Nhậm Tư Đồ về đến nhà, xem như cô đã đại mua sắm một lần, mỗi chủng loại để nấu ăn mua không ít, có thể mở một cửa hàng bán món ăn, nhưng tay nghề còn chưa được cao, cứ như vậy Nhậm Tư Đồ giơ lên ba túi đồ lớn, thở hồng hộc, thật vất vả ra khỏi thang máy, thật sự là không có hơi sức đem những này đến phòng bếp, chỉ có thể hắng giọng nhờ người giúp đỡ: " Dì Triệu! Giúp cn một chút?"
Chỉ chốc lát sau dì Triệu đã đi đến, nhìn thấy một mình Nhậm Tư Đồ xách nhiều đồ như vậy, rất kinh ngạc: "Cô chủ, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, sao lại mua nhiều đồ như vậy?"
Nhậm Tư Đồ vừa xoay cổ tay, vừa nói: "Khó có dịp để đi siêu thị, nhìn cái gì cũng muốn mua, nói thật con cũng không biết anh ấy thích ăn thứ gì, có thể mua là mua."
Tân hôn không giống như trước, khắp nơi đều vì đối phương mà suy nghĩ. . . . . . Dì triệu thức thời cười cười, không nói gì, trực tiếp xách túi đồ đi tới nhà bếp.
Thật vất vả đem đồ vào phòng bếp, Nhậm Tư Đồ trở lại phòng khách, ngã lên ghế sa lon, ngửa đầu dựa vào thành ghế, để cho tay chân nghỉ ngơi một chút, lơ đãng liếc màn ảnh TV đang tạm ngừng cái bộ phim Hàn. Chỉ ngắm một cái, liền đoán được nhất định là Tôn Dao đang xem trước khi ra ngoài —— bộ phim Hàn này gần đây đang rất thịnh hành, nhưng Nhậm Tư Đồ chưa có xem, nhưng Tôn Dao bởi vì Trung Quốc cố ý tìm cô biểu diễn, hai ngày nay thấy phải đặc biệt vui sướng.
Bây giờ Tôn Dao đang đi đón Tầm Tầm đi? Nhậm Tư Đồ xem đồng hồ, nhà Thời Chung cách trường Tầm Tầm học gần như vậy, vào lúc này, đáng lý Tôn Dao đã sớm dẫn Tầm Tầm trở lại. . . . . .
Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tôn Dao, chờ thật lâu Tôn Dao mới nghe.
Không còn hơi sức một câu: "A lô?" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Nhậm Tư Đồ không khỏi chau mày. Đã bao lâu cô chưa nghe âm thanh Tôn Dao như vậy? Không khí trầm lặng, dù là cố giả bộ sức sống cũng không có. Nhậm Tư Đồ im lặng, cơ hồ là bản năng liền bật thốt lên, hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Bên kia Tôn Dao trầm mặc làm Nhậm Tư Đồ theo bản năng siết chặt điện thoại di động, cũng may Tôn Dao không có chết lặng trầm mặc như vậy nữa, một giây kế tiếp, Tôn Dao bên kia điện thoại càng phát ra giọng thê thê thảm thảm ưu tư nói của với Nhậm Tư Đồ: "Tớ đang ở bệnh viện."
Nhậm Tư Đồ cả kinh bỗng nhiên đứng lên.
Trong đầu phản ứng đầu tiên là: cô ấy thật sự muốn bỏ đứa bé. . . . . .
Nhưng sau đó Tôn Dao không còn hơi sức âm thanh liền đem hoảng sợ của Nhậm Tư Đồ đánh nát, đồng thời nhưng cũng ném cho Nhậm Tư Đồ một càng thêm ký bom nặng hơn: "Tầm Tầm. . . . . . Đã xảy ra chuyện, tớ đang ở bệnh viện với nó."
Đầu Nhậm Tư Đồ chợt "Ong" một tiếng, hai chân trong nháy mắt đã có bản năng phản ứng, bước nhanh tới thang máy, lúc này dì Triệu mới vừa thu thập xong đồ Nhậm Tư Đồ mua về, từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy mặt Nhậm Tư Đồ căng thẳng đi nhanh, không rõ chân tướng dưới có thể vội vàng gọi Nhậm Tư Đồ: "Cô chủ, cô đi đâu vậy?"
Nhậm Tư Đồ cũng không quay đầu lại nói: "Con có việc đi ra ngoài một chuyến, nếu Thời Chung trở lại, nói anh ấy gọi điện thoại cho con."
Bữa này cơm tối coi như bị hủy hoàn toàn, Nhậm Tư Đồ một lòng thấp thỏm, thật vất vả tới bệnh viện, dừng lại liền vội vàng xuống xe, chạy thẳng tới cửa bệnh viện đi.
Đợi cô tìm được Tôn Dao, đầu đã đầy mồ hôi, thấy Tôn Dao ngồi ở trên ghế dài vô lực, cặp mắt vô hồn, đầu đầy mồ hôi lạnh. Nhậm Tư Đồ đi về phía Tôn Dao, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tôn Dao nghe giọng nói củaNhậm Tư Đồ, trống rỗng, nhìn mũi chân trước mặt, ánh mắt lúc này mới chậm rãi nâng lên, nhìn Nhậm Tư Đồ.
Tôn Dao há miệng, vẫn còn chưa kịp ra tiếng, thì có một âm thanh trầm thấp âm lãnh sâu kín của người khác vang lên, thay Tôn Dao trả lời: "Cậu bé té từ bậc thang, lăn xuống đụng phải đầu."
Nhậm Tư Đồ bỗng dưng ngẩn ra, theo tiếng nhìn, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn, chỉ thấy Từ Kính ngồi xe lăn ở bên trong, cách các cô không tới năm bước.
Nhậm Tư Đồ còn không hiểu ra sao đứng tại chỗ, Tôn Dao giống như đốt lửa, liền đứng lên, cơ hồ là hướng về phía Từ Kính rống: "Sao anh còn ở lại chỗ này vậy? Cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lửa giận của Tôn Dao giống như ném vào Hàn Băng vạn trượng, không kích thích nửa điểm vọng về của đối phương. Vừa bệnh viện, vừa từ trên bậc thang lăn ra đây, hiện tại lại có Từ Kính ởchỗ này, trong lòng Nhậm Tư Đồ đã không nhịn được làm ra dự tính xấu nhất, cho tới lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi. Nhậm Tư Đồ thu hồi ánh mắt từ trên người Từ Kính lại, nhìn về phía Tôn Dao, nói: "Bây giờ không phải là thời điểm gây gổ, cậu bình tĩnh một chút, nói cho tớ biết bây giờ Tầm Tầm như thế nào."
Tôn Dao luôn luôn là người không có tim không có phổi để nhìn người khác, giờ phút này toát ra hốt hoảng luống cuống, sẽ làm người ta cực kỳ đau lòng, cảnh này ở phía trước, Nhậm Tư Đồ lo lắng Tầm Tầm xảy ra điều gì, nhưng Tôn Dao nín nửa ngày rốt cuộc mới nói một câu, cuối cùng cũng để cho tảng đá lớn trong lòng Nhậm Tư Đồ để xuống: "Không có gì đáng ngại, không sao không sao."
Chẳng biết tại sao, vừa nhắc tới hai chữ không sao, Tôn Dao liền không nhịn được liếc mắt Từ Kính đang ở sau lưng Nhậm Tư Đồ, Nhậm Tư Đồ theo ánh mắt của cô nhìn lại, chỉ thấy Từ Kính cũng đang nhíu mày nhìn Tôn Dao.
Trong lầu này, trừ y tá đứng ở đàng xa, không có nữa bóng dáng của bệnh nhân khác, Nhậm Tư Đồ liền nghĩ đến đây là bệnh viện Từ gia, không khó đoán được là Từ Kính suy nghĩ cho Tôn Dao có thân phận là người của công chúng nên cách li mọi người, nên trong tầng lầu này mới vắng vẻ như thế.
Về phần hai người này —— ánh mắt Nhậm Tư Đồ không khỏi dừng lại giữaTôn Dao cùng Từ Kính—๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n— dường như ẩn giấu bí mật gì đó.
Nhậm Tư Đồ chỉ có thể đem Tôn Dao mang tới chỗ khuất, hỏi cô tất cả sự tình ngọn nguồn: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Tôn Dao liếc nhìn Từ Kính, lại hồi hồn nhìn Nhậm Tư Đồ, do dự tương đối lâu, mới chậm rãi nói: "Không phải câu kêu tớ đi đón Tầm Tầm tan học sao? Kết quả tớ lúc xuống lầu, Tầm Tầm đã ở dưới lầu, là Từ Kính đưa nó trở lại ."
. . . . . .
"Anh cũng đã nói, em trốn không được ." ——
Lúc Từ Kính nói ra lời này giọng nói cùng vẻ mặt âm ngoan, so với Tôn Dao, lời nói đến nay còn văng vẳng bên tai.
Lúc ấy nghe được câu này, Tôn Dao theo bản năng liền đem Tầm Tầm kéo ra sau lưng, Tầm Tầm vẫn còn bên ngoài, từ sau lưng Tôn Dao dò xét thò đầu ra ngoài, chuyển ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tôn Dao, hướng Tôn Dao giải thích: "Chú Từ là người ủng hộ cho trường con, hiệu trưởng dẫn chú ấy đi xem các phòng học, không ngờ chú lại là bạn của Nhậm Tư Đồ, còn gặp con, còn chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra con." ——
Cho nên Tầm Tầm để cho họ Từ đưa về nhà?
Tôn Dao nghĩ như vậy, nhất thời truyền đến một trận buồn nôn. Vì vậy càng trợn mắt nhìn Từ Kính.
Từ Kính lại thu hồi dáng vẻ ác ngoan, khóe miệng chứa đựng cười, khẽ cúi thân xuống ` chống lại ánh mắt Tầm Tầm: "Tầm Tầm, con lên lầu trước được không? Chú với ngươi dì Tôn Dao của con muốn cùng đi tìm Nhậm Tư Đồ nói một số chuyện."
Thật là nói dối mắt cũng không nháy mắt, Tôn Dao bỏ qua Từ Kính, lôi kéo Tầm Tầm, quay đầu đi vào nhà, một người què như anh cũng không thể bắt kịp. Nhưng cô mới vừa đi lên hai bậc thang, hai người hộ vệ áo đen bước nhanh về phía trước ngăn cản phía trước: "Tôn tiểu thư, xin người hợp tác."
Tôn Dao khinh thường liếc này thân hình đại hán vạm vỡ, quay đầu lại khiêu khích liếc nhìn Từ Kính, sau đó nói, không rõ là đang nói với hộ vệ hay là đang nói với Từ Kính: "Ngươi có bản lãnh ngăn cản tôi thử một chút? Anh không sợ làm tôi bị thương, ông chủ của anh sẽ đuổi anh sao."
Từ Kính nghe vậy, con mắt sắc tối sầm lại, hộ vệ nghe vậy cũng ngẩn ra —di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn— anh hiểu ông chủ của mình, nên cũng kiêng kỵ lời của Tôn Dao. Tôn Dao bỏ qua hộ vệ, mang theo Tầm Tầm tiếp tục bước nhanh đi lên bậc thang, nhất thời hộ vệ không dám cản cô, rất sợ sẽ xảy ra điều gì sai lầm.
Từ Kính cũng không tiến lên, chỉ là nhìn một màn này, trực tiếp ném ra một câu hời hợt: "Nếu đứa bé bị thương, người đau lòng là ai?"
Ngay sau đó chính là lời nói xoay chuyển, ra lệnh hộ vệ nói: "Đem con cho tôi ôm."
Lúc này coi như Tầm Tầm không biết những đại nhân đang vì sự tình gì mà rối rắm, cũng không nhịn được hoảng sợ trừng lớn cặp mắt. Hộ vệ nghe Từ Kính nói như vậy, lập tức liền đuổi kịp Tầm Tầm, đem Tầm Tầm bế lên, Tầm Tầm bị sợ dùng cả tay chân giằng co.
Tôn Dao lập tức nhào tới trước người hộ vệ, muốn giành Tầm Tầm lại, Tầm Tầm cũng thét lên duỗi cánh tay cầu cứu Tôn Dao, nhưng hộ vệ đâu để ý những thứ này? Trực tiếp ôm Tầm Tầm, dứt khoát đi xuống cầu thang, trong khoảng thời gian ngắn tình huống xảy ra không thể ngăn cản, Tôn Dao giành chỉ là hộ vệ, chỉ làm việc mất công trước mặt hộ vệ, vừa hướng Từ Kính mắng chói tai: "Họ Từ kia! Chết bà mẹ ngươi! TMD, ngươi để cho anh đem Tầm Tầm để xuống!"
Tôn Dao lập tức nhào tới trước người hộ vệ, muốn giành Tầm Tầm lại, Tầm Tầm cũng thét lên duỗi cánh tay cầu cứu Tôn Dao, nhưng hộ vệ đâu để ý những thứ này? Trực tiếp ôm Tầm Tầm, dứt khoát đi xuống cầu thang, trong khoảng thời gian ngắn tình huống xảy ra không thể ngăn cản, Tôn Dao giành chỉ là hộ vệ, chỉ làm việc mất công trước mặt hộ vệ, vừa hướng Từ Kính mắng chói tai: "Họ Từ kia! Chết bà mẹ ngươi! TMD, ngươi nói anh ta để Tầm Tầm xuống!"
Từ Kính cũng không tức giận, nhưng một chút tươi cười cũng không có, trong giọng nói cũng không có nửa điểm nhiệt độ: "Tôn tiểu thư, ngươi nên biết chọc giận tôi kết quả sẽ như thế nào."
Tôn Dao trừng Từ Kính một cái, trong đôi mắt cơ hồ muốn thấm ra máu , Từ Kính biết tiếp đó cô sẽ có cái phương thức gì để thỏa hiệp, định nói trước đã biết sẽ cô: di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. "Em đừng nghĩ tới thông qua phương thức tự hại mình để cho tôi mềm lòng, dù sao người bị thương cũng là em, em đối xử với mình như thế nào tôi sẽ làm thế với đứa bé này. Dù sao đứa nhỏ này chẳng quan hệ tới tôi, tôi nói được làm được."
Tôn Dao hoàn toàn không cách nào, cô tin tưởng anh nói được là làm được, người đàn ông tàn nhẫn cỡ nào. . . . . .
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Cô trừ thỏa hiệp, thật không có phương pháp khác, chỉ là lời này chẳng cam, chỉ có thể phẫn hận, căn bản không giống như hỏi thăm anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào, mà giống như muốn đem anh lột da.
Từ Kính vẫn như cũ, không chút cử động, rất bình thản nói: "Tôi chỉ muốn em nói thật với tôi, có phải em có rồi hay không."
Tôn Dao vô lực nhắm mắt lại, trầm trọng gật đầu một cái.
Cô nhắm mắt lại, bỏ lỡ tia mừng như điên cùng bi thiết cất giấu trong mắt người đàn ông cách đó không xa.
Cô chỉ nghe người đàn ông kia bình tĩnh nói với hộ vệ: "Thả xuống."
Thật ra thì căn bản không chờ hộ vệ để Tầm Tầm xuống, chỉ cần hai cánh tay hộ vệ đang vững vàng kềm Tầm Tầm hơi buông lỏng một chút, Tầm Tầm liền mẫn nhảy xuống đất, cả người giống như chim sợ ná, một đường chạy như điên chạy lên lầu, muốn đứng ở sau lưng Tôn Dao, chỗ bậc thang cao hơn.
Tôn Dao nhìn một màn này, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng nháy mắt sau đó, trái tim cô mới vừa trở về lại bị một cái nhấc lên —— Tầm Tầm chạy trốn quá mau, lại hụt chân rồi.
Mắt thấy cả người Tầm Tầm nghiêng một cái, phí công với tay muốn nắm một bên tay vịn, Tôn Dao hốt hoảng chạy xuống bậc thang, muốn cứu, nhưng vẫn chậm một bước, Tầm Tầm đã lăn xuống dưới. . .die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on . . .
***
Nhậm Tư Đồ nghe đến đó, đôi tay đã không nhịn được nắm quyền.
Cô cho là Từ Kính chỉ là lãnh khốc đối với người khác, lại không biết, anh đối với người khác không phải lãnh khốc, mà là tàn nhẫn. Tầm Tầm vẫn còn con nít, tại sao anh có thể như vậy được. . . . . .
Cũng may Tầm Tầm không đáng ngại.
Nhậm Tư Đồ ngắm nhìn bốn phía, cũng không còn nhìn ra Tầm Tầm bây giờ đang kia gian phòng bệnh vô máu. Đang muốn ngoái đầu nhìn lại khiến Tôn Dao mang chính mình tự đi xem một chút Tầm Tầm, lúc này mới phát hiện trên tay Tôn Dao cũng băng bó.
Mi tâm Nhậm Tư Đồ không khỏi chau càng chặt hơn, đem cánh tay Tôn Dao dắt tới cẩn thận tra xét: "Như thế nào? Không sao chứ?"
Tôn Dao cúi đầu xem cánh tay, cười khổ một tiếng: "Biết không, tớ từ lúc băng bó xong đi ra, họ Từ cũng đã hỏi tớ một câu như vậy. ‘như thế nào? Không sao chứ? ’"
". . . . . ."
Trong mắt Tôn Dao không khỏi thấm ướt nước mắt, cứ như vậy nước mắt trong hốc mắt chuyển thời khắc sẽ chảy ra, nhìn Nhậm Tư Đồ: "Nhậm Tư Đồ, tớ nên như thế nào làm?"
Nhậm Tư Đồ cũng bị cô nói hồ đồ, mặt mê mang hỏi Nhậm Tư Đồ: "Tầm Tầm không phải là không có gì đáng ngại sao? Cậu cũng đừng lo lắng như vậy."
"Tớ không nói cái này. . . . . ." Tôn Dao vô lực lắc đầu một cái, rốt cuộc thì chìm một hơi, từ từ đem chuyện kể xong: "Cánh tay tớ chỉ là trầy một chút thôi, chảy chút máu mà thôi, tớ đến bệnh viện, vốn là muốn cùng diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tầm Tầm vào phòng xử lý vết thương, nhưng họ Từ nhìn tay tớ chảy máu, kêu hộ vệ áp tớ đi băng bó, băng bó xong ra ngoài liền chạy tới, kết quả họ Từ nói cho tớ biết, Tầm Tầm chuyển tới phòng vào máu rồi."
Mặc dù không hiểu rõ Tôn Dao dưới tình trạng khẩn cấp, tại sao còn muốn đi truy cứu, nhưng Nhậm Tư Đồ cảm thấy trong mắt Tôn Dao ẩn giấu đại sự, vì vậy chỉ có thể chờ lo lắng, nghe Tôn Dao tiếp tục nói liên tục. . . . . .
. . . . . .
Tôn Dao nghe Từ Kính nói, đứa bé chuyển đến phòng truyền máu, dĩ nhiên là muốn quay đầu rời đi, chạy thẳng tới phòng truyền máu, lại bị Từ Kính kéo tay.
Tôn Dao dùng sức lắc mạnh giùng giằng, mặc dù im lặng không nói, trong mắt lại tràn ngập chán ghét. Đối với anh chán ghét, càng chán ghét chính mình——một người què cũng đánh không lại, thật sự là làm cô giận dữ khó dằn.
Cái người què này lôi kéo cô không để cho cô đi, cũng chỉ vì muốn nói với cô: "Đứa bé máu A."
Tôn Dao cơ hồ muốn quất anh: "Ngươi lo lắng làm gì? Máu A thì A máu! Truyền máu ở nơi đó? Chạy nhanh qua đi!"
Tôn Dao nói xong, rốt cuộc cũng thành công mà từ sự kiềm chế của anh trung tránh thoát vươn tay cổ tay, nhưng cô còn chưa bước ra nửa bước, lại bị Từ Kính bắt cánh tay lại. Dùng sức, Tôn Dao cũng không nhịn được nhíu lại.
Tôn Dao liếc mắt nhìn cánh tay mình bị anh nắm lấy, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này mặt không vẻ gì che giấu, đã là người điên rồi.
Cái người điên này nhìn lại ánh mắt của cô, một giây kế tiếp, dùng một loại âm thanh trầm thấp cũng không thể thấp hơn, trong nháy mắt khiến cho Tôn Dao cũng điên mất: "Anh cũng máu O. . . . . ."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Tôn Dao chỉ phẫn hận nhìn anh chằm chằm, ước chừng hai giây sau, lỗ tai giống như mới tiếp thu được lời của anh nói, vốn là trợn mắt nhìn ánh mắt trong khoảnh khắc liền ngưng kết . . . . . .
. . . . . .
***
Vào giờ phút này Nhậm Tư Đồ phản ứng mau hơn Tôn Dao lúc đó, đang nghe "Anh cũng máu O. . . . . ." Cái phút chốc kia, cả người cũng cứng lại.
Máu A. . . . . .
Máu O. . . . . .
Trong nháy mắt vô số chủng loại sắp hàng tổ hợp tại nhiệm Nhậm Tư Đồ trong đầu qua một lần, nhưng cô không thể vì vậy mà suy nghĩ, ngược lại hồ đồ hơn, bất khả tư nghị nhìn về phía Tôn Dao: "Làm sao có thể?"
Bây giờ trong lòng Tôn Dao bay, cảm giác không phải là những lời này? Đúng vậy . . . . . . Làm sao có thể. . . . . .
Tôn Dao không nhịn được cười khổ, cười khổ đến cuối cùng, cũng là so với khóc còn khó coi hơn, hiện tại có thể nhờ giúp đỡ cô, chỉ có Nhậm Tư Đồ : "Nhậm Tư Đồ, tớ nên như thế nào làm đây. . . . . ."
***
Tầm Tầm ở lại bệnh viện quan sát một đêm, Tôn Dao ở bệnh viện cùng với Tầm Tầm. Hôm nay, thái độ của Tầm Tầm không giống lúc về dưới lầu hôm qua, không nhịn được cẩn thận hơn đối với Từ Kính, mà mỗi lần xe lăn Từ Kính bị đẩy mạnh cửa phòng bệnh, Tầm Tầm nhìn thấy, cả người liền chợt núp ở trên giường bệnh, kéo chăn che kín đầu.
Tôn Dao đã không có hơi sức ứng phó ôn thần cạnh cửa nữa, chán nản ngồi ở giường bệnh khác.
Từ Kính liếc nhìn đứa bé trên giường bệnh co lại thành một đoàn nho nhỏ, sẽ cùng Tôn Dao sa sút tinh thần ánh mắt đối mặt mấy giây —๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n— anh lặng lẽ khoát tay áo, khiến hộ vệ đem mình xe lăn cũng đẩy ra ngoài, phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Hộ vệ rất cung kính đem Từ Kính đẩy tới hành lang. Từ Kính trong mắt hộ vệ, cho tới bây giờ đều là lãnh khốc, quyết tuyệt. . . . . . Cho dù có ngàn loại tư thái, nhưng là chưa từng có vẻ mặt vô lực như vậy.
"Từ thiếu. . . . . ." Hộ vệ không nhịn được kêu một tiếng.
Từ Kính giơ tay lên ngăn anh lại, mệt mỏi không chịu nổi vuốt vuốt mi tâm, nói: "Để cho tôi yên tĩnh một chút."