Thời gian trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc mà một năm học đã kết thúc.
Cực chính thức bước vào lớp mười hai, anh ta thường gọi điện thoại cho tôi phàn nàn: “Lớp mười hai học vất vả thật! Chẳng khác gì địa ngục!”
Tôi đứng ở đầu bên kia điện thoại: “Anh đừng có dọa em! Em mà mắc chứng sợ lớp mười hai thì sẽ đến tìm anh tính sổ đấy!”
Anh ta chỉ cười hề hề.
Nhắc đến Cực, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất ấm áp, không chỉ đơn thuần vì anh ta là người tốt, mà còn bởi vì anh ta là người duy nhất mà tôi có thể đối mặt một cách thoải mái, không cần phải nói dối lòng mình. Thỉnh thoảng qua Cực tôi cũng moi được một số thông tin về Dương, biết được một số tình hình của anh.
Vì Dương không bao giờ viết thư cho tôi.
Trong thư gửi cho Cực, anh luôn hỏi tôi có khỏe không? Mọi việc có thuận lợi không? Tôi biết anh vẫn còn quan tâm đến tôi nhưng quan tâm đến đâu thì không ai biết được.
Thỉnh thoảng tôi cũng mơ thấy anh. Anh vẫn đẹp trai rạng ngời, dưới ánh nắng mỉm cười tươi tắn nhìn tôi.
“Dương!” Tôi gọi tên anh, tựa như một cô gái ngây thơ vui vẻ chạy đến.
Tuy nhiên, bất luận tôi chạy nhanh thế nào, vẫn không thể túm được anh.
Anh cứ mỉm cười ấm áp như vậy, sau đó khuôn mặt mờ dần, cuối cùng lặng lẽ biến mất.
Mỗi lần đến lúc đó, tôi đều bừng tỉnh, sau đó thẫn thờ nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Dương, em sợ biết bao! Sợ một ngày kia không thể nhớ được khuôn mặt, vóc dáng của anh nữa. Sợ khi anh quay về, em sẽ không nhận ra anh nữa.
Vì ngay cả một tấm hình của anh, em cũng không có.
Nếu nhiều năm sau em kể với người khác rằng mối tình đầu của mình là một chàng trai rất xuất sắc, và họ sẽ hỏi em rằng: “Bằng chứng đâu? Rốt cuộc trông anh ấy thế nào?” Em sẽ trả lời thế nào đây?
Tất cả mọi thứ về anh đều chỉ tồn tại trong kí ức của em thôi!
Trong khi con người là đối tượng không đáng tin cậy nhất!
Cuối tuần ăn cơm ở nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện thi đại học.
“Thằng bé nhà bác Lỗ năm nay học lớp mười hai rồi nhỉ?” Mẹ hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Anh ấy hơn con một tuổi.”
“Thảo nào!” Mẹ cười khẽ: “Nhà bác Lỗ và nhà chú Sử cãi nhau ầm ĩ quá!”
“Gì cơ ạ?” Tôi trợn tròn mắt, vô cùng sửng sốt: “Nhà Lỗ A Cực và nhà Sử Vân ạ?”
Mẹ gật đầu: “Còn nhà chú Sử nào nữa? Họ cãi nhau vì chuyện con cái yêu sớm!”
“Yêu… yêu sớm ạ?” Đột nhiên tôi căng thẳng đến nỗi miệng lắp bắp: “… Ai với ai ạ?”
“Con không biết à?” Mẹ sửng sốt nhìn tôi: “Chính là Lỗ A Cực và Sử Vân chứ ai! Hai đứa ấy yêu nhau từ khi con học lớp mười! Hiện giờ Lỗ A Cực lên lớp mười hai, chắc chắn bố mẹ cậu ta không chịu!”
“Hả… có… bằng chứng gì không ạ?” Tôi hỏi rất khó khăn.
“Thì thư tình của hai đứa thôi! Bố thằng Cực đã lôi hết ra!” Mẹ liền cười: “Con còn là bạn thân của hai đứa nó cơ đấy! Chẳng hay biết tí gì, xem ra chúng nó giữ cũng kín đó nhỉ!”
Tôi không cười theo mà chỉ thẫn thờ đáp một câu: “Vâng, hóa ra là như vậy.”
Hóa ra, mọi người đều đang thay đổi. Thậm chí, thay đổi nhanh hơn, xa lạ hơn, giả tạo hơn, vô tình hơn cả tôi.
Giờ đây đúng là chỉ còn lại một mình tôi mà thôi.
Thương Thang và cô bạn gái hoa khôi của hắn cũng đã lên lớp mười hai. Đáng lý ra thì bọn họ đều phải bận tối mắt tối mũi, nhưng tôi vẫn thường xuyên thấy họ cặp kè hạnh phúc bên nhau đi lại trong sân trường, khiến không biết bao nhiêu cô gái phải đau lòng.
Haizz, những mối tình quá huênh hoang phách lối, chẳng khác gì đang đóng kịch.
Ấn tượng duy nhất của tôi về bọn họ cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Một ngày nọ, mẹ thông báo với tôi rằng bác tôi đã qua đời vì bệnh tim.
Không phải tôi chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt, nhưng hồi đó vẫn còn rất nhỏ, không biết thế nào là buồn, chỉ biết khóc theo người lớn.
Lần này lại khác, người qua đời là người bác luôn yêu thương tôi, bế tôi hồi nhỏ. Tôi còn nhớ năm mình năm tuổi, tôi nằm cuộn tròn trên chiếc ghế mây mà bác rất thích và lắc lư, đang đắc ý thì “oạch” một tiếng, cả người và ghế đều chổng kềnh ra đất.
Tôi liền kêu la ầm ĩ, bác lại cười ha ha, bước ngay đến bế bổng tôi lên cao.
“Để bác xem Ưu Ưu có bị xước xát ở mặt không nào?” Giọng bác sang sảng, còn đưa tay ra véo mạnh tôi một cái: “Ha ha, con nhỏ xinh quá nhỉ!”
Tôi ngừng khóc, mắt trợn tròn tò mò nhìn bác.
Bác liền xoa đầu tôi với vẻ trìu mến, quay lại nói với mẹ: “Em à, con bé nhà em tiểu thư quá, sau này sẽ phải chịu khổ đấy!”
Mẹ đứng bên cạnh mỉm cười mà không nói gì.
Cảnh tượng ấm áp biết bao! Sau đó nó đã trở thành những chuỗi ngày lịch sử, bị tôi lặng lẽ niêm phong cất kín, mãi cho đến ngày biết được tin dữ.
Bố mẹ xin nghỉ về quê lo ma chay cho bác. Vì tôi còn phải đi học nên đành ngoan ngoãn ở nhà.
Tôi vẫn không khóc, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lồng ngực như bị vật gì chặn lại, vô cùng khó thở, cả ngày lờ đờ như người mất hồn.
Ngay sau đó, cuộc thi tiếng hát hay mỗi năm tổ chức một lần ở trường đã được khai mạc.
Do lần trước làm khá tốt nên lần này tôi vẫn bị giao trọng trách làm MC. Và Thương Thang cũng sẽ đảm nhận vai trò đệm piano lần cuối cùng, trong trường rất nhiều người mong chờ hắn viết nốt dấu chấm trọn vẹn cho chặng đường huy hoàng thời cấp ba của hắn.
Cuối tuần, nhà trường sắp xếp cho chúng tôi luyện tập trong phòng đàn. Tôi vẫn giữ thói quen không đến muộn nên đã có mặt ở tòa nhà màu trắng mang phong cách châu Âu từ khá sớm.
Đúng vậy, công trình kiến trúc xinh xắn lãng mạn đầy chất thơ đó chính là nơi lần đầu tiên tôi và Thương Thang gặp nhau. Hồi ấy hắn là anh chàng mỹ nam lạnh lùng, cao ngạo, còn tôi là một cô nàng ngờ nghệch, ngây thơ. Nhưng bây giờ mọi thứ đã được đổi vai, tôi trở thành kẻ lạnh lùng, còn hắn lại đang quấn quýt mặn nồng bên cô bạn gái.
Có lẽ trong con người tôi có dòng máu lạnh đang tuần hoàn. Chỉ vì trước đây có người sưởi ấm cho tôi, tôi mới có thể vô lo vô nghĩ như thế. Nhưng hiện tại, người ấy đã đi rồi, để bảo vệ chính mình, tôi đành phải thay sang tấm áo lạnh lùng khác.
Và hơi ấm nho nhỏ mà tôi đã ngày đêm cầu nguyện, mong chờ đó có lẽ đã quên tôi từ lâu, hiện đang mỉm cười ôm ấp một người con gái khác ở bên kia bờ đại dương…
Nghĩ đến đây, tôi liền cười buồn lắc đầu và bước lên cầu thang đi về phía phòng đàn.
Ai đó đã từng nói rằng trò chơi mà số phận thích chơi nhất là đùa cợt với con người.
Bạn càng không muốn gặp thì nó lại càng bắt bạn phải gặp.
Đôi tài tử giai nhân đang ghì siết trao cho nhau nụ hôn đó đã ngăn cản thành công bước chân của tôi.
Không phải chưa bao giờ nhìn thấy người khác hôn, nhưng nếu một trong hai người đó lại đúng là người năm xưa thề thốt rằng sẽ đợi chờ bạn, bạn sẽ có cảm nghĩ gì?
Thương Thang đang hôn Lâm Giác rất say sưa, không hề phát hiện ra rằng bên ngoài đang có người lặng lẽ đứng nhìn. Khuôn mặt hắn vẫn đẹp trai ngời ngời, và mái tóc hơi rối càng khiến hắn trở nên bí ẩn hơn. Lâm Giác thì nhắm mắt lại, vẻ rất thỏa mãn, khuôn mặt rạng người tràn đầy sức sống.
Haizz, hoóc môn đúng là tuyệt thật!
Lúc đó, trong lòng tôi tự nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Sau đó tôi quay đi, nhẹ nhàng dựa vào lan can trổ hoa, thẫn thờ nhìn giàn hoa xanh mướt phía xa.
Cần phải tôn trọng chuyện riêng tư của người khác, đây là điều mà mẹ đã dạy tôi từ nhỏ.
Hóa ra, kể cả mất đi cái không thuộc về mình, con người ta vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Có lẽ đó chính là bản chất xấu xa của con người.
“Ưu Ưu! Ưu Ưu!” Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng cũng có người đánh thức tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là Âu Dã Hân – chị bạn tôi mới chỉ gặp một lần trước đây. Chị ấy và Lâm Giác đều là nhân vật chủ chốt trong đội văn nghệ của trường, dường như còn là bạn thân của Thương Thang.
“Em chào chị.” Tôi mỉm cười cất tiếng chào.
Âu Dã Hân liền gật đầu, sửng sốt hỏi: “Sao em không vào?”
“Dạ…” Tôi ngoái đầu lại nhìn, hai người trong phòng đàn không biết đã ngồi rất nghiêm túc bên chiếc đàn piano và nghiên cứu bản nhạc từ lúc nào.
“Dạ, em tưởng bên trong chưa có ai!” Tôi bình thản kiếm cớ rồi cùng Âu Dã Hân vào phòng.
“Hai người đến sớm thế!” Âu Dã Hân lên tiếng chào hai người đang ngồi bên đàn.
“Em chào chị Lâm Giác và anh Thương Thang!” Tôi cũng mỉm cười ngọt ngào chào theo.
Lâm Giác mỉm cười gật đầu, coi như là đáp lời, còn Thương Thang thì ngẩng đầu lên liếc tôi rất nhanh, ánh mắt sắc như dao đó khiến tôi rùng mình: hay là hắn đã biết vừa nãy tôi đứng ngoài nhìn trộm?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu xuống, điệu bộ rất uể oải, vẻ như không hề muốn đếm xỉa đến tôi.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Lâm Giác vội vàng giải thích nhẹ nhàng với tôi: “Bình thường cậu ấy đã như vậy, em đừng trách nhé!”
Tôi nghe lời an ủi quen quen này mà tự nhiên muốn bật cười.
Trước đây cũng có người bênh Thương Thang như thế này, chỉ có điều người nói câu này là tôi, còn người đứng nghe là Tô Tịnh.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
“Không sao đâu chị, em không để ý gì đâu.” Tôi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn trên môi, khẽ lắc đầu, giọng vô cùng ngây thơ.
Giờ tập sau đó diễn ra rất không thuận lợi. Bản tính thiếu gia của Thương Thang phát tác, mấy lần hét lớn với chúng tôi.
“Mấy người đầu óc làm sao vậy?! Đoạn này sao có thể phối với bản nhạc này được?”
“Trình độ mấy người quá tồi! Tôi làm sao có thể phối hợp với mấy người được?”
“Cậu ngớ ngẩn à? Không biết lúc dạo đầu phải hỏi tôi để tôi điều chỉnh sao?”
Lâm Giác không biết làm thế nào, đành phải đứng bên cạnh hết lời an ủi, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi nhìn mà thầm cười khẩy, lẩm bẩm: “Ra oai cóc ghẻ gì chứ?”
Không ngờ câu này tôi nói rất nhỏ mà cũng bị hắn nghe thấy.
“Cậu nói gì vậy?” Hắn nhìn tôi chắm chằm, mặt mày sấn sổ, như đang nghiến răng ken két.
“Không… tôi có nói gì đâu…” Đùa gì vậy? Giờ phút này phải bảo toàn tính mạng, tôi quyết định dù có đánh chết cũng không thừa nhận mình vừa nói gì.
“Hừ! Cậu uy phong, cậu giỏi giang, thôi cậu tìm người khác đánh đàn cho đi.” Hắn nhìn tôi chăm chú, miệng cười khẩy.
Sau đó hắn hằm hằm bỏ đi, trước khi đi còn không quên đá cửa “huỳnh” một tiếng.
“Toi rồi!” Nhìn theo bóng hắn, tôi lập tức linh cảm thấy điều chẳng lành sắp giáng xuống đầu.
“Trác Ưu, nhìn việc tốt mà em gây ra kìa!”
Tiếng trách móc của Lâm Giác vọng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân chị ta chạy đuổi theo Thương Thang.
Một điều bất ngờ là mọi người đều không trách tôi mà chỉ cười bất lực. Âu Dã Hân bước đến vỗ vai tôi rồi thở dài một tiếng: “Gã này hôm nay quá đáng quá!”
Một lúc sau, Lâm Giác quay lại. Chị ta mang theo lời nhắn của Thương Thang: Muốn cậu ta chơi đàn tiếp cũng được, nhưng Trác Ưu phải xin lỗi cậu ta trước mặt mọi người.
Âu Dã Hân nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử, tôi bình thản mỉm cười: “Vâng, không vấn đề gì đâu ạ.”
Và thế là trước mặt mọi người, tôi cúi rạp đầu rất cung kính với Thương Thang và nói lớn: “Em xin lỗi sư huynh!”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ngay phải ánh mắt sửng sốt, không dám tin của Thương Thang.
Hơ hơ, nếu tôi vẫn còn là cô bé hiếu thắng ngày trước, giờ phút này có lẽ tôi đã bưng mặt và chạy đi rồi. Chỉ tiếc rằng Trác Ưu bây giờ đã tu luyện thành kẻ mình đồng da sắt, và rèn được cả bản lĩnh “đội mũ phớt” trước mọi vấn đề.
Tôi duyên dáng mỉm cười và nói nhỏ với đám đông còn đang sững sờ: “Ấy, mọi người còn không bắt đầu đi ạ?”
Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói rất hay:
Tôi đứng dưới gốc lan tím, ngắm hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Gió thổi tới, cánh hoa lan tím bay lả tả và rơi xuống đất.