Lê Sóc nhân cơ hội Triệu Cẩm Tân ngây người, tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, anh nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng khinh thường.
Triệu Cẩm Tân sao có thể vô liêm sỉ như thế, vậy mà còn dám nói với anh mấy từ kia!
Chữ "yêu" trịnh trọng như thế, giờ phút này tại sao lại bị coi rẻ như vậy?!
Đối mặt với địch ý của Lê Sóc, tâm trạng cuồn cuộn cảm xúc của Triệu Cẩm Tân trong nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh, hắn cảm thấy cả tim mình đông cứng, cảm thấy cả đầu lưỡi của mình cũng thắt lại, hắn miễn cưỡng cười cười: "Anh nói như vậy... rất tổn thương người đi."
Lê Sóc thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn, xoay người đi về phía xe mình.
"Anh không tin tôi sao?" Triệu Cẩm Tân không cam lòng hỏi.
Lê Sóc không đáp lại.
Triệu Cẩm Tân đuổi theo vài bước, ngăn cản anh lên xe.
Lê Sóc lạnh lùng nhìn hắn.
"Là thật mà!" Triệu Cẩm Tân hơi mím môi: "Tôi định lựa một thời cơ tốt, một địa điểm tốt hơn để nói ra, thế nhưng... thế nhưng vừa rồi tôi nhịn không được."
Lê Sóc đùa cợt cười: "Thứ nhất, tôi không tin cậu. Thứ hai, cậu căn bản không biết cái gì là "yêu". Cuối cùng, mặc dù có là thật đi nữa, đây cũng là chuyện của chính cậu. Trên thế giới này người yêu tôi nhiều lắm, tôi không có nghĩa vụ phải đáp lại tất cả."
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân tối sầm lại, hắn lắc đầu: "Anh đương nhiên không thể đáp lại toàn bộ, anh chỉ có thể đáp lại tôi!"
Lê Sóc trừng hắn: "Cậu nói cái gì?"
"Bởi vì anh thích tôi." Triệu Cẩm Tân nhìn thẳng Lê Sóc, nghiêm mặt nói: "Tôi cho chính mình thời gian bốn mươi ba ngày để nghĩ thông suốt rõ ràng một chuyện. Đó là tôi cực kỳ cực kỳ thích anh, tôi không thể chia tay với anh."
Biểu tình trên mặt Lê Sóc khẽ động, anh lặng lẽ đưa tay đặt ở sau lưng, nắm thành đầu quyền, anh cười lạnh một tiếng, "Không phải, là cậu cho mình thời gian bốn mươi ba ngày để ngủ với đủ loại đủ kiểu người, sau đó cuối cùng phát hiện ra vẫn là tôi tương đối tốt, nên mới không muốn chia tay với tôi." Anh mặc kệ Triệu Cẩm Tân là nói thật hay giả dối, mặc dù đó có thể là sự thật, nhưng cần phải nhờ đến người khác thì mới phát hiện ra giá trị của anh, đây quả thực là một sự sỉ nhục càng lớn đối với anh. Anh khó có thể tưởng tượng Triệu Cẩm Tân lại vô sỉ như vậy, khó có thể tưởng tượng người như hắn còn có thể tiếp tục tổn thương anh nặng nề đến vậy.
"Không phải như thế." Triệu Cẩm Tân bình tĩnh nói, "Lúc ấy tôi rất hoang mang, tôi trước giờ chưa thật lòng đối xử với ai bao giờ, tôi cũng sợ là chính mình nóng vội nhất thời, đam mê nhất thời, cho nên tôi cần thời gian để xác định rõ ràng." Hắn nắm chặt cổ tay Lê Sóc, "Thời gian đó đã chứng minh, trong đầu tôi tất cả đều là anh! Mỗi phút mỗi giây cũng không quên được, tôi chỉ muốn một mình anh thôi!"
Lê Sóc dùng sức muốn rút cổ tay về, lại bị Triệu Cẩm Tân gắt gao nắm chặt, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân, "Triệu Cẩm Tân, cậu có nhầm cái gì không? Lê Sóc tôi là thú cưng cậu nuôi sao? Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, bây giờ còn định trở về bất cứ lúc nào? Tôi chưa thấy ai mặt dày như cậu." Anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong ngực, nén giọng nói, "Cậu nghe cho rõ đây. Tôi – không – cần – cậu! Mặc kệ cậu là chân tâm hay giả ý, mặc kệ cậu định làm gì. Trong lòng Lê Sóc tôi, cậu đã bị knock-out rồi! Cậu đừng quá coi trọng bản thân mình, cậu không khác gì với những người bạn trai trước đây tôi đã chia tay qua đâu." Lê Sóc vừa nói, vừa cảm thấy ở đâu đó bên trong cơ thể mình đang rỉ máu, nhưng anh vẫn cảm thấy thống khoái, vô cùng thống khoái!
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, trái tim hắn co rút đau đớn không thể ức chế, nhưng ngoài mặt lại lộ ra nụ cười tự tin, "Tôi không tin, anh thích tôi, tôi sẽ bồi thường tốt cho anh, đối xử tốt với anh, cho anh hứa hẹn cùng trung thành..."
"Tôi cũng thích qua rất nhiều người." Lê Sóc lộ ra nụ cười tàn khốc, "Cũng đã có nhiều người cho tôi hứa hẹn cùng trung thành, đáng tiếc, cuối cùng cũng vì đủ loại lý do mà chia tay. Hứa hẹn cùng trung thành của cậu thì có cái gì đặc biệt? Huống chi tôi đã sớm không còn lạ gì."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân càng ngày càng tái nhợt, hắn nắm cổ tay Lê Sóc, bất giác càng lúc càng siết chặt.
Lê Sóc thâm thâm nhăn mi lại: "Buông ra."
Triệu Cẩm Tân chớp mắt, đột nhiên hạ giọng nhè nhẹ: "Lê thúc thúc, là tôi sai rồi, có thể cho tôi một cơ hội nữa không."
Lê Sóc cũng bóp chặt cổ tay hắn, lạnh nhạt nói: "Chiêu này đối với tôi không còn hiệu quả nữa đâu, buông tay!"
Triệu Cẩm Tân thâm thâm nhìn Lê Sóc, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, cuối cùng, nhẹ nhàng buông ra. Hắn nhìn nhìn lòng bàn tay mình, cảm giác được hơi ấm và hơi thở thuộc về Lê Sóc còn chưa tiêu tan trên da thịt, hắn vội vàng siết chặt nắm tay, tựa như muốn giữ lại thứ ấy lâu hơn.
Lê Sóc cố nén đau đớn trước ngực, xoay người qua, mở cửa lên xe.
"Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói, "Anh đã đảo loạn cả cuộc sống của tôi, đừng nghĩ cứ như vậy mà bỏ đi. Tôi sẽ đuổi hết mỗi một người tiếp cận anh, tôi sẽ dành tình cảm tốt nhất thế gian này cho anh, tôi sẽ khiến anh cảm thấy không – phải – tôi – thì – không – được!"
Cả người Lê Sóc cứng đờ, anh không nhìn lại Triệu Cẩm Tân, mà rầm một tiếng, đóng cửa xe chạy đi.
- ---------------
Về nhà, Lê tiên sinh và vợ đang định đi ra ngoài, nhìn thấy Lê Sóc, ông ngạc nhiên hỏi: "Nhanh như vậy đã trở lại? Còn tưởng rằng bây giờ sẽ kẹt xe."
"Vâng, không có." Lê Sóc không yên lòng nói, "ŧıểυ Trần đến chưa ạ?"
"Đến rồi, con có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Lê Sóc cười cười: "Làm sao dám quấy rầy ba mẹ hẹn hò."
Lê phu nhân che miệng cười nói: "Cũng đã quấy rầy không biết bao nhiêu năm rồi, còn ngại một bữa cơm này sao, thật sự không đi à?"
"Không cần, ba, mẹ, hai người đi chơi vui vẻ."
"Được, con ở nhà tự làm chút gì đi, đừng để bị đói."
Hai người nói nói cười cười ra khỏi cửa.
Trong lòng Lê Sóc vừa vui mừng, lại vừa hâm mộ.
Không biết có phải do đã có tuổi hay không, vài năm gần đây tâm tình anh biến hóa vô cùng. Thời điểm khi anh hai mươi mấy tuổi, đều không suy xét nhiều đến chuyện tương lai. Bây giờ thì anh lại khát vọng có một gia đình, cũng lên kế hoạch trước năm bốn mươi tuổi sẽ có con, anh hi vọng có ít nhất ba đến bốn đứa, nhất định phải có một bé gái đáng yêu, dịu dàng, nhu mì. Anh càng hi vọng, những đứa con của mình sẽ có hai người cha.
Những điều này đối với Triệu Cẩm Tân mà nói thật xa vời. Ngày ấy anh đến cùng là bị ma xui quỷ ám thế nào mà lại muốn duy trì tình cảm này với Triệu Cẩm Tân, rõ ràng những thứ họ suy nghĩ, những điều họ hướng đến trong tình yêu là cách xa ngàn dặm, khác biệt tựa trời với đất, định sẵn là không có khả năng cùng nhau đi đến cuối đường. Sự việc cho đến giờ, anh cảm thấy rất may mắn hôm đó ở bệnh viện đã nghe được những lời hai anh em kia nói ra, bằng không, anh sẽ không biết gì mà vẫn tiếp tục trầm luân, rất có khả năng sẽ cứ như vậy mà rơi vào vực sâu, rốt cuộc không thể vực dậy nổi.
Đâu là phúc, đâu là họa.
Cho dù tim anh đã vỡ nát, nhưng ít ra anh đã nhìn rõ được lòng người.
- -----------------------
Hai ngày sau, Lê Sóc đưa ba mẹ ra sân bay, hai người muốn về quê nhà thăm người thân, Lê Sóc phải đi Tam Á tiếp tục bàn bạc về hạng mục, họ hẹn một tuần sau gặp nhau tại Tam Á.
Trước khi đi, Lê tiên sinh kéo Lê Sóc sang một bên: "Sáng nay ba đến công ty tìm lão Triệu, gặp phải Cẩm Tân, nó còn chưa từ bỏ hạng mục kia, thực ra ba cũng thấy có chút kỳ quái, sao nó lại vì một hạng mục mà để tâm đến vậy. Sau đó ba nghĩ lại, cảm thấy chắc chắn là nó vội vã muốn làm ra chút thành tích. Nó vốn còn rất trẻ, khoảng thời gian trước tâm trạng sa sút lại không đi làm, hiện tại ở công ty uy tín quá thấp, lão Triệu lần này trở về, cũng là để trấn áp cho con trai."
Lê Sóc gật gật đầu: "Chắc là vậy." Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thật hi vọng lập tức đến thời gian làm thủ tục, anh có thể đoán được những điều kế tiếp ba anh muốn nói.
Lê tiên sinh dùng mu bàn tay vỗ vỗ lồng ngực con trai: "Chuyện này con đừng không quan tâm như thế, Triệu gia mới là người cùng phe với chúng ta, Chu Cẩn Hành bên kia, con nói chuyện bàn bạc một chút đi, nếu tài chính phía Ân Nam có thể rót vào hạng mục này đối với chúng ta đều có lợi."
"Được, con biết."
Họ đang nói, bỗng có một người mặc vest chỉnh tề đi tới, khách sáo hỏi: "Xin hỏi ngài có phải là Lê tổng?"
Cha con hai người Lê gia cùng lúc mở miệng: "Đúng."
Người nọ cười cười, cầm ra một phong thư, hai tay đưa lên: "Lê tổng, đây là Triệu tổng gửi cho ngài." Người đó bổ sung nói, "Là Triệu Cẩm Tân."
"Cẩm Tân?" Lê tiên sinh tiếp nhận phong thư, mặt đầy vẻ kỳ quái khó hiểu.
Lê Sóc bỗng nhiên đoạt lấy phong thư, động tác anh có chút lỗ mãng thất lễ, khiến ba kinh ngạc nhìn anh.
Lê Sóc không biết có phải Triệu Cẩm Tân lại làm chuyện gì khác người nữa không, anh không thể không đề phòng, anh trực tiếp mở phong thư ra, trong thư là một danh sách dài các loại quà tặng.
Lê tiên sinh cũng ghé sang nhìn nhìn, cả hai đều ngẩn cả người.
"Đây là ý gì?" Lê Sóc hỏi.
Người nọ cung kính nói: "Triệu tổng nói hôm nay ngài ấy bận, không có thời gian đến tiễn Lê tổng cùng phu nhân, nghe nói nhị vị muốn về nhà thăm người thân nên đã chuẩn bị một ít lễ vật, sau khi xuống máy bay sẽ có người liên hệ với ngài. Phiền ngài cứ theo danh sách này mà kiểm tra các vật phẩm được vận chuyển đến."
"Ai nha, thật sự là quá khách sáo." Lê tiên sinh cười cười, "Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy."
Hai mày Lê Sóc nhíu chặt, vừa rồi anh nhìn thoáng qua tờ danh sách,thấy có đặc sản, có danh trà, có quà tặng xa hoa, quan trọng nhất là còn có một loạt các loại thuốc bổ tim. Nhất định là ngày đó Triệu Cẩm Tân đã để ý đến lễ vật mà Chu Cẩn Hành tặng ba anh...
"Thằng bé này, thật sự là rất có tâm nha." Lê tiên sinh cười ha hả nói.
Lê phu nhân cũng đi tới, ngắm ngắm danh sách quà tặng, lại nhìn nhìn Lê Sóc, sau đó vụng trộm cười một thoáng: "Đúng vậy, thật có lòng, thật sự là đứa trẻ tốt."
Lê Sóc giả vờ không phát hiện, anh nhét danh sách quà tặng vào trong tay mẹ: "Ba, mẹ, hai người đi làm thủ tục đi, lát nữa con sẽ gọi điện cảm ơn Cẩm Tân."
"Được, chúng ta đi."
Tiễn bước ba mẹ xong, Lê Sóc lấy di động ra, lật đến số Triệu Cẩm Tân, do dự gọi hay không gọi. Cho dù lúc trước anh đã mắng hắn qua nhiều lần, nhưng với tác phong thích làm theo ý mình của Triệu Cẩm Tân, có mắng nữa cũng không có tác dụng gì.
Vẫn là, có thể ít tiếp xúc một chút thì vẫn hơn.
Đột nhiên, di động vang lên, Lê Sóc đang đứng thất thần chợt giật mình đến tim đập mạnh lên, anh tập trung nhìn vào di động, thấy không phải Triệu Cẩm Tân gọi mà là Chu Cẩn Hành.
Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, tiếp điện thoại: "Alo, Cẩn Hành."
"Chào anh, hôm nay cô với chú đi sao?"
"Đúng vậy, vừa tiễn xong."
Chu Cẩn Hành cười cười: "Vậy đến lúc cùng nhau ra Tam Á tôi mới chiêu đãi cô chú một bữa đàng hoàng."
"Khách sáo rồi."
"Lê Sóc, hạng mục bên kia xảy ra chút chuyện, bây giờ anh có tiện gặp mặt nhau không?"
"Xảy ra chuyện gì?" Lê Sóc vừa nói vừa cất bước dài đi về phía bãi đỗ xe.
"Thời điểm xảy ra "bong bóng" bất động sản vào những năm chín mươi, Chính phủ vì giải quyết nguy cơ hoạt động tín dụng của ngân hàng nên đã thu hồi hàng loạt khu đất chưa khai thác hoặc các công trình treo, đồng thời cấp cho chủ sở hữu quyền sử dụng đất một loại giấy tờ gọi là "Chứng nhận quyền lợi hoán đất", loại giấy chứng nhận này anh biết không?"
"Tôi có nghe qua vài lần, nhưng không hiểu rõ."
"Ừ, đây là một loại thủ tục nhà đất trong nước, loại thủ tục đặc biệt trong thời kì đặc biệt, tôi sẽ giải thích chi tiết với anh, hiện tại chúng ta gặp phải phiền toái là có liên quan đến thứ này."
Lê Sóc vừa mới lên đến xe, đóng cửa xe, anh trấn định nói: "Cậu nói tiếp đi."
"Cái loại Chứng nhận quyền lợi này là tương đương với một khoản ghi nợ mà Chính phủ cấp cho người sở hữu đất, tức là phải trả nợ. Đối với những khu đất thu hồi năm đó, người sở hữu đất sẽ được bồi thường bằng tài chính, hoặc bồi thường bằng khu đất khác có giá trị tương đương. Khu đất hiện nay chúng ta dự định đầu tư hạng mục khách sạn, chính là khu đất năm đó Chính phủ thông qua phương thức này để thu hồi. Tuy rằng khu đất này có thể chuyển nhượng mua bán bình thường, tuy nhiên người đang nắm giữ "Chứng nhận quyền lợi hoán đất" của khu đất này sẽ có quyền ưu tiên được tham gia mua bán, với điều kiện chỉ cần đóng phần giá trị chênh lệch giữa giá cả năm đó và giá hiện tại. Do vậy trên nguyên tắc, Chính phủ không có lý do gì mà không bán lại khu đất này cho chủ sở hữu cũ."
Mày kiếm Lê Sóc thoáng nhăn: "Cho nên, hiện tại người đang giữ Chứng nhận quyền lợi hoán đất này đã xuất hiện?"
"Đúng, đột nhiên xuất hiện, còn nói rõ là muốn khu đất này, hơn nữa còn có thể đóng toàn bộ phần giá trị chênh lệch trong một lần." Chu Cẩn Hành nói, "Tôi hoài nghi chuyện này có liên quan đến Triệu Cẩm Tân."
Lê Sóc hít sâu một hơi: "Chúng ta gặp mặt đi, ở đâu được?"
"Tới nhà của tôi đi." Chu Cẩn Hành khẽ cười một tiếng, "Bây giờ tôi đang... trông con."