Đêm nay, Lê Sóc lại lần nữa mất ngủ.
Từ lúc chia tay với Cẩm Tân đến nay, đã qua một tháng.
Sau khi trở lại vương quốc Lan Bá Đặc, Lê Sóc cố gắng xốc lại tinh thần, hỗ trợ Quốc vương xử lý việc quân sự chính vụ, đây là trách nhiệm của người kế thừa vương vị như chàng. Trước mặt người khác chàng vẫn là vương tử phong độ ngời ngời, nhưng mỗi khi chỉ còn một mình, chàng có thể cảm nhận được sự cô độc và nhớ nhung từng chút từng chút một xâm chiếm lấy mình, mỗi ngày chàng hít thở bầu không khí tươi mới thơm ngọt, nhưng lại có cảm giác mình luôn bị nhấn chìm trong đại dương rộng lớn tĩnh mịch, càng lúc càng khó thở.
Mỗi ngày chàng đều ngồi trước cửa sổ nhìn ra biển cả xa xa, tưởng tượng ra một kỳ tích bảy màu mỹ lệ, nhưng thứ mà chàng thực sự nhận được chỉ có đại dương mênh mông và sự thất vọng vô biên cũng mênh mông như biển cả.
Chàng rất nhớ Cẩm Tân, mỗi giờ mỗi khắc đều khó kiềm chế mà nhớ về hắn, nhưng nếu để cho chàng chọn lại một lần nữa, chàng thật sự có thể ích kỷ mà vứt bỏ tất cả để đuổi theo tình yêu sao?
Bút sáp màu trên tay, Lê Sóc miêu tả lại dáng vẻ Cẩm Tân trên trang giấy trắng, nhưng những sắc màu này quả thực quá tầm thường......
Một tiếng gõ cửa vang lên, Lê Sóc hồi thần lại: "Vào đi."
Một người trẻ tuổi trắng nõn tuấn tú bưng một khay thức ăn bước vào, cậu có mái tóc ngắn màu nâu mềm mại tinh tế, hai con ngươi màu hổ phách và một bờ môi nhạt màu, là một người nhìn qua tràn đầy vẻ ôn nhu.
"Điện hạ......"
"Trình Tú." Lê Sóc nói, "Sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?"
Trình Tú là ngự trù cao cấp của vương quốc Lan Bá Đặc, mặc dù rất trẻ nhưng đã nhận được rất nhiều lời ca ngợi về trù nghệ tinh xảo ở vùng Hồng Thổ, phụ thân của cậu là Đội trưởng đội hộ vệ Quốc vương, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Trình Tú đặt khay trên bàn, lo âu nhìn Lê Sóc: "Điện hạ, từ sau khi ngài trở về, thường hay không muốn ăn gì, ngài đã gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ ngài không phát hiện sao?"
"Vậy à." Lê Sóc miễn cưỡng cười cười, "Nhưng ta đã ăn no."
"Là do thức ăn ta làm không hợp khẩu vị ngài sao?" Trình Tú nhíu mày, mấp máy môi, khổ sở nói, "Lúc trước ngài thích ăn nhất là những món ta làm."
"Không phải, không liên quan đến ngươi, ta chỉ là......"
"Ngài có thể đưa ra yêu cầu, nếu như ngài chán ăn những món trước đây, ta sẽ làm ra càng nhiều món mới, chỉ cần......"
"Trình Tú." Lê Sóc đứng lên, đi đến trước mặt cậu, dịu dàng trấn an nói, "Không phải vấn đề của ngươi, món ăn ngươi làm vẫn luôn là mỹ vị đẳng cấp nhất trên thế giới."
"Vậy thì vì sao?" Trình Tú nhìn vòng tay trân châu trên cổ tay Lê Sóc, "Là vì một vị nữ sĩ xinh đẹp sao?"
Lê Sóc sờ sờ hạt trân châu óng ánh kia, ánh mắt trở nên ôn nhu: "Ừ, là rất xinh đẹp......"
"Ta biết ngay mà." Trình Tú vui vẻ nói: "Là ŧıểυ thư nhà nào, là nước láng giềng sao? Hay là người ngài gặp phải trên đường, vì sao ngài còn chưa cầu hôn đi? Quốc vương bệ hạ và Vương hậu đều cực kỳ tiến bộ, chỉ cần hai người thực sự yêu nhau, họ sẽ không để ý đến thân phận địa vị!"
Thần sắc Lê Sóc nhuốm lên bi thương: "Người ấy...... không được đâu."
"Tại sao?" Trình Tú chớp mắt, không hiểu mà hỏi, "Chẳng lẽ ngài lo lắng bị từ chối sao? Ngài hoàn mỹ như vậy, trên thế giới này sẽ không có người không yêu ngài."
Lê Sóc không biết nên giải thích với Trình Tú như thế nào, chàng nghĩ, bất cứ ai cũng sẽ không tin chàng, cũng sẽ không hiểu được nỗi lòng chàng, cho nên chàng lựa chọn chôn sâu bí mật này dưới đáy lòng.
Ngay lúc Lê Sóc đang cân nhắc nên trả lời Trình Tú như thế nào, một cơn sóng lớn đột nhiên đánh ập về phía vách đá, phát ra một tiếng vang thật lớn. Hai người bị giật nảy mình, mặt biển hôm nay cực kỳ yên tĩnh, cũng không có gió lớn gì, sao lại đột nhiên có sóng đánh cao thế kia.
Trong lòng Lê Sóc hơi động, xoay người chạy về phía đài cao, nhìn hướng ra biển.
"Điện hạ?" Trình Tú đuổi theo vài bước, xoay người cầm theo khay, "Bất luận thế nào, ngài cũng nên ăn nhiều một chút, hay là ta bồi ngài ăn trên đài cao đi, hôm nay rất mát mẻ......"
Giữa biển lớn đen kịt, một đuôi cá to lớn màu đen bơi lướt qua, trong lòng Lê Sóc căng thẳng, sau đó, một người trồi lên khỏi mặt biển, hắn có làn da tái nhợt và mái tóc dài đen nhánh, tuy rằng không nhìn thấy rõ mặt nhưng Lê Sóc cũng biết đó là ai.
"A, biển.... trong biển có người!" Trình Tú kêu lên, " Ta đi gọi thị vệ cứu nàng!"
"Không cần." Lê Sóc bình tĩnh nói, " Đi vào trong phòng mang kiếm của ta đến đây."
"Tại sao?"
"Nhanh đi!"
Trình Tú đành phải buông khay xuống, trở vào phòng tìm bội kiếm của Lê Sóc.
Người trong biển ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc, đôi mắt sắc bén lãnh khốc, đó chính là Đại hoàng tử Hải yêu lúc trước vừa suýt chút nữa là giết chàng — — Quần*.
(*Thực sự là tác giả chỉ để tên Thiệu tra cụt ngủn, chỉ có một chữ Quần thoy T___T)
Lê Sóc cắn răng, mặc dù chàng biết đơn độc đối mặt với hải yêu tràn đầy địch ý này sẽ nguy hiểm cỡ nào, nhưng nghĩ đến có lẽ mình sẽ có được tin tức của Cẩm Tân, chàng lập tức không màng đến an nguy bản thân.
Quần cong lưng lên, xương sống lưng dưới da gồ lên, Lê Sóc biết, hắn sắp sửa biến thành một con quái vật.
Trình Tú cầm kiếm chạy đến: "Điện hạ......"
Lê Sóc đoạt lấy kiếm, đẩy cậu ra khỏi đài cao: "Quay về nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay không cho phép ngươi nói với bất cứ ai."
A? Tại sao? Nhưng mà trong biển có người a......"
"Đi mau!" Lê Sóc dùng giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có mà nói.
"Vậy, bữa ăn đêm nay......" Trình Tú quay đầu lại tìm khay thức ăn, lại nhìn thấy một gương mặt cả đời khó quên.
Một con quái vật thân người đuôi cá, tóc đen đến eo, trên lưng mọc ra vây cá như hai chiếc cánh, đang bay lơ lửng trên không trung, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, trên thân vẫn còn nước biển đang rào rào chảy xuống mặt đất.
"ÁÁÁ — —" Trình Tú bị dọa đến hét to một tiếng, kinh sợ đến nói không nên lời. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một dạng sinh vật tà ác lại xinh đẹp như vậy, có phải cậu đã nhìn thấy ác ma có thể hút lấy hồn phách và trái tim con người trong truyền thuyết không? Cậu không cách nào dời mắt khỏi gương mặt tuấn mỹ vô song kia, nhưng cậu cũng đang sợ hãi đến run rẩy bởi người cá có chiếc đuôi đen dài to lớn đang giương đôi cánh khổng lồ kia.
Lê Sóc thở dài.
"Điện hạ, ngài.... ngài đi mau!" Trình Tú lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy rùng mình, khí tức nguy hiểm kia dường như hóa thành lợi kiếm hữu hình, đang kề bên cổ cậu, cậu nhìn hai tay đang rỗng tuếch của mình, tuy rằng đã sợ đến phát run, nhưng cũng nắm chặt song quyền, đừng che trước người Lê Sóc.
Lê Sóc rút thanh kiếm ra, không hề sợ hãi mà chỉ thẳng về phía Quần, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nhân loại đáng chết, ta sớm nên giết ngươi." Bên trong đôi mắt của Quần bắn ra vẻ hung ác và căm hận.
"Cẩm Tân đâu?" Lê Sóc run giọng hỏi.
Quần vỗ hai vây cá to lớn màu đen trên lưng như hai đôi cánh, bay đến bên cạnh đài cao, sau đó ngồi lên lan can đài, đuôi cá màu đen đong đưa qua lại, dưới ánh trăng sáng phát ra ánh sáng lấp lánh thần bí.
Lê Sóc và Trình Tú lui lại mấy bước, cảnh giác mà nhìn hắn, Trình Tú nắm lấy tay áo Lê Sóc: " Điện... điện hạ, người biết hắn? Hắn là yêu quái gì? Chúng ta đi gọi thị vệ đi!"
Quần lạnh như băng nói: "Ta có thể giết các ngươi trước khi các ngươi rời khỏi đài, ngươi cứ thử lui về sau một bước xem."
Lê Sóc đã từng gặp bộ dáng đáng sợ của Cẩm Tân, biết rằng tên hải yêu lãnh khốc này không phải chỉ nói suông để phô trương thanh thế, chàng nắm chặt kiếm trong tay: "Ngươi đến cùng muốn làm gì."
"Ta muốn ngươi cùng ta xuống đáy biển."
"Cái gì?" Lê Sóc nhíu mày lại, " Là Cẩm Tân kêu ngươi tới sao?"
Nhắc đến Cẩm Tân, trên mặt Quần lại hiện lên vẻ dữ tợn: "Tất cả là vì ngươi, nhân loại ngu xuẩn, ti tiện, dối trá, ngươi mê hoặc hắn, khiến hắn liều lĩnh muốn đi tìm phù thuỷ đổi chân!"
Lê Sóc ngẩn người.
Đổi? Chân?
"Ngươi đang nói cái gì?" Lê Sóc cất cao âm lượng, "Hắn có thể có...... chân?"
"Phù thuỷ có pháp lực mạnh mẽ, có thể biến đuôi cá của hắn thành đôi chân của nhân loại, nhưng cái giá phải trả là lấy đi giọng nói của hắn, một khi giao dịch này thành công, hắn sẽ không còn có thể ca hát, không thể nói chuyện. Hắn dùng đôi chân nhân loại ấy đi mỗi một bước chân, sẽ đau đớn giống như đi trên hàng vạn mũi đao, hơn nữa, cũng không còn có thể trở về biển cả!"
Lê Sóc cứng đờ, lồng ngực lập tức nhói đau như bị đâm mạnh một đao, đau đến chàng gần như ngẹt thở.
Cẩm Tân muốn dùng giọng nói của mình để đổi lấy một đôi chân? Là bởi vì chàng từng nói Cẩm Tân không thuộc về đất liền, hai người họ không thể ở bên nhau sao?
Cẩm Tân......
Lê Sóc nghiêm nghị nói: " Ngươi... vì sao ngươi không ngăn cản hắn? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Hải yêu không phải là rất lợi hại sao?!"
"Hải yêu là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn dưới đáy biển, nhưng phù thuỷ không thuộc về bất cứ bộ tộc nào, ả là công bằng, ả là trung lập, bất cứ kẻ nào cũng đều có thể giao dịch với ả, chỉ cần đáp ứng được cái giá mà ả đưa ra, đây là quy định của thế giới dưới dáy biển đã hàng ngàn vạn năm qua, ai cũng không thể vi phạm, muốn giải trừ giao dịch, nhất định Cẩm Tân phải tự mình hủy bỏ." Quần hung tợn trừng mắt nhìn Lê Sóc, "Ngươi phải đi ngăn cản hắn!"
Sắc mặt Lê Sóc trắng bệch, xoang mũi cay cay, cả người đều loạn lên.
Không! Chàng không thể để cho Cẩm Tân thực hiện loại giao dịch như thế, nếu như Cẩm Tân không thể cất lên giọng ca mỹ diệu nữa, nếu như Cẩm Tân không thể tự do ngao du trong biển nữa, thì trừ mình ra, Cẩm Tân còn lại cái gì? Chàng tuyệt đối không thể để cho Cẩm Tân mất đi những thứ quan trọng như vậy.
"Ta phải làm sao để xuống đáy biển?"
Quần đưa ra một lọ thuốc, bên trong lọ là một loại chất lỏng màu lam đang sóng sánh, nhìn sao cũng giống như một loại độc dược: "Uống hết đi, trong vòng hai mươi bốn giờ, ngươi có thể hô hấp trong biển."
"Không được!" Trình Tú hét to, cậu lung lay Lê Sóc, "Điện hạ, người sao vậy? Tại sao phải nghe cái tên...... nghe lời hắn? Điện hạ, vì sao người lại biết hắn?"
Lê Sóc hạ thanh kiếm trong tay xuống, không chùn bước mà đi về phía Quần.
"Điện hạ! Không thể a!" Trình Tú gấp đến độ một bên níu lại Lê Sóc, một bên thuận tay cầm lên một chiếc bánh ngọt trong khay thức ăn, ném về phía Quần.
Quần giương ra móc vuốt sắc nhọn, một phát tiếp được chiếc bánh ngọt, tức giận hiện rõ giữa hai đầu mày.
Trình Tú bị dọa đến chân như nhũn ra.
Lê Sóc bình tĩnh nói: "Trình Tú, ta phải đi cứu một người, là người ta yêu, chờ ta trở về sẽ giải thích với ngươi, ngươi đừng nói cho bất cứ ai biết."
"Điện hạ, có phải ngài đã trúng yêu thuật gì không?" Trình Tú nắm chặt lấy cánh tay Lê Sóc.
"Thật là phiền phức, ta muốn giết hắn." Quần mất kiên nhẫn mà bóp nát chiếc bánh ngọt trong tay.
Lê Sóc đứng chắn trước Trình Tú: "Không được đụng đến cậu ấy, ta đi với ngươi, ngay bây giờ."
Quần hừ lạnh một tiếng, gió biển thổi qua, đột nhiên một mùi thơm bay đến mũi hắn, hắn nhìn mẫu vụn bánh ngọt nát bét trong tay, tò mò "A" một tiếng đưa tay lên mũi, cẩn thận ngửi ngửi.
"Điện hạ.........." Trình Tú khẩn trương đến sắp khóc, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Lê Sóc nghiêm mặt nói: "Đừng nói cho bất cứ ai nghe, trong vòng hai mươi bốn giờ ta sẽ trở về, đây là mệnh lệnh." Nói xong một tay đẩy Trình Tú ra.
Trình Tú ngậm nước mắt, không biết phải làm sao mà nhìn chằm chằm chàng.
Quần không kìm được hiếu kỳ, liếʍ liếʍ đầu ngón tay thơm mùi bơ ngọt, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
Trình Tú méo miệng, nức nở nói: "Bánh ga tô hương vani, nếu như ngươi dám làm tổn thương Vương tử Lan Bá Đặc, ngươi...... ngươi sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống!"
Lê Sóc bước đến trước mặt người cá đen, tiếp lấy lọ ma dược trong tay hắn, mở nắp lọ ra, không chút do dự uống sạch.
Quần một tay nhấc bả vai Lê Sóc lên, xoay người nhảy vào biển cả.
Sau khi Lê Sóc nhảy xuống biển, theo thói quen nhắm mắt lại, nín thở, chàng bị Quần kéo đi, bơi cực nhanh về phía trước, ngay cả thời gian thích nghi cũng chẳng cho chàng một chút.
Dần dần Lê Sóc không nín thở nổi nữa, bất đắc dĩ há miệng ra, trong nháy mắt khi nước biển xộc vào mũi miệng, cái viễn cảnh toàn thân bị nhấn chìm trong biển như tưởng tượng của chàng lại không phát sinh, chàng kinh ngạc mở to hai mắt, nhịn không được đưa tay sờ sờ phía sau tai đang hơi hơi nóng lên, quả nhiên nơi đó mọc ra mang giống y như người cá.
Chàng hút một miệng lớn nước biển, trong thân thể liền giống như có cơ quan nào đó đã được đả thông, hoàn toàn tiếp nhận trạng thái thuỷ sinh, chàng chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác thoải mái thế này, có phải chim chóc khi bay lượn trên vòm trời cũng là cảm giác thư thái thế này không?
Nhưng mà, tốc độ thực tế của hải yêu quá nhanh, chàng có cảm giác giống như mình bị một chiếc chiến xa kéo đi, lực cản của nước biển thì giống như áp suất gió trên đất liền, liên tục táp vào người chàng.
Quần đột nhiên phát ra chuỗi âm thanh cổ quái, nhưng lại nghe như một tiếng ca êm tai, giọng nói của hải yêu là một món quà của Thượng đế, Lê Sóc không cách nào tưởng tượng vì sao Cẩm Tân lại muốn vứt bỏ thứ mỹ diệu này.
Không bao lâu sau, một con cá màu xám đen từ xa bơi đến gần. Thân dài hơn ba mét, mõm cá mọc dài ra phía trước như mũi thương dài, vây lưng to lớn cao ngất như cánh buồm, Lê Sóc nhận ra, đó rõ ràng là cá cờ, có tiếng là sinh vật bơi nhanh nhất trong biển.
Lê Sóc còn chưa hiểu lắm đã bị Quần ném một phát lên thân cá cờ, chính hắn cũng bắt lấy một con cá cờ, một đàn cá bơi trước mở đường, đội ngũ hình tam giác mạnh mẽ rẽ nước.
Lê Sóc bám thật chặt vào thân cá, cảm giác mình giống như hoả tiễn sắp bị bắn ra ngoài, mãnh liệt rẽ sóng mà lao đi, ngay cả đến mí mắt chàng cũng không mở nổi nữa, nếu so ra, tốc độ của hải yêu khi nãy có vẻ đã nhân từ rồi.
Cứ bơi như thế không biết qua bao lâu, Lê Sóc sắp sửa không còn khí lực nữa, đột nhiên, đôi mắt đang nhắm nghiền của chàng bỗng cảm nhận được ánh sáng,tốc độ cá cờ cũng đã chậm lại.
Lê Sóc mệt mỏi mở hai mắt ra, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến chàng tỉnh táo lại.
Đó là một vương quốc to lớn dưới đáy biển được tạo thành bởi thảm thực vật hình thù kỳ quái cùng đủ loại san hô, vỏ ốc lớn nhỏ hàng vạn màu sắc không đếm xuể. Họ lấy những gò núi trùng điệp chất chồng dưới đáy biển làm nền móng, dùng số lượng san hô và vỏ sò khó mà tính được số lượng để dựng thành một toà lâu đài nguy nga tráng lệ, phát sáng trong nước biển giống như u linh phiêu tán tứ phía, tảo biển rong rêu dập dờn lay động theo nước biển bồng bềnh.
Lê Sóc không thể tin được ở nơi đáy biển mình sẽ thấy được kỳ cảnh hùng vĩ thế này, toà lâu đài của vương quốc dưới đáy biển này so với bất cứ một quốc gia giàu có nào trên đất liền đều không hề thua kém, lại có thêm mấy phần sắc thái ma mị huyền ảo.
Đây chính là nơi Cẩm Tân lớn lên sao?
Lê Sóc nhìn về phía Quần hỏi lớn: "Cẩm Tân đang ở đâu?"
Mắt Quần vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Nơi này là vương thành Hải yêu, nó đang ở khu rừng Vô Pháp."
Lê Sóc đành phải tiếp tục bám chặt thân cá cờ, đàn cá dẫn họ vòng qua vương thành hoa lệ, bơi về phía sâu trong hải dương hắc ám kia.
Không lâu sau, trước mắt liền xuất hiện một vật thể cực lớn màu đen, nó tựa như một cái lỗ đen, dường như có thể hút tất cả mọi thứ xung quanh nó vào trong vực sâu, khiến người ta phát lạnh sống lưng.
Lê Sóc theo bản năng không muốn tiến lại gần, nhưng chàng cũng không do dự chùn bước.
Khi đến gần, Lê Sóc mới phát hiện ra vật thể đen ngòm kia chính là hàng tỉ hàng tỉ nhánh rễ to lớn của tảo biển, tạo thành "rừng rậm"!
Đàn cá đưa họ đến chỗ này liền không chịu tiếp tục tiến vào trong, Quần kéo lấy Lê Sóc, bơi vào, nhẹ nhàng len lỏi xuyên qua rừng rậm như rất quen đường. Đối với Lê Sóc mà nói, trong rừng rậm này ánh sáng mờ tối, nơi nơi đều giống nhau không có thứ gì khác biệt, chàng vừa tiến vào đã muốn lạc đường.
Quay đầu nhìn lại, bốn phía đều là tảo biển giống nhau như đúc, trên đường tiến vào là đủ mọi loại xương cá la liệt không đếm xuể, cùng vài thứ rõ ràng là thuộc về thế giới loài người, khiến chàng tê hết cả da đầu. Chàng biết nếu chỉ dựa vào chính mình, sợ là chẳng có cách nào rời khỏi mảnh rừng rậm quỷ dị đáng sợ này, chàng nhịn không được hỏi: "Ngươi biết đường không?"
"Nói nhảm."
Trước mắt xuất hiện một tia sáng, quả thực như là hải đăng giữa đại dương bao la đen kịt, Lê Sóc định thần nhìn lại, vậy mà lại nhìn thấy được một chiếc thuyền đắm hoang tàn không chịu nổi!
Căn cứ cấu tạo thân tàu còn sót lại mà dự đoán thì chiếc thuyền này có ít nhất trăm năm lịch sử.
Quần kéo theo Lê Sóc bơi vào chiếc thuyền đắm kia, xuyên qua thanh sắt rỉ sét mọc đầy rêu xanh, trước mắt lại xuất hiện một khung cửa lớn sơn đỏ mới tinh không nhiễm chút bụi trần, chẳng hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.
Quần bơi đến phía trước, hung hăng phá tan cửa lớn.
Nơi này có lẽ đã từng là đại sảnh của chủ thuyền, nhưng giờ đây đã biến thành cái tổ của phù thuỷ, bên trong trưng bày nhiều không đếm xuể những món đồ cổ quái tà ác, ma dược, hài cốt, binh khí kinh dị, nhưng khiến người chú ý nhất, chính là những chiếc bình pha lê được bày thành hàng trên tủ lớn, mỗi chiếc bình đều có một sinh vật, có những loài cá kì lạ Lê Sóc chưa bao giờ thấy qua trong sách, cũng có tuấn mã, từ hổ mà chỉ có trên đất liền mới có thể nhìn thấy, thậm chí....... thậm chí còn có một đứa trẻ nhân loại xinh đẹp như búp bê!
Nó đang trợn tròn mắt, nhưng lại không lộ rõ biểu hiện gì, căn bản là không cách nào biết được đến tột cùng là đã chết hay còn sống.
"Ai Hi Tư!" Quần hét lớn.
Hai người bơi xuyên qua tủ trưng bày bình pha lê, ở phía cuối của đại sảnh, nhìn thấy một người cá tiều tuỵ, trên đầu ả chỉ còn vài sợi lông tóc thưa thớt, nếp nhăn trên mặt của ả còn sâu hơn rãnh biển Moriad, hai mắt đục ngầu lại sắc bén, móng tay dài nhọn quăn xoắn, ngay cả đến đuôi cá của ả xám xì xì, u ám không sáng bóng, ả xấu xí già nua như thế, phảng phất như lúc nào cũng có thể chết đi, nhưng động tác của ả trái lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Ở bên cạnh ả, Lê Sóc nhìn thấy người cá bảy sắc xinh đẹp khiến chàng ngày nhớ đêm mong!
"Cẩm Tân!!!"
Cẩm Tân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lê Sóc....