Sau một trận điên cuồng ở phòng trà nước, nhớ lại Lê Sóc có chút sợ hãi. Tuy rằng anh không phải là người khư khư phép cũ, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện khác người, nhưng chỉ cần ở chung với Triệu Cẩm Tân, thì những hành vi lớn mật như thế anh sẽ không khắc chế nỗi mà lần lượt nếm thử.
Chỉ là, tuy anh dám cùng Triệu Cẩm Tân làʍ t̠ìиɦ tại nơi công cộng, nhưng cũng không dám dễ dàng thổ lộ tình cảm, giữa người với người, sao lại éo le như vậy. Nhưng mà, trước mắt đây chính là trạng thái tốt nhất giữa hai người đi, suy cho cùng thì hôm đó Triệu Cẩm Tân cũng đã đồng ý quan hệ bạn giường giữa họ.
Mấy ngày nay, Lê Sóc vẫn cố ý lảng tránh suy nghĩ về lần nói chuyện ngày đó. Hiện giờ sau khi đầu óc triệt để tỉnh táo lại, nhớ lại chuyện ấy, bởi vì khi đó anh đang chịu đả kích về sự cố của ba anh khiến tâm trạng mệt mỏi, anh theo lý có thể uyển chuyển nói chuyện hơn, chứ không phải giống như ám chỉ Triệu Cẩm Tân "ép buộc" anh, cũng khó trách Triệu Cẩm Tân sẽ giận. Nhưng ít ra anh đã đề nghị đúng, hiện tại anh không thể tín nhiệm Triệu Cẩm Tân nữa, Triệu Cẩm Tân đối với anh, hơn phân nửa cũng chính là "còn chưa chơi đủ", cho nên đối với việc hắn đưa ra ý muốn "tái lập tín nhiệm" anh không đáp lại.
Anh thích đem lời nói rõ ràng, đem sự việc làm cho minh bạch, lên giường cũng chỉ lên giường, cũng đừng phí tâm nói chuyện tình cảm, hai người đều không cần chịu trách nhiệm, rất tốt. Về phần lưới tình mà Triệu Cẩm Tân thường giăng ra ngoài, hắn sớm muộn gì cũng có lúc chán mà thu về, ném vào một đống bùn nhão.
Ba anh nằm viện một tuần, Triệu Cẩm Tân đến hai lần, ngày xuất viện còn muốn đến giúp đỡ, bị Lê Sóc cự tuyệt. Anh sợ Triệu Cẩm Tân xuất hiện thường xuyên, ba mẹ sẽ nghĩ nhiều, ba anh thông minh như vậy, nói không chừng đã sớm nhìn ra cái gì, nhưng chỉ cần anh không nói, ba sẽ không chất vấn anh.
Chú Quang cùng quản gia thu dọn vài thứ, còn anh đi bệnh viện làm thủ tục xuất viện.
Làm xong thủ tục, anh vội vàng quay về phòng bệnh.
Lê Sóc đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Xin đợi đã."
Âm thanh này không cao, ngữ điệu bằng phẳng mà trầm ổn, không có một chút nào vội vàng xao động, còn mang theo một chút khẩu âm độc đáo, hơn nữa, khiến Lê Sóc cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Anh dường như là phản xạ có điều kiện, bước một bước đi lên, dùng cánh tay chặn cửa thang máy.
Cửa thang máy mở ra, một gương mặt tuấn lãng nhã nhặn xuất hiện trước mặt Lê Sóc.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Ký ức tựa như một chiếc hộp nhiều năm phủ đầy bụi bị ầm ầm mở ra, hiện ra dồn dập trước mặt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Lê Sóc cảm thấy hô hấp của bản thân đều đang phát run, không quá chắc chắn, nói: "... Phi Diệp?"
Người xuất hiện trước mắt không hề dự liệu này, chính là Hàn Phi Diệp.
Nếu như đúng là cố nhân đó, thì đã qua nhiều năm như vậy người dường như đều không thay đổi quá nhiều, vẫn là thân hình đơn bạc, khuôn mặt trắng trắng, ánh mắt sáng sủa, khí chất tổng là thanh thanh lãnh lãnh, trầm tĩnh như nước. So với thời điểm hai mươi mấy tuổi thì thiếu vài phần linh khí, thêm vài phần lãnh khí, song vẫn là khí chất độc đáo thư thái, vẫn khiến người gặp qua khó quên.
Hàn Phi Diệp há miệng thở dốc, ngưng chừng vài giây, mới nhẹ giọng nói: "ŧıểυ Sóc."
Cửa thang máy chợt lần nữa đóng lại, Lê Sóc không để ý hình tượng trực tiếp từ khe hở bên trong nhanh chóng phi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào người Hàn Phi Diệp, Hàn Phi Diệp theo bản năng lùi ra sau một bước.
Lê Sóc vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cho dù anh đã ba mươi bốn tuổi rồi, cho dù đã trở thành người bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng trong khoảnh khắc gặp lại này, anh thật giống như lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Phi Diệp, giống một mao đầu ŧıểυ tử khi đứng trước mặt người nam nhân này.
Hai người trầm mặc vài giây, đều song song bình tĩnh trở lại.
Lê Sóc cười cười: "Thật không ngờ.... Lại gặp được anh ở chỗ này."
Hàn Phi Diệp cũng cười, ánh mắt thật ôn hòa: "Đúng vậy, cậu đến đây làm gì?"
"Ba tôi nằm viện, nhưng hôm nay xuất viện, đã không có việc gì, còn anh?"
"Mẹ tôi té ngã, bị thương ở xương, cũng không có gì rồi."
Hai người lại một lần nữa rơi vào trạng thái yên lặng.
Từng thân mật khăng khít, nay lại nhìn nhau không biết nói gì, thật khiến lòng người chua xót.
"Trình Thịnh..." Hai người cùng lúc cất giọng.
Hàn Phi Diệp phì một tiếng nở nụ cười, Lê Sóc cũng cùng cười.
Lê Sóc hít sâu một hơi, khôi phục vẻ tiêu sái thong dong ngày xưa: "Tôi nghe Trình Thịnh nói anh ấy gặp qua anh. Hôm nay tôi còn phải đưa ba xuất viện, về nhà còn mở một buổi tiệc, nếu hôm khác anh có thời gian, tôi có thể mời anh một bữa cơm được không?"
Hàn Phi Diệp cười nói: "Được. Số di động của tôi là 20267..."
"2026785?"
Hàn Phi Diệp giật mình: "Cậu còn nhớ rõ."
"Hóa ra anh vẫn không đổi số, thật ra số điện thoại của tôi cũng không thay đổi." Lê Sóc cảm giác tâm tình nặng nề. Dãy số này anh sao có thể quên, anh từng gọi qua vô số lần, sau khi chia tay cũng từng muốn gọi, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống. Ngay từ đầu là vì lòng tự trọng quá cao, sau này khi đã hiểu Hàn Phi Diệp, thì lại thấy không mặt mũi gặp anh ấy, sau này nữa thì thời gian đã hoà tan mọi cảm xúc hết rồi.
Hàn Phi Diệp cười nhẹ: "Vậy... Hôm khác liên lạc sau đi."
Lê Sóc gật đầu.
Hàn Phi Diệp đi vài bước về phía thang máy, quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "ŧıểυ Sóc, cậu mấy năm nay có tốt không?"
"... Tốt." Lê Sóc lẳng lặng nhìn y, "Còn anh?"
Hàn Phi Diệp nở nụ cười: "Tôi cũng tốt." Y xoay người vào thang máy.
Hai người, một bên ngoài một bên trong thang máy cứ như vậy đối diện nhìn nhau, tâm hồn dường như muốn xuyên thân thể mà tiến đến gần đối phương hơn, mãi như thế cho đến khi cửa thang máy từ từ khép lại.
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, vỗ vỗ trán, sau đó nặng nề mà thở dài một hơi.
Hàn Phi Diệp, Hàn Phi Diệp, Hàn Phi Diệp.
Đã qua rất nhiều năm, hai người họ thế mà lại ngẫu nhiên gặp lại...
Nếu hỏi anh, Lê Sóc, đời này nam nhân anh thích nhất là ai, anh sẽ không chút do dự nói ra ba chữ "Hàn Phi Diệp" này. Anh từng cho rằng tư tưởng hai người vô cùng hợp nhau, cũng đã chuẩn bị tốt cho cuộc sống cùng nhau, nhưng mà sau đó...
Hàn Phi Diệp không chỉ ảnh hưởng đến anh bởi tính cách không kiêu kỳ không nóng nảy, không nhanh không chậm, mà anh còn bị thu hút bởi khiếu thẩm mỹ của y, khiến anh sau này khi có cảm tình với ai đều ít nhiều có chút bóng dáng của Hàn Phi Diệp.
Duy chỉ có Triệu Cẩm Tân là nɠɵạı lệ.
Trong đầu Lê Sóc đột nhiên thoát ra hình ảnh Triệu Cẩm Tân, anh hoảng sợ.
Anh sao lại vào thời điểm này mà nhớ tới Triệu Cẩm Tân?
Di động đột nhiên vang lên, cắt đứt tâm trạng không thoải mái của anh, tiếp điện thoại, hóa ra mẹ anh đang hối thúc, anh trả lời mẹ vài câu, nói lập tức đến ngay.
Trở lại phòng bệnh, Lê tiên sinh còn kiên trì muốn cả nhà cùng chụp một tấm ảnh trong phòng bệnh, vừa cười vừa bảo lần sau nhất định sẽ không trở lại đây.
Lê Sóc đầy bụng tâm sự, nụ cười anh cứng đờ.
Vài ngày sau, chuyển phát nhanh quốc tế gửi đến tay Lê Sóc hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Lê Sóc đọc hợp đồng đến ba lần, không phải là trong lòng ngứa ngáy dao động, mà là dùng hợp đồng giấy trắng mực đen này thuyết phục bản thân, đây chính là quyết định do chính mình đưa ra.
Sau đó, anh trịnh trọng ký tên. Một khắc này, anh thực sự có cảm giác như bị lột đi một tầng da, tự tay bán đi sự nghiệp mình vất vả gầy dựng, cái cảm giác thất bại mất mác này ai chưa trải qua thì khó có thể hiểu được.
Giải quyết xong phần hợp đồng chuyển nhượng này, còn lại là hợp đồng với Ân Nam, bên chuyển phát nhanh cũng đã đem con dấu của công ty anh gửi đến, anh đã có thể ký hợp đồng với Ân Nam.
Tuy nhiên, anh cũng cần thông báo cho Triệu gia biết tình huống hiện tại giữa anh và công ty, anh cũng không muốn đơn phương nói chuyện anh đã nhượng lại cổ phần và rút khỏi hoạt động của công ty với Triệu Cẩm Tân. Một là, vì anh đã từng hứa, vĩnh viễn không đề cập đến chuyện Thiệu Quần hãm hại anh trước mặt Triệu Cẩm Tân, hai là, nếu nhắc tới chuyện này cả hai sẽ không tránh khỏi khó xử. Nhưng nếu đã hợp tác với Ân Nam thì không thể không thông báo, thuận tình thuận lý, anh không thể bởi vì việc cá nhân mà giấu diếm chuyện này. Bất đắc dĩ, anh vẫn lấy hợp đồng đi đến tập đoàn Ân Nam.
Triệu Cẩm Tân nhìn thấy anh đến khiến hắn thật vui vẻ, kéo anh vào văn phòng trước hôn hôn anh, sau mới hỏi: "Định hôm nay ký hợp đồng?"
Lê Sóc đẩy hắn ra: "Nhưng trước khi ký, tôi có một việc muốn nói cho cậu và chú biết, sau đó hai người hãy quyết định còn muốn tiếp tục hợp tác cùng công ty tôi hay không."
Triệu Cẩm Tân thấy Lê Sóc nghiêm túc như vậy, hơi nhíu mi: "Chúng ta có lý do gì không hợp tác? Hợp đồng đều đã xong hết."
Lê Sóc sửa sang lại caravat, che giấu cảm xúc có chút xao động của mình, anh nghiêm mặt nói: "Tôi đã chuyển nhượng cổ phần của mình ở công ty cho người khác, chỉ giữ lại một ít cổ phần ban đầu, về sau tôi không còn tham dự vào hoạt động của công ty nữa, lý do của việc làm này thì... hai người chúng ta ai cũng đều biết."
Biểu tình của Triệu Cẩm Tân cũng lắng đọng lại, im lặng nhìn Lê Sóc, chờ anh tiếp tục nói.
"Các người có thể tìm đối tác khác thích hợp hơn, nhưng nếu vẫn có ý muốn hợp tác với công ty tôi, tôi sẽ lấy thân phận là cố vấn chuyên môn để phụ trách các hạng mục hợp tác với Ân Nam, tôi cam đoan trình độ nghiệp vụ và mức độ cung cấp phục vụ không giảm xuống chút nào."
Triệu Cẩm Tân hai tay ôm ngực, hơi hơi cúi đầu, trầm mặc một lát, mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lê Sóc giơ tay, một chút cũng không muốn đáp lại, lời xin lỗi của Triệu Cẩm Tân anh đã nghe, nhưng hắn đã cứu ba anh một mạng, nên đã huề nhau, người mà đáng ra phải đi xin lỗi với anh thì hiển nhiên không có ở đây, anh nói: "Cậu thương lượng với chú một chút đi, bất luận là kết quả như thế nào, tôi đều tôn trọng quyết định của hai người, tôi cũng có thể giới thiệu công ty của bạn tôi cho hai người tham khảo."
"Tôi không bao giờ muốn ảnh hưởng sự nghiệp của anh." Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, "Anh chen chân vào tình cảm của anh họ tôi và Lý Trình Tú, nên tôi chỉ nghĩ muốn giúp anh tôi..."
"Hắn nói với cậu như vậy?" Lê Sóc nhịn không được cắt ngang lời Triệu Cẩm Tân, giọng điệu cũng bất chợt cất cao.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lê Sóc nghiến răng nghiến lợi: "Hắn..." Anh hít một hơi, đem lời muốn nói mạnh mẽ nuốt trở vào trong bụng, "Bỏ đi, tôi đã hứa không đề cập tới chuyện đó, thì sẽ không nói nữa, chúng ta không thảo luận chuyện đó nữa."
"Vẫn nên nói đi, nếu không nói ra hết, trong lòng anh không khó chịu sao."
"Nói ra có ích lợi gì?" Lê Sóc nắm chặt tập văn kiện, tay có chút phát run, bên trong túi văn kiện này là hợp đồng anh tự dự thảo, tự tay ký tên, chuyện nhượng lại tâm huyết kinh doanh bao năm của chính mình, mà tên đầu sỏ gây nên hết thảy chuyện này chính là anh họ của người đang đứng trước mặt anh, anh nói: "Nói ra thì trong lòng tôi sẽ không khó chịu nữa sao? Nói ra có thể thay đổi cái gì sao?"
Triệu Cẩm Tân ngồi bên cạnh nhìn Lê Sóc, ánh mắt trầm tĩnh như nước: "Tôi biết trong lòng anh có rất nhiều oán khí, anh cứ phát tiết ra hết đi, đây là do tôi đề cập trước, không tính là anh nuốt lời."
Lê Sóc siết chặt nắm đấm, xoay mặt đi: "Không cần."
"Anh họ tôi nói, trong lúc tình cảm giữa anh ấy và Lý Trình Tú đang tốt đẹp thì anh đến lay động chủ ý Lý Trình Tú, sau đó thừa lúc quan hệ của bọn họ nảy sinh vấn đề thì chen chân vào. Anh ấy gạt tôi sao?" Triệu Cẩm Tân hiển nhiên không chịu bỏ qua.
Lê Sóc sắc mặt âm trầm, anh miễn cưỡng từ miệng phun ra hai chữ: "Không có."
"Cho nên việc anh đã làm, cùng việc tôi đã làm, trên bản chất cũng không có gì khác biệt."
"Già mồm cãi cố!" Lê Sóc đứng bật dậy, hỏa khí khó có thể khống chế mà bốc cao, "Cậu có biết Thiệu Quần súc sinh như thế nào không? Cậu có biết hắn đã làm gì đối với Trình Tú không? Tôi không phải tự nhiên đến cướp đoạt ái tình, mà tôi chỉ đến cứu em ấy rời xa vũ nhục cùng thương tổn!"
Triệu Cẩm Tân thở dài: "Anh họ tôi tính tình không tốt, còn bá đa͙σ, xúc động, nhưng anh ấy chưa bao giờ thích một người nhiều đến vậy, còn nữa, Lý Trình Tú có thích anh sao? Người anh ta thích là anh tôi. Hai người đó tự nguyện ràng buộc nhau, anh can thiệp làm gì."
"Cậu thì biết cái gì?" Lê Sóc cầm lấy tập văn kiện, "Nếu cậu không muốn bàn chính sự nữa thì tôi đi trước." Bị ảnh hưởng bởi chuyện của công ty đã khiến tâm trạng anh xuống thấp, bây giờ lại nhìn thấy gương mặt thản nhiên của Triệu Cẩm Tân, chỉ sợ nhìn thêm một giây nữa anh cũng không khống chế được mình.
Triệu Cẩm Tân đuổi theo, một tay đè lại Lê Sóc, một tay kéo cửa, phanh một tiếng khép lại.
Lê Sóc hít sâu một hơi, quay người qua, bình tĩnh nói: "Cẩm Tân, hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau, tôi cũng không muốn cãi vã với cậu, chúng ta lập trường bất đồng, tranh luận đúng sai hoàn toàn không có ý nghĩa."
Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh: "Tôi không phải muốn cùng anh tranh luận đúng sai, tôi chỉ muốn cho anh phát tiết một chút, anh họ tôi là khốn kiếp, tôi biết, nhưng tôi không có cách nào ấn đầu anh ấy xuống xin lỗi với anh, nên tôi thay anh ấy xin lỗi. Xin lỗi, tôi vì sự nghiệp của anh xin lỗi, vì việc tôi giấu diếm thân phận của mình xin lỗi, nhưng tôi tuyệt đối không vì phá hoại tình cảm của anh cùng Lý Trình Tú mà xin lỗi, bởi vì trong chuyện này anh cũng không quang minh chính đại." Triệu Cẩm Tân lấy ngón tay miết nhẹ môi Lê Sóc, ngăn anh phản bác, hắn ngậm lấy vành tai Lê Sóc, ái muội nói, "Hơn nữa, tôi đã nói qua, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, thì tất cả những việc tôi làm không còn vì anh họ tôi nữa, cho dù anh có là con của Thiên Hoàng hay ai khác tôi cũng không sợ, tôi cũng sẽ biến anh thành người của tôi."
Lê Sóc cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cơn phẫn nộ trong lồng ngực lập tức tiêu tán không ít. Anh đẩy Triệu Cẩm Tân ra: "Coi như tôi đã phát tiết xong đi, đừng đề cập đến chuyện này nữa."
Triệu Cẩm Tân ôm eo anh, cười nhẹ nói: "Anh đã phát tiết xong, có phải đến phiên tôi hay không?"
Da đầu Lê Sóc run lên: "Trong đầu cậu trừ cái này ra không còn cái khác sao?" Hôm trước hai người làm nửa buổi tối, eo anh đến bây giờ còn có chút đau, "cường độ" như vậy anh đúng là không tiêu hóa nổi, suy cho cùng hai người kém nhau đến 11 tuổi. Hơn nữa, anh không thích chuyện gì cũng dùng làʍ t̠ìиɦ để giải quyết, phương thức hóa giải mâu thuẫn tốt nhất là nói chuyện, đáng tiếc hai người lại không có khả năng hiểu nhau.
"Tôi vừa không chậm trễ công tác, cũng không chậm trễ sinh hoạt, có cái gì không tốt sao." Triệu Cẩm Tân cắn bờ môi anh, nhẹ nhàng lôi kéo.
"Không được, tôi hôm nay còn có việc." Lê Sóc đẩy Triệu Cẩm Tân ra.
Triệu Cẩm Tân cũng không mạnh bạo, chính là vây Lê Sóc không để anh đi, sau đó giở trò, chọc Lê Sóc lửa nóng bốc lên.
Lúc này, tiếng chuông di động sát phong cảnh vang lên.
"Tôi thật sự có chuyện." Lê Sóc dùng lực đẩy Triệu Cẩm Tân ra, chưa kịp nhìn điện thoại đã bắt máy: "Alo?"
"ŧıểυ Sóc."
Lê Sóc ngưng thần, từ biểu tình đến ngữ khí đều thay đổi, cẩn thận đáp: "Phi Diệp."
Triệu Cẩm Tân nheo lại ánh mắt.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến vài tiếng cười khẽ dễ nghe: "Tôi đang đợi cậu gọi điện thoại cho tôi, sau này nghĩ nghĩ, đều tuổi này rồi còn làm bộ làm gì, cho nên tôi gọi cho cậu."
Lê Sóc cũng cười: "Mấy ngày nay tôi đang bận vài chuyện quan trọng, định hết bận rộn xong sẽ gọi cho anh, thực sự."
"Hôm nay nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Được, đi chỗ nào?"
Lê Sóc nghĩ nghĩ: "Chỗ cũ?"
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút: " Được, chỗ cũ."
Treo điện thoại, Lê Sóc chống lại ánh mắt cười như không cười của Triệu Cẩm Tân, anh nói: "Tôi đi trước, cậu thương lượng với chú đi, xong thì báo lại cho tôi."
Triệu Cẩm Tân một tay kéo anh dựa trên cửa, vây người anh giữa hai cánh tay, cười nói: "Bảo bối, đi hẹn hò sao?"