Ai Động Vào Kẹo Sữa Của Tôi

Chương 7

Trước Sau

break


 

Trước đại học, dù có đủ mười tám tuổi đi nữa, thì cũng bị xem là yêu sớm. 

 

Nhưng sau khi lên đại học, dù mới mười bảy tuổi, cũng chẳng ai nói gì chuyện yêu đương nữa.

 

Phụ huynh và thầy cô đúng là tiêu chuẩn kép rõ rệt.

 

Ninh Thanh Diễn lúc vào đại học mới có mười lăm mười sáu tuổi, nhưng dù sao cũng đã là sinh viên, có thể quang minh chính đại yêu đương. 

 

Trong khi cô thì vẫn đang vùi đầu học hành ở cấp ba, yêu thầm một cách lén lút, khổ sở, mãi đến khi thi xong định tỏ tình thì suýt nữa thành người thứ ba.

 

Nghĩ đến mối tình đơn phương không đầu không cuối của mình, trong lòng Hứa Kỳ Đường lại dâng lên một trận tủi thân.

 

Cô còn đang chìm trong nỗi buồn của mối tình đầu dang dở, thì Ninh Thanh Diễn đáp lại câu hỏi của cô: “Yêu đương làm gì? Anh chỉ yêu việc học.”

 

“Không phải vì thế mà anh học lên cao học rồi còn em giờ mới vào đại học à? Cái đầu em cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện này thôi đúng không?” Ninh Thanh Diễn nói.

 

Anh ấy cúi đầu liếc nhìn Hứa Kỳ Đường một cái, tuy chỉ hơn cô một tuổi, nhưng cái áp lực từ “một tuổi lớn hơn” này cũng đủ khiến Hứa Kỳ Đường theo phản xạ mà chột dạ, cô nói: “Gì mà đầu em cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện đó, em không có, không phải vậy đâu, em cũng giống anh, chỉ yêu việc học thôi, em còn chưa thích ai, mối tình đầu của em đến giờ vẫn còn nguyên đấy…” 

 

Hứa Kỳ Đường vừa gấp gáp biện bạch, vừa lén liếc nhìn cây kem vị vani trong tay Ninh Thanh Diễn.

 

“Vị vani ăn ngon không?” 

 

Hứa Kỳ Đường ăn kem vị sô-cô-la.

 

“Tự mua mà ăn…” 

 

Ninh Thanh Diễn vừa dứt lời, thì Hứa Kỳ Đường đã khoác tay anh ấy, nhào tới cắn một miếng kem trong tay anh ấy.

 

Ninh Thanh Diễn: “……”

 

“Cũng ngọt phết đấy.” 

 

Hứa Kỳ Đường vừa ăn vừa bình phẩm.

 

Vì Hứa Kỳ Đường nhân lúc anh ấy không để ý mà cắn nên góc độ hơi lệch, kem dính đầy quanh miệng cô.

 

 Giữa việc vứt cây kem bị “làm bẩn” kia đi và việc giúp cô lau miệng, Ninh Thanh Diễn đã lựa chọn làm một người anh xứng đáng, lấy khăn giấy lau cho cô.

 

Ngay lúc anh ấy đang lau kem dính bên khóe miệng Hứa Kỳ Đường thì không xa vang lên một giọng nói lười nhác mà cao ngạo: “Bạn gái. Lâu quá không gặp.”

 

Giọng nói vừa vang lên, Hứa Kỳ Đường đang liếm kem còn Ninh Thanh Diễn đang lau miệng cho cô, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng.

 

Hứa Kỳ Đường không ngờ lại có thể gặp Quý Hoài Chu ở đây.

 

Rõ ràng Quý Hoài Chu đã nhìn thấy cô từ sớm rồi. 

 

Cậu thiếu niên đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dưới hàng mi dày, đôi con ngươi nhạt màu rơi trên người cô và Ninh Thanh Diễn.

 

Nói thật thì, có thể gặp lại Quý Hoài Chu, Hứa Kỳ Đường vẫn thấy rất vui. 

 

Nhưng khi cô kịp phản ứng lại với cách anh gọi mình ban nãy thì lập tức hoảng loạn, vội quay đầu nhìn Ninh Thanh Diễn, cuống quýt giải thích: “Anh ơi! Không phải như cậu ấy nói đâu! Nghe em nói đã! Đừng có kể với anh hai, anh ba, anh tư, anh năm đó!”

 

Hứa Kỳ Đường vừa nói xong, Ninh Thanh Diễn liếc cô một cái, rồi quay sang nhìn Quý Hoài Chu với ánh mắt đầy dò xét.

 

Mà Quý Hoài Chu, sau khi nghe thấy lời cô nói thì: “……”

 

Thật ra, Quý Hoài Chu đã thấy Hứa Kỳ Đường từ trước rồi. 

 

Anh đang đứng đợi bạn, thì thấy phía đối diện đi tới một cô gái có ngoại hình nổi bật cùng một cậu trai trông rất nho nhã thư sinh.

 

Gọi là nổi bật, là vì giữa một đại học mà phần lớn các nữ sinh đều trang điểm và da dẻ trắng trẻo thì cô gái này lại hoàn toàn khác biệt.

 

Cô hơi đen. 

 

Mà không chỉ là nước da bánh mật nữa, phải gọi là da màu caramel hoặc đồng hun mới đúng.

 

Nhưng dù làn da ngăm, thì đường nét khuôn mặt của cô lại rất hợp với làn da ấy. 

 

Khuôn mặt cô thuộc kiểu rõ nét và thanh thoát, ngũ quan sắc sảo, sống mũi và xương mày cao, gương mặt nhỏ và hẹp, đường nét rất mượt mà.

 

Không hẳn là kiểu đẹp khiến người ta kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại cực kỳ nổi bật.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc