Tôn Dao không chút suy nghĩ liền xuống xe. Chạy nhanh qua bên kia đường, thật là, một chút hình tượng cũng không để ý, ánh mắt nghiêm túc như thế, còn kém một chút nữa là có thể giả thành Mẫu Dạ Xoa rồi.
Mắt thấy Tôn Dao chạy thẳng tới đến trước mặt, Tầm Tầm hoảng sợ, xong rồi, xong rồi. . . . . . Bị bắt quả tang rồi.
"Hãy nghe con giải thích. . . . . ." Tầm Tầm cẩn thận mở miệng, không ngờ còn chưa nói hết, liền bị Tôn Dao khiêng lên, cứ như vậy Tầm Tầm vừa thét lên, vừa bị Tôn Dao mang về trong xe của mình.
Từ Kính thu hết một màn vào mắt, trợ lý Tiêu nhìn Từ Kính, tay cũng đã đặt lên tay cầm cửa, rõ ràng đang đợi chỉ thị của Từ Kính, nhưng Từ Kính chỉ nhàn nhạt lắc đầu, để Tôn Dao đem Tầm Tầm đi.
Tầm Tầm biết Tôn Dao lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cô tức giận như thế, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, : "Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ dì trở lại, không được đi đâu hết."
Tầm Tầm đã bị dọa, nào dám phản kháng nữa? Lúc này dùng sức gật đầu một cái.
Tôn Dao khí thế hung hăng giết quay lại bên cạnh xe Từ Kính, cũng không kéo cửa xe bên cạnh Từ Kính, mà là trực tiếp đi tới ghế lái, tài xế thấy thế, vội vàng hạ xuống cửa sổ xe, vênh mặt hất hàm nói với trợ lý Tiêu và tài xế: "Hai ngươi xuống xe."
Nhất thời tài xế bị luống cuống. Quay đầu lại hỏi ý Từ Kính.
Từ Kính gật đầu, tài xế cũng chỉ có thể cúi gằm đầu xuống xe. Mà tài xế vừa xuống xe, Tôn Dao liền ngồi vào ghế lái, trực tiếp lái xe đi.
Trợ lý Tiêu cũng chỉ có thể đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn đèn xe biến mất ở đầu đường kế tiếp. Tài xế lo âu nhìn trợ lý Tiêu, trợ lý Tiêu nhún nhún vai: mặc dù Từ tiên sinh đi lại không tiện, nhưng đối phó với một người phụ nữ, vẫn còn dư sức. .
Nửa giờ sau.
Ông chủ mình bị phụ nữ kia bắt cóc, đến giờ vẫn chưa về, trợ lý Tiêu và tài xế đứng ven đường sắp thành tượng rồi, hai người đàn ông bị bỏ rơi chỉ có thể đi tìm người bạn nhỏ Tầm Tầm để giải buồn.
Tầm Tầm bị khóa ở trong xe Tôn Dao, chỉ hạ kính xe xuống một chút để hóng mát.
Nhóc này tận mắt chứng kiến Tôn Dao cướp người giành xe như thế nào, nhìn lại thời gian một chút, chân mày liền nhíu lại: "Rốt cuộc khi nào bọn họ mới trở lại?"
Trợ lý Tiêu lắc đầu một cái.
Vừa nghĩ tới lúc ấy Tôn Dao đang nổi giận đùng đùng, nhóc con liên tiếp sợ: "Có phải Tôn Dao rất ghét chú ấy hay không?"
Trợ lý Tiêu chau mày suy tư thật lâu: "Đó không phải là ghét, đó là yêu."
Tầm Tầm khó hiểu nhìn anh.
Một hồi lâu, "Không thể nào, yêu. . . . . . như ba mẹ của tôi vậy mới là yêu, " Tầm Tầm hồi tưởng lúc Nhậm Tư Đồ và Thời Chung ở chung một chỗ, không có việc gì len lén hôn cái miệng nhỏ một cái, kéo tay nhỏ bé mới phải yêu. . . . . . Vẫn gật đầu một cái, vẻ mặt rất khẳng định, "Nhưng mỗi lầnTôn Dao gặp mặt chú ấy là mỗi lần gây gổ, còn thiếu chút nữa là đánh nhau."
Bộ dáng nghiêm túc suy tính của Tầm Tầm cực kỳ đáng yêu, trợ lý Tiêu cũng không nhịn được muốn đưa tay ngắt má một cái, đáng tiếc bị cửa sổ xe ngăn lại, Trợ lý Tiêu chỉ có thể đứng ở ngoài cửa xe khoanh tay, làm như thật nói: "Nhóc con, ngược luyến tình thâm cháu không hiểu được đâu."
Vừa nhắc tới ngược luyến tình thâm, trợ lý Tiêu lại suy nghĩ sâu xa một lần nữa, sửng sốt đem chính mình dọa sợ hết hồn, Tôn Dao mang ông chủ đến nơi nào? Đã lâu như vậy rồi, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Thật tình cũng không kinh tâm động phách như Trợ lý Tiêu tưởng tượng, Tôn Dao cho xe dừng ở ven đường, đoạn đường này ít người qua lại, Từ Kính ngồisau xe một câu nói cũng không nói, xe ngừng, anh cũng chỉ lẳng lặng đấu mắt với Tôn Dao qua gương chiếu hậu trên xe, thủy chung trầm mặc.
Tôn Dao chịu không nổi anh như vậy, cô quá rõ cái loại cảm giác bị người mặt không chút biến sắc làm đau như thế nào, lần này cô lại bị sự trầm mặc của anh chọc cho bạo phát: "Từ Kính, bỏ qua cho Tầm Tầm, bỏ qua cho tôi, có được hay không!"
"Cậu bé là con anh, anh chỉ là dùng phương thức của mình từng bước một bước vào sinh hoạt của nó mà thôi." Cuối cùng Từ Kính cũng mở miệng, giọng nói đều đều không chút gợn sóng.
"Con trai?" Tôn Dao cười khẩy, đây là chuyện rất đáng cười? Là lời nói vô căn cứ, "Anh và tôi đều như nhau, một là không có dưỡng dục nó, hai là không có chăm sóc nó, căn bản không có tư cách lấy thân phận là cha mẹ để xuất hiện trong cuộc đời của nó. Mẹ của nó là Nhậm Tư Đồ, ba là Thời Chung, cả đời không thể là Từ Kính anh!"
"Thời Chung?" Từ Kính hừ lạnh một tiếng, bỗng dưng đưa mắt nghiên nghiên, rốt cuộc không còn là lạnh lùng nhìn vào mắt Tôn Dao nữa, mà con mắt dấy lên tia lửa, nhìn Tôn Dao, " Buổi chiều tôi vừa gặp người đàn ông kia, tôi không chịu chìa tay giúp đỡ, hắn ta cuối đầu như tên ăn xin, như vậy thì có tư cách gì làm ba Tầm Tầm?"
Muốn chọc giận Từ Kính cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng hôm nay Tôn có thể cảm nhận được anh đầy ngập lửa giận, hoặc nói là. . . . . . Lửa ghen. Tôn Dao cười lạnh: " Từ Kính tôi đã từng biế không phải như vậy, bộ dáng của anh bây giờ rất giống tiểu nhân."
Từ Kính hơi ngẩn ra, đến tột cùng mình đã từng là dạng gì, anh đã sớm quên, lại càng không muốn nhớ lại, nhưng những ngày tháng cùng cô trải qua có bao nhiêu tốt đẹp, anh nhớ rõ ràng.
Hoàn toàn đối lập với hôm nay. . . . . .
"Không đúng, tôi nói sai, " giọng Tôn Dao lại xem thường, lời nói xoay chuyển, "Thật ra thì trước nay anh đều là tiểu nhân, chỉ là anh đã che đậy quá tốt. . . . . ."
Tốt đến mức cô thật sự cho là anh sẽ giúp cô. . . . . .
Vẻ mặt của anh dần hiện ra tia đau đớn.
Tôn Dao theo bản năng tránh nhìn anh, giọng nói lạnh hơn so với trước kia: "Vừa nghĩ tới những chuyện trước đây anh làm với tôi, vừa nghĩ tới những chuyện anh làm, làm sao tôi có thể ở chung một mái nhà với anh cả đời được
đây? Tôi vừa sinh Tầm Tầm, mẹ tôi liền đem Tầm Tầm đưa cho người khác, bởi vì bà ấy cảm thấy đứa bé này là sự sỉ nhục, thật ra thì đứa bé không phải, anh mới phải, vừa nhìn thấy mặt của anh, tôi liền nhớ tới tất cả không vui trước đây, trói tôi ở bên cạnh cả đời, không bằng để cho tôi chết đi."
".........."
"Cho nên, tôi sẽ không để đứa bé này ra đời, càng sẽ không có chuyện kết hôn với anh. Cho dù Thời Chung thành tên ăn xin, Nhậm Tư Đồ cũng sẽ thương anh ta, Tầm Tầm cũng xem anh ta là người ba giỏi nhất trên thế giới, về phần anh..." Tôn Dao lặng lẽ quay đầu lại nhìn anh, không có nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên trong đời Từ Kính bị người ta nhìn với ánh nhìn thương hại như vậy. Thật ra thì ánh mắt của cô lại giống như nguyền rủa, nguyền rủa anh, mãi không có người yêu thương...
***
Lúc Tôn Dao trở lại cửa trường học, đã gần một giờ sau, từ nhỏ Tầm Tầm đã có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, hiện tại tình trạng này, căn bản không dám nhắc tới chú xe lăn nửa chữ, chỉ có thể khoanh tay trước ngực, đáng thương van xin: "Chuyện con trốn lớp, dì hàng vạn hàng nghìn ngạn vạn lần đừng nói cho Tư Đồ. Tôn Dao, dì tốt nhất..."
Lúc hai người bọn họ về đến nhà, Nhậm Tư Đồ còn chưa trở lại.
Phòng khách trống trải, Tôn Dao trầm mặc không nói, Tầm Tầm rụt rè, hết sức vắng lạnh, dì Liên giúp việc cũng nhịn không được, thở dài thở ngắn trong lòng, cuối cùng chỉ có thể hỏi Tôn Dao: "Buổi tối Thời tiên sinh lại không trở về ăn cơm. Cô chủ đâu? Cũng không về rồi sao?"
Tôn Dao miễn cưỡng lên tinh thần, đang muốn trả lời dì giúp việc, cũng lúc này thang máy truyền đến tiếng đing.
Thật là, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tôn Dao nhìn cửa thang máy, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bộ dạng mặt ủ mày ê của Nhậm Tư Đồ, nhưng khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là bóng dáng của Thời Chung.
Tôn Dao sửng sốt.
Tầm Tầm cũng đã không nhịn được nhảy lên, hô hào: "Ba!"
"Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, anh còn có thời gian trở lại ăn cơm?"
Tôn Dao làm bộ nhìn ngoài cửa sổ một cái, thật ra thì trời ngoài gần tối rồi, đâu còn thấy được bóng dáng mặt trời?
Tầm Tầm thấy ba chân dài nhiều ngày không gặp, dĩ nhiên là lập tức vui vẻ ra mặt, thẳng hướng ngực Thời Chung mà chạy đến, Thời Chung vừa ôm Tầm Tầm, vừa nói với Tôn Dao: "Tôi không trở lại ăn cơm, tôi trở lại nấu cơm, tôi còn thiếu con trai một bữa thịt thịnh soạn."
Nói xong không quên nhéo chóp mũi Tầm Tầm một cái. Đây đối với Tầm Tầm mà nói quả thực là chuyện tốt, ôm chặt lấy cổ Thời Chung, một chút cũng không buông tay.
***
Cha mẹ của Tiểu Từ bởi vì chuyện Thời Chung mà bị thương, nên có lời oán thán với Thời Chung, hôm nay Tiểu Từ nằm viện. Nhậm Tư Đồ đi thăm, hay bởi vì mình "Thời phu nhân", bị mấy vị trưởng bối làm khó một buổi chiều, liền Tầm Tầm tan lớp, cô cũng không kịp đi đón, lúc đi ra bệnh viện cũng đã chạng vạng tối.
Cuộc sống còn có thể rối loạn hơn một chút sao?
Nhậm Tư Đồ về đến nhà, cũng không để ý những thứ khác, thấy Tôn Dao ngồi ở trên ghế salon, Nhậm Tư Đồ cũng đi tới, khẽ ném mình lên ghế salon bên cạnh Tôn Dao, nhắm mắt lại. Thuận miệng hỏi một câu, "Tầm Tầm đâu?"
Tôn Dao lườm phòng bếp một cái: "Giúp dọn bát đũa."
Nhậm Tư Đồ "ừ" một tiếng cũng không nói chuyện nữa, liền truyền đến giọng Tầm Tầm kêu ăn cơm: "Mau tới đây, ăn cơm rồi!"
Tôn Dao nghe vậy đứng dậy, Nhậm Tư Đồ vẫn còn dựa ghế salon, Tôn Dao vỗ vỗ bả vai của cô, cô cũng không động, chỉ nói: "Cậu đi ăn đi, tớ ăn không vô, một lát ăn sau."
Tôn Dao cũng không giục cô, Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, cảm giác đột nhiên có hơi thở quen thuộc tiến tới gần. Cô mở mắt ra.
Dẫn vào tầm mắt, là Thời Chung nở nụ cười.
Anh đứng ở trước người của cô, dịu dàng thay cô gẩy gẩy tóc tán ở trên trán.
"Anh về khi nào?"
Thời Chung không trả lời, chỉ một tay ôm cô lên, đi đến phòng ăn.
Nhậm Tư Đồ đã quên cái khác, chỉ lo nhìn anh, cho đến khi bị đặt trên ghế cạnh bàn ăn, mới giật mình anh gióng trống khua chiêng ôm công chúa đưa tới, tất cả mọi người đang ngồi vây xem.
Tôn Dao đối với lần này đã sớm thấy nhưng không thể trách, Tầm Tầm là làm bộ che kín mắt, kì thực vẫn xuyên qua khe hở quang minh chính đại nhìn lén.
Thời Chung sờ sờ mũi Nhậm Tư Đồ: "Có anh ở đây, em sẽ ăn được?"
Nhậm Tư Đồ nhịn cười không được.
***
Một tuần lễ sau.
Tin tức về Thời Chung lại được lên một lần nữa.
Không còn là chính luận, càng không phải là sách giải trí, mà là tin tức trang bìa tạp chí tài chính --
"Kính, tập đoàn Trung Hâm đầu tư quảng trường, muốn xây thành trung tâm buôn bán bất động sản lớn nhất."