Vào giờ phút này, Thịnh Gia Ngôn đang ngồi ở trong phòng khách nhà mình, đối diện với TV, ánh sáng sặc sỡ trên đó làm nổi bật gò má cứng đờ của hắn.
Rất lâu sau Thịnh Gia Ngôn mới phản ứng lại, dùng một giọng điệu không biết là vui hay buồn nói: "Cô ấy ở cùng anh là tôi yên tâm rồi, vậy không quấy rầy hai người nữa, tôi cúp trước."
Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn đại muốn cúp điện thoại thì thanh âm lạnh lẽo của Thời Chung lại truyền vào lỗ tai hắn: "Tới đón cô ấy đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa."
Thịnh Gia Ngôn vô thức nhíu mày, bên kia nói tới đây thì cúp điện thoại.
Thịnh Gia Ngôn nhìn bàn ăn trong phòng, trên bàn còn đặt rất nhiều món ăn hợp khẩu vị Nhậm Tư Đồ, chỉ là cô đã rất lâu không ăn, Tầm Tầm bây giờ đã ngủ yên trong phòng dành cho khách, lúc trước bởi Tầm Tầm thường chơi ở chỗ hắn đến tối muộn, không thể không ngủ lại, trong phòng dành cho khách có tất cả đồ dùng của cậu, chỉ là cô gái kia, ngay cả chìa khóa nhà hắn cũng đưa cho cậu —— vì một người đàn ông gọi là Thời Chung.
Nhưng hôm nay người đàn ông này lại nói với hắn: Đón cô ấy đi???
Thịnh Gia Ngôn vào phòng dành cho khách nhìn Tầm Tầm một cái rồi mới đi ra ngoài, càng lái xe lại càng cảm thấy không đúng, nghĩ tới nghĩ lui rồi chỉ có thể gọi điện thoại cho Tôn Dao.
Tôn Dao phải đến vùng khác quay hai tháng, chuyện này là Tầm Tầm nói cho hắn biết, Thịnh Gia Ngôn gọi tới đúng lúc Tôn Dao vừa quay xong, đang trên đường cùng mọi người trong tổ quay đi ăn lẩu, Tôn Dao vừa cười nói cùng người khác, vừa kinh ngạc khi Thịnh Gia Ngôn gọi tới: "Thịnh đại luật sư, anh mấy trăm năm không gọi điện cho tôi rồi, thế nào đây? Mặt trời mọc ở hướng tây rồi hả?"
Giọng của Thịnh Gia Ngôn không hề trêu ghẹo như cô mà nghiêm túc: "Nhậm Tư Đồ và bạn trai cô ấy làm sao thế?"
Tôn Dao bị hỏi đến sửng sốt.
Sau đó, Thịnh Gia Ngôn vừa lái xe, vừa nghe Tôn Dao oán giận giải thích qua chuyện này một lần, Thịnh Gia Ngôn càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, khi Tôn Dao kể xong, Thịnh Gia Ngôn cũng đến nơi, hắn cúp điện thoại, vượt qua ngã tư đường phía trước liền nhìn thấy toà nhà kia.
diễ€n☆đàn¥lê☆quý£đ¤ôn
Lần trước hắn tới đây là vì hắn gọi điện cho Nhậm Tư Đồ, điện thoại lại bị tài xế taxi nhận, nói vị tiểu thư này uống say không còn biết gì, bảo hắn mau tới đây đưa nàng về.
Lúc ấy hắn tới đón cô, hắn đã quyết định làm một chuyện ích kỷ nhất từ lúc chào đời tới nay: Xóa nhật ký cuộc gọi Thời Chung đã gọi cho cô. Thật ra thì sau này khi biết cô và Thời Chung vẫn ở cùng nhau, cảm xúc của hắn rất phức tạp, có chút vui mừng, vui vì lần ích kỷ kia không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của cô, lại có chút cô đơn, cô đơn vì cảm tình của cô dành cho hắn cuối cùng lại dành cho một người khác.
Mà lúc này đây, hắn lại có thêm một cảm xúc nữa, đó chính là hối hận, hối hận vì sao lúc đó mình không ích kỷ thêm một chút, hủy diệt toàn bộ quan hệ giữa cô và Thời Chung?
Thời Chung cũng không phải chồng cô, tại sao cô lại phải khổ cực hạ mình cầu xin?
***
Nhậm Tư Đồ bị người ta nhẹ nhàng đánh thức.
"TưĐồ?"
"TưĐồ?"
Nhậm Tư Đồ cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc, phản ứng đầu tiên trong lòng cô chính là: rốt cuộc anh cũng về. . . . . .
Nhưng khi Nhậm Tư Đồ mở mắt thì cô bỗng dưng ý thức được, Thời Chung không bao giờ gọi cô kiểu như vậy, mà tiếng gọi dịu dàng đó rõ ràng là của --- Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo lại, bỗng dưng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn đang đứng trước mặt cô.
Sau khi Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy ánh mắt của cô, hắn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: "Đi thôi."
Vẻ mặt của hắn tự nhiên như vậy, hình như không muốn giải thích tại sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nhưng Nhậm Tư Đồ sao có thể dễ dàng bỏ qua này? "Tại sao anh. . . . . ." Nhậm Tư Đồ liếc nhìn xung quanh, xác định mình đang ở trong căn hộ của Thời Chung: ". . . . . . Lại ở đây?"
Vừa nhắc tới cái này, Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc vẫn phải thở dài: "Anh ta bảo anh tới dẫn em đi."
Nhậm Tư Đồ vạn lần không ngờ, Thời Chung luôn muốn vứt Thịnh Gia Ngôn xuống dãy Mariana [1] để phòng cô và hắn có quan hệ với nhau, hôm nay thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như thế. Rốt cuộc kinh ngạc và thất vọng, cái nào nhiều hơn? Nhậm Tư Đồ không thể hiện ra bên ngoài, giọng nói ngược lại rất bình tĩnh: "Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
Diệp Thanh Trúc
22:15
Diệp Thanh Trúc
[1] Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21' Bắc và 142°12' Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.
"Anh ta xuống dưới lầu mua bao thuốc, hy vọng khi trở lại sẽ không phải nhìn thấy hai chúng ta nữa."
Thịnh Gia Ngôn nói xong thì nhìn Nhậm Tư Đồ, cảm thấy người cô hơi khựng lại. Thịnh Gia Ngôn do dự một chút rồi thử dò hỏi: "Hay là. . . . . . Em ở đây chờ anh ta về? Anh sẽ xuống lầu, chờ em ở trong xe."
Nhậm Tư Đồ cúi thấp đầu im lặng rất lâu, suy tư rất lâu, cũng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không ra được quyết định, đến lúc này, ánh mắt thoáng nhìn mấy cái đĩa bẩn trong bồn rửa bát ——
Là dụng cụ cô nấu mấy món ăn hôm nay.
Phía dưới chính là thùng rác, tất cả những món ăn cô làm đều bị đổ vào thùng rác.
Cho dù anh chỉ ăn một miếng những món cô làm thì cô cũng không đến nỗi cảm thấy bất lực như bây giờ. Hoặc là cô thật sự không biết theo đuổi ngược lại, nhìn thấy thứ bị đổ vào thùng rác thì đã rút lui.
Thấy Nhậm Tư Đồ không nói gì đứng dậy, cũng không phải đi ra khỏi cửa, Thịnh Gia Ngôn liền hỏi: "Em đi đâu thế?"
Nhậm Tư Đồ không trả lời hắn, cứ im lặng như vậy vòng qua bồn rửa, vén tay áo lên rửa bát.
Thịnh Gia Ngôn nhìn bóng lưng của cô, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Nhậm Tư Đồ cũng rất kinh ngạc vì đến lúc này vẫn còn tâm trạng rửa bát. Nhưng cô không khống chế được, không khỏi nhớ lại câu nói của Thời Chung trước khi anh rời khỏi: "Em không rửa, chẳng lẽ muốn tôi rửa thay em?"
Nếu về sau bọn họ không bao giờ gặp nhau nữa, những lời này sẽ trở thành lần đối thoại cuối cùng của họ. . . . . . Mình cứ thỏa mãn yêu cầu này của anh đi, rửa sạch chén đũa, cũng đồng nghĩa với việc sẽ không để lại chút dấu vết nào chứng minh rằng cô đã đến. Nhậm Tư Đồ nghĩ vậy thì một giọt nước rơi vào mu bàn tay cô. Rửa mấy cái bát cũng có thể khóc, có lẽ cô là người đầu tiên. Thật may là giọt nước mắt kia rất nhanh bị nước chảy cuốn đi, không lưu lại dấu vết, cô đặt chén bát vào tủ vệ sinh, ngoái đầu lại nói với Thịnh Gia Ngôn: "Không đợi, đi thôi."
Ra khỏi căn hộ, Nhậm Tư Đồ đi tới chỗ chiếc xe đậu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn lại căn hộ một cái.
di¤ễ♪n๖đà♪nlê๖q♪uýđ¥ôn
Ngoái đầu nhìn lại đã thấy Thịnh Gia Ngôn lên xe của hắn —— xe của Thịnh Gia Ngôn đậu cách đó không xa, không hiểu tại sao cô vẫn chưa lên xe liền bật đèn xe nhắc nhở cô. Nhậm Tư Đồ không lưu luyến nữa, mở xe, kéo cửa ra. Khi thả chìa khóa vào túi, cô mò tới ví tiền của mình, không nhịn được ngừng lại ——
Nhậm Tư Đồ lấy thẻ ra vào từ trong ví tiền ra.
Mấy ngày trước khi cô tới đây tìm Thời Chung đã cố gắng dùng chiếc thẻ này để vào nhà anh, đáng tiếc chiếc thẻ đã mất hiệu lực, khi đó Thời Chung cũng đã đổi hệ thống khóa khác, vậy mà tới bây giờ cô mới ý thức được rằng mình nên vứt chiếc thẻ này đi.
Nhậm Tư Đồ cầm thẻ lên không nỡ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng vứt chiếc thẻ vào thùng rác ven đường, sau đó lên xe, rời đi cùng Thịnh Gia Ngôn.
Thời Chung nhìn cô lái xe rời đi.
Anh tựa bên vách tường của căn hộ hút thuốc, vòng khói tỏa khắp, anh thấy cô ra khỏi căn hộ, nhìn thấy cô lên xe còn không nhịn được liếc lại, cuối cùng nhìn thấy cô lái xe đi mất. Điếu thuốc trong tay anh cũng cháy hết.
Chỉ là sau khi hút xong một điếu, Thời Chung không lên lầu như dự định lúc đầu, trong nhà có lẽ vẫn còn giữ hơi thở thuộc về cô, thật ra Thời Chung sợ anh chỉ cần ngửi thấy một chút hơi thở của cô thôi thì tất cả những việc anh làm trong tối nay đều thất bại trong gang tấc, anh sẽ không nhịn được mà đi tìm cô.
Chỉ là bây giờ hoàn toàn không có thời cơ, tự thân còn khó bảo toàn, anh không thể trở thành bến cảng sưởi ấm cho cô được.
Sáng sớm hôm nay anh nhận được một cuộc điện thoại, phải đến hộp đêm của bạn để giải quyết việc có liên quân đến cổ phiếu, mọi chuyện mặc dù còn chưa lộn xộn, báo chí cũng tạm thời không có đầu mối gì, nhưng cũng đủ để khiến quan sĩ sứt đầu mẻ trán. Mà buổi sáng anh vừa nhận được cuộc gọi, buổi chiều đã có người của tổ chuyên án đến tìm hiểu phòng làm việc của anh. Anh nhịn không được than nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, phải có người nhắc nhở mới biết nhà họ Tưởng muốn chỉnh mình, những sóng gió liên tiếp này rất có thể là Tưởng Lợi Đức trút giận thay con trai của hắn là Tưởng Lệnh Thần.
Thời Chung đứng tựa vào tường, gió đêm thổi qua, bất tri bất giác đã hút hết gần nửa bao thuốc, cai thuốc lâu rồi mà đột nhiên lại hút nhiều như vậy, cơ thể cũng có chút không chịu nổi, cổ họng hơi khô. Đột nhiên, có điện thoại gọi tới, là một số lạ. Thời Chung hắng giọng một cái, anh chưa kịp nói gì thì đối phương đã lên tiếng: "Thời tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện một chút."
Loa của điện thoại rất tốt, Thời Chung ngay lập tức nhận ra giọng của đối phương, vì vậy theo bản năng càng cảm thấy khó chịu ở cổ họng, giọng nói cũng trầm đi: "Luật sư Thịnh, tôi không có quan hệ với anh, chúng ta không có gì để nói hết."
Thịnh Gia Ngôn bên kia đừng một chút: "Vậy nếu tôi nói, ngày mai tôi sẽ cầu hôn cô ấy, hôm nay phải làm rõ quan hệ giữa ba người chúng ta thì sao?"
". . . . . ."
Trời đất xoay chuyển, cuộc điện thoại trước, Thời Chung chỉ nói một câu ngắn ngủn "Tới đón cô ấy đi" đã khiến Thịnh Gia Ngôn á khẩu không trả lời được, vào giờ phút này, đổi lại lại là Thời Chung cứng người, chậm chạp nói không ra nửa chữ.
diễ●n☆đ¥ànlê☆q●uýđ¤ôn
Thật lâu sau, Thời Chung mới tìm lại thanh âm của mình, chỉ có điều giọng nói căng lên, mỗi một chữ đều gần như không thể lưu loát: "Ở đâu?"
***
Không phải bạn tốt gặp nhau, cũng không phải tình địch giằng co, khi Thời Chung gặp Thịnh Gia Ngôn là ở một nơi rất tuỳ tiện, là ở cửa hàng tiện lợi 24h mà thời chung mua thuốc.
Nhân viên phục vụ đúng sau quầy đã sớm ngủ gà ngủ gật, bao thuốc Thời Chung mua lúc trước đã hút hết, anh lại mua một bao nữa, còn chưa kịp mở thì Thịnh Gia Ngôn đã đến.
Hai đấng mày râu cùng vào siêu thị, nhân viên phục vụ vốn ngủ gật bỗng cảnh giác nhìn bọn họ mấy lần, thấy hai người này ngoài sắc mặt lạnh lùng ra thì không có gì khác thường, cũng yên lòng ngủ gật tiếp.
Thịnh Gia Ngôn ngồi vào chiếc ghế chân cao gần cửa sổ. Liếc nhìn Thời Chung bên cạnh, thấy anh không muốn mở chủ đề, hắn liền nói trước: "Nhậm Tư Đồ không chịu nói gì cả, những thứ tôi biết đều nghe được từ Tôn Dao, có thể chi tiết sẽ không đúng lắm nhưng vẫn có thể hiểu đại khái —— anh và Tư Đồ đã hoàn toàn chia tay nhau, đúng chứ?"
Thời Chung suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
"Nguyên nhân chia tay là gì? Anh cảm thấy cô ấy không tin anh, nên chỉ cần gió thổi là cô ấy có thể rời bỏ anh, khiến anh cảm thấy tình cảm của hai người không ngang nhau? Vậy anh cảm thấy cô ấy bây giờ và người anh thầm yêu trước kia thực ra là hai người hoàn toàn khác nhau, ngày trước cô ấy rất hoạt bát vui vẻ, khiến anh lưu luyến, nhưng bây giờ cái gì cô ấy cũng sợ đầu sợ đuôi, vừa khiến anh cảm thấy mệt mỏi, vừa khiến anh cảm thấy thất vọng, phải không?"
Thời Chung đáp lại lời ít mà ý nhiều: "Một trong những nguyên nhân."
Thịnh Gia Ngôn không hỏi đến nguyên nhân thứ hai, thứ ba. . . . . . Hắn chỉ là mỉm cười, cười như một thiếu niên u mê mà lỗ mãng: "Vậy rốt cuộc anh có biết tại sao cô ấy lại biến thành người như bây giờ không?"
"Đã từng nghe cô ấy nói qua một chút, là do ba của cô ấy?" Thật ra tâm tư của Thời Chung không đặt vào cuộc đối thoại hiện giờ giữa hai người, bên tai anh lúc nào cũng vang lên câu nói "Ngày mai tôi sẽ cầu hôn cô ấy", ngón tay liền không nhịn được mà căng lên, bao thuốc lá trong tay bị bóp đến biến dạng cũng không biết.
Thịnh Gia Ngôn sử dụng câu trả lời lúc trước của anh để trả lời anh: "Một trong những nguyên nhân."
"Ba cô ấy là một kiểm sát viên rất có uy tín, khi tôi trao đổi sinh viên một năm, Nhậm Hiến Bình chính là giáo sư của trường chúng tôi, dù tôi chỉ được Nhậm Hiến Bình dẫn dắt một năm nhưng tôi vẫn luôn gọi ông ấy là 'Thầy Nhậm', còn thường được ông ấy gọi đến nhà ăn cơm, cũng vì thế mà quan hệ giữa tôi và Tư Đồ không tệ, khi tôi ở trong nước một năm trở về, Nhậm Tư Đồ vẫn thường nhắn tin cho tôi. Tôi cũng có thói quen mở msn là nhìn thấy cô ấy nhắn lại. . . . . ."
Thời Chung không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Anh ở đây kể lể lịch sử tình yêu của hai người đấy à?"
Thịnh Gia Ngôn lạnh nhạt nhìn anh, tình yêu và ghen tỵ rất dễ khiến người ta trở nên ngây thơ, thấy Thời Chung đang ghen, Thịnh Gia Ngôn lại có chút bất đắc dĩ —— không phải luôn miệng nói không cần sao? Nếu không quan tâm đến Nhậm TưĐồ, tại sao lại ghen đến như vậy?
Thịnh Gia Ngôn không trả lời anh, chỉ im lặng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng rồi một ngày, liên lạc giữa tôi và cô ấy hoàn toàn bị cắt đứt. Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng cô ấy thì đại học xong thì chạy đi du lịch để thư giãn, không có thời giao lên mạng thôi, cho đến một ngày tôi nghe được tin, vợ của thầy Nhậm phóng hỏa giết tiểu tam, không ngờ lại vây con gái mình trong biển lửa. Tôi biết chuyện này cũng là bởi vì con nhỏ tiểu tam kia là bạn học cũ của tôi."
Lại nhìn Thời Chung, hắn chỉ thấy trong mắt anh trống rỗng, sự đau đớn dâng tràn trong mắt.
Có thể coi hôm nay là Thời Chung cảm động lây, hoặc thật sự cảm nhận được ——
Thịnh Gia Ngôn thở dài: "Khi tôi về nước, tôi đã tận mắt chứng kiến Tư Đồ đau đớn đến chết đi sống lại thế nào trong phòng vô khuẩn của bệnh viện. Vết thương mọc da non, ngày ngày cô ấy đều phải vật lộn với đau đớn, loại đau khổ này, anh không thể tưởng tượng nổi đâu. Ngày nghỉ xinh đẹp, ngày khai trường, cuộc sống thanh xuân thời đại học. . . . . . Những thứ này, cô ấy đều không được trải qua. Bởi vì ba mẹ cô ấy sai lầm mà khiến cô ấy bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp, thứ cô ấy trải qua chỉ là đau khổ. Tại sao anh còn muốn cô ấy trong trắng đơn thuần như ngày xưa nữa?"
". . . . . ."
"Cho nên căn bản anh chẳng hiểu gì về cô ấy, tại sao anh lại muốn cô ấy hiểu anh cần gì? Có thể tin tưởng ở anh?"
". . . . . ."
"Còn nữa, anh có biết tại sao cô ấy nấu ăn không tốt không?"
"Bởi vì cô ấy bị lửa ám ảnh, chỉ cần vừa mở bếp là cô ấy lâm vào trạng thái suy sụp. Cái này tôi biết, nhưng cô ấy lại thích mặt mũi, không nói với người khác, mình không có cách nào mở bếp nấu cơm thì ngày nào cũng ăn đồ ở ngoài. Đến sau này khi Tầm Tầm đến, cô ấy mới cố gắng thoát khỏi sự ám ảnh, bắt đầu học nấu cơm. Nhưng khi cô ấy bắt đầu đi làm, vừa phải làm việc lại vừa phải chăm sóc Tầm Tầm, tài nấu nướng quá kém, cô ấy chỉ có thể dựa vào đồ ăn mua ở ngoài. Mấy món hôm nay cô ấy làm cho anh, có phải anh rất khinh thường nên mới đổ hết đi không? Nếu là tôi... Tôi sẽ không làm như vậy, bởi vì tôi biết mấy món ăn đơn giản này, cô ấy đã phải khắc phục bao nhiêu chướng ngại tâm lý mới có thành quả. Còn anh. . . . . . Căn bản cái gì cũng không biết."
". . . . . ."
"Hơn nữa cô ấy không dễ tin tưởng bất kỳ người nào, không phải từ khi biết anh mới bắt đầu. Cô ấy bị ba phản bội, suýt chút nữa bị mẹ mình thiêu chết, anh cảm thấy cô ấy còn dám tin ai sao? Nhưng sau khi cô ấy về nước, cô ấy đã rất cố gắng thay đổi điểm này, cố gắng tin người khác, lúc đầu khi Tầm Tầm đến sống với cô ấy, cô ấy đã tìm một bảo mẫu tới chăm sóc nó, không bao lâu sau cô ấy liền phát hiện bảo mẫu này có vấn đề, thỉnh thoảng sẽ len lén trút giận lên Tầm Tầm, về sau, cô ấy gần như không tin bất kỳ ai nữa, cũng không còn qua lại với bạn bè cũ, trừ tôi, Tôn Dao và Mạc Nhất Minh ra, trong thế giới của cô ấy không có một ai khác. Mà anh. . . . . . tuỳ tiện xông vào thế giới của cô ấy, bây giờ lại tuỳ tiện rời khỏi, anh làm vậy rốt cuộc là có ý gì?"