Bên trong căn phòng tối tăm, trời đã sụp tối nhưng ánh đèn chẳng được bật lên. Một cậu bé ngồi co ro ở góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt đã hoe đỏ. Bên cạnh em, một chú chó nhỏ trung thành lặng lẽ cuộn tròn, như cố gắng sưởi ấm cho chủ nhân.
“Chỉ còn tao với mày thôi…” Giọng cậu khàn khàn, nghẹn lại.
Cậu nhắm mắt, tự hỏi cái chết sẽ như thế nào. Có phải là một khoảng không êm ái, không còn tiếng đồng hồ tích tắc, không còn những bữa cơm lạnh ngắt? Hay chỉ là một bóng tối tĩnh lặng, nơi chẳng ai còn nhớ đến ai?
Tại sao mọi người đều lần lượt ra đi? Mẹ đi, rồi bà, rồi những điều thân thuộc cũng biến mất như lá lìa cành. Cậu không hiểu, chỉ biết mỗi lần mất mát lại khoét thêm một khoảng trống trong lòng.
Liệu chết có hạnh phúc hơn không? Có lẽ lúc đó sẽ không còn buồn, không còn cô độc.
Cậu ngồi lặng, tay vuốt ve chú chó bên cạnh. Trong đôi mắt non nớt, cái chết vừa đáng sợ vừa hấp dẫn như một cánh cửa khép hờ mà cậu không biết có nên bước qua hay không.
“Tao đi rồi… mày có buồn không?” Cậu cúi xuống nhìn chú chó nhỏ, bàn tay khẽ vuốt lên bộ lông xù xì. Đôi mắt tròn của nó ngước lên, chỉ có hơi ấm và sự trung thành vô điều kiện. Nó không biết nói, nhưng tiếng thở đều đều kia lại khiến cậu thấy lòng mình run rẩy.
Cậu ôm chặt chú chó nhỏ, bước ra hành lang chung cư. Đèn tuýp nhấp nháy, hành lang dài hun hút và vắng lặng. Dừng lại trước căn hộ sát vách nhà bác hàng xóm thân thiết, cậu hít một hơi rồi giơ tay gõ cửa.
Cốc… cốc… cốc…
Âm thanh vang vọng trong khoảng không im ắng. Một lát sau, cánh cửa hé mở, ánh sáng từ bên trong tràn ra. Bác gái hàng xóm nhìn thấy cậu, dáng vẻ nhỏ thó ôm chú chó, đôi mắt đỏ hoe. Bà khẽ nhíu mày, vội mở rộng cửa.
“Duy? Sao muộn thế còn qua đây?” Giọng bà lo lắng.
Cậu cắn môi, ngập ngừng:
"Con nhờ bác một việc được không ạ?"
“Sao vậy con?” Bác gái cúi xuống, nhìn gương mặt non nớt.
Cậu nâng chú chó nhỏ lên:
“Bác chăm sóc nó giúp con nhé.”
Bác hàng xóm ngập ngừng một chút, ánh mắt dò xét:
“Sao lại nhờ bác chăm sóc? Con… không cần nó nữa sao?”
Cậu bé lắc đầu, ôm chú chó chặt hơn, giọng thì thào nhưng dứt khoát:
“Không ạ… con sắp về quê chơi một thời gian, nên không đem nó theo được.”
Một lời nói dối hoàn hảo.
Bác gái khẽ thở ra, gật đầu, dường như tin vào cái cớ đơn giản ấy. Bà đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng:
“Ừ, cứ để nó lại đây. Bao giờ con về thì sang đón nó.”
Cậu khẽ gật, ánh mắt cụp xuống, giấu đi những suy nghĩ đen tối còn lẩn khuất trong lòng. Chú chó nhỏ khi rời xa vòng tay cậu liền sủa không ngừng.
Cậu lặng lẽ quay về phòng. Căn hộ nhỏ tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt qua khe cửa. Cậu mở tủ, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ cũ, sờn màu. Đôi tay nhỏ bé run run, vắt nó lên thanh sắt nơi khung cửa sổ.
Cậu ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng nhìn dải vải đang buông thõng. Trong đầu thoáng hiện ra gương mặt bà, rồi mẹ, rồi những khoảng trống vô tận mà cậu không thể lấp đầy.
“Chắc… sẽ không đau lắm đâu.” Cậu thì thầm, giọng khản đặc, rồi khẽ nhắm mắt.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, sắc bén giữa màn đêm tĩnh lặng.
Cậu nhảy mình, khăn vẫn vắt lơ lửng bên khung cửa sổ. Chú chó trong phòng sủa nhẹ, cảnh báo. Cậu lưng đờ ra, tim đập mạnh, chân run muốn không đứng vững.
Ai đó gõ cửa mạnh hơn “Cốc… cốc… cốc…” âm thanh vọng vào từng ngóc ngách nhỏ của căn phòng.
Cậu đứng bất động, ánh mắt hoang mang liếc nhìn khăn quàng rồi nhìn cửa. Hơi thở gấp gáp, lòng ngổn ngang: là bác hàng xóm? Là cảnh sát? Là người đưa tin xấu?
Ngoài kia, giọng một cô gái thì thầm khe khẽ:
“Sao không mở cửa ta? Em ấy… đi ngủ rồi hả?”
Cô ngập ngừng vài giây, định quay lưng rời đi.
Đúng lúc ấy, cánh cửa kêu cạch một tiếng, chậm rãi mở ra. Ánh sáng mờ từ hành lang tràn vào, hắt lên gương mặt cậu bé trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe.
Ánh Tuyết nhìn cậu, khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng:
“Chào em.”
Cậu siết chặt tay nắm cửa, ánh mắt cảnh giác, giọng khàn khàn vì khóc nhiều:
“Chị… là ai?”
Cô ngập ngừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng đáp, từng chữ rơi xuống như tiếng chuông trong đêm:
“Chị là Tuyết… từ giờ chị sẽ là người giám hộ của em.”
Căn phòng im lặng hẳn. Cậu bé khẽ cau mày, còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của hai từ “giám hộ”. Trong đôi mắt non nớt ấy, xen lẫn nỗi sợ hãi và một tia hy vọng mơ hồ vừa lóe lên giữa bóng tối.