Tiểu Kiều bị hắn lay động, nếu như chỉ riêng nàng, thì nàng sẽ không nhận thù lao của Phó Điềm, nhưng chuyện này liên quan đến cả cuộc sống sau này của mọi người trong trại, sinh sống cùng nhau đã lâu, không quản già trẻ gái trai, ai ai cũng sáng sủa thân thiện, bảo không có tình cảm gì với nhau thì là không thể.
Nếu bảo nàng nhận, nàng khó xử, bởi đã coi Phó Điềm là bằng hữu thì ai đời lại làm thế. Nhưng nếu bảo không nhận, nàng không làm được.
Người trong trại cũng đâu ai nguyện ý phải đi làm thổ phỉ, trừ lão đại và quân sư, trong trại chỉ vỏn vẹn 32 người, có những đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, cũng có những nữ nhân bị quan phủ ngang ngược hãm hại, hoặc cũng có những người giống nàng, do không còn người thân, cũng chẳng còn chỗ để đi nên quyết định ở lại đây sinh sống.
Mọi người chọn ở trên núi, cũng chỉ vì muốn một nơi để ở, để tiếp tục sống. Nếu có lối thoát, không cần phải làm thổ phỉ, đương nhiên đó là chuyện hết sức tuyệt vời.
Do dự hồi lâu, Tiểu Kiều vẫn gật đầu đồng ý, “Dù có hơi chiếm tiện nghi của Phó công tử, nhưng mọi người trong trại đúng đang cần một nơi để sinh sống, Phó công tử đã cho chúng ta một đại ân rất lớn, sau này nếu có bất cứ yêu cầu gì, Tiểu Kiều luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
Thường Hỉ đứng đằng sau dùng sức gật đầu, “Tiểu Kiều nói rất đúng, tính cả ta nữa!”
Phó Điềm: “…”
Cậu buồn cười nhìn cái bộ thật thà chất phác đến ngốc nghếch của Thường Hỉ, rồi lại nhìn Tiểu Kiều mang thần sắc kiên định, cũng không cự nự nữa.
Phó Điềm nguyện ý chịu nhận lời hứa hẹn sẽ báo ân của mình đã khiến Tiểu Kiều an tâm hơn, mọi người ngồi với nhau thêm một chốc, chờ Phó Điềm ăn cơm trưa xong, liền cùng cậu đến thư phòng.
Chu Truyện Thanh đưa bọn họ tới cửa, vừa muốn quay đầu lủi về phòng, ai dè đâu bị Sở Hướng Thiên đứng đằng sau chộp cổ lại.
Chu Truyện Thanh không biết đầu hắn lại đang đứt sợi dây thần kinh nào, “Còn việc gì nữa?”
Sở Hướng Thiên híp mắt hếch cằm nhìn y, “Ngươi cũng biết làm kia mà, sao còn không mau đi giúp người ta đi?”
Chu Truyện Thanh lắc lắc cái quạt trong tay, cười nói: “Ta chỉ là một văn nhân bé nhỏ, đâu có biết chi mấy chuyện này.”
Sở Hướng Thiên cười lạnh, bễ nghễ nhìn y, “Ngươi ở đây ăn chùa, đã vậy mỗi tháng còn lấy của người ta hai lượng bạc, bây giờ Phó gia đang gặp biến cố, ngươi lại ngồi chơi không chịu giúp, nói vậy mà nghe được à, ngươi có thấy nhục không?”
Chu Truyện Thanh: “…”
“Tốt xấu gì Phó Điềm cũng gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi vầy mà còn dám tự xưng mình đáng tuổi làm anh người ta?”
“…”
“Vâng vâng vâng.”Chu Truyện Thanh bị hắn nhìn mà tê cả đầu, gấp quạt lại, nhanh chân chạy theo họ, “Ta đi hỗ trợ, vậy đã được chưa.”
Sở Hướng Thiên bây giờ mới hài lòng, chậm chạp đi cuối hàng.
Trong thư phòng, Thường Hỉ vác cái thùng gỗ ra, Phó Điềm và Tiểu Kiều mỗi người chia nhau một nửa, sau khi phân công xong, bắt đầu mệnh ai nấy làm.
Chu Truyện Thanh rất tự giác dời hơn nửa số sách của Phó Điềm sang cho mình, lựa một chỗ trống để ngồi, trong thư phòng chỉ còn lại tiếng lật sách cùng tiếng bàn châu lạch cạch va vào nhau.
Ba người mất ăn mất ngủ làm triền miên ba ngày, ngoại trừ buổi tối đi về ngủ thì cả giờ cơm cũng là do Đại Phúc đưa đến thư phòng. Thường Hỉ và Sở Hướng Thiên không giúp được gì nhiều, rảnh rỗi ngồi sắp lại đống sổ sách hỗn độn ngỗn ngang.
Chạng vạng ngày thứ ba, xem nốt quyển cuối cùng, Phó Điềm nhu nhu đôi tay ê ẩm, thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng xong.”
“Mấy quyển có vấn đề đều được xếp thành chồng đằng kia kìa.”Chu Truyện Thanh ngả người trên ghế, làm liên tục ba ngày liền, đến cả phong độ cũng chả còn, y loạng choà loạng choạng đứng dậy, “Ta về thay quần áo trước đây.”
Trong ba người thì người có tinh thần nhất lại là Tiểu Kiều, thể lực nàng tốt, đầu óc linh hoạt, lúc gõ bàn phím ngón tay múa như bay, ba ngày này với nàng cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, thấy cả hai đều như cái xác khô thì tự mình ngồi gom sổ nhét lại vào trong thùng. Nhét nó về chỗ cũ, nàng phủi phủi tay, nói: “Ta cũng về thay đồ đây.”
Phó Điềm: “…” Không hổ xuất thân từ cái lò thổ phỉ ha.
Thường Hỉ cũng lẽo đẽo theo Tiểu Kiều, trong thư phòng chỉ còn lại đúng ba người, Phó Điềm để Đại Phúc đi thông báo nhà bếp chuẩn bị cơm tối, sau đó ủ rũ tựa vào bàn ngồi vò tay.
“Đưa tay cho ta.”
Sở Hướng Thiên ngồi xổm trước mặt cậu, hắn ngửa đầu nhìn cậu.
Nam nhân ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng mím chặt, vẽ một độ cong ôn nhu.
Mặt hắn tuy thoạt nhìn có hơi hung hãn, nhưng khi đối mặt với cậu lại mềm mại đến không ngờ.
Móc thuốc mỡ trong túi ra, quét một khối bôi lên tay cậu, “Giúp ngươi xoa xoa, xoa xong sẽ hết đau.”
Chớp chớp mắt, Phó Điềm cúi đầu nhìn đầu lĩnh thổ phỉ, bàn tay to lớn của hắn bao lấy tay cậu, cảm nhận đôi tay mang theo vết chai ấy chạm vào tay mình, ngọt ngào ấm áp lại thêm chút chua xót, như tâm tình của cậu giờ khắc này.
Sở Hướng Thiên nghiêm túc mát xa tay cho cậu, hiếm khi hắn không ôm mấy tâm tư bậy bạ, chỉ quy củ ngồi xoa bóp cho tiểu thiếu gia, sợ mình lỡ dùng lực sẽ làm đau tay người ta, vẫn chưa yên tâm, dặn dò cậu, “Nếu đau thì nhớ nói ta.”
Phó Điềm gật gật đầu, sực nhớ hắn không nhìn thấy được, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Cứ thế nửa khắc trôi qua, nhìn đôi tay còn vương mùi thuốc nhàn nhạt, Phó Điềm giật giật ngón tay, cảm giác ê ẩm ban nãy đã biến mất, tay cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Cảm ơn nhiều nha.” Phó Điềm thấp giọng nói, rồi lại nhớ đến hôm hắn ôm mình từ thư phòng về, đoán chừng cũng là tình cảnh như bây giờ. Cắn cắn thịt mềm bên trong má, Phó Điềm do dự hỏi: “Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Nếu như là vì bồi thường vụ bắt cóc mình thì cũng đâu nhất thiết phải vậy.
“Nào có rắc rối như ngươi nghĩ đâu.” Sở Hướng Thiên vỗ vỗ đầu cậu, cười hào sảng, “Bởi vì ta yêu thích ngươi, nên mới muốn đối xử tốt với ngươi thôi.”
Phó Điềm kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, như bé thỏ con bị dọa sợ, dựng thẳng lỗ tai nỗ lực xác định coi coi hắn có nói thật hay không.
Sở Hướng Thiên cười rộ lên, nhìn cậu bị dọa ngốc thì lấy tay xoa xoa má cậu nhóc, “Đùa ngươi chút thôi, đi nào, về thay đồ rồi cùng đi ăn cơm.”
“Ồ.” Đầu óc vẫn còn chút mơ màng, Phó Điềm ngơ ngác theo hắn đi ra ngoài.
Sở Hướng Thiên quay đầu nhìn cậu, thầm tiếc nuối chậc lưỡi, xem ra vẫn chưa phải lúc, hắn mới giỡn một câu mà tiểu thiếu gia đã bị dọa rồi.
Thay đồ xong, mọi người kéo nhau ra chính đường ăn cơm, Phó Điềm cố ý dặn nhà bếp làm một bàn thật phong phú, khi bọn họ đến, đồ ăn đều đã được dọn sẵn, nóng hổi thơm ngào ngạt.
Phó Điềm mời bọn họ ngồi xuống, thị nữ bưng sẵn chậu nước đứng bên cạnh chờ đợi, Tiểu Kiều và Thường Hỉ không quen mấy với những cảnh tượng như vậy, lúc ăn cơm trong trại chẳng có quy củ gì, cũng không có kẻ hầu người hạ, vậy nên bây giờ cứ thấy gượng gạo không được tự nhiên. Phó Điềm dứt khoát để hạ nhân lui xuống, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Nội dung trò chuyện chủ yếu vẫn vây quanh chuyện sổ sách, trong số sách mà bọn họ đã kiểm kê thì có tổng cộng năm cửa hàng có vấn đề, hai tiệm ở Thượng Minh trấn đều nằm trong số này, ba tiệm còn lại cũng quanh quẩn gần Thượng Minh trấn.
Mấy khoản thu chi ở hai tiệm Thượng Minh trấn đều được ghi chép rất tỉ mỉ, thoạt nhìn thì chẳng có vấn đề gì nhưng khi lôi những khoản trong sổ sách cũ ra so sánh mới thấy những năm gần đây giá cả tăng cao đến bất thường, cả giá thu mua lẫn giá bán ra.
Hàng gạo của Phó gia luôn căn cứ theo giá cả thị trường ở địa phương để tùy thời điều chỉnh sao cho hợp lý, quản sự nếu muốn điều chỉnh giá cả thì phải có báo cáo rõ ràng, khi đã được thông qua thì mới được phép chỉnh sửa. Khi Phó Điềm xem lại mớ báo cáo những năm gần đây, phát hiện việc điều chỉnh giá cả này là do được Văn Bác Lễ âm thầm cho phép, mà chuyện cũng bắt đầu từ đây, lợi nhuận dần dần bị giảm sút rồi dần dà biến thành lỗ.
Đột ngột nâng giá, bảo không có gì đáng ngờ, ai tin?
“Ta chuẩn bị đến Thượng Minh trấn thăm dò xem sao.” Phó Điềm để đũa xuống, lau miệng nói.
“Ta sẽ đi chung với ngươi.” Sở Hướng Thiên ngồi bên cạnh cậu, nghe vậy thì không chần chờ mà mở miệng đòi theo, tiểu thiếu gia chỉ vừa mới tiếp nhận gia nghiệp trong nhà, hắn phải theo để cậu có khó khăn gì thì còn giúp được.
“Vậy ta cũng sẽ đi.” Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Mấy khoản thu chi không qua mặt được ta.”
Tiểu Kiều đã lên tiếng, Thường Hỉ tự nhiên cũng phải theo, cuối cùng chỉ còn lại mình Chu Truyện Thanh vẫn chưa lên tiếng, Sở Hướng Thiên và Thường Hỉ quay đầu bình tĩnh nhìn y chằm chằm, trên mặt viết rất rõ: mọi người đã nói vậy rồi sao ngươi còn chưa chịu mở cái mồm ra.
Chu Truyện Thanh: “…”
Giả vờ ho khan một tiếng, Chu Truyện Thanh nói: “Tính cả ta nữa.”
Nhận được đáp án mình mong muốn, Sở Hướng Thiên và Thường Hỉ mới chịu thu hồi tầm mắt, cứ quyết định vậy đi, mai mọi ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, sang hôm sau hẳn xuất phát đến Thượng Minh trấn.
Ăn xong bữa tối, Phó Điềm đến chủ viện thăm Phó Hữu Cầm, ba ngày này trừ giờ cơm tối cậu sẽ vội vã chạy sang nhìn thử một lát rồi lại chạy về, Phó Điềm chưa từng ngồi trò chuyện đàng hoàng với bà, mà bây giờ Phó Hữu Cầm cũng đã dần khỏe lại, không còn kém sắc như mấy bữa trước, Phó Điềm quyết định nên nói rõ ràng cho mẫu thân biết trước khi đi Thượng Minh trấn.
Khi trời sẩm tối, Phó Hữu Cầm đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, Phó Thư Nguyệt ngồi bên cạnh, vừa thêu thùa vừa trò chuyện với bà.
Phó Điềm gõ cửa tiến vào, Phó Hữu Cầm vừa nhìn cậu đã phải nhíu mày, “Mới có ba bốn ngày không gặp mà sao con gầy đi dữ vậy?”
Phó Thư Nguyệt nhường chỗ cho cậu, Phó Điềm xách cái ghế nhỏ ngồi cạnh mép giường, nghiêm mặt nói: “Con có chuyện muốn nói với người.”
Phó Hữu Cầm xoa mặt cậu, “Có gì mà nói chuyện với nương còn phải nghiêm túc thế.”
Phó Điềm mím mím môi, hàm hồ “dạ” một câu rồi chậm rãi nói: “Con muốn tiếp nhận sinh ý trong nhà.”