Sau một ngày bận rộn, đến tối mọi người liền tề tựu đặt tiệc ăn mừng.
Đã là tiệc sao có thể thiếu được rượu, do chuyện cửa hàng gạo đã được giải quyết ổn thỏa khiến Phó Điềm cao hứng vô cùng, uống không ít rượu. Sở Hướng Thiên có muốn cũng chẳng ngăn cản được cậu.
Sở Hướng Thiên vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, thấy thế thì không vui, sát lại gần lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cứ nhìn Tiểu Kiều làm cái gì?”
Phó Điềm lắc đầu không nói lời nào, tiếp tục dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn người ta.
Sở Hướng Thiên không vui nghĩ, chẳng lẽ tiểu thiếu gia coi trọng Tiểu Kiều?
Tuy Tiểu Kiều nhìn thì nhu nhược đấy, nhưng thực chất nàng chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc bổng được Phó Điềm lên, người trong trại cũng đâu ai dám chọc nàng, chỉ có mỗi Thường Hỉ là gan to thấy chết không sờn mỗi ngày đều vui cười hớn hở mà vây quanh Tiểu Kiều thôi.
Tiểu thiếu gia khẳng định không hợp với Tiểu Kiều.
Trong lúc hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, Tiểu Kiều cũng đã phát hiện ra hai tầm mắt quỷ dị phía đối diện cứ nhìn mình chằm chằm.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Điềm, “Phó công tử có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Phó Điềm cười khan, chậm chạp mở miệng nói: “Ta nghĩ… Muốn mời ngươi… Làm quản sự cửa hàng gạo.”
Tiểu Kiều bất ngờ, không nghĩ tới cậu lại ngỏ lời với mình như vậy, nhưng nàng cũng không lo lắng nhiều liền gật đầu đồng ý —— khi trước nàng đã từng nói rồi, chỉ cần Phó Điềm có yêu cầu gì nằm trong khả năng của mình thì nàng sẽ dốc toàn lực để giúp cậu.
Mắt Phó Điềm sáng bừng lên, “Thật sao?” Cậu cứ mãi nghĩ không biết làm sao để thuyết phục được Tiểu Kiều, nào đâu rượu vào lời ra trực tiếp nói thẳng luôn, mà cậu cũng không ngờ Tiểu Kiều lại có thể sảng khoái đáp ứng mình như thế.
Cậu vui vẻ cong cong đuôi mắt, đứng dậy nâng chén kính Tiểu Kiều một ly, “Vậy sau này chuyện hai cửa hàng gạo đều nhờ cả vào ngươi.”
Tiểu Kiều phóng khoáng cụng ly cùng cậu, Thường Hỉ nghe vậy cũng gào thét đứng dậy, “Nếu Tiểu Kiều đã ở lại vậy thì ta cũng ở lại.”
Tiểu Kiều thụi cho hắn một đấm, khiến hắn câm miệng lại. Thường Hỉ đau nhe răng trợn mắt, vẫn oan ức nói, “Ta không về đâu.”
Nhưng chẳng ai thèm quan tâm, sau khi tiệc tàn, mọi người đều về phòng mình nghỉ ngơi. Một ngày mệt nhọc đã qua, ngày mai sẽ ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày, hôm kia lại xuất phát trở về Tứ Phương trấn.
Phó Điềm đã say đi đứng cứ chuếnh choáng, Sở Hướng Thiên định dìu cậu mà cũng bị đẩy ra. Phó Điềm cao hứng vô cùng, đi thì xiêu xiêu vẹo vẹo, mà trong miệng vẫn ngâm nga một điệu hát dân gian.
Phó Cát không yên lòng muốn lên chăm sóc cho cậu, Sở Hướng Thiên vội ngăn cản, “Cứ để ta, ngươi yên tâm đi.”
“Vậy thì làm phiền Sở công tử.”
Phó Cát rời đi, Sở Hướng Thiên bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, rồi lại đem Phó Điềm về phòng.
Bạn nhỏ đã say mò lại ngồi cạnh bàn gần cửa sổ, cậu nhoài người lên vệ cửa sổ không biết đang nhìn thứ gì ở bên ngoài.
Sở Hướng Thiên lại gần, “Đang nhìn gì vậy?”
“Nóng, hóng gió.”
Lời ít ý nhiều, cậu đưa tay dò ra ngoài cửa sổ, ống tay áo vô ý bị vén lên cao, lộ đoạn cổ tay trắng nõn. Sở Hướng Thiên lẳng lặng nhìn gò má cậu, đột nhiên hắn có loại cảm giác rằng—— tiểu thiếu gia đang giấu tâm sự gì đó.
Nhưng hắn cũng không phải người thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, chỉ im lặng bồi Phó Điềm nằm nhoài bên cửa sổ, chợt hắn mở miệng hỏi, thanh âm hắn như ngâm trong bông mềm, ôn nhu đến cùng cực, mà cả chính hắn cũng không ý thức được, “Muốn uống rượu nữa không?”
Rụt tay về, Phó Điềm ngước cổ nhìn về đằng xa xa, những chiếc lồng đèn đỏ lập lòe trong đêm soi sáng phố phường, ánh đèn ấm áp phản chiếu trong đáy mắt cậu như những ngôi sao đang tỏa sáng.
Phó Điềm nghiêm túc suy tư rồi vẫn lắc đầu từ chối.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hẳn là tiểu nhị đưa nước nóng tới. Sở Hướng Thiên giơ tay xoa xoa lên đỉnh đầu cậu, “Vậy thì mau tắm rồi đi ngủ.”
Tiểu nhị đem nước nóng đổ đầy thùng gỗ đặt sau tấm bình phong rồi lui ra ngoài, hơi nước bốc lên những làn sương mờ ảo, Sở Hướng Thiên lôi cậu đẩy ra sau tấm bình phong, “Mau tắm đi, để ta lấy quần áo cho ngươi.”
Phó Điềm ngoan ngoãn cởi quần áo bước vào trong thùng gỗ, dòng nước ấm áp bao bọc lấy thân thể mỏi mệt sau một ngày vất vả, cậu thoải mái buông tiếng thở dài, gối đầu lên cánh tay nằm nhoài cạnh thùng gỗ.
Sở Hướng Thiên lấy một bộ trung y sạch sẽ mang vào cho cậu, gọi mãi lại chẳng thấy cậu lên tiếng đành vào trong xem thử.
Tiểu thiếu gia say mèm dựa vào thành thùng gỗ, đôi mắt khép hờ tựa như đang ngủ, mái tóc đen dài vì không buộc lại mà ngâm ở trong nước, dán sát vào tấm lưng gầy nõn nà.
Sở Hướng Thiên dời mắt, đặt đồ lên ghế gỗ rồi gọi Phó Điềm, nghe vậy cậu mới mơ màng ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía hắn, “Sao?”
“Buộc lại tóc đi rồi tắm tiếp.” Buổi tối đừng nên gội đâu vẫn hơn, để tóc ướt mà ngủ dễ đau đầu.
Phó Điềm chậm rì rì “Ồ” một tiếng, nghe lời vén gọn tóc lên buộc lại, kết quả lại phát hiện đuôi tóc đang nhỏ nước tí tách.
Nghi hoặc “Ơ?” lên, cậu nhìn về phía Sở Hướng Thiên, oan ức như đang cáo trạng, “Ướt mất rồi.”
Thiếu niên vẫn ngồi trong thùng gỗ, không có lấy một mảnh vải che thân, chỉ có dòng nước ấm bọc lấy cậu, khung cảnh kiều diễm đến chói lòa.
Ánh mắt Sở Hướng Thiên rơi trên ngực cậu, cuống họng cứ trượt lên trượt xuống, hắn cất giọng khàn khàn nói: “Để ta lau giúp ngươi.”
Vơ lấy khăn vải, Sở Hướng Thiên nhắm mắt lại, cầm mái tóc đen dùng khăn dịu dàng lau cho cậu, cảm nhận tóc tiểu thiếu gia vừa mềm vừa mượt đan vào kẽ ngón tay. Sở Hướng Thiên tỉ mỉ lau xong thì dùng khăn bọc tóc cậu cố định ở trên đầu. Vài sợi tóc con còn sót lại nghịch ngợm dán ở sau gáy.
Phó Điềm sở hữu một chiếc cổ thon dài, xương cột sống tạo thành một đường cong mỹ diệu khiến ánh mắt Sở Hướng Thiên không tự chủ được hướng theo xuống phía dưới, xuyên qua làn nước trong suốt đánh thẳng vào hai cánh hoa mềm nộn trắng tròn.
Sở Hướng Thiên gian nan nuốt mấy ngụm nước bọt, chạy trối chết.
Đi xuống lầu, để làn gió mát ban đêm khiến hắn tỉnh táo hơn, cười khổ nặn nặn mi tâm, than thở: “Em thật biết dằn vặt người khác…”
Sau khi đã hít đủ gió đêm, Sở Hướng Thiên mới rón rén trở về phòng, tiểu thiếu gia đã đổi sang trung y nằm trên giường say ngủ.
Khăn vải trên đỉnh đầu cậu cũng không chịu tháo xuống, Sở Hướng Thiên tháo ra dùm cậu, thấy tóc vẫn còn ướt thì đành đổi sang khăn khô ngồi hầu hạ cậu lau tóc.
…
Sau khi được tắm nước nóng, đêm qua Phó Điềm ngủ rất ngon, ngáp một cái, Phó Điềm lười biếng rời giường đi rửa mặt. Sở Hướng Thiên đã sớm không thấy đâu, Phó Điềm sửa soạn xong liền đi bộ xuống lầu.
Mọi người đều đã dậy, cùng ngồi dưới lầu uống trà, Phó Điềm chào hỏi một câu rồi ngồi xuống chờ ăn sáng.
Lúc ăn thì nghe thấy bàn bên cạnh bảo hôm nay Hoa Vương sẽ xuất hiện, bọn họ tám đến tung trời, Phó Điềm ngồi nghe lỏm được không ít, nghe đâu hình như hội hoa năm nay có cả một vị phú thương ở Phong Thủy quận đến để thưởng hoa, phú thương nọ yêu hoa như mạng, tự mình trồng ra được hai cây Diêu Hoàng và Ngụy Tử đẹp vô cùng, có nhiều người ngàn vàng cầu mua mà phú thương đều không bán.
Hội hoa năm nay không ít người là vì hai cây Mẫu Đơn đáng giá ngàn vàng này mà đến.
Phó Điềm nghe cũng thấy hứng thú, dù gì nay cũng là ngày nghỉ, cậu đề nghị: “Chi bằng chúng ta cũng đi xem thử đi?”
Mọi người không ai có dị nghị gì, hỏi tiểu nhị xem chỗ ngắm hoa nằm đâu rồi tìm đến đó.
Hội ngắm hoa diễn ra trong năm ngày, tổ chức trên một khu đất trống tại điền trang của một vị phú thương trong trấn. Người Đại Sở yêu thích chuyện phong nhã, mỹ nhân và hoa tươi đều là những đề tài được nhiều người chú ý, bởi vậy nhiều gia đình giàu có đều lưu hành một thú chơi hoa, đặc biệt là những loại hoa quý như Mẫu Đơn.
Mọi người thuận lợi tìm đến được điền trang, Phó Điềm đang chuẩn bị nhấc chân đi vào thì bị một người phụ nữ xông ra từ góc khuất ôm lấy chân.
“Văn thiếu gia, cầu ngài hãy khoan dung độ lượng mà buông tha cho nhà chúng ta đi!” Người đàn bà ngồi bệt dưới đất, ôm chặt lấy chân Phó Điềm không tha, khóc tan nát cõi lòng.
“Ngươi hại gia đình bọn ta thành ra nông nỗi này rồi còn dám hỏi câu ấy nữa à?!” Một thanh niên lớn hơn Phó Điềm vài tuổi cũng đứng ra, khom lưng như muốn đỡ người đàn bà trên đất dậy.
Xiêm y cả hai đều bẩn loạn, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt hằn tia máu mang đầy cừu hận mà trừng Phó Điềm.
“Văn thiếu gia, van cầu ngài hãy tha cho Phú Quý, Phú Quý dù gì cũng đã làm trâu làm ngựa cho Phó gia suốt mười mấy năm qua, không có công lao thì ít nhiều cũng có đóng góp, cầu xin ngài đừng đối xử với ông ấy như vậy!”
Người đàn bà cứ ôm lấy chân cậu nói năng lộn xộn, “Ta ở đây dập đầu van xin ngài, dập đầu van xin ngài!”
Tiếng khóc của bà ta quá thê lương, hấp dẫn không ít người đi đường xúm lại xem, bọn họ đều xì xào bàn tán chỉ trỏ về phía Phó Điềm.
Phó Điềm giờ mới hiểu được là ai đây, hai người này, hẳn là vợ con của Lý quản sự.