được!
Cũng khó trách Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh mặc bộ trường sam màu trắng tâm trạng lại trở nên kích động đến như vậy. Xưa nay Vũ Văn Tinh thích mặc đồ đen. Một Vũ Văn Tinh như vậy ở trong mắt Bạch Tiểu Thố là người lãnh khốc vô tình, nhưng ngày hôm nay Vũ Văn Tinh lại để cho nàng thấy được hắn không chỉ có bộ dạng lãnh khốc vô tình kia.
Mạc Thanh cũng sững sờ tại chỗ, bởi vì dường như hắn cũng chưa từng nhìn thấy Vương Gia nhà mình mặc trường sam màu trắng bao giờ.
"Vương Gia phu quân, về sau chàng nên thường xuyên mặc đồ màu trắng chút, đẹp lắm đó!" Bạch Tiểu Thố háo sắc vội vàng chân chó chạy đến bên người Vũ Văn Tinh, một tay nhanh nhẩu kéo cánh tay hắn, trong đôi mắt to hoàn toàn là biểu cảm ái mộ, "Đi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố thôi!"
A a a, đi dạo phố cùng với vị Vương Gia đẹp trai như vậy, sẽ dẫn dụ không ít người quay đầu nhìn đây!
"Đi thôi!" Vũ Văn Tinh cưng chiều nhìn Bạch Tiểu Thố bám dính vào người mình, nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó để mặc cho Bạch Tiểu Thố kéo hắn đi.
Mặc dù tiểu Thanh cực kỳ bất mãn khi vị trí bên cạnh Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh cướp mất, nhưng vì có chút kiêng kỵ Vũ Văn Tinh hắn, nên không dám quá càn rỡ, mà chỉ nhăn nhó đi theo ra ngoài.
"Vương Gia phu quân, đã ra ngoài chơi thì đừng mang theo khuôn mặt hằm hằm như thế chứ, khó coi chết đi được!" Bạch Tiểu Thố rất không hài lòng khi Vũ Văn Tinh mặt mày cứ như Diêm La đi trên đường, vì vậy nàng đưa tay suồng sã nhéo nhéo gương mặt căng thẳng của Vũ Văn Tinh, hết sức khó chịu nói, "Chàng nên cười nhiều vào, Vương Gia phu quân! Cười nhiều, người cũng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều!"
nghe vậy, Vũ Văn Tinh không cảm xúc quay lại nhìn Bạch Tiểu Thố, hừ lạnh nói, “Bổn vương không biết làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Ngụ ý, Vũ Văn Tinh phải không đồng ý với ý kiến của Bạch Tiểu Thố.
“Vương gia phu quân, có đôi khi chàng quá nghiêm túc, chính vì chàng như vậy nên mới không thể vui vẻ!” Bạch Tiểu Thố khẽ nhún vai, lôi kéo Vũ Văn Tinh đi đi lại lại trên đường.
Người này thật sự nhàm chán, chả vui tẹo nào!
Cuối cùng, do Tiểu Thanh làm ầm ĩ, Bạch Tiểu Thố đành bất đắc dĩ kéo hai nam nhân cùng vào một quán rượu, không chọn nhã gian mà chỉ tùy ý chọn một cái bàn ngồi ăn cơm.
Bạch Tiểu Thố gọi một bàn thức ăn, tiểu Thanh vùi đầu vào ăn, Vũ Văn Tinh thì ngược lại, chỉ cầm chiếc đũa, không buồn động.
Bạch Tiểu Thố ân cần gắp thức ăn vào bát cho Vũ Văn Tinh, đồng thời cũng tự gắp cho mình vài món.
Vương gia phu quân thiệt là, nhiều món ăn như vậy lại không ăn, thật lãng phí!
“Chủ nhân, ta muốn ăn cái đó!” tiểu Thanh đột nhiên lên tiếng, dùng chiếc đũa chỉ dĩa gà trước mặt Vũ Văn Tinh, làm nũng muốn Bạch Tiểu Thố gắp cho hắn ăn.
Hừ, chủ nhân thật thiên vị, hắn cũng muốn!
“Được, ta gắp cho ngươi ăn!” Bạch Tiểu Thố đứng dậy, dùng đũa đâm vào toàn bộ con gà, sau khi thấy chiếc đũa đã cắm chắc, bèn vén tay áo lên, dùng tay nhỏ bé bẻ một cái đùi gà muối, đặt vào chén của Vũ Văn Tinh.
“Vương gia phu quân, chàng ăn đi!”
Sau đó, nàng nhét nửa con gà vào chén của tiểu Thanh, nói một cách vui vẻ: “Đây, ngươi ăn đi, tiểu Thanh!”
Tiểu Thanh không hài lòng với cách chia phần này, nhưng nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đang rất vui vẻ, hắn chỉ có thể nuốt toàn bộ oán khí vào trong bụng.
Vũ Văn Tinh nhìn cái chén được chất đầy thức ăn trước mắt mà tâm tình vô cùng phức tạp.
Con thỏ ngu xuẩn này gắp cho hắn nhiều món ăn như vậy, căn bản hắn ăn không hết.
“Cái này cho nàng ăn, Bổn vương không thích ăn!” Sau một lúc lâu, Vũ Văn Tinh gắp hai đùi gà trong chén cho Bạch Tiểu Thố, trên khuôn mặt lạnh lùng phiếm hồng.
“Vậy, cám ơn Vương gia phu quân nha, ta thích ăn đùi gà nhất!” Vũ Văn Tinh lấy lòng khiến Bạch Tiểu Thố mặt mày hớn hở, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Vũ Văn Tinh nhìn thấy, không khỏi cười thầm, lẳng lặng nhìn nàng ăn. Hắn còn lấy khăn tay sạch từ trong tay áo, lau vết dầu mỡ trên miệng giúp Bạch Tiểu Thố.
Tiểu Thanh ngồi một bên chứng kiến cảnh này, tức giận không thôi.
Đôi nam nữ trước mắt tạo thành một thế giới độc lập, không ai có thể quấy rầy họ.
Sau khi Bạch Tiểu Thố cơm nước xong xuôi, lại đột nhiên bị đau bụng.
Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ gọi tiểu nhị tới dẫn Bạch Tiểu Thố đi. Tiểu Thanh cũng la hét kêu đau bụng tiêu chảy, vì vậy hai người cùng đi ra.
“Chuyện gì thế nhỉ? Vừa nãy bụng còn khỏe lắm mà.” Bạch Tiểu Thố từ trong nhà xí ra ngoài, nhăn nhó vuốt bụng của mình, hoang mang không biết tại sao.
Chẳng lẽ nàng thật sự đã ăn nhiều tới mức hỏng dạ dày rồi sao?
“Tiểu Thanh, ngươi cũng bị đau bụng à?” Bạch Tiểu Thố kéo tiểu Thanh mới từ trong nhà xí ra, hết sức không hiểu hỏi.
Nàng và tiểu Thanh đều có chuyện, sao Vương gia phu quân lại vô sự nhỉ?
“Chủ nhân, bụng ta đau!” Tiểu Thanh gương mặt khổ sở, dùng sức đẩy Bạch Tiểu Thố ra, xoay người vọt lại vào trong nhà xí.
Bạch Tiểu Thố xoa xoa bụng mình, đột nhiên mặt liền biến sắc, cũng vội vàng chạy vào nhà xí lần nữa.
Hình như nàng đã biết là chuyện gì xảy ra. Vương gia phu quân chưa ăn gì mà nàng và tiểu Thanh thì đã ăn cả con!
Bạch Tiểu Thố vô lực lết ra khỏi nhà vệ sinh, tựa vào một gốc cây thở hổn hển.
Có người bỏ thuốc xổ vào canh gà ư? Nếu không sao nàng và tiểu Thanh lại ra vào nhà xí liên tục chứ?
“Tiểu Thố nhi, có nhớ vi sư không?” Đột nhiên giọng nói của Phi Hoa Ngọc vang lên bên tai Bạch Tiểu Thố. Bạch Tiểu Thố lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện có người đứng trên cây, không phải sư phụ thối của nàng thì còn ai vào đây nữa.
“Sư phụ thối, mấy ngày rồi người chạy đi đâu vậy?” Bạch Tiểu Thố vô lực lên tiếng. Nàng không còn hơi sức đấu võ mồm với Phi Hoa Ngọc nữa rồi.
Sau khi sư phụ thối rời nhà đi, nàng liền không có tin tức gì cả, thần thần bí bí, không biết làm những thứ gì!
“Vi sư ở quốc đô mà!” Phi Hoa Ngọc từ trên cây nhảy xuống, ôm lấy Bạch Tiểu Thố mệt lử vào lòng, ác ý hí mắt, cười nói: “Tiểu Thố nhi, con sao vậy, ngả bệnh à?”