Đã vào đêm, gió biển thổi tới, dõi mắt nhìn tháp ánh sáng, nhưng không ai thưởng thức cảnh biển đêm yên tĩnh này ảnh sát đuôi xe theo xe Thời Chung, chạy đến đầu con đập thì tất cả mọi người liền nhìn thấy xe thể thao màu hông của Tưởng Lệnh Thần.
Chiếc xe thể thao kia dừng trước cổng ngôi biệt thự, nổi bật, chứng minh Thẩm Thấm đoán không lầm.
Từ Kính muốn cùng Thời Chung chạy tới, Thời Chung lại chậm một bước, đột nhiên hỏi Từ Kính: "Anh cần bao nhiều thời gian để biết được thông tin Tưởng Minh Đức đang ở bệnh viện nào?"
Đều là người thông minh, Thời Chung không cần nhiều lời, Từ Kính đã hiểu ý tứ của Thời Chung, nói một câu: "Chia ra hành động." Sau liền cùng Thời Chung mỗi người đi một ngả, Thời Chung mang theo Thẩm Thấm xuống xe, tập hợp với cảnh sát, cảnh sát cài đặt máy nghe lén ở phía dưới cổ áo Thẩm Thấm, theo yêu cầu của Tưởng Lệnh Thần, một mình Thẩm Thấm đi vào biệt thự, những người còn lại hoặc ở chỗ con đập, hoặc ngồi chổm hổm bên ngoài ngôi biệt thự, chờ chỉ thị tiếp theo.
Bao gồm Thời Chung, tất cả mọi người đều cho rằng Tầm Tầm đang ở cùng Tưởng Lệnh Thần, nhưng chỉ chốc lát sau khi Thẩm Thấm tiến vào biệt thự, liền truyền đến âm thanh của Thẩm Thấm: "Tầm Tầm đâu?"
Tưởng Lệnh Thần ngồi một mình bên cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ bằng lụa trắng bị gió biển thổi, nhẹ nhàng tung bay , Thẩm Thấm nhớ Tưởng Lệnh Thần từng nói với cô, mẹ đẻ anh ngồi ở đây đốt than tự sát, hôm nay Tưởng Lệnh Thần cũng ngồi ở chỗ đó, khả năng muốn tự sát tuyệt đối không có, ngược lại giống như phải đem Thẩm Thấm trước mặt anh róc xương lóc thịt để hạ mối hận trong lòng, trong giọng nói đầy đối chọi, gay gắt: "Không phỉa em từng nói em ghét Nhậm Tư Đồ, cũng ghét tất cả những gì xung quanh cô ta hay sao? Em đã trốn tôi nhiều ngày như vậy rồi, tôi thật không ngờ em sẽ vì một đứa bé mà xuất hiện."
Lời này truyền vào tai Thời Chung không xót một chữ, vẻ mặt Thẩm Thấm nhất thời hoảng hốt, theo bản năng cúi đầu mắt liếc cổ áo của mình, Tưởng Lệnh Thần lập tức liền nhìn đúng cơ hội, không có dấu hiệu nào đứng dậy, bỗng dưng tiến tới gần Thẩm Thấm, liền tháo máy nghe lén dưới cổ áo Thẩm Thấm ra.
Tưởng Lệnh Thần nhìn cái máy nghe lén nho nhỏ, cười, lại bỗng dưng thu hồi nụ cười, bị phản bội cùng một người, một lần lại một lần, tư vị này rất không dễ chịu: "Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Thẩm Thấm cắn răng không nói lời nào.
Tưởng Lệnh Thần giận dữ đem máy nghe lén ném mạnh xuống đất, bỗng chốc níu lấy tóc Thẩm Thấm: "Rõ ràng em đã từng nói yêu tôi!"
Thẩm Thấm bị anh lôi tóc, cả khuôn mặt ngã ra phía sau, ngược lại cô rất bình tĩnh, giống như đang nghe chuyện cười, chợt cảm thấy hoang đường: "Tưởng Lệnh Thần, cái gì là lời ngon tiếng ngọt anh chưa từng nghe qua sao? Tôi nói yêu anh...anh lại tin tưởng à?"
Tưởng Lệnh Thần cắn răng nghiến lợi nhìn cô, mà cô, nhìn thẳng ánh mắt của Tưởng Lệnh Thần, ánh mắt lộ ra miệt thị.
Tưởng Lệnh Thần luôn luôn không biết trời cao đất rộng nhưng cũng không khỏi run lên bần bật. . . . . .
Đúng vậy, từ nhở đến lớn anh đã nghe qua nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, sao lời cô nói anh lại tin?
Cố tình tin. . . . .
Lừa mình dối người đi tin cô?
Tưởng Lệnh Thần buông tóc cô ra, vì vậy Thẩm Thấm lảo đảo dưới chân, một giây kế tiếp lại bị Tưởng Lệnh Thần ác độc bóp chặt hàm dưới.
"Tôi chỉ hỏi em một câu, là em chủ động tìm cảnh sát, nói mọi chuyện cho họ biết, hay là bọn họ tìm đến em, buộc em hợp tác."
"Hai cái đó có khác nhau sao? Hiện tại anh đã tới tình trạng này rồi, còn thắc mắc tôi là chủ động hay bị động làm gì?"
Tưởng Lệnh Thần phiền não cắt đứt lời cô đang nói: "Trả lời tôi!"
"Anh xác định anh muốn nghe lời nói thật?"
Cô cợt nhã, cũng không thay đổi ánh mắt miệt thị, làm Tưởng Lệnh Thần trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt như thế nào.
"Được, vậy tôi nói cho anh biết, là tôi lén ghi âm cuộc nói chuyện giữa chú anh và Vi Vi, sau đó giao nó cho cảnh sát, tôi làm như vậy chỉ vì muốn Thời Chung thoát khỏi quan tòa, kết quả không bao lâu thì có tổ chuyên án liên lạc với tôi, hi vọng tôi có thể làm nhân chứng cho bọn họ. Tôi chỉ nghĩ tới muốn Tưởng gia các ngươi suy sụp hoàn toàn, sẽ không ai đi làm khó Thời Chung, nên đồng ý với bọn họ rồi. Huống chi còn có tiền thưởng cho nhân chững cũng không ít."
Âm thanh cuối cùng nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại hung hăng thọc vào tim Tưởng Lệnh Thần một đao, hốc mắt hồng đến cơ hồ có thể rướm máu, âm thanh cũng chua ngoa lên: "Tiền thưởng cho nhân chứng? Tiền tôi cho em mua một cái túi còn nhiều hơn thế, nói cho cùng vẫn là vì con mẹ nó Thời Chung!"
***
Máy nghe lén Thẩm Thấm trên cổ áo bị rớt xuống trong nháy mắt, quay lại cảnh tượng trên xe bên ngoài biệt thự,sau một tiếng "rét" chói tai, cảnh sát liền không thu được bất kỳ tin tức gì trong biệt thự truyền.
Mọi người không khỏi căng thẳng. Chẳng ai nghĩ tới Thẩm Thấm tiến vào biệt thự không tới 5 phút, Tưởng Lệnh Thần liền phát hiện máy nghe lén, Thời Chung luôn luôn trầm ổn cũng kiềm chế không được, vội vàng liên lạc Từ Kính: "Như thế nào rồi?"
Từ Kính cho rằng Thẩm Thấm có thể giúp bọn họ tranh thủ nhiều thời gian hơn, để anh tìm được Tưởng Lợi Đức, lấy an nguy Tưởng Lợi Đức tới trao đổi an nguy Tầm Tầm, không sợ Tưởng Lệnh Thần không thỏa hiệp, nhưng hôm nay như vậy, thời gian ngắn như vậy, dù Từ Kính không có chuyện gì không làm được, cũng trả lời không như ý muốn: "Bệnh viện công lắm thầy nhiều ma, Tưởng Lợi Đức sẽ chọn bệnh viện tư nhân, tôi đã cho người iên lạc các đại bệnh viện tư nhân toàn thành phố, nhưng mà bây giờ vẫn chưa có tin tức."
Mà cảnh biển bên ngoài biệt thự, cảnh sát cũng không thể ngồi chờ chết như vậy, cự ly cùng mất liên lạc với Thẩm Thấm, đã qua 3 phút, người phụ trách không thể không sửa đổi phương án nói: "Còn chờ đợi như vậy không phải biện pháp, công phá."
Mà cảnh sát mới vừa an bài xong, người phụ trách đang chuẩn bị ra lệnh một tiếng, toàn bộ cảnh lực mạnh mẽ đánh vào biệt thự bắt lại Tưởng Lệnh Thần thì đột nhiên, một chiếc xe cải trang kèm theo tiếng động cơ nổ một tiếng, từ trong ga ra tầng ngầm biệt thự chạy nhanh ra ngoài.
Xe cải trang tốc độ xe cực nhanh, đảo mắt đã đột phá phòng tuyến của cảnh sát, rất nhanh liền quẹo vào con đập.
Bên trong xe, chính là Tưởng Lệnh Thần, cùng với Thẩm Thấm bị Tưởng Lệnh Thần cứng rắn túm lên xe.
Còi cảnh sát thét gào, Thẩm Thấm xuyên qua gương trơ mắt nhìn xe cảnh sát vốn là theo sát càng ngày bị bỏ rơi càng xa, trong nháy mắt tâm lạnh thành một mảnh.
Xe cảnh sát một mực bao vây chặn đánh, khắp nơi đều trù hoạch chướng ngại vật trên đường cản anh.
Xe Tưởng Lệnh Thần lại xảo trá tránh thoát tất cả chướng ngại vật trên đường, Thẩm Thấm rốt cuộc không nhịn được nhào qua, giành tay lái trong tay Tưởng Lệnh Thần.
Trong nháy mắt xe bị mất khống chế, tốc độ đi chuyển cao, bánh xe kéo lê trên mặt đất vang lên tiếng va chạm chói tai đầy tính nguy hiểm, Tưởng Lệnh Thần tát lên mặt Thẩm Thấm một cái vang dội, một giây kế tiếp, Tưởng Lệnh Thần chợt giữ chặt hai tay của cô: "Em còn như vậy nữa, ba người chúng ta đều phải chết ở trên đường!"
Đầu Thẩm Thấm ông ông, căn bản sẽ không nghe rõ Tưởng Lệnh Thần nói những gì, cho đến khi âm thanh truyền đến, cô mới loáng thoáng phân biệt được —— từ khe nhỏ truyền đến âm thanh của một đứa bé, hình như là, tiếng khóc của đứa bé mà đứa bé này đang bị bịt miệng.
Thẩm Thấm không thể tin nhìn về phía Tưởng Lệnh Thần: "Anh. . . . . . Anh đem cậu nhóc nhốt trong cóp sau phải không?"
Tưởng Lệnh Thần trầm mặc.
Lúc đó, Thẩm Thấm âm thầm đưa tay vào túi quần của mình, bấm số điện thoại của Thời Chung.
***
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thấm cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, điều duy nhất cô có thể làm, là cố hết khả năng của chính mình tranh thủ thêm một chút thời gian, để cảnh sát tìm được vị trí của bọn họ.
Lòng bàn tay Thẩm Thấm cầm điện thoại di động đã sớm ướt mồ hôi, trong khoảng thời gian ngắn, cô liếc đồng hồ đã không biết bao nhiêu lần. . . . . .
Cô cảm thấy thời gian dường như đang dài ra, nhưng kỳ thật từ lúc cô gọi cho Thời Chung, chỉ mới qua nửa phút mà thôi.
Bao nhiêu đó đã đủ để cảnh sát tìm ra tung tích của cô chưa?
Thẩm Thấm đã đợi không được, trong lòng yên lặng, quyết định moi ra lời nói của anh, một giây kế tiếp liền hít sâu một hơi, giận dữ nói: "Con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn mang tôi đến nơi nào?"
"Đi đến chỗ nào thì là chỗ đó." Có lẽ là bởi vì đã bất chấp tất cả rồi, âm thanh Tưởng Lệnh Thần có vẻ cực kỳ tỉnh táo.
Tiếng nói vừa ngừng, Tưởng Lệnh Thần giống như lơ đãng ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Thẩm Thấm.
Ánh mắt giao nhau, Thẩm Thấm dù giả bộ trấn định thế nào cũng không nhịn được, tim một hồi co rúm lại, Tưởng Lệnh Thần đột nhiên liền đoán được cái gì, nhướng mày, một tay tiếp tục cầm tay lái, một tay kia cứ như vậy thử dò xét tính, trực tiếp đưa về phía Thẩm Thấm.
Thẩm Thấm theo bản năng lui về phía sau trốn một chút.
Này không khác Tưởng Lệnh Thần suy đoán, nhất thời Tưởng Lệnh Thần liền như Tiểu Báo, trong nháy mắt, cường thế nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi!"
Thẩm Thấm dù chống lại thế nào, hắn cũng rất nhanh lấy được điện thoại di động từ trên người cô.
Tưởng Lệnh Thần đoạt lấy điện thoại di động của cô, hạ xuống cửa sổ xe.
Hắn quyết tuyệt. . . . . .
Sự tuyệt vọng của cô. . . . . .
Rốt cuộc, Thẩm Thấm hạ quyết tâm giống như, từ từ, dùng sức lắc đầu một cái: "Tôi sẽ không đi cùng anh."
Cho dù tốc độ xe đang đi cực kỳ nhanh thì Thẩm Thấm cũng không trông nom không để ý, cô chợt đánh về phía tay lái, mở xe khóa, qua trong giây lát đã mở cửa xe.
Cô đang muốn. . . . . . Nhảy ra khỏi xe?
Xe đang chạy với tốc độ 160km/h, ai cũng biết nhày xuống xe như vậy, không chết cũng tàn phế. Nhưng cô còn làm như vậy. . . . . .
Một khắc khủng hoảng kia, Tưởng Lệnh Thần theo bản năng đạp thắng xe.
Xe đang lao với tốc độc 160km/h đột ngột dừng lại, kết quả là xe bị mất khống chế, trượt một đường, cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng một tiếng vang thật lớn, đầu xe đâm vào vách ven đường, tất cả mới dừng lại.
Trong khoảnh khắc xe đụng vào vách kia, Tưởng Lệnh Thần theo bản năng dùng hai cánh tay che ở đầu Thẩm Thấm.
Một hồi chấn động đi qua, Thẩm Thấm cảm thấy cả người đều không thuộc về mình, tầm mắt không còn rõ ràng, giống như trước mắt đang phủ tầng tầng lớp lớp sương mù, cô nhìn thấy Tưởng Lệnh Thần bể đầu chảy máu ——
Vết máu từ trên đầu Tưởng Lệnh Thần chảy xuống, Tưởng Lệnh Thần dùng chút sức lực cuối cùng, khó khăn buông lỏng hai cánh tay vốn đang bảo vệ đầu Thẩm Thấm ra, tự giễu cười: "Em thà bất chấp nguy hiểm nhảy xe cũng không nguyện ý cùng tôi?"
". . . . . ."
"A. . . . . ."
Đó là câu nói trước lúc Tưởng Lệnh Thần hoàn toàn bất tỉnh, nói câu nói sau cùng.
***
Cóp sau bốn vách đều có vật che chở, Tầm Tầm chỉ chịu một vài vết thương nhỏ, nhưng bị giật mình quá độ, được cảnh sát ôm ra khỏi cóp sau, vẫn không ngừng run lẩy bẩy, cuối cùng đưa đi bệnh viện.
Cho đến khi Thời Chung chạy tới trước mặt đứa bé, ôm đứa bé vào trong ngực trấn an, Tầm Tầm mới mở miệng nói chuyện lại——
Ngay trước trước mặt Thời Chung "Oa" một tiếng gào khóc lên.
Thời Chung thật vất vả dụ dỗ Tầm Tầm ở lại bệnh viện nằm quan sát, đáng lý Nhậm Tư Đồ đã phải ở đây nhưng thủy chung không thấy bóng dáng, Thời Chung đi ra phòng bệnh, đi tới hành lang gọi điện thoại cho bà xã đại nhân.
Người nghe điện thoại cũng không phải Nhậm Tư Dồ——
"Người là Thời tiên sinh? Là như vậy, cô Nhậm hiện tại đang ở bệnh viện chúng tôi."
Trong đêm nay Thời Chung lại phải bôn ba, nửa giờ sau, Tiểu Từ chở Thời Chung chạy tới bệnh viện Tân Hải, tìm được người nghe điện thoại.
"Cô ấy đâu? ? ?"
Bác sĩ thấy Thời Chung lộ vẻ vội vàng, vẻ mặt tận lực ôn hoà để hòa hoãn tâm tình của anh: "Đang xét nghiệm, không có gì đáng ngại, chỉ là phụ nữ có thai tuột huyết áp mà thôi."
Thời Chung cả kinh bắt lấy bả vai bác sĩ: "Anh nói cái gì? !"
Bác sĩ bị sợ đến run lên, miễn cưỡng gạt tay Thời Chung, mới khôi phục lại giọng nói nghề nghiệp: "Mặc dù hiện tại đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng về sau cũng phải chú ý nhiều hơn một chút, đừng làm cho phụ nữ có thai quá vất vả, đồng thời bổ sung nhiều dinh dưỡng. Nếu còn té xỉu lần nữa, dập đầu đụng vào nơi đó sẽ không tốt."
Vẫn theo sát bên người Thời Chung, Tiểu Từ biết Thời Chung nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Thời Chung khẩn trương như bây giờ —s.a.n.d.y— sửng sốt một hồi lâu, bộ dạng buồn cười lại không muốn cười, nói chuyện cũng lắp bắp: "Tôi hiểu biết rõ. . . . . . Biết, cảm ơn cảm ơn."
Cho đến khi bác sĩ đi được một lúc, Thời Chung vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc bước từng bước đi tới, tiếp theo càng chạy càng nhanh, nhịp tim cũng giống như càng lúc càng nhanh, cho đến cuối cùng, Thời Chung thở hồng hộc chạy một đường.
Nhậm Tư Đồ sợ hết hồn, nguyên bản là chỉ có một mình cô vô nước biển, động tác đẩy cửa lớn như vậy, cả người Nhậm Tư Đồ trừng mắt nhìn cạnh cửa, dừng một chút mới phản ứng được, có chút suy yếu giật giật khóe miệng: "Anh tới rồi. . . . . ."
Thời Chung không hề chớp mắt nhìn cô.
Trong mắt mừng như điên, nhiều hơn là ảo não —— ảo não tự mình mạo hiểm, đẩy cánh cửa làm cô sợ.
Cho đến nửa phút sau, Thời Chung mới ý thức tới mình đứng thẳng bất động bên cạnh cửa chỉ ngây ngốc nhìn bà xã mình, anh ho khan một tiếng, thả nhẹ bước chân đến gần.
Nhưng không đi tới trước người của cô, ánh mắt Thời Chung liền không tự chủ được mà ngừng lại trên bụng vẫn còn phẵng lì của cô, rốt cuộc cũng không còn trầm tĩnh, âm thanh cũng lộ ra tia cẩn thận: "Bác sĩ vừa mới nói với anh. . . . . ."
"Em cũng vừa biết." Vì mình sơ ý, Nhậm Tư Đồ cười khổ nhún nhún vai.
Luôn luôn kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, Thời Chung đột nhiên phát hiện một câu nói cũng vô cùng khó khăn, anh trầm mặc hồi lâu, mới từ từ sửa sang lại ra một câu, muốn biểu đạt khiếp sợ cùng với. . . . . . Mong đợi của mình: "Nó tới thật đột nhiên."
Luôn luôn kín đáo, làm việc nghiêm cẩn, Thời Chung đột nhiên phát hiện một câu nói cũng vô cùng khó khăn, anh trầm mặc hồi lâu, mới từ từ sửa sang lại ra một câu, muốn biểu đạt khiếp sợ cùng với. . . . . . Mong đợi của mình: "Nó tới thật đột nhiên."
Bộ dạng này của anh giống như trúng, cuối cùng lại sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng, chọc cho Nhậm Tư Đồ cười"Phốc" một tiếng, bộ dạng lúc này của anh cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến nỗi cũng không giống Thời Chung rồi. Nhậm Tư Đồ vuốt ve bụng, tiểu sinh mệnh nãy lại có thể dễ dàng thay đổi tình tình của Thời Chung như vậy? "Đúng vậy, chúng ta còn chưa làm xong cuộc hôn lễ, nó đã tới rồi."
Thời Chung ngồi ở bên cạnh cô, dịu dàng nâng tay của cô, hôn mu bàn tay cô: "Vậy thì chờ sanh ra nó, anh sẽ cho em một hôn lễ thật lớn."
". . . . . ."
". . . . . ."
Tiểu Từ gần sau ba phút mới đuổi theo Thời Chung, đi tới bên ngoài phòng truyền nước biển.
Vừa mới đẩy cửa ra, đang chuẩn bị đi vào, bước chân của Tiểu Từ liền ngừng.
Từ khe cửa ,Tiểu Từ nhìn thấy Thời Chung ngồi ngay ngắn ở đó, Nhậm Tư Đồ vừa vô nước biển, vừa tựa đầu nghiêng một cái, lẳng lặng tựa vào trên vai Thời Chung.
Năm tháng tĩnh lặng, dịu dàng trôi qua,. . . . . . Tiểu Từ làm sao có thể dễ dàng quấy rầy? Dĩ nhiên là dừng một chút liền rón rén lui ra.
***
Một tháng sau.
Tưởng Minh Đức bị kết án có tôi, bỏ tù, ngay cả Phương Vi Vi lúc trước chỉ điểm chắc chắn nói Thời Chung hối lộ cũng phản cung, nói mình bị Tưởng Minh Đức xui khiến làm ngụy chứng cứ hãm hại Thời Chung.
Thời thế thay đổi , truyền thông không bỏ qua, đem lịch sử vài chục năm trước của Tưởng Minh Đức đào lên, còn trong sạch của Thời Chung, đem Tưởng gia đã đánh vào đáy cốc.
Tưởng Lợi Đức bị giận đến nhập viện, nằm viện có hai lần chảy máu não, trên căn bản đã thành phế nhân, xây dựng Lợi Đức gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có, Từ Kính gây áp lực trên nhiều phương diện, cùng với áp lực dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, đại hội cổ đông của xây dựng Lợi Đức quyết định tước chức vị Hội Đồng Quản Trị của Tưởng Lợi Đức cùng với Tưởng Minh Đức, bọn họ lại coi Tưởng Lệnh Thần là cái đinh trong mắt, nhân cơ hội này nhất cử tước bỏ chức vụ của Tưởng Lệnh Thần trong công ty.
Tưởng Lệnh Thần là hoa hoa công tử, trong một đêm thành nghèo túng như chuột chạy qua đường, xe ủi nhập viện không nói, còn mắc vào nghi án bắt có trẻ em, mặc dù có đủ lý do phóng thích, nhưng thẻ tín dụng bị ngừng, tài sản còn dư lại duy nhất —d*đ&l^q@đ—, là chiếc xe, không phải đụng hư chính là bị cảnh sát tịch thu.
Bao nhiêu đá bỏ xuống giếng, Tưởng Lệnh Thần nằm viện không quá ngày sẽ bị đuổi do thiếu viện phí, có một số người tò mò muốn biết sự tình nên đến bệnh viện thăm, khi biết có một vị "Thẩm tiểu thư" trả toàn bộ viện phí cho Tưởng Lệnh Thần, mọi người còn cho là cả thế giới chỉ còn sót lại một người tốt như thê,s giúp đỡ hắn một cách mù quáng? Dù sao các minh tinh từng qua lại với Tưởng thiếu gia trước đây, bây giờ nói với bào chỉ mình với Tưởng thiếu gia chỉ có mối quan hệ bạn bè bình thường đến không thể "Bình thường" hơn nữa, rốt cuộc là từ chỗ nào nhô ra một cái "Thẩm tiểu thư" vậy?
Mà có một số chuyện, cần phải quan tâm nhiều hơn một chút ——
Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu" hai người trong Thời Chung tiên sinh bày tỏ: "Thông báo cho truyền thông việc này kết thúc rồi, không cần tốn nhiều sức, chắc chắn xây dựng Lợi Đức sẽ không còn như trước nữa."
Thế hệ mới "Cấu kết với nhau làm việc xấu", Từ Kính nói: "Tính ra năng lực của Tưởng Vĩ Đức kém hơn so với Tưởng Minh Đức và Tưởng Lợi Đức, tôi chờ ông ta tới cửa cầu xin tôi thu mua Lợi Đức."
Thời Chung lại nói: "Nếu Tưởng Lợi Đức là biết mình tân tân khổ khổ mấy chục năm khai sáng nhãn hiệu mà cứ như vậy xong đời, chắc sẽ lên cơn rồi chảy máu não nữa đấy, Từ tổng, sao anh lại ác như vậy chứ?"
Từ Kínhcười: "Đây là nguyên tắc của tôi, nếu như muốn đối phó với đối thủ, nhất định phải tiêu diệt hắn một cách triệt để , không cho hắn ta bất cứ con đường sống nào để trở mình."
Lúc này, điện thoại Từ Kính vang lên, sau khi xem thông báo trên điện thoại, sandy, liền nở nụ cười.
Thời Chung đến gần xem thử, thì ra là phụ tá của Tôn Dao gởi tin nhắn tới, nội dung tin nhắn khách sáo mà cứng rắn: "Từ tiên sinh, chị Dao Dao đã nhận được quà ngài tặng, tôi thay mặt chị Dao Dao cám ơn ngài, chị ấy rất thích món quà đó, nhưng là. . . . . . Quá quý trọng, chị ấy không thể nhận."
Gần đây Tôn Dao ở nước ngoài nhận được giải thưởng, ai cũng có thể đoán được Từ Kính sẽ đưa đại lễ, đồng thời, cũng có thể đoán được ——"
"Đây nhất định không phải là lời của Tôn Dao. Cá tính của cô, làm sao nói loại lời khách khí này, quà tặng quá quý trọng cho nên không thể nhận?" Thời Chung nói như vậy.
Từ Kính bất đắc dĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhất định cô sẽ nói: cái đồ gì đây? Lão nương không lạ gì, ném. Phụ tá không dám vật lộn để đọ sức mặt mũi, mới soạn tin nhắn từ chối uyển chuyển như vậy.
Thời Chung vỗ vỗ bả vai Từ Kính bày tỏ an ủi: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa."
Từ Kính sớm đã thành thói quen, cũng thẳng thắng: "Từ lúc sinh ra đến nay, cô ấy là đối thủ khó khăn nhất tôi đụng phải, nhưng mà không sao, tôi là người rất kiên nhẫn, cô ấy là dối thủ đáng giá, tôi theo đấu cùng cô ấy cả đời cũng không sao."
***
Mười tháng sau.
Trung tâm Trung Hâm buôn bán phát triển không ngừng, đồng thời, mười tháng hoài thai cũng đã đến lúc Nhậm Tư Đồ hạ sinh.
Quảng trường Trung Hâm cắt băng xong, các truyền thông tranh nhau đưa tin, chủ tịch Trung Hâm, Thời Chung, lại vắng mặt trong buổi cắt băng khánh thành lần đầu tiên.
Bởi vì vào ngày này, cũng là ngày anh hứa hẹn với bà xã, cho cô một đám cưới long trọng.
Chỉ là trong hôn lễ nhiều hơn một vị không thể bỏ qua + l=q-đ—
Tiểu Hinh Hinh.
Ngay cả ông cụ Tần Tuấn, người đã từng thề độc tuyệt không thừa nhận bất kỳ bất cứ người nào khác làm con dâu ngoại trừ Thẩm Thấm, cũng ở đây nhìn mặt mũi của Tiểu Hinh Hinh, đến đây dự hôn lễ.
Ngày hôn lễ đó, Tần lão gia tử cố ý chọn lúc cô dâu đang trang điểm, dọn dẹp trang phục, đi tới phòng nghỉ ngơi của Tiểu Hinh Hinh. Bảo mẫu phụ trách trông chừng Tiểu Hinh Hinh thấy Tiểu Từ có vẻ mặt cứng nhắc khi ông cụ đi vào, có chút kiêng kỵ hỏi: "Vị này là?"
Tiểu Từ vội vàng giới thiệu: "Đây là ba của Thời tiên sinh, ông nội của Tiểu Hinh Hinh."
Lúc này bảo mẫu mới buông lỏng cảnh giác, Tiểu Từ liền đi trêu chọc Tiểu Hinh Hinh: "Tiểu Hinh Hinh, ông nội tới thăm con kìa!"
Vốn dĩ Tần Tuấn đang nghiêm mặt, không thế nào không vui lòng đưa tay đụng gương mặt của trẻ nhỏ một cái, nhưng không nghĩ đứa bé này này lại đưa bàn tay nhỏ bé đầy thịt tóm lấy đầu ngón tay của ông, giống như chộp được cái gì tốt,đem ngón tay của ông nhét nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, chúm chím của bé.
Nhưng vào lúc này, không biết Thời Chung từ chỗ nào nhảy ra, đảo mắt liền đem Tiểu Hinh Hinh giật ra.
Món ăn ngon như vậy lại bị người khác lấy đi, Tiểu Hinh Hinh nâng miệng, ủy khuất nhìn về phía cha mình.
Cha cũng không đau lòng, ngược lại nghiêm túc nói với cô: "Đừng có cái gì cũng nhét vào trong miệng như thế."
Tiểu Hinh Hinh nháy nháy mắt, không có dấu hiệu nào , "Oa" một tiếng liền gào khóc lên.
Công lực khóc của Tiểu Hinh Hinh rất cao, khóc đến bảo mẫu cũng không biện pháp, dụ dỗ không được, khóc đến Nhậm Tư Đồ đang trang điểm sát vách cũng kéo áo cưới có làn váy dài một mét chạy qua, lảo đảo chạy tới —l#q@đ—
Nhậm Tư Đồ vội vàng đem Tiểu Hinh Hinh ôm trong ngực trấn an, Tiểu Hinh Hinh rốt cuộc dừng khóc, vẫn còn không nhịn được mà thút thít, Tần lão gia tử thấy cháu gái đáng thương, nhất thời đau lòng, liền quay đầu giận dữ mắng Thời Chung một câu: "Sao ngươi lại la con bé?"
Anh la con bé khi nào chứ? Chỉ đang giáo dục con gái phải chú ý vệ sinh cá nhân. . . . . . Thời Chung đang muốn biện giải cho mình một câu, Tần lão gia tử lại nghe cũng không nghe anh, thấy Tiểu Hinh Hinh điềm đạm đáng yêu nằm ở trên vai Nhậm Tư Đồ, vội vã đi vòng qua sau lưng Nhậm Tư Đồ, nhìn mặt của Tiểu Hinh Hinh đầy nước mắt, tận hết sức lực dụ dỗ bé: "Tiểu Hinh Hinh, đừng khóc đừng khóc, có ông nội làm chỗ dựa cho con, không cần sợ nó."
". . . . . ."
Thời Chung liếc mắt nhìn bà xã đang bận rộn dỗ đứa bé, nhìn lại ba mình trưng ra bộ mặt quở trách phía sau, vội vàng giả trang các loại mặt quỷ đi trêu chọc Tiểu Hinh Hinh vui vẻ, cuối cùng liếc mắt nhìn Tiểu Hinh Hinh, mặc dù mắt còn ngấn lệ nhưng rõ ràng cất giấu một tia hả hê, rốt cuộc cảm nhận được cuộc sống tràn đầy ác ý.