Ngày thứ hai sau khi Đới Minh nhận được giấy li hôn, tôi đã mất kiên nhẫn, gọi anh ta cùng đi làm đăng kí kết hôn. Đới Minh cười nói: “Em vội cái gì? Anh thấy em cuống quá rồi đấy, như thể lao vào tiền của anh đấy!” Câu nói này thật làm người ta bị thương tổn. Tôi nói: “Sao anh lại có thể nói như vậy được. Tiền của Kim Bảo, em còn không thèm một xu, lẽ nào lại lấy của anh?” “Chính vì em không lấy tiền của anh ta, anh mới ngờ như vậy!” Đới Minh vẫn luôn bất mãn về việc tôi giải quyết chuyện tài sản. Để bày tỏ thành ý của tôi, tôi quyết định cùng anh ta làm cam kết trước hôn nhân. Sau đó tôi giục anh ta đi đăng kí. Không thể không sốt ruột được, xã hội ngày nay quá nhiều thứ thay đổi, nếu làm không khéo sẽ xảy ra phong ba khác. Hơn một tuần sau, Đới Minh và tôi cùng đi nhận giấy đăng kí kết hôn. Cầm được tờ giấy đăng kí màu đỏ, lòng tôi yên tâm hơn rất nhiều, thầm nghĩ, “Thật tốt quá, người mình yêu đã có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Cưới nhau xong, tôi lại chuẩn bị công việc như trước đây, nhưng con người Đới Minh có phần chủ nghĩa nam quyền. Chuyện kinh doanh của anh ta không bao giờ chịu cho tôi nhúng tay. Tôi là dạng phụ nữ quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, thoắt một cái bị ép ở nhà làm bà nội trợ, thật vô cùng khó chịu. Hồi đầu, Đới Minh còn nịnh nọt tôi rằng, đàn bà ở nhà là tốt nhất, phơi mặt buôn bán sẽ rất mệt. Nhưng sau đó, anh ta bất chấp những lời oán thán của tôi, thậm chí có hôm còn nói với tôi rằng: “Cô còn muốn gì nữa? Muốn ra ngoài tìm đàn ông hay sao?” Tuy anh ta vừa nói vừa cười, nhưng tôi rất phẫn nộ. Anh ta coi tôi là hạng người gì đây? Bây giờ tôi đã là vợ anh ta rồi, đâu phải là loại đàn bà lẳng lơ.
Những ngày tháng sau khi kết hôn.
Nhưng tôi hận hơn cả là Đới Minh như một ông chủ, không hề đụng tay đụng chân bất kì việc gì trong nhà. Trước đây khi còn yêu đương, chúng tôi toàn ăn ở ngoài, không bao giờ phải tiếp xúc với cơm gạo mắm muối. Nhưng làm vợ rồi đương nhiên không thể như vậy. Tôi nói anh ta có vài câu, anh ta đã mất kiên nhẫn, cự lại: “Từ trước tới giờ tôi luôn vậy đấy, vợ cũ của tôi trước đây không những nấu ăn mà còn lấy nước rửa chân cho tôi. Cô ngại nấu nướng thì ra ngoài ăn cho xong!” Câu trả lời của anh ta khiến tôi suýt ngất nhưng đã bước vào con đường này, tôi chỉ biết đành giấu những bất mãn xuống đáy lòng. Khi làm nhân tình của Đới Minh, tôi không bao giờ quản lý mọi hành tung của anh ta, càng không bao giờ hỏi chuyện riêng của anh. Chỉ cần có thời gian rỗi, anh ta lại vây quanh tôi. Khi chúng tôi ở bên nhau cũng không đề phòng gì, điện thoại di động của anh ta vẫn thường đặt trên bàn. Có điện thoại gọi tới, tôi cũng không bắt máy bao giờ, vì tôi sợ gặp phải vợ anh ta. Lúc đó, Đới Minh thường nói, ngoài Kim Bảo ra, anh ta phải là người đàn ông duy nhất của tôi. Lúc đó, tôi thường trêu với anh ta rằng bạn trai của tôi có rất nhiều. Tôi vừa nói vậy, Đới Minh đã cuống lên nói, nếu như vậy, anh ta sẽ giết tôi. Tuy tôi biết anh ta nói đùa nhưng anh ta quan tâm tới tôi như vậy, tôi rất vui mừng. Nhưng từ sau khi lấy anh ấy, những chuyện như vậy dường như không còn nữa. Có lúc, tôi nói chuyện, anh ta còn lười không thèm đáp lại.
Sau khi lấy nhau, điện thoại di động của Đới Minh luôn là vật bất li thân. Ngay cả khi đi tắm, anh ta cũng mang nó vào toilet. Tôi cũng không rõ tại sao anh ta lại đề phòng tôi đến vậy. Lẽ nào anh ta có người đàn bà khác? Hơn nữa dẫu anh ta có để điện thoại trên bàn, tôi cũng không thèm xem tin nhắn của anh ta. Tôi thực sự không hiểu tại sao suy nghĩ khi làm vợ và làm nhân tình lại không giống nhau. Trước đây khi làm nhân tình, tuy Đới Minh và tôi toàn tranh thủ hò hẹn nhưng do quá bận rộn, không phát hiện được hết về nhau, còn giờ đây ngày nào cũng nằm ngủ cùng một giường, mọi thói quen của anh ta cứ phô bày trước mắt tôi. Khi ngủ, anh ta ngáy rất to, ồn ào khiến thần kinh của tôi có phần bạc nhược hẳn. Nhưng giờ đây ngay cả tiếng ngáy của anh ta, tôi cũng không thể thường xuyên được nghe thấy. Đới Minh luôn bận rộn tới mức thường xuyên không về nhà ngủ.
Trong một số đêm mất ngủ, tôi bắt đầu lấy Đới Minh và Kim Bảo ra so sánh. Kim Bảo ngoài tính vô tư, không biết quan tâm chăm sóc ra, tuy việc kinh doanh rất bận nhưng vẫn giúp tôi làm việc nhà. Tuy anh ấy không nhớ được ngày sinh nhật của tôi, ngày kỉ niệm đám cưới của chúng tôi nhưng khi tôi bị bệnh dù rất vặt vãnh, anh ấy cũng chăm sóc rất kĩ lưỡng. Còn Đới Minh, dù đẹp trai hơn Kim Bảo nhưng chỉ biết nói mồm. Sau khi chúng tôi lấy nhau được hơn hai tháng, anh ta lấy đủ mọi lí do để không về nhà. Có lần, tôi đau bụng khủng khiếp, gọi điện cho anh ta, anh ta còn bực dọc nói: “Em không thể tự đi tới bệnh viện được sao? Anh đang bàn chuyện làm ăn!” Tôi thật không hiểu nổi sao muộn như vậy mà anh ta còn bàn chuyện làm ăn, càng không thể hiểu nổi tại sao trước đây khi ở bên tôi các tối, anh ta không có chuyện làm ăn gì để bàn sao? Lẽ nào chuyện làm ăn quan trọng hơn vợ? Điều khiến tôi nực cười hơn là Đới Minh còn nói với tôi rằng: “Sao em lại già hơn hai năm trước nhỉ?” Đới Minh lớn hơn Kim Bảo hai tuổi, lớn hơn tôi năm tuổi. Có tôi thấy anh ta già hơn hai năm trước nhưng anh ta ngày càng chải chuốt, đồ veston hàng hiệu có mấy bộ, đồng hồ đeo tay cũng hàng hiệu. Anh ta thường ngày luôn ăn đồ bổ dương tráng thận, nhưng bổ gì không biết lại không bằng hồi trước. Tôi đoán anh ta hẳn dồn hết công sức ra bên ngoài rồi. Nhưng ngay lập tức tôi cho rằng đó chỉ là suy đoán của tôi, Đới Minh ắt không như vậy, chúng tôi đến được với nhau không dễ dàng gì, phải trân trọng mới đúng. Tôi thừa nhận anh ta là một người đàn ông háo sắc. Có thể anh ta ở ngoài cũng có làm gì bậy bạ với người đàn bà khác nhưng tôi nghĩ tình cảm của anh ta với họ không phải là thật. Không phải là thật thì tốt, tôi cũng không đòi hỏi gì cao.
Hôn nhân có thể đúng là nấm mồ của tình yêu. Trước đây Đới Minh ngày nào cũng nhung nhớ tôi thì ngay sau khi lấy được nhau, tôi có muốn tìm anh ta cũng rất khó khăn. Nói thật lòng, tôi không nỡ rời bỏ con trai mình, thường đi thăm con. Còn Đới Minh thì vứt ngay con trai anh ta cho vợ như thảy một gánh nặng, để anh ta tự do tự tại. Tháng năm năm nay, em gái Đới Minh mang con tới nhà tôi chơi. Đứa trẻ mới năm tuổi, rất nghịch ngợm. Em gái anh ta ra ngoài mua sắm, nhờ tôi trông hộ đứa nhỏ. Để chiều em chồng, tôi ra sức trông thằng nhỏ nhưng lúc làm cơm đãi khách, tôi để nó chơi một mình. Thằng bé loay hoay tự chơi không may bị ngã, nằm khóc trên nhà, đúng lúc đó mẹ nó từ cửa đi vào đã lập tức xị mặt ra nói: “Thật ác độc, ngay cả con trai đẻ của mình không cần cũng thôi không nói làm gì, còn đánh con trai của người khác!” Tôi thực sự không thể giải thích rõ được. Sao tôi lại khổ thế nhỉ? Gia đình Kim Bảo trước đây đối với tôi tốt biết bao. Cũng may lúc đó Đới Minh vừa về, nghe em gái nói vậy, liền mắng: “Sao cô có thể nói như vậy được, dù sao đó cũng là chị dâu cô!” Lời nói của Đới Minh khiến tôi được an ủi phần nào nhưng em gái anh ta lập tức đốp ngay: “Chị dâu tôi đang ở khu lầu số bốn cơ!” Tôi biết vợ cũ của Đới Minh hiện giờ sống ở đó, lòng tôi chặt đau khổ vô cùng. Xem ra cả nhà Đới Minh đều không thừa nhận tôi. Nhưng tôi vẫn nghĩ, Mặc kệ họ, chỉ cần tôi và Đới Minh sống bên nhau, cũng không phải tôi sống với họ. Chỉ cần Đới Minh tốt với tôi là được.
Hôn nhân lại giải thể.
Ngày 20.5.2004 là kỉ niệm ngày cưới của tôi và Đới Minh. Tôi nghĩ hôm nay phải chúc mừng thật long trọng nhưng gọi mãi, di động của Đới Minh không liên lạc được. Không thể ra tiệm ăn được, tôi một mình ở nhà làm đầy một bàn thức ăn, khổ sở chờ Đới Minh về cùng ăn mừng. Nhưng đợi mãi tới tám giờ tối cũng không bóng dáng anh ta đâu. Tôi bực mình mở chai rượu vang, uống hết sạch. Vừa uống tôi vừa nghĩ tới Kim Bảo. Tuy anh ấy không nhớ tới kỉ niệm ngày cưới nhưng phần lớn đều ở nhà các tối, cả nhà quây quần vui vẻ. Hôm đó, tôi uống tới say mềm, nằm ngủ gục xuống bàn. Không biết Đới Minh về nhà từ khi nào. Vừa vào nhà thấy bề bộn như vậy, anh ta đã bực tức quát tháo tôi, mắng tôi lười biếng. Tôi cũng không cam tâm, truy hỏi anh ta hôm nay là ngày gì. Anh ta vò đầu bứt tai hồi lâu cũng không nhớ ra nổi. Khi tôi nói rõ, anh ta chỉ cười mà nói rằng: “Thì ra là vậy!” Kiểu nói đó khiến tôi thực sự không thể nào chấp nhận được. Thế nên tôi nói: “Trước đây anh không hề như vậy!” “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Cô tưởng cô mới mười tám tuổi chắc, đã là vợ già rồi, còn đòi lãng mạn cái gì?”
Sau đó tôi thường phát hiện thấy có phụ nữ gọi điện cho anh ta. Khi nghe điện thoại, anh ta cũng thường né tránh tôi. Làm vợ già thì làm vợ già thôi, nhưng tôi ghê gớm hơn các bà vợ già khác. Cha mẹ Đới Minh cho tới giờ vẫn không chịu nhận tôi. Họ không thèm đến nhà chúng tôi, đều khen vợ cũ của Đới Minh hiền thục tần tảo, mắng chửi Đới Minh làm bại hoại cả gia đình. Nhưng điều khiến họ tức giận nhất là Đới Minh vì tôi đã vứt bỏ cả cháu của họ, dù tôi không yêu cầu anh ta làm vậy. Nhưng một người đàn bà đã rời bỏ chồng con rồi sẽ trở thành đồ độc ác trong con mắt người khác. Đã tới bước này, tôi chỉ biết cắn răng nuốt nhục. Tháng tám năm ngoái, tôi đi mua quần áo ở ngoài phố, vô tình bắt gặp Đới Minh đang đứng sau một quầy quần áo, giúp một cô gái trẻ mua đồ. Thấy họ thân mật quá đỗi, tôi đoan chắc họ đã quan hệ sâu sắc với nhau. Thế nên tôi bí mật đi theo họ. Quả nhiên, họ vào khách sạn thuê phòng. Tôi vừa hận tức tức, lập tức gọi điện cho Đới Minh. Anh ta nói đang đi làm ăn bên ngoài. Tôi cười nhạo anh ta rằng: “Anh không đến nỗi bàn chuyện kinh doanh ngay trên giường chứ?” Thật không nhờ Đới Minh nổi giận đùng đùng, quát lại: “Đúng đấy, tôi bàn chuyện kinh doanh trên giường đấy. Cô có thể làm gì nào?” Tới lúc này, tôi mới phát hiện thấy mình không chỉ thất bại trong tình cảm mà ngay cả trong cuộc sống tôi cũng hoàn toàn thất bại. Người phụ nữ đã vứt bỏ quyền lợi về tài sản kinh tế, chẳng khác nào con diều đứt dây. Nhưng đã tới nước này, tôi lại chỉ đành nhẫn nhịn vì không muốn li hôn lần nữa cho người ta cười nhạo.
Tôi nghĩ, cứ để cho Đới Minh chơi bời bên ngoài, chỉ cần anh ta không li hôn, chỉ cần anh ta có thể duy trì được cái gia đình này, tôi mắt nhắm mắt mở cũng xong. Nhưng Đới Minh ngày càng quá đáng, anh ta bắt đầu không về nhà hết tuần này tới tuần khác, gọi điện thoại cũng không bắt mới, tới công ty tìm cũng không thấy đâu. Tôi ngày càng sốt ruột, không cam tâm chỉ làm một cô vợ danh nghĩa. Một hôm tôi phát hiện ra Đới Minh nên lặng lẽ bám theo sau. Đới Minh đi vào một căn nhà. Tôi đi theo vào khiến anh ta thất kinh, nhưng rồi cũng trấn tĩnh hỏi xem tôi tới làm gì. Tôi nói châm biếm, “Tới xem anh bàn chuyện làm ăn ra sao.” Anh ta không nói gì, cô gái trong nhà đó hỏi Đới Minh: “Cô ta là vợ anh sao? Già thế!” Đó có phải là lời của người nói không chứ? Ai mà không già đi? Tôi căm hận nhìn cô ta trừng trừng, chuẩn bị định lôi Đới Minh về vì anh ta nói: “Cô có thấy phiền không? Trước đây cô có như vậy đâu? Sao lại trở nên không lãng mạn thế? Tôi có quản lí cô không?”
Tôi không còn nói gì được, bực bội đi về, thấy những ngày tháng như vậy thật khó có thể tiếp tục được. Thế nên tôi nghĩ tới li hôn. Tôi trịnh trọng nhắn tin cho Đới Minh, nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ta. Quả nhiên Đới Minh chịu quay về. Sau khi hiểu rõ ý định của tôi, anh ta hỏi vặn lại: “Cô thấy có cần thiết không?” Tinh thần của tôi lúc đó đã sa sút nghiêm trọng, gào lớn: “Sao lại không cần thiết? Tôi đã mất tất cả vì anh, giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh nói xem tôi có thể cam tâm không?” Đới Minh ngán ngẩm đáp: “Tôi không đồng ý câu nói đó của cô. Hồi đầu, tôi đã dặn cô không nên dễ dàng vứt bỏ tài sản, cô không chịu nghe, giờ sao có thể trách tôi?” Tôi không muốn nói chuyện đó nữa nên truy hỏi thái độ của Đới Minh về việc li hôn. Tôi cứ nghĩ chí ít anh ta cũng phải giữ tôi lại. Nào ngờ anh ta trả lời rất thẳng thắn: “Tôi thấy chúng ta ở bên nhau quả thực không hợp. Nếu cô đã cũng có cùng suy nghĩ như vậy, tôi đồng ý!” Thái độ đó của Đới Minh khiến tôi không thể chấp nhận được. Thế nên tôi và anh ta gây lộn ầm ĩ, gây đến nỗi cả nhà anh ta đều kéo tới nhưng họ đều không đứng về phía tôi, trái lại còn ủng hộ Đới Minh li hôn.
Sự việc đã đến nước này, tôi đành cắn răng quyết định li hôn với Đới Minh. Nhưng khác với lần đầu tiên li hôn, tôi quyết giành tài sản với Đới Minh vì tôi cho rằng không thể để anh ta có lợi. Nhưng Đới Minh đã vung vẩy cam kết tài sản trước khi cưới trước mặt tôi, tôi đành bất lực bỏ đi…
Bút kí của Ngãi Luân:
Có một số phụ nữ luôn cảm thấy hôn nhân thật vụn vặt nên họ có nhân tình, tận hưởng cảm giác kích thích và lãng mạn mà người tình đem lại. Đồng thời họ cũng xem nhẹ bản chất của cuộc sống, cứ ngỡ sau khi cùng người tình bước vào hôn nhân sẽ tiếp tục là hoa hồng và rượu vang. Nhưng họ quả thực đã nhầm. Cuộc sống vốn là xâu chuỗi vô số những đoạn vụn vặt đó và làm thế nào để móc xích chúng với nhau mới là chủ đề của cuộc sống. Tình cảnh mà Tiêu Hồng đã vấp phải có thể chứng minh được điểm này. Hỡi những phụ nữ vốn đam mê cuộc sống lãng mạn, hy vọng các bạn có thể tỉnh ngộ được điều gì từ câu chuyện của Tiêu Hồng. Đồng thời Ngãi Luân cũng xin nhắc nhở một câu: Phụ nữ gì bất kì lúc nào cũng không thể quên được sự tồn tại của mình. Nếu ỷ lại vào đàn ông, đánh mất chính mình rút cục đều đem lại kết quả bi kịch.