Triệu Cẩm Tân trở lại chỗ ngồi, hai người cũng tự nhiên nói qua chuyện khác, Triệu Cẩm Tân nghe trong chốc lát, lâu lâu cũng tham dự vài câu, còn thỉnh thoảng hỏi thăm những chuyện của Lê Sóc khi học đại học.
Trình Thịnh không có gợi ý của Lê Sóc, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung, tránh nặng tìm nhẹ mà chuyển hướng đề tài.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, không khí bên ngoài rất hòa hợp.
Một lát sau, món chính được đưa lên. Triệu Cẩm Tân tự mình cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, sau đó đổi đĩa sang cho Lê Sóc.
Trình Thịnh nhíu mày, nét mặt có vài phần ngại ngùng.
Triệu Cẩm Tân cười cười, bên dưới bàn kéo tay Lê Sóc, lung lay về phía Trình Thịnh: "Tay anh ấy không tiện."
Khớp xương trên cổ tay Lê Sóc vẫn còn những vết thương đỏ hồng, là do hôm qua anh đấm vào tường để lại.
Lê Sóc rút tay về: "Chỉ là trầy da thôi." Lúc này Triệu Cẩm Tân ôn nhu săn sóc chỉ khiến anh cảm thấy hết sức dối trá.
"Lúc trước tay tôi bị thương, anh cũng đã chăm sóc tôi rất chu đáo." Triệu Cẩm Tân cười nhìn Lê Sóc, quả thực không coi ai ra gì, "Ăn đi, tiệm này rất nổi tiếng, nếu thích lần sau chúng ta lại đến."
Trước mặt Trình Thịnh, Lê Sóc không tiện phát tác, chỉ có thể cười nói "Cám ơn", sau đó vùi đầu ăn.
Triệu Cẩm Tân ăn hai miếng, lại đứng dậy đi WC.
Hắn vừa đi, Trình Thịnh trêu đùa: "Cậu ta đối với cậu rất tốt nha, không ngờ tính cách cậu ta lại như vậy, một chút đều không nhìn ra có tâm địa gian xảo gì."
Lê Sóc phụ họa cười cười: "Hai chúng tôi chỉ tàm tạm."
"Cậu ta hỏi thăm chuyện hồi đại học của cậu làm gì, hai người trước kia không cùng nhau trò truyện qua sao?"
"Lúc tôi lên đại học cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc, có cái gì mà trò chuyện."
Trình Thịnh cười nhạo nói: "Đúng vậy. Nhưng mà nói thật nha, nếu không phải Triệu Cẩm Tân tai tiếng bên ngoài xấu như vậy, tôi có cảm giác cậu ta yêu cậu đấy."
Lê Sóc ha ha cười hai tiếng, cảm thấy khinh thường, trong lòng còn thấy thê lương. Mới hôm qua, anh cũng cho rằng Triệu Cẩm Tân thật sự thích anh, anh còn tự đắc với mị lực của chính mình, cho đến hôm nay sau khi cùng Trình Thịnh nói chuyện, quả thực khiến anh bỗng nhiên giác ngộ, khiến anh triệt để hiểu được ý nghĩ của Triệu Cẩm Tân. Chính là, ban đầu hắn là vì giúp anh họ mình đánh bại tình địch, sau khi gặp mặt phát hiện tình địch này lại hợp khẩu vị của mình nên sau đó tương kế tựu kế. Triệu Cẩm Tân nói thích anh, đại khái cho là thật đi, suy cho cùng hai người trên giường vô cùng hòa hợp, nhưng sự thích này chỉ là do Triệu Cẩm Tân còn chưa "chơi đủ", không thể xem như là thật sự.
Lê Sóc cảm thấy không cam tâm và phẫn nộ, anh phẫn nộ vì mình như thế mà lại dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác, như thế lại qua loa thích phải một người hư tình giả ý. Anh phẫn nộ vì hai tên vô sĩ Thiệu Quần và Triệu Cẩm Tân, cũng phẫn nộ vì sự ngu xuẩn của chính mình.
"Đúng rồi." Trình Thịnh đột nhiên nhớ ra cái gì, "Lần trước tại hội đấu thầu, tôi có gặp một người, cậu đoán ra là ai không?"
Lê Sóc cười cười: "Ai vậy?"
"Hàn Phi Diệp."
Lê Sóc giật mình, nghe được cái tên này vẫn khiến tim anh đập nhanh một chút. Đây là người anh quen lâu nhất, từ năm nhất đến năm tư đại học, hơn ba năm, cũng là người anh từng thích nhất.
"Vốn vừa rồi định kể cậu nghe, nhưng cậu lại dắt người theo..." Trình Thịnh hướng về phía chỗ ngồi của Triệu Cẩm Tân hất hất cằm, "Nên không tiện nói."
Lê Sóc thở dài: "Thật không nghĩ tới còn sẽ nghe được tin tức của anh ấy, mấy năm nay anh ấy có tốt không?"
"Cậu thì không thường nghe tin về anh ta, nhưng tôi mấy năm nay ngược lại là nghe không ít tin tức, cũng rãnh rỗi hẹn gặp nhau hai ba lần. Anh ta nhìn cũng không tệ lắm, ngày xưa chỉ là sinh viên nghèo, bây giờ lương cũng mấy chục vạn một năm rồi, đúng là không thể nhìn bề ngoài được. Lần trước gặp, anh ta còn hỏi tôi chuyện của cậu."
"Vậy à, anh ấy hỏi chuyện gì?"
"Thì là cậu dạo này thế nào, đang ở đâu, linh tinh..., cũng không có gì quan trọng, nhưng tôi cảm thấy cũng nên nói cậu nghe, vạn nhất cậu muốn ôn lại chuyện xưa, tôi thấy anh ta cũng còn rất nhớ cậu."
Lê Sóc quả thật có chút muốn gặp Hàn Phi Diệp, nhưng anh vẫn cảm giác thẹn với người kia, lúc trước nếu anh có thể bớt ngây thơ, hiểu chuyện nhiều một chút, trách móc ít một chút, có lẽ hai người vẫn còn quen nhau, do trong lòng anh còn tâm sự này nên có lẽ không gặp sẽ tốt hơn. Anh cười khổ một tiếng, "Tôi chưa từng quên anh ấy, nhưng những tình cảm này đã không còn tìm lại được như xưa nữa, anh cũng... đừng kể cho tôi nghe nữa."
"Được."
Một lát sau, Triệu Cẩm Tân trở lại, môi có chút trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
Trình Thịnh nói: "Cậu không có việc gì chứ? A? Khóe miệng làm sao vậy?" Vừa rồi không để ý, bây giờ mới thấy trên khóe miệng Triệu Cẩm Tân có vết thương.
"Ban ngày uống nước hơi nhiều." Triệu Cẩm Tân cười cười, như đột nhiên vừa nghĩ đến chuyện gì sờ sờ khóe miệng, nửa làm nũng nửa oán giận chỉ vào Lê Sóc nói: "Anh ta cắn tôi, có xấu không a."
Lê Sóc khụ một tiếng, mắng nhỏ: "Cẩm Tân, đừng nháo."
Triệu Cẩm Tân mặt không đỏ tim không đập chớp mắt nhìn Trình Thịnh, Trình Thịnh cũng phối hợp cười ha ha.
Dùng bữa xong, Trình Thịnh đi trước, Lê Sóc lập tức dỡ xuống sắc mặt che giấu, nhíu mày nhìn Triệu Cẩm Tân: "Cậu có ý gì, tôi đi gặp bạn cũ, cậu đi theo xem náo nhiệt cái gì."
Triệu Cẩm Tân chớp mắt, còn rất vô tội nói: "Tôi làm sao biết anh thật sự đi gặp bạn cũ chứ, nhìn anh như vậy, tôi sợ anh đi hẹn hò người khác."
"Tôi hẹn hò cùng người khác cũng chỉ là chuyện sớm muộn, không phiền cậu bận tâm." Lê Sóc đứng lên, lấy áo khoác liền đi.
Triệu Cẩm Tân nhắm mắt đi theo sau: "Người này anh cũng quen ở gay bar? Anh ta không có từng theo đuổi anh chứ? Dù sao anh ta cũng không phải loại hình anh thích..."
"Cậu cũng không phải loại hình tôi thích." Lê Sóc nhịn không được châm chọc nói.
"Nhưng anh thích tôi." Triệu Cẩm Tân cầm cánh tay Lê Sóc, kéo thân anh quay lại, bắt buộc Lê Sóc nhìn thẳng vào hắn, "Anh ở cùng tôi rất vui vẻ, làʍ t̠ìиɦ cũng rất thích mà. Tôi cũng thích anh, tôi cũng thích làm với anh, nếu đã như vậy, tại sao anh cứ phải cự tuyệt tôi, nếu là anh đang giận tôi, nói đi, anh muốn tôi làm thế nào anh mới nguôi giận?"
Bên trong mắt Lê Sóc bừng lên lửa giận, anh lạnh giọng nói: "Triệu Cẩm Tân, trong đầu cậu chỉ có làʍ t̠ìиɦ thôi sao. Tôi thích ăn một thứ, cũng không phải cứ dựa vào thứ đó mới có thể sống được, cậu cấu kết với người khác vu oan tôi, hãm hại tôi, còn muốn nghĩ như chuyện gì cũng chưa xảy ra sao? Nếu thực sự cậu có tình cảm với tôi thì giờ đừng đến gây rối cho tôi nữa. Để giữa hai ta lưu lại ấn tượng tốt đẹp, hảo tụ hảo tán đi. Vậy là đủ rồi." Anh dùng sức gạt bỏ tay Triệu Cẩm Tân, bước nhanh về phía trước.
Giây tiếp theo, thân thể anh bị kéo vào một bờ ngực ôm ấp, hai tay Triệu Cẩm Tân từ sau lưng gắt gao ôm chặt anh, phương thức ôm tựa như muốn đem anh tan vào trong thân thể, quả thực kín không kẽ hở.
Lê Sóc vừa định nổi giận, Triệu Cẩm Tân liền ghé bên tai anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi." Giọng nói vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, quả thực điềm đạm đáng yêu.
Lê Sóc cứng đờ.
"Xin lỗi, tôi không phải có ý đó, cũng không phải chỉ nghĩ cùng anh lên giường." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Tôi thật sự thích anh, tất cả những gì thuộc về anh đều hấp dẫn tôi, nếu có thể bắt đầu lại lần nữa tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với anh họ đến đối phó anh. Thực sự từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ tôi không phải vì ai mà đi tiếp cận anh, chỉ là nhịn không được thực sự muốn tiếp cận anh... Xin lỗi, Lê thúc thúc, xin lỗi, anh đừng giận tôi nữa được không, chúng ta trở lại như trước kia được không?"
Trong lòng Lê Sóc khẽ run, nghe âm thanh mềm nhũn yếu ớt của Triệu Cẩm Tân, quả thật anh có một tia dao động, nhưng vừa nghĩ đến Thiệu Quần, vừa nghĩ đến những chuyện bọn họ đã làm, vừa nghĩ đến những lời Trình Thịnh đánh giá về Triệu Cẩm Tân, anh liền hoài nghi, hiểu biết của mình đối với Triệu Cẩm Tân có phải quá ít rồi không, có lẽ người này từ đầu đến giờ đều là giả vờ, hắn nói thích kia cũng là giả dối ư, vậy tại sao lại cứ muốn ở cùng anh? Chỉ là vì giao phối sao? Anh là người, không phải động vật.
Triệu Cẩm Tân lại cọ cọ vào hai má và cổ Lê Sóc, bi ai nói: "Lê thúc thúc, chúng ta làm hòa đi! Chúng ta làm hòa được không, được không! Tôi không có lừa anh, tôi thực sự rất thích anh!"
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, trong đầu óc trì trệ đột nhiên lóe lên một tia sáng, anh nhớ đến gì đó, mở to mắt, cắn chặt răng hỏi: "Cậu nói, cậu không có gạt tôi?"
"Tôi không có, tôi thích anh."
"Không phải cậu nói cậu có chứng chậm đông máu sao? Vừa rồi tôi cắn nát môi cậu, tại sao cậu lại không có sao?" Vừa nghĩ đến Triệu Cẩm Tân lại lừa anh, anh liền giận đến mức cả người phát run.
Triệu Cẩm Tân siết chặt tay, trầm giọng nói: "Tôi chỉ là cầm máu chậm hơn nhiều so người khác, không nghiêm trọng lắm, vết thương trên miệng nhỏ nên đông máu cũng không trở ngại gì. Hôm nay tôi đổi xe nên không cầm theo thuốc làm đông máu, thật ra vừa rồi tôi..."
"Câm miệng!" Lê Sóc nghiến răng nghiến lợi, "Triệu Cẩm Tân, cậu miệng đầy giả dối, tôi xem thường cậu! Buông tôi ra!" Anh dùng lực giãy dụa thoát ra.
Triệu Cẩm Tân không thể giữ nữa, đành phải buông anh ra, đáng thương nói: "Tôi không nói dối..."
Lê Sóc hít một hơi, bình tĩnh lại lạnh lùng: "Sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ tìm một người ở công ty tiếp nhận công việc hợp tác với cậu, về sau mọi sự công việc cậu cứ thông qua người đó liên lạc." Anh vươn tay vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng lên xe đi.
Triệu Cẩm Tân nhìn theo xe taxi đi xa, hắn vỗ nhẹ lên trán, từ trong kẽ môi hung tợn phun ra hai từ: "Mẹ nó!" Hắn dừng vài giây, lại xuy một tiếng bật cười.
Lê Sóc về nhà, cho rằng rốt cuộc có thể né tránh Triệu Cẩm Tân, kết quả vừa vào nhà, mẹ anh liền truy vấn nói: " Lúc chiều Cẩm Tân đến nhà tìm con sao?"
Lê Sóc bất đắc dĩ, đành phải thừa nhận: "Vâng, hôm qua con không khỏe, cậu ấy đến thăm."
Lê tiên sinh khép sách trong tay lại, cẩn thận đánh giá con mình.
Lê Sóc bị nhìn có chút sợ hãi: "Sao vậy ba."
"Con không phải là đã nhắm trúng Cẩm Tân chứ?" Lời Lê tiên sinh phát ra dọa người.
Lê Sóc nhíu mi lại: "Ba, ba nghĩ gì đâu." Anh cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên lưng. Nếu đổi lại là hôm trước, ba anh hỏi như vậy, anh sẽ trả lời như thế nào? Lúc này anh nghĩ rằng mình không làm sai, anh không muốn cũng không định nói dối, cho nên phân nửa là anh sẽ thừa nhận. Nếu anh đã thừa nhận "tình cảm" đối với Triệu Cẩm Tân, kết quả lại phát hiện là anh bị người ta chơi đùa thôi, anh thực không biết nên đối mặt với cha mẹ như thế nào.
"Con xem, Cẩm Tân đẹp trai như vậy, hai đứa trong khoảng thời gian này lại tiếp xúc với nhau rất nhiều, nhìn quan hệ hai đứa cũng không tệ, ngày hôm qua hai đứa còn... cùng nhau khiêu vũ." Lê tiên sinh không được tự nhiên nói, "Như thế sao không khiến chúng ta nghĩ nhiều được."
"Ai nha, Cẩm Tân vừa lúc là tuổi Mùi nha." Lê phu nhân ở một bên bổ sung nói.
"Mẹ, đó là mê tín." Lê Sóc cười khổ nói, "Ba, ba cũng đừng suy nghĩ nhiều, chúng con không có chuyện gì, chỉ là... bạn bè."
Lê tiên sinh nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, không thì ta ăn nói như thế nào với vợ chồng Triệu gia đây."
Lê phu nhân không đồng tình nói: "Sao ông lại nói con trai nhà mình như vậy, con trai nhà mình có chỗ nào không tốt, xã hội hiện nay đã cởi mở nhiều rồi, vẫn nên để tuổi trẻ tụi nó tự do yêu đương."
"Nói là nói như vậy, nhưng đồng tính cũng không phải là chuyện tốt, quen ai cũng không nên quen con trai của bạn tôi."
"Con trai của bạn ông thì sao nha, ŧıểυ Sóc nhà chúng ta không xứng với nó sao, trừ không nhiều tiền bằng nhà nó ra, so với nó có chỗ nào tệ?"
"Không phải là vấn đề này..."
"Vậy ý ông là gì nha."
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Hai người từ từ cãi, nhưng nghỉ ngơi sớm chút nha."
"Mẹ mới không thèm cãi với ổng." Lê phu nhân ôm cánh tay Lê Sóc, kéo anh qua một bên, "Mặc kệ con quen ai mẹ đều đồng ý, mẹ tin tưởng mắt nhìn người của con."
Lê Sóc sờ sờ tóc mẹ: "Mẹ, nếu con có thật sự quen ai nhất định sẽ nói với mẹ, nếu chưa nói với mẹ thì mẹ cũng đừng đoán mò, ngoan a."
Lê phu nhân hướng phía anh bật lên ngón cái.
Lê Sóc nghĩ rằng, cũng chính vì anh quanh năm không ở Mĩ, bằng không sao lại không biết tai tiếng của Triệu Cẩm Tân, cha mẹ anh lại là người thuộc thế hệ trước, cũng không có khả năng biết những tin tức về giới Gay, nếu mà họ biết, chắc chắn sẽ khuyên anh tránh xa Triệu Cẩm Tân một chút.
Ai cũng biết tốt nhất không nên đụng vào những người đào hoa, kỹ năng tán tỉnh cùng kỹ thuật giường chiếu của Triệu Cẩm Tân đều là dày công tôi luyện, anh đương nhiên biết cậu nhóc này không hề "ngây thơ", nhưng do anh quá tự tin, cũng quá mê mụi, anh cảm thấy chỉ cần Triệu Cẩm Tân thích anh, cần gì phải thành kiến với cậu ta, nhưng, sự thật lại chứng minh anh chẳng những tự mình đa tình, còn bị mù mắt.
Một bước té đến ngửa mặt lên trời, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Anh không thể chịu được người anh thích nhất, lại là người nhục nhã anh sâu nhất.