Nước da của Hứa Kỳ Đường đen đến mức người khác không thể bắt chước được, còn nước da của Tề Khả thì trắng đến mức gần như trong suốt, cũng không ai theo kịp.
Da Hứa Kỳ Đường đen là do trời sinh cộng thêm việc thường xuyên hoạt động ngoài trời.
Còn Tề Khả rõ ràng là kiểu con gái ở nhà suốt, lại thích ngủ, hiếm khi ra ngoài nên da mới trắng bệch đến mức thấy cả mạch máu.
Tề Khả tuy da trắng nhưng vẻ ngoài không nổi bật, đeo kính gọng đen, lúc nào trông cũng lờ đờ.
Còn Hứa Kỳ Đường thì hoàn toàn ngược lại.
Da đen, cao ráo, động tác dứt khoát, hai người đứng cạnh nhau tạo thành sự đối lập đến mức khi cả hai cùng bước vào lớp học, thậm chí còn thu hút ánh nhìn hơn cả mỹ nhân như Chung Giai Tử.
Bốn cô gái cứ thế bước vào lớp trong ánh nhìn của bạn bè. Vào lớp rồi, họ ngồi thành một hàng.
Sau khi họ ngồi xuống, lập tức có mấy nam sinh đến bắt chuyện với Chung Giai Tử.
Còn phía Hứa Kỳ Đường chỉ có vài nữ sinh tới làm quen.
Thật ra Hứa Kỳ Đường cũng khá hoạt bát, có người bắt chuyện là cô sẽ đáp lại ngay.
Có một bạn nữ phía trước nhìn cánh tay cô rồi hỏi có phải cô đi làm da nâu không.
Hứa Kỳ Đường cười bảo da cô bẩm sinh đã đen rồi.
Vài bạn còn giơ tay ra so màu da, Hứa Kỳ Đường cũng không ngại, đưa tay ra so với họ.
Con gái với nhau nói chuyện nhanh thân, chẳng mấy chốc, giảng viên phụ trách cùng vài anh chị khóa trên phụ trách hỗ trợ cũng đến, buổi họp chính thức bắt đầu.
Thật ra họp đầu năm đại học rất đơn giản.
Đầu tiên là giảng viên chào mừng sinh viên, giới thiệu tình hình khoa.
Sau đó là những thông báo và lưu ý liên quan đến đầu năm học.
Nói xong những việc đó, mọi người được mời lên tự giới thiệu để làm quen.
Đã là sinh viên đại học thì tất nhiên đến từ khắp nơi.
Mỗi người khi lên đều phải nói tên và quê quán.
Những bạn tò mò về nơi đó sẽ hỏi thêm vài câu.
Cứ thế hỏi đáp qua lại, mọi người dần trở nên thân quen.
Khoa của Hứa Kỳ Đường có tổng cộng bốn lớp, hơn một trăm sinh viên.
Chỉ riêng phần tự giới thiệu cũng mất hơn một tiếng. Sau đó, giảng viên chọn vài bạn lên nhận đồ dùng quân sự rồi phát cho từng người.
Bắt đầu từ ngày mai, tất cả sinh viên sẽ mặc đồng phục quân sự, tập trung ở sân vận động để dự họp. Sau buổi họp này, kỳ huấn luyện quân sự đại học cũng chính thức bắt đầu.
Tân sinh viên huấn luyện quân sự là một chương trình bắt buộc trong mỗi kỳ khai giảng đại học. Nhưng còn chưa bắt đầu, sinh viên đã kêu ca oán thán khắp nơi rồi.
Thế nhưng dù có than thở thì cũng chẳng thay đổi được gì, huấn luyện quân sự vẫn phải tiếp tục.
Vì vậy sau khi phát xong vật dụng huấn luyện, giáo viên phụ trách lại nhấn mạnh thời gian tập hợp ngày mai, rồi cuộc họp kết thúc.
Tan họp xong, Hứa Kỳ Đường và ba người cùng phòng đi cùng vài bạn mới quen quay về ký túc xá.
Trên nửa chặng đường đầu quay về ký túc, mấy người còn đang bàn luận chuyện huấn luyện quân sự, nửa chặng sau thì chuyển sang tám chuyện trong trường.
“Ê, hôm nay Quý Hoài Chu đến trường mình đó, mấy cậu biết chưa?”
“Quý Hoài Chu? Là ai vậy?”
“Mấy cậu không biết Quý Hoài Chu á? Là hot boy của Học viện Sân khấu bên cạnh đó, lớn hơn tụi mình một khóa, đẹp trai tới mức khiến người ta nghẹt thở luôn.”
“Tôi nghe nói hôm nay ảnh chỉ đứng đó thôi mà đã có mấy bạn nữ chạy đến xin liên lạc rồi, mà không ai thành công hết.”
“Lạnh lùng dữ vậy hả?”
“Chứ sao. Đẹp trai thường vậy mà, nhưng anh ấy thì đặc biệt luôn.”
“Đừng nói là trường mình, nghe đâu trường ảnh cũng có khối bạn nữ xinh đẹp muốn xin liên lạc mà cũng không xin được. Có vài người còn nhờ bạn bè giới thiệu, ảnh add xong rồi quay lại xóa luôn.”
“Đúng kiểu đóa hoa trên núi cao ha.”
“Ừ. Không biết đóa hoa trên núi cao này có ai hái được không nữa.”
“Tôi thì chắc không rồi. Nhưng tôi thấy Giai Tử có thể thử xem.” Có bạn nữ nói vậy.
Nghe thế, Chung Giai Tử liền nói: “Thôi đi, mấy cô trong Học viện Sân khấu còn không bắt được, tôi càng chẳng có cửa.”
Phải biết rằng, dù Chung Giai Tử có thể coi là một trong những người đẹp nhất ở Z Đại, nhưng nếu đặt cạnh những cô gái nổi bật nhan sắc ở Học viện Sân khấu, thì đúng là không có cửa so.
“Không chừng đâu. Cậu cũng đâu thua kém họ, mà học lực còn giỏi nữa.”
Z Đại là một trường đại học danh tiếng, đã vào được đây thì học lực ai cũng không tệ.
Nghe bạn kia nói vậy, Chung Giai Tử chỉ nhún vai, không phản bác thêm. Không phải vì đồng tình, mà vì cảm thấy người kia có phần ngây thơ.
Trước sắc đẹp tuyệt đối, thành tích chẳng là gì cả.
Mấy cô gái vừa tám vừa cười nói suốt đường đi, đến khi về đến ký túc xá thì ai về phòng nấy.
Tuy tối có cuộc họp nhưng ban ngày rất rảnh rỗi nên mọi người cũng không mệt lắm.
Sau khi về phòng, mỗi người lại làm việc riêng: người chơi game thì chơi game, người lướt điện thoại thì lướt điện thoại.
Tề Khả lên giường ôm lấy máy tính bảng xem anime, còn Hứa Kỳ Đường vì sinh hoạt có giờ giấc nên đi tắm trước. Tắm xong, cô ôm điện thoại trèo lên giường.
Nằm trên giường, nhớ lại mấy chuyện các bạn nữ bàn tán dọc đường hôm nay, Hứa Kỳ Đường mở giao diện WeChat ra.
Lúc mấy bạn đó nói về Quý Hoài Chu, cô mới biết người này nổi tiếng đến vậy.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng phải, đẹp trai đến mức đó thì chắc chắn là nhân vật đình đám trong các trường quanh khu đại học.
Chỉ là cô không ngờ, một người như vậy lại lạnh lùng tới mức không thêm WeChat của ai sao?
Vậy mà hôm nay cô xin, anh lại thêm rồi.