Phó Điềm sững sờ, cảm nhận vị ngọt của tùng tử đường lan tỏa nơi đầu lưỡi, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới phản ứng, cậu xoay người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng trước mặt.
“Ta đã trở về.”
Dừng ngựa trước mặt cậu, mặt Sở Hướng Thiên nhiễm đầy ý cười, đưa tay về phía cậu.
Phó Điềm nắm lấy tay hắn, được hắn nhấc lên lưng ngựa, ngồi ở đằng trước Sở Hướng Thiên.
Khắc chế hôn phớt lên cổ cậu, Sở Hướng Thiên thúc vào bụng ngựa, chạy về Phó gia.
“Ta nhớ em muốn chết, em thì sao?”
Mọi người xung quanh lén lút hóng hớt, Phó Điềm thật sự ngại không dám nói lời thương nhớ, cậu ngượng chín mặt, không để ý đến hắn.
Sở Hướng Thiên khẽ mỉm cười, vòng tay ôm cậu vào ngực, tăng nhanh tốc độ chạy về phủ.
Tiến quân thần tốc, chạy thẳng về đông viện, Sở Hướng Thiên gọn gàng tung người xuống ngựa, sau đó không đợi Phó Điềm kịp phản ứng đã nhanh tay ôm cậu xuống.
“Em tự đi được mà.” Phó Điềm nhéo nhéo lỗ tai hắn.
Sở Hướng Thiên hôn khẽ lên mặt cậu, trầm thấp cười, “Nhưng ta muốn ôm em.”
Phó tiểu thiếu gia đỏ mặt im lặng không phản bác.
Đại Phúc chạy vội về ra hiệu cho hạ nhân trong viện lui ra hết, còn bản thân thì dắt ngựa lặng lẽ rời đi.
Ôm người vào phòng, Sở Hướng Thiên đem cậu đặt lên giường êm, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên mặt cậu, “Câu hỏi vừa nãy em vẫn chưa trả lời ta.”
Phó Điềm bị hắn cọ ngứa, cười rụt cổ lại, khi nghe hắn nói thì chủ động vươn tay cuốn lấy cổ của hắn, ngốc nghếch vụng về hôn lên môi hắn.
Thanh âm vụn vặt truyền qua khe hở từ hai đôi môi đang dán chặt vào nhau, “Nhớ chứ, em cũng nhớ anh.”
Tiểu thiếu gia luôn là người bị động, cậu hay thẹn thùng, nên rất ít khi thấy cậu chủ động, nhưng mỗi lần chủ động, đều có thể câu mất nửa cái mạng của Sở Hướng Thiên.
Đôi môi mềm dán lại, nhẹ nhàng cọ một hồi, sau đó rụt rè vươn đầu lưỡi ra thăm dò.
Sở Hướng Thiên phát ra tiếng cười trầm thấp, hận không thể khảm cậu vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu đảo khách thành chủ, bắt lấy đầu lưỡi cậu, nhiệt liệt quấn quýt dây dưa.
Khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở dốc lại cộng thêm động tình, đáy mắt Phó Điềm trơn bóng ướt nước, ỷ lại ôm lấy hắn, “Em cứ tưởng còn lâu anh mới về.”
Hít một hơi ngửi mùi hương thanh đạm nơi cổ cậu, Sở Hướng Thiên nói: “Nhớ em, nên mới cố về sớm.”
Hắn dùng từ “trở về”, phảng phất như bản thân vừa mới trở về từ một chuyến xa nhà, Phó Điềm cọ cọ vào lồng ngực hắn, cũng nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày em đều đếm thời gian trôi.”
Sở Hướng Thiên thiếu chút nữa đã bị một câu nói của cậu câu mất hồn phách, câu đứt lý trí, mạnh mẽ hôn lên môi cậu, hắn hung ác nói: “Em muốn không xuống được giường nữa phải không?”
Người trong lòng cứng đờ, sau đó lại lén lút cọ cọ vào ngực hắn, như con thú nhỏ mềm mại mà tràn đầy ỷ lại.
Sở Hướng Thiên hết cách với cậu, đem cậu vớt đi sang phòng tắm, “Vậy thì theo ta đi tắm rồi thay quần áo khác.”
Chờ khi hai người bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân Phó Điềm đều đã ửng hồng, Sở Hướng Thiên chỉ tùy ý khoác hờ trung y, mặt dày phong phanh cũng chẳng thấy hắn xấu hổ, cúi thấp đầu đỡ lấy tiểu thiếu gia đã mềm nhũn, nghiêm túc mặc quần áo cho cậu.
Phó Điềm không dám nhìn hắn, chỉ sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn, “Để em tự mặc cũng được mà, anh lo mặc phần mình đi.”
Nghiêm túc thắt dây lưng cho cậu, Sở Hướng Thiên nở một nụ cười xấu xa, “Ta mặc cho em, vậy thì em cũng nên mặc cho ta mới phải chứ.”
Hắn thổi khí vào lỗ tai Phó Điềm, “Cái này gọi là tình thú nơi khuê phòng.”
Tiểu thiếu gia bị dao động xấu hổ cúi đầu, cuối cùng vẫn cầm lấy trung y, rũ mắt nghiêm túc mặc đồ vào cho hắn.
Gian ngoài không có ai, trên bàn đã được dọn sẵn điểm tâm và trà nóng.
Sở Hướng Thiên ôm lấy cậu ngồi xuống, bây giờ mới chịu đề cập đến chính sự.
“Em nói coi, nếu ta dâng của hồi môn đến rồi ở lại Phó gia thì nương có hài lòng không?”
Phó Điềm liếc nhìn hắn, “Ai là nương của anh cơ? Không xấu hổ.”
Sở Hướng Thiên đương nhiên không xấu hổ, hắn cầm lấy tay tiểu thiếu gia: “Mẹ em là mẹ ta chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ em tính ăn ốc xong không đổ vỏ?”
Phó Điềm: “…”
Tự biết mặt mình không dày được như người ta, Phó Điềm khẽ hừ, “Nương không có dễ gạt vậy đâu.”
Sở Hướng Thiên nhéo nhéo chóp mũi cậu, nở một nụ cười đắc thắng, “Lần này ta đã chuẩn bị đủ cả rồi, nương khẳng định sẽ đồng ý.”
Hai người tình tứ với nhau một hồi, Sở Hướng Thiên không lưu lại, mà định rời khỏi thành.
Phó Điềm kỳ quái hỏi, “Anh định đi đâu?”
Sở Hướng Thiên thần bí cười, “Ngày mai em sẽ rõ.”
Phó Điềm không hài lòng với đáp án này, lo lắng hắn lại làm con thiêu thân, bấu lấy ống tay áo của hắn, không yên lòng dặn dò: “Kỳ thực nương dễ nói chuyện lắm, chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng, thì chẳng mấy chốc bà sẽ nhẹ dạ mà chấp thuận thôi.”
“Ta biết.” Sở Hướng Thiên khom lưng hôn lên trán cậu, “Nhưng ta không thể chờ thêm được nữa, ta muốn có một danh phận ngay bây giờ cơ.”
Đồng thời cũng không thể chờ đợi được nữa mà muốn đánh dấu chủ quyền, khiến cả thiên hạ biết tiểu thiếu gia là người yêu của hắn.
Phó Điềm mím môi không nói lời nào.
“Tối ta sẽ lén lẻn vào với em.”
Hôn lên môi cậu lần cuối, Sở Hướng Thiên mới nhanh chân ly khai, không phải hắn không muốn ở lại, mà là bởi còn đội ngũ cùng theo đang bị hắn bỏ lại ở đằng sau kia, hắn ghét bỏ bọn họ đi quá chậm, nên sau khi đến Nam Minh quận, Sở Hướng Thiên liền một mình giục ngựa chạy về Tứ Phương trấn để gặp tiểu thiếu gia, quăng bọn Chu Truyện Thanh ở tít đằng xa xăm.
Mà bây giờ cũng đã qua cả nửa ngày, hẳn người cũng gần tới rồi mới phải.
Trước tiên là bao cả một khách điếm lớn trong trấn, Sở Hướng Thiên an vị ngồi ở đại sảnh chờ.
Chu Truyện Thanh mang theo những hai đội nhân mã, muốn đi cho nhanh cũng đi không nổi.
Người của Chu gia rồi còn thêm cả người của Dục vương phủ, trùng trùng điệp điệp gần cả 200 người, đó là còn chưa kể đến mấy chiếc xe ngựa chỉ chứa mỗi sính lễ bên trong, nối đuôi nhau thành một hàng thật dài đi trên đường quan đạo, nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy điểm đầu và điểm cuối của đội ngũ này cách nhau khá là xa.
Khi đến được Tứ Phương trấn trời đã là chạng vạng. Đội ngũ quá hùng hậu, nếu muốn ở cả trong cái trấn nhỏ này đó là chuyện bất khả thi, phần lớn trực tiếp dựng lều đóng quân ở ngoại trấn, Chu Truyện Thanh chỉ mang theo một bộ phận nhỏ vào trong trấn.
Bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cả trấn phải xôn xao, không ít người thò đầu dòm ra ngoài cửa sổ, người nào gan lớn thì chạy thẳng ra cửa hóng chuyện, hiếu kỳ nhìn quanh.
Tứ Phương trấn vừa nhỏ lại khá khép kín, mọi người trong trấn rất ít khi thấy nhiều người ngoại thành vào đây đến thế, hơn nữa còn mặc quần áo thống nhất, nhìn như hạ nhân của một gia đình giàu có nào đó.
Mọi người châu đầu ghé tai khe khẽ bàn luận, mãi đến tận khi nhìn thấy những dải hồng trù đầy hỉ khí treo trên những chiếc xe ngựa bọn họ mới hiểu những người này đến đây với mục đích gì.
“Ồ, nhà giàu nào đến đây để cầu thân đấy à?”
“Nhưng có nghe nói tiểu thư nhà nào định chung thân đâu ta, đã vậy lại còn phô trương như thế nữa chứ, kiểu này chắc cả Phó gia cũng không sánh được đâu nhỉ?”
“Ê, các ngươi nhìn kìa, đoàn người đằng trước với đằng sau là hai nhóm người khác nhau hay sao ấy, quần áo bọn họ mặc đâu có giống…”
Dân chúng kích động thảo luận, phỏng đoán từ chuyện người ta có phải đến để cầu thân ai không đến chuyện tiểu thư nhà nào sẽ được cầu hôn, rồi tranh luận cả chuyện những người này rốt cuộc là một chủ hay hai.
Chu Truyện Thanh dẫn người thẳng đến khách điếm.
Chưởng quỹ ân cần châm trà cho Sở Hướng Thiên, cung kính hầu hạ như hầu tổ tông. Ông đương nhiên vẫn nhớ, hắn chính là đại đương gia của thổ phỉ Tây Sơn trại lừng lẫy một thời.
Mặc dù bây giờ đã hoàn lương, về làm hộ vệ cho Phó gia, nhưng dư uy thì vẫn còn, nhất là bây giờ hắn dám bao nguyên cả khách điếm, chưởng quỹ chỉ lo hắn sẽ triệu tập bầy thổ phỉ, thuộc hạ cũ của mình xuống đây quẩn ẩu thì ông có mà nát quán.
Vậy nên khi thấy Chu Truyện Thanh dẫn nguyên một đội ngũ đến, chưởng quỹ sợ hết hồn, ngăn giữa hai bên, lo lắng khuyên can: “Có gì mình từ từ nói, hoà thuận thì phát tài, hoà thuận thì phát tài.”
Mọi người: “…”
Khóe miệng Chu Truyện Thanh giật giật, đẩy chưởng quỹ ra, “Hòa khí lắm, làm phiền lão gia ngài dẫn người đi sắp xếp cho mấy chiếc xe ngựa đằng sau kia nhé.”
Chưởng quỹ nhìn trang phục của bọn họ, lúc này mới biết bản thân cả nghĩ, lúng túng cười cười, nhanh nhẹn đi ra ngoài an bài cho xe ngựa.
Chu Truyện Thanh ngồi xuống bên cạnh, nhấp ngụm trà nhuận họng, thầm rủa xả chửi chết hắn trong lòng, ngươi còn mặt mũi nào mà nói ông, sao không nhìn lại xem mình đã gây ra chuyện tốt gì cho ông đi.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cãi nhau, uống trà xong y liền nói: “Đầu tiên phải bàn bạc cái đã, ngày mai ai đi cầu hôn trước đây?”
Sở Hướng Thiên liếc nhìn y: “Đương nhiên là ta trước, ta là là thượng quan của nhà ngươi đấy.”
Chu Truyện Thanh không phục, nếu để cho Sở Hướng Thiên đi trước, vậy y biết phải chờ tới cái ngày tháng năm nào nữa, sắp đến tháng Chạp tới nơi rồi, y cũng muốn nhanh chóng định cho xong mối hôn sự này.
“Nhưng đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của ta, ngươi có là thượng quan của vô dụng.” Chu Truyện Thanh liếc mắt, “Huống hồ chi ngày sau ta sẽ là tỷ phu của ngươi, vậy sao ngươi không nhường đi?”
Khi thuộc hạ hai bên đến thì thấy chủ nhân nhà mình đang tranh luận gay gắt, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Sở Hướng Thiên cả giận nói: “Đến oẳn tù tì, thắng thì đi trước.”
Biện pháp giải quyết công bằng nhất, được hay không nhờ cả vào may mắn.
“Ta thắng.” Chu Truyện Thanh cười đắc ý, chắp tay sau lưng định xoay người lên lầu.
Mặt Sở Hướng Thiên tối sầm lại, ngăn không cho y đi, “Ba ván!”
Chu Truyện Thanh tâm tình tốt nên không so đo, chơi tiếp hai ván nữa, ai mà ngờ hai ván sau Sở Hướng Thiên lại thắng. Mặt mày Chu Truyện Thanh đen xì xì, “Chơi lại!”
Hai người cãi nhao nhao cả nửa ngày, thấy cả hai sắp lao vào đánh nhau, thuộc hạ vội vã chạy lại kéo họ ra, khuyên can đề nghị: “Chi bằng hai bên cùng đi đi, tranh ai trước ai sau làm gì cho mệt.”
Nghe vậy, sắc mặt của Sở Hướng Thiên mới khá hơn chút đỉnh, chắp tay sau lưng liếc xéo huynh đệ từng vào sinh ra tử của mình, “Cũng được.”
Chu Truyện Thanh hừ lạnh, mang người lên lầu.
Dẹo said:Tụi bay chắc tụi bay là huynh đệ chứ không phải kẻ thù chứ? =)))