Năm thứ hai sau khi cưới nhau, chúng tôi đã có con. Lúc này, số lần Sử Tiểu Sinh về nhà ngày càng ít dần, tôi cũng coi đó là chuyện ghê gớm. Làm việc gì cũng phải trả giá, tiệm sửa xe của anh ta ngày càng đông khách, anh ta không chịu ở đó làm sao được? Nhưng khi tôi vẫn đang tận tâm, âm thầm thu vén gia đình, những lời ong tiếng ve về chồng tôi đã bay tới tai. Thoạt đầu tôi không tin, nhưng thời gian lâu dần, tôi lại thấy không phải không có cơ sở. Đứng từ góc độ sinh lí, tôi dám nói rằng chồng tôi chắc chắn đã thay đổi tình cảm, chí ít anh ta cũng có một tình nhân cố định bên ngoài. Nếu không anh ta đã không có thái độ lạnh nhạt với tôi suốt một thời gian dài đến vậy, chỉ thỉnh thoảng làm tình một lần như để chăm sóc tới tâm trạng của tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Thế nên nhờ vào trực giác, tôi đoán anh ta đã ngoại tình, chẳng qua anh ta chỉ giả bộ bận rộn mà thôi. Tất nhiên tôi cũng không có cách nào bắt quả tang. Hơn nữa, khi đàn ông đã muốn ngoại tình, vợ có muốn bắt quả tang cũng không được, mà dẫu bắt được thì sao đây? Chẳng phải sẽ nghe anh ta giả nhân giả nghĩa diễn tuồng một phen, nói vài câu đau khổ hối cải, rồi tất cả cũng qua sao? Có mấy người vợ thực sự khi phát hiện ra chồng ngoài tình là lập tức đề nghị li hôn đâu? Tôi thấy việc này chủ yếu dựa vào lương tâm của ông chồng. Kẻ thù lớn nhất của đàn ông trong chuyện này không phải là các bà vợ, mà chính là đạo đức trong linh hồn các ông chồng. Chúng mới chính là thần bảo hộ quan trọng nhất giúp bà vợ có cảm giác an toàn. Những thứ khác đều vô ích.
Một tối, Sử Tiểu Sinh đang tắm, điện thoại của anh ta đột nhiên réo vang. Tôi cầm lên nhìn số điện thoại nhưng không nghe máy. Tôi rất muốn biết ai gọi anh ta khi tối muộn như vậy rồi. Tôi liền rón rén đóng cửa lại, mang điện thoại vào phòng ngủ, gọi lại. Đầu dây bên kia có giọng phụ nữ: “Sử Tiểu Sinh phải không? Em là…” Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, không nói gì liền dập máy. Sau khi Tiểu Sinh tắm xong đi ra, tôi nói ban nãy có người gọi tới. Anh ta nhìn số điện thoại, dửng dưng nói: “Là khách hàng gọi tới.” “Anh không cần gọi lại sao?” Hỏi xong, tôi nhìn anh ta chằm chằm. Sử Tiểu Sinh xoay lưng lại, thở dài đáp: “Mặc kệ những người đó.” Tôi thấy anh ta như đang giấu giếm điều gì. Lại một lần khác, tôi đang ở trong toilet, nghe thấy anh ta nghe điện thoại. Từ cách nói năng của anh ta, tôi có thể khẳng định cú điện thoại đó lại liên quan đến gái. Quả nhiên anh ta nói có việc bận rồi vội vã ra ngoài. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ bám theo anh ta để biết rõ ngọn ngành.
Anh ta đứng ngó nghiêng trước cửa một tiệm cà phê rồi chui tọt vào trong như ăn trộm. Trong tiệm ánh sáng rất mờ, rất dễ nảy sinh tình ái, chồng tôi ngồi trước mặt một cô gái. Mọi hành vi của hai người thấy rõ mồn một. Đó là một cô gái rất đẹp. Tôi không thể chịu nổi nữa, liền bỏ về nhà, nằm trên giường đau đớn khóc. Khi Sử Tiểu Sinh về đến nhà, thấy tôi như vậy lại dịu dàng hỏi tại sao. Tôi bực bội đẩy anh ta ra, nói thẳng luôn: “Đừng đụng vào tôi. Anh và cô ta quen nhau bao lâu rồi? Đã đến mức độ nào rồi?” Anh ta rất kinh ngạc, định nói lấp liếm: “Em nói gì thế, thật vớ vẩn.” Nhưng mắt anh ta vẫn không dám nhìn tôi. Lòng tôi đã nguội lạnh. Tôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Hy vọng anh nói thật với tôi.” Thoắt một cái, Tiểu Sinh ỉu xìu, hai tay đan vào tóc, thì thầm: “Khi em có bầu, anh thường đưa em tới bệnh viện kiểm tra. Lần nào cũng là cô ấy tiếp. Thời gian lâu rồi, bọn anh quen nhau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ chuyện li hôn. Điều này anh đã nói với cô ta. Xin em tin anh.”
Tôi có thể tin anh ta được chăng? Nếu chồng mình lại bị người khác dùng mất, cảm giác đó phải chịu đựng ra sao? Suốt đêm đó tôi khóc mãi tới mất ngủ. Mùa hè ập tới, mẹ tôi đón cháu về chơi. Căn nhà rộng rãi chỉ có hai vợ chồng. Hôm đó rất oi bức, anh ta về rất muộn, vừa vào cửa thấy tôi đang nằm trên giường, liền chủ động ôm lấy tôi ôm ấp, hôn nồng nhiệt. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta. Đó là loại nước hoa tôi chưa từng dùng. Đầu tôi lại vụt hiện ra gương mặt cô gái nọ. Tôi không nhịn nổi sự ghê tởm, đột nhiên mất bình tĩnh, quát to: “Anh lại chơi gái ở ngoài rồi phải không?” Nói xong thuận tay, tôi tát cho anh ta một cái. Sử Tiểu Sinh sững lại, bưng mặt nhìn tôi. Tôi thấy mặt anh ta biến sắc, nom như một quả bóng xì hơi, rất thảm. Anh ta không trả lời, ôm gối chăn bỏ vào phòng trong. Từ đó quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên căng cứng, rất ít nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ: anh ta đã làm bậy, còn lừa dối tôi. Tôi chỉ giả ngu thôi, không muốn chọc tan lớp giấy hôn nhân mà thôi. Những ngày tháng sau đó, chúng tôi như những cỗ máy làm những việc cần phải làm. Anh ta càng giống một đứa trẻ làm điều sai trái, suốt ngày ngó sắc mặt của tôi để lựa theo. Thậm chí chúng tôi cũng không còn ân ái nữa.
Mặt mũi Tiểu Sinh ngày càng tiều tụy, lòng tôi cũng rất phiền muộn. Dù sao anh ta cũng là chồng tôi. Lúc đó khi một mình tĩnh tâm lại, tôi nghĩ dù sao cũng nên hướng tới tương lai cùng chung sống tươi đẹp hơn. Con người cũng không phải bậc thánh nhân, chả lẽ không thể bỏ qua? Mỗi người đều có lúc sai lầm. Tôi quyết định sẽ cho Sử Tiểu Sinh một cơ hội. Tối Trung thu năm đó, con trai tôi lại được bà đón đi. Tối đó, tôi làm món ăn mà anh ta thích nhất. Hai chúng tôi cùng uống rượu vang đỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. Có lẽ do tác dụng của rượu, Tiểu Sinh đột nhiên bế thốc tôi vào phòng ngủ, cởi phăng quần áo tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi hòa giải lại kể từ sau khi tôi tát anh ta. Song cảnh đẹp thường không lâu. Chỉ một tháng sau, thói trăng hoa của chồng tôi lại bùng lên. Có người mách với tôi rằng anh ta đã lăng nhăng với cô Tiểu Mai bán hàng tạp hóa gần tiệm sửa xe. Tôi từng nhìn thấy cô ta, ngoại hình bình thường, cũng là một cô gái từ nông thôn khác tới làm thuê. Nói là bán hàng tạp hóa, thực chất là gái mại dâm. Nghề chính của cô ta là phục vụ đám lái xe qua đường dừng lại tiệm ăn uống. Cô ta thuộc dạng gái điếm hạng bét. Tại sao Tiểu Sinh lại có thể chung đụng với hạng đàn bà như vậy nhỉ? Không thể nào. Thoạt đầu, tôi thực sự không tin nổi, nhưng tiếng đồn đại ngày càng nhiều, trong lòng tôi lại thấp thỏm không yên.
Để chứng minh tính chân thực của tin đồn, tôi tranh thủ tới tiệm tạp hóa vào ban đêm, tóm được Sử Tiểu Sinh đang mình trần như nhộng ôm Tiểu Mai nằm ngủ. Tận mắt chứng kiến cảnh ghê tởm đó, tôi ngượng ngùng và phẫn nộ, chỉ muốn đập đầu chết trước mặt họ. Nhưng tôi thấy chết vì một gã đàn ông như vậy, thực sự không đáng. Tôi từng đọc được trên báo một câu chuyện như thế này: một người vợ vì chồng phản bội, đã lựa chọn tự sát, muốn lấy điều đó để “báo thù” anh ta. Kết quả như thế nào? Ngày hôm sau khi phóng viên đi tìm anh chồng, không ngờ thấy anh ta đang ung dung đánh bài và từ chối trả lời phỏng vấn. Thế nên tôi không muốn như người phụ nữ bất hạnh nọ, đành nghiến răng vượt qua. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc một người phụ nữ không bằng tôi cả về diện mạo lẫn đẳng cấp lại đánh bại mình, tôi làm sao cam tâm được? Về đến nhà, tôi uống hết một chai rượu trắng và không ngừng ngửa lên trần nhà cười trong cơn say. Tôi cười mình quá si tình, quá ngu ngốc. Đó chính là người đàn ông mà tôi từng dốc hết tâm sức sao? Anh ta lại là hạng người đó sao? Tôi thấy rất đau đớn, toàn thân như mụ mị.
Lúc này tôi mới nhận thấy sự vĩ đại trong ngôn từ tiếng Hoa. Bên trái chữ “hôn” (婚) là chữ “phụ nữ” (女), chữ “mơ màng” (昏) bên phải có liên quan tới “bóng tối”, “nhận thức hồ đồ”… Còn bên trái chữ “nhân”(姻)tương tự cũng là chữ “phụ nữ” (女), chữ “nhân” (因) bên phải cũng liên quan tới “nguyên do”, “ỷ lại, thuận theo”… Khi hai chữ “hôn” (婚) và “nhân” (姻)đứng cạnh nhau, sẽ tạo nên cái gọi là “hôn nhân”, nghĩa là người phụ nữ đã mơ màng. Tôi chính là người phụ nữ đã mơ màng, hồ đồ, thần kinh mất tỉnh táo để đi vào cuộc hôn nhân đầy bóng đen này. Tôi quá trong sáng, không có chút kinh nghiệm xã hội. Như vậy rất dễ bị những gã đàn ông tồi tệ như Sử Tiểu Sinh lừa gạt.
Tôi nói được với ai về nỗi đau của mình đây? Tôi biết chuyện anh ta ngoại tình nhưng lại không thể nói cho bất kì ai. Nếu mẹ tôi biết được, thật mất mặt quá. Lúc đầu vì tôi lấy anh ta, mẹ suýt nữa tức chết. Nếu biết hôm nay tôi bị thế này, nhất định mẹ sẽ cười tôi. Tôi từng như bao thanh niên khác, cười nhạo câu “môn đăng hộ đối” nhưng giờ đây tôi đã hiểu ra lời giáo huấn hàng nghìn năm nay có lí của nó: nếu điều kiện hai bên nam nữ khác biệt nhau quá lớn, thì dù có yêu thương, gắn bó với nhau, tình yêu đó cũng yếu ớt, dễ bị gục ngã. Trước khi lấy nhau, tôi và Tiểu Sinh đã cam kết với nhau, sau khi kết hôn, lỗi lầm gì cũng có thể tha thứ cho nhau. Duy nhất có chuyện “đàn ông ngoại tình” là không thể tha thứ được. Kết cục duy nhất chỉ là li hôn.
Trong nguyên tắc sống của hai vợ chồng tôi, tôi sẽ không thể sống cùng một người đàn ông đa tình. Bất luận ra sao, tôi cũng phải li hôn với anh ta. Từ sau khi bị tôi tận mắt chứng kiến cảnh tại tiệm tạp hóa, anh ta không còn về nhà nữa. Để mau chóng li hôn, tôi đành gọi điện thoại, kêu chồng về. Chiều hôm sau, anh ta phóng xe máy về. Tôi lạnh lùng không thèm để ý. Anh ta ngượng ngùng đi lại trước mặt tôi, hỏi tôi kêu anh ta về nhà có chuyện gì. Nếu không có chuyện gì thì anh ta đi vì ngoài tiệm hiện rất bận, không thể ở nhà được lâu. Nói xong, anh ta định bỏ đi. Tôi gọi lại, rút tờ giấy li hôn đã viết sẵn từ trong ngăn bàn ra, kêu anh ta kí. Khi nhận tờ đơn, anh ta sững sờ, vội vã đọc rồi cầm lấy bút. Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ nhanh chóng kí lên tờ đơn nhưng lúc đó lại thấy Tiểu Sinh dừng lại, nhìn tôi hỏi, “Em muốn li hôn thật sao?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, gật đầu không chút do dự. Thấy tôi kiên quyết như vậy, anh ta lại nói, “Anh có thể nhận lời li hôn với em nhưng con trai phải thuộc về anh. Nếu em chịu để lại con trai, anh sẽ kí. Nếu không, mọi chuyện đừng nói nữa.” Anh ta không nêu ra bất cứ điều kiện gì, chỉ nêu ra điều kiện này nhưng cũng là chỗ chí mạng nhất của tôi. Những điều kiện khác, tôi đều có thể bỏ qua, như nhà cửa, tiết kiệm ngân hàng, nhưng duy nhất có điều kiện này, tôi quyết không thể buông. Chỉ mới nghĩ tới thằng con kháu khỉnh và thông minh, tôi đã ngần ngừ. Con trai là thứ mà tôi yêu nhất trên đời, là sinh mạng của tôi. Nếu mất con trai, sinh mạng tôi cũng mất. Nếu không có con trai, tôi thấy cuộc đời thật vô vị. Xem ra Sử Tiểu Sinh đã nhắm đúng nhược điểm của tôi. Để giữ lại con trai, tôi phải ở lại nhà này, và âm mưu li hôn của tôi đã bị anh ta đánh tan dễ dàng như vậy. Tuy không li hôn nhưng tình cảm vợ chồng đã tan vỡ. Thời gian đầu, chúng tôi luôn cãi vã, nhưng sau đó ngay cả hứng cãi nhau cũng không còn. Thế nên chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài.
Từ sau khi phát hiện anh ta ngoại tình, tôi không còn tha thứ nổi nữa. Tôi đã vô cùng chán ghét anh ta. Vừa nhìn thấy anh ta, tôi đã buồn nôn. Anh ta đã ngủ với dạng đàn bà như Tiểu Mai, ai biết được anh ta có mắc bệnh truyền nhiễm gì không? Nói không chừng, anh ta đã bị Tiểu Mai truyền bệnh HIV rồi. Tôi còn muốn sống thêm vài năm, không muốn làm kẻ bị hại bất hạnh. Tôi như kẻ mắc bệnh tâm lí, quyết không cho anh ta đụng tới người, chứ chưa nói tới sinh hoạt tình dục. Thực ra, những phản ứng của tôi với anh ta căn bản không có chút tác dụng. Trái lại, anh ta càng ra sức “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài. Sử Tiểu Sinh là dạng đàn ông đa tình “có mới nới cũ”. Cùng với việc kinh doanh của tiệm sửa xe ngày một khá hơn, sau khi tiết kiệm được một số tiền, tính háo sắc bản năng của anh ta càng được phát huy triệt để. Đàn bà dù đẹp hơn, chỉ cần anh ta chơi chán rồi cũng bị tiện tay vứt bỏ như quần áo cũ. Chả mấy chốc, cô gái làng chơi Tiểu Mai cũng bị anh ta bỏ rơi. Tiểu Sinh bắt đầu tìm kiếm những kích thích mới.
Một lần, tôi từ nhà mẹ đẻ về nhà, quên mất không mang chìa khóa, liền tiện đường ghé qua tiệm sửa xe của chồng để lấy chìa khóa. Anh ta không có ở tiệm. Nghe người làm nói anh ta đang gội đầu ở tiệm gần đó. Khi tôi đi vào tiệm gội đầu, thấy anh ta và cô gội đầu đang cười nói vui vẻ. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta vội im bặt. Cô gái trang điểm kĩ càng đó nhìn tôi đầy kinh ngạc. Từ những ánh mắt đó, tôi phát hiện thấy quan hệ giữa chồng mình và các cô gội đầu thật không bình thường. Một hôm ăn tối xong, tôi phát hiện thấy Tiểu Sinh mặt mũi ủ ê, dáng thiểu não. Trực giác mách bảo tôi rằng anh ta đã có chuyện. Hỏi ra quả nhiên anh ta và một cô gái điếm quan hệ với nhau nhưng anh ta bị lừa. Người nhà cô ta đòi bồi thường năm vạn đồng. Tối đó, tôi lật đi lật lại trên giường. Sử Tiểu Sinh chìa tay ra định kéo tôi vào lòng. Trước đây mỗi lần buồn bã hoặc tức giận, chỉ cần nằm trong lòng anh ấy, tôi có thể bình tĩnh lại. Nhưng lần này tôi ngửi thấy rõ ràng mùi đàn bà đàng điếm của người anh ta. Khi môi anh ta kề bên môi tôi, tôi như cảm thấy người sắp hôn tôi là cô ta. Đột nhiên tôi thấy ghê tởm, dùng hết sức đẩy anh ta.
Tôi lặng lẽ khóc suốt đêm. Tôi hận Sử Tiểu Sinh, nhưng vừa nghĩ đến gia đình này, trái tim tôi lại mềm nhũn. Ngày hôm sau, tôi lấy được điện thoại cô gái đó từ anh đưa. Đó là một cô gái cao lớn vạm vỡ. Vừa gặp tôi, cô ta đã nói láo: “Cô là vợ của Sử Tiểu Sinh phải không? Anh ta cưỡng hiếp tôi. Bây giờ chồng tôi đã biết chuyện rồi, muốn tìm người đánh gẫy chân anh ấy. Tôi cũng muốn đi kiện anh ta ra tòa. Nếu cô muốn cứu anh ta, đưa năm vạn đồng là xong. Cô cứ xem thế nào mà liệu.” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rõ chồng tôi. Anh ta phong lưu đa tình nhưng một là không cưỡng hiếp ai, hai là không lừa gạt ai. Cái này cô phải rất rõ. Nếu cô muốn kiện, muốn uy hiếp chúng tôi, xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đi kiện cô vì tội lừa gạt.” Cô gái đó hơi sững lại, rồi ra sức hét: “Được, vậy tôi đến phá nhà cô, phá trường học con trai cô, phá tiệm sửa xe. Mẹ kiếp, tôi sợ gì.”
Cuối cùng tôi phải đưa cho cô ta một vạn đồng. Đó là số tiền tôi nhịn ăn nhịn mặc suốt mấy năm định mua cho con trai cây đàn dương cầm. Khi đưa số tiền đó cho cô ta, trái tim tôi như bị móc rỗng, rất đau đớn. Khi về tới nhà, tôi như kiệt sức. Tôi thấy mình sống quá mệt mỏi. Những người phụ nữ khác có như tôi không? Tôi còn có hy vọng gì nữa? Tôi nghĩ tới cái chết. Sau khi uống xong mười mấy viên thuốc ngủ, tôi bình tĩnh nằm lên giường. Cũng may chồng tôi về nhà rất sớm, vội đã đưa tôi tới bệnh viện. Khi tôi tỉnh dậy, anh ta quỳ trước giường, khóc lóc thảm thiết, nói rằng không muốn làm hại tới tôi. Anh ta yêu gia đình, chỉ có điều không giữ được mình… Tôi khẽ vuốt tóc anh, không khỏi thừa nhận mình vẫn còn yêu người đàn ông này. Chỉ không biết tình yêu đó còn có thể chống đỡ nổi bao trận công kích như vậy.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã chết dù vẫn còn trên danh nghĩa. Anh ta dù sao vẫn là chồng tôi. Không thể nói rằng tôi không có chút tình cảm với anh ta. Hơn nữa, tôi còn hy vọng anh ấy kiếm tiền nuôi gia đình vì tôi bắt đầu lo lắng anh ta làm bậy bên ngoài lâu ngày, không chừng ngày nào đó sẽ sinh chuyện. Vì những nơi anh ta đến đều rất bậy bạ, luôn có chuyện tranh giành khách. Tôi bắt đầu lo lắng tới sự an toàn của chồng. Mỗi khi tối muộn anh ta chưa về tới nhà, tôi đều không ngủ được. Trong khi anh ta về tới giường là lăn ra ngủ vùi, muốn nghe anh ấy nói thêm vài câu cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện nói năng dịu dàng chăm sóc. Tuy chúng tôi vẫn nằm chung giường nhưng không ai chủ động đụng ai. Có lúc vô tình chạm phải tay anh ta thì tôi rụt vội như bị điện giật. Nhớ tới đôi tay anh ta đã vuốt ve không biết bao nhiêu cơ thể phụ nữ, tôi lại cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con dán.