Hai người đứng bên trong không biết phải làm sao thì Tầm Tầm đã muốn mở cửa đi vào. Bởi vì khóa trái, nên Tầm Tầm không thể nào mở của đi vào được, phát ra tiếng "Cùm cụp cùm cụp" chói tai.
Tư Đồ không thể tiếp tực làm con rùa đen rúc đầu, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Thời Chung, không biết làm sao, tròng mắt Thời Chung suy tư chốc lát, lặng lẽ đặt cô xuống, Tư Đồ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai chân cũng xụi lơ, cứ như vậy dọc theo chân tường ngồi xỗm trên đất, sau đó chỉ nghe thấy tiếng chỉnh trang lại quần áo.
Tư Đồ không hiểu ngửa đầu, trên người Thời Chung đã có quần tây cùng áo sơ mi, xem ra anh đã chuẩn bị và mặc quần áo xong hết rồi, hơi vén vén tóc ra sau, Thời Chung lại ở trước mặt cô mở cửa phòng ra.
Tư Đồ nhất thời hoảng sợ trợn to cặp mắt, mắt thấy cửa phòng đã bị Thời Chung kéo ra một khe hở, cả Tư Đồ không biết lấy hơi sức ở đâu ra, đột nhiên giơ tay lên bắt được cánh tay của anh, trừng mắt nhìn anh ý hỏi: Anh anh anh! Anh mở cửa làm gì! !
Thời Chung vỗ vỗ mu bàn tay trấn an cô, đẩy tay của cô ra, lại đem cửa phòng kéo ra một chút, cứ như vậy lắc mình ra khỏi gian phòng , thuận tiện đem cửa đóng lại.
Tư Đồ lặng lẽ núp sau lưng cửa, không dám thở mạnh. Bên tai truyền tới giọng nói của hai người, một hỏi một đáp.
Tầm Tầm nói: "Con đang chuẩn bị đi tiểu một chút, lại nghe thấy tiếng‘ kẽo kẹt kẽo kẹt ’, sợ hết hồn."
Thời Chung không nhịn được cười khẽ, hỏi: "Có phải bị sợ đến nỗi không dám đi tiểu luôn hay không?"
Tầm Tầm gấp gáp phủ nhận: "Mới không có!" Lời vừa nói xong, lời tiếp theo lại đem mình bán đi, cẩn thận từng li từng tí hỏi Thời Chung: "Vậy ba có thể dẫn con đi tiểu được không?"
Thời Chung lại nhẹ cười một chút, đặc biệt khẳng khái anh dũng hậu thuẫn: "Đi, ba dẫn con đi vệ sinh."
Sau đó tiếng bước chân liền cách xa cửa phòng, Tầm Tầm mang theo sợ hãi lên tiếng hỏi. từ chỗ xa xa truyền vào trong tai Tư Đồ: "Thật không phải là con chuột?"
"Vậy chắc là do gió hổi làm cử sổ đập vào thôi, ở đây làm sao có chuột được chứ?" Thời Chung vừa đi vừa giải thích với Tầm Tầm.
Nhưng vào lúc này, Tầm Tầm lại hỏi: "Đúng rồi, Tư Đồ đâu?"
"Cô ấy à, đã ngủ rồi." Thời Chung nói dối với đứa bé, trong giọng không có một chút sơ hở.
Bây giờ Tư Đồ đang núp sau cánh cửa cũng chỉ có thể tiếp tục núp thôi, thở cũng không dám thở mạnh.
Chờ Thời Chung trở về phòng, Tư Đồ đã dùng chăn quấn mình thành một đoàn rúc trên giường, Thời Chung vừa lên giường liền đem cô nhốt lại trong ngực: "Ngủ thiếp sao?"
"Uhm. . . . . ." Tư Đồ miễn cưỡng đáp một tiếng.
Thời Chung nhếch môi cười: "Nói dối là phải tiếp nhận trừng phạt."
Vốn đang dịu dàng ôm tay của cô, đột nhiên liền cậy mạnh, níu lấy góc chăn xé ra, đảo mắt cả chăn liền bị anh vén rơi xuống cuối giường, Tư Đồ chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, nhưng rất nhanh lửa nóng từ thân thể anh đã thay thế, che kín lại.
Tư Đồ không để cho anh dính vào, cầm lấy tay anh, không để cho anh làm bậy. Người đàn ông này thấy cường công không có hiệu quả, sẽ đổi sắc mặt khác, dùng bộ mặt đáng thương như chú chó nhỏ, cọ cọ trên vai của cô: "Nửa đường dừng lại rất đau đớn, bác sĩ, xin hãy lấy thái độ bác sĩ là cha mẹ ra đi."
Tư Đồ nhéo chóp mũi anh chế nhạo nói: " Bác sĩ làm như vậy là vì muốn tốt cho anh, tránh cho đến lúc đó động tĩnh quá lớn, Tầm Tầm lại tới gõ cửa, sẽ làm cho anh bị thương lần nữa."
Anh lần này không có dùng sức nhiều, tiếp tục giữ vững giả bộ đáng thương: "Bác sĩ, anh đây cũng không phải hoàn toàn vì thỏa mãn tư dục bản thân, thật ra thì anh tính toán một khi kết hôn sẽ có đứa bé , đương nhiên là muốn thừa dịp này cần nỗ lực thật nhiều rồi. Huống chi, đến lúc trong nhà có hai đứa trẻ, tâm tư bà xã của anh khẳng định sẽ không đặt ở trên người anh, hiện tại nỗ lực, nắm chặt thời gian hưởng thụ thế giới hai người nhiều một chút, không phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện hay sao?"
Tư Đồ "Xì" một tiếng bật cười, lúc này nhân vật nào đó không nổi diễn nổi nữa: "Anh trở nên tội nghiệp như vậy từ khi nào?"
Thời Chung nhún nhún vai: "Hết cách rồi, ai biểu em thích cái giọng này chứ?"
"Em thích sao?" Tư Đồ sờ sờ mặt của mình, cô bị anh trêu chọc cười đến cơ mặt sắp căng cứng, cô cũng cũng không mạnh miệng phủ nhận, chánh liễu chánh kiểm sắc, "Anh thích con là con gái sao?"
Thời Chung vẫn cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Con gái." Cuối cùng lại bổ sung, "Anh và Tầm Tầm cũng thảo luận qua rồi, theo ý của cậu nhóc, nếu như là am trai, nhóc ấy nhất định ‘ quản giáo ’ thật kỹ; nếu như là em gái, vậy nhoc nhất định chăm sóc thật tốt."
"Chuyện này anh cũng có thể thảo luận cùng Tầm Tầm được sao?"
Thời Chung lại nhún nhún vai.
Tư Đồ suy nghĩ một chút cũng thế, chuyện anh cưới cô cũng có thể thương lượng cùng Tầm Tầm. . . . . . Quả nhiên đàn ông đều cùng một bọn.
Thấy cô như vậy, Thời Chung hỏi: "Không lẽ em không thích con gái?"
Anh thấy cô nghĩ chuyện khác xuất thần như vậy nên hiểu lầm, Tư Đồ đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian giải thích: "Muốn chứ."
Nhưng không nghĩ, cô cũng thích như anh, chỉ thấy trong mắt của anh cất giấu hài lòng, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Muốn, vậy thì càng phải nắm chặt thời gian."
Nắm chặt thời gian. . . . . ."Làm gì?"
Thời Chung không có trả lời vấn đề này của cô, lại có điều ngụ ý mà đối nhíu mày nhìn Tư Đồ, trực tiếp dùng hành động trả lời, anh muốn làm cái gì.
Tư Đồ bị anh loay hoay thành tư thế nằm nghiêng, Nhu Nhu cuộn tại nơi đó, tay của anh đi vòng qua phía trước tới đè lại bụng của cô, thoáng lui về phía sau, Tư Đồ là được anh nâng vểnh lên mông, bộ dáng ta cần ta cứ lấy.
Anh nằm nghiêng ở sau lưng cô, lúc trước ướt át, từ từ chen vào.
Tư Đồ có chút sợ đi phía trước tránh né, anh liền từng chút từng chút hôn lên sống lưng trần của cô, để cho cô buông lỏng: "Yên tâm, anh sẽ dịu dàng."
Anh nói được là làm được, không hề giống như trước tùy tính thô lỗ nữa, chỉ là vào đến nơi cực sâu, thong thả ung dung xay nghiền , tần số này Tư Đồ còn tiếp nhận được, thỉnh thoảng hừ ra một tiếng thoải mái ngâm nga một tiếng, nhưng dần dần anh lại không ngại, bản tính chinh phục của người đàn ông cũng không biết bất giác lộ ratừ lúc nào, thân thể còn hợp với, thế nhưng anh lại không biết dùng cách gì, đem thân thể cô nâng lên, Tư Đồ không hiểu mình tại sao lại xui xẻo hồ đồ đã quỳ gối nơi đó, cũng không còn thời gian, không còn hơi sức đi tìm hiểu, toàn bộ suy nghĩ chỉ có thể dùng để cảm thụ, hai đầu gối mình vốn khép lại bất tri bất giác bị anh tách ra, anh dán chặt ở sau lưng cô, liều mạng dong ruỗi ra vào.
Mà khi Tư Đồ bị anh hung ác đảo đến cơ hồ hồn bay phách tán, suy nghĩ sâu xa thê lương chịu đựng như muốn bật thốt lên thét chói tai, lại không nhịn được lấy tay chống tủ đầu giường, thế nhưng anh lại giễu cợt cô: "Làm vậy thì đừng có trách anh nhé, đến lúc đó Tầm Tầm nghe con chuột quậy phá lại chạy sang đấy."
Tư Đồ cắn răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt đầy nước, một chút sức lực đe dọa cũng không có.
Tư Đồ bị anh hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, lại đột nhiên rõ ràng ý thức được: sau này mình không thể tin tưởng anh cái gì "anh sẽ dịu dàng", chuyện hoang đường rồi.
Ở nơi này phong tình muốn hương thơm ở bên trong, cô đè nén rên rỉ mà anh từ từ trở nên thô thở gấp, hoàn toàn không có ai chú ý tới điện thoại trong túi xách Tư Đồ, yên lặng rung rung một hồi. Màn hình điện thoại di động cũng theo đó sáng rồi lại tối,