Phó Điềm nhíu chặt mày, cậu biết tuy mặt ngoài mẫu thân ôn nhu là vậy nhưng thực chất bên trong bà cũng rất kiên cường, bà nguyện tự mình chống đỡ chứ không nói chính vì không muốn để bọn cậu phải lo lắng.
Nhưng đã là người cùng một nhà thì phải biết quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Lấy tay xoa xoa mi tâm, Phó Điềm bình ổn lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Ta biết rồi, nương còn cần phải tĩnh dưỡng, chuyện ngoài kia cứ để đó ta lo cho.”
Phó Cát chần chừ, “Nhưng tình huống hiện tại…”
“Chuyện của cửa hàng hẳn Cát thúc biết rất rõ nhỉ?” Phó Điềm ngẩng đầu lên, ánh mắt dần trở nên kiên định, “Trước tiên ngươi hãy kể lại đầu đuôi cho ta nghe trước đã, còn những khoản hạch toán chưa kiểm kê xong, ta sẽ xử lý.”
Phó Cát khom người, kể hết mọi sự tình cho cậu nghe.
Bọn họ tổng cộng có 28 cửa hàng, hai tiệm gần nhất là ở Tứ Phương trấn, một Nam một Bắc. Còn lại thì phân bố rộng khắp Nam Minh quận, trong đó hai cửa tiệm quy mô lớn nhất đều ở Thượng Minh trấn.
Thượng Minh trấn là trung tâm của quận Nam Minh, bởi do gần phương Bắc, nên phàm là người muốn đi ra Bắc đều phải ngang qua đây, vậy nên nơi đây có thể coi là thị trấn phồn hoa nhất Nam Minh quận. Diện tích rộng lớn, dân số đông, cộng thêm việc muốn lui tới phương Bắc cũng dễ dàng, bởi vậy người đến đây làm ăn cũng nhiều.
Hai cửa hàng ở Thượng Minh trấn là hai cửa hàng mấu chốt của nhà họ.
Hàng gạo Phó gia tự hào đã duy trì được hơn mấy chục năm nay, làm ăn khấm khá lại nổi tiếng gần xa, gạo cũng chất lượng, không ăn xén ăn bớt của ai bao giờ, chưa từng có tình trạng trộn lẫn vỏ tro vỏ trấu ở trong hay cân thiếu cho khách, vậy nên rất có uy tín, nào đâu bây giờ lại xuất hiện tình trạng sâu mọt.
Cũng không thể để tình trạng này duy trì thế mãi được, cần có biện pháp xử lý triệt để, vả lại những cửa hàng nhỏ báo lỗ hoặc ít hoặc nhiều đều nằm gần Thượng Minh trấn, nhất định là có dính líu đến nhau. Khiến người ta không thể không đa tâm.
Nhưng nếu muốn tìm được chứng cứ, thì biện pháp tốt nhất là nên ra tay từ hai cửa hàng lớn kia trước, một là vì nó đã kinh doanh được một thời gian dài, có nhiều khoản để đem ra so sánh, hai là để giết gà dọa khỉ, lấy đó làm bài học cho những quản sự khác.
Ghi nhớ kỹ những gì Phó Cát vừa nói, Phó Điềm nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy chuẩn bị đi xem thử mẫu thân đã tỉnh chưa.
Hai người đã ở trong thư phòng bàn bạc hơn mấy canh giờ liền, ngoài trời bây giờ cũng đã đến giữa trưa.
Vừa tới cửa thì đụng phải Thanh Bích đang bưng cháo bước vào, Thanh Bích nhìn thấy bọn họ liền cười nói: “Phu nhân đã tỉnh rồi, mới vừa còn hỏi công tử đã đi đâu vậy.”
“Vậy sao?” Phó Điềm lập tức cao hứng không thôi, vội vàng chạy vào bên trong.
Trong phòng, Phó Hữu Cầm quả đã tỉnh lại, bà tựa lưng vào gối ngồi tại đầu giường, Phó Thư Nguyệt ngồi bên cạnh cẩn thận đút nước cho bà.
Nhưng bà chỉ vừa mới tỉnh, do lao lực quá độ khiến cơ thể bị dồn nén, nay bộc phát như bòn rút sinh lực, khí lực không còn, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ suy yếu.
Đem cốc đưa cho nữ nhi, Phó Hữu Cầm quay đầu nhìn tiểu nhi tử đang lo lắng, bà miễn cưỡng lộ một nụ cười nhẹ, “Con vừa đi đâu về vậy?”
“Lý Khánh Niên vừa mới tới tìm con, nên con ra ngoài nói chuyện với cậu ta một lát.” Không muốn để bà thêm bận lòng, Phó Điềm tùy tiện tìm đại một lý do, đem Lý Khánh Niên ra làm bia đỡ đạn.
Phó Hữu Cầm cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò cậu mấy câu, vừa lúc Thanh Bích bưng cháo tiến vào, Phó Điềm liền nhận lấy đút cho bà ăn.
Thuốc vẫn đang hầm, trước khi uống phải ăn chút cháo lót dạ tránh việc để bụng đói sẽ bị sót ruột.
Uống hết bát cháo, Phó Hữu Cầm đã đỡ hơn đôi chút, nhìn hai đứa nhỏ đều đang căng thẳng nhìn mình, an ủi hai câu, rồi vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Phó Điềm rút gối sau lưng bà đặt lên giường rồi dìu bà nằm xuống, đắp chăn kỹ càng, sau đó ra hiệu cho Phó Thư Nguyệt ra ngoài nói chuyện với mình.
Để Thanh Bích ở lại chăm sóc, hai chị em cùng nhau bước ra ngoài, Phó Thư Nguyệt nhìn đệ đệ đang mím chặt môi, kỳ quái hỏi, “Đệ có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Phó Điềm lượt bớt nội dung rồi kể sơ qua cho nàng nghe, “Không thể để chuyện cứ thế này được, mấy việc ở cửa hàng đệ sẽ tự giải quyết, còn trong nhà nhờ cả vào tỷ, chăm lo cho mẫu thân dùm đệ.”
Trong lúc mẫu thân dưỡng bệnh, những chuyện không quá quan trọng thì tránh để bà nhúng tay vào càng tốt.
Phó Thư Nguyệt không ngờ cậu gọi mình ra là để nói những lời này, nàng kinh ngạc, ôn nhu xoa xoa đầu Phó Điềm, “Để đệ lo có ổn không đó?”
Phó Điềm cắn môi gật đầu, “Cát thúc cũng sẽ giúp đệ mà.”
“Mẫu thân và chuyện trong nhà để đó tỷ lo, đệ cứ làm tốt phần mình là được rồi.” Phó Thư Nguyệt ôn nhu đồng ý.
Sau khi bàn bạc cùng Phó Thư Nguyệt xong, Phó Điềm liền bảo Phó Cát dẫn cậu đến thư phòng kiểm kê sổ sách.
Sau tấm bình phong có đặt một thùng gỗ lớn, khi trước Phó Điềm đến đây không để ý mấy, mà hiện tại nhìn kỹ mới biết bên trong chứa toàn là sổ sách.
Xem xong rồi thì để ở ngoài, còn ở trong thì toàn những thứ chưa kiểm kê xong. Phó Điềm lướt sơ qua, áng chừng còn hơn phân nửa cần được hoàn thành.
Khom lưng cầm thử một quyển, Phó Điềm lật vài tờ, lít nha lít nhít toàn chữ với số, choáng váng cả đầu!
Phát sầu thở dài một hơi, Phó Điềm hỏi: “Nhiều dữ vậy mà nương phải tự mình xem hết đống này à? Sao không tìm mấy kế toán về kiểm hộ.”
Phó Cát bất đắc dĩ lắc đầu, “Sao người không muốn kia chứ, nhưng biết đi đâu kiếm ai tin được bây giờ, sợ không may phong thanh ra bên ngoài, thì chẳng khác nào đang rước thêm chuyện.”
Phó Điềm mím môi, ý nghĩ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, cậu thở dài, tuy hơi sầu nhưng đành ráng vậy, tự mình học xem sao cái đã.
Chợt trong đầu cậu hiện lên một người, Phó Điềm nháy mắt phấn chấn hẳn, có lẽ mình nên thử kiếm Chu Truyện Thanh giúp đỡ.
Báo một tiếng với Phó Cát, Phó Điềm chạy vội về đông viện.
Chu Truyện Thanh và Sở Hướng Thiên đang ngồi trong sân chơi cờ, Sở Hướng Thiên vừa nhìn thấy cậu, lập tức quẳng quân cờ trong tay xuống, quan tâm hỏi han Phó Điềm, “Bá mẫu không sao chứ?”
Phó Điềm nói: “Đại phu nói do bà quá mệt nhọc, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là khỏe.”
Sở Hướng Thiên nhìn cậu sầu lo như vậy, nhíu mày nói, “Nếu đã vậy thì sao ngươi còn nhăn mặt?”
Phó Điềm cố cười với hắn, rồi nhìn về phía Chu Truyện Thanh nói: “Ta muốn nhờ Chu đại ca giúp một chuyện.”
Chu Truyện Thanh không ngờ lại có liên quan đến mình, y thảy cờ vào trong khay, hỏi, “Ta có thể giúp được gì cho ngươi?”
Phó Điềm khó xử không biết phải mở lời làm sao, dù gì Chu Truyện Thanh thân cũng là Thám hoa, nguyện ý làm Phu tử dạy cậu đã là quá tốt rồi, giờ còn muốn bắt đối phương dạy mình cách xem sổ sách, thì cứ như đang được voi đòi tiên vậy.
Chần chừ hồi lâu, Phó Điềm vẫn quyết định phải mặt dày.
“Ngươi có thể dạy ta xem sổ sách được không?”
Bất ngờ trước yêu cầu của Phó Điềm, nhưng rồi nhìn biểu tình trên gương mặt cậu, Chu Truyện Thanh nhíu mày, “Sao khi không lại muốn học cái này, ngươi đang định tiếp nhận sinh ý trong nhà?”
Phó Điềm nhẹ nhàng gật đầu, kể sơ bộ cho y nghe sự tình trong nhà. Đương nhiên sẽ không kể hết, chỉ kể những gì nên kể.
Nhìn thấy cậu như vậy, Sở Hướng Thiên đau lòng khôn xiết, không thèm quan tâm đến ý kiến của Chu Truyện Thanh ra sao, hắn nhu nhu đầu cậu, nói, “Cái gì Chu Truyện Thanh chẳng biết làm, cứ để y dạy ngươi.”
“…” Âm thầm liếc Sở Hướng Thiên một cái, Chu Truyện Thanh vẫn mang vẻ mặt ôn hòa nói: “Ừm.”
Móc quyển sổ nhỏ trong tay áo ra, Phó Điềm nhanh nhảu đề nghị: “Hiện tại bắt đầu luôn được không?”
Cậu trơ mắt nhìn Chu Truyện Thanh, như một con thú nhỏ tội nghiệp mong chờ mà nhìn y, Sở Hướng Thiên lén lút tặc lưỡi, ấn cậu ngồi xuống ghế, nhấc bàn cờ đi chỗ khác, nói: “Y ăn không ngồi rồi suốt ngày ấy mà, muốn bao giờ mà chả được.”
Khóe miệng Chu Truyện Thanh giật giật, lại liếc hắn thêm cái nữa, ngươi được lắm. Sau đó ngồi xuống đối diện Phó Điềm, cầm lấy cuốn sổ xem thử.
Trong sổ được ghi chép rất rõ ràng, y lật sơ qua một lượt, không phát hiện vấn đề gì, quyết định cứ lấy đây làm cơ sở mà dạy.
Sở Hướng Thiên mồm ngậm cọng cỏ ôm đầu dựa vào chòi hóng mát, ánh mắt như có như không rơi trên lưng tiểu thiếu gia, càng nhìn càng thêm đau lòng, Phó gia cứ liên tục xảy ra chuyện, khiến tiểu thiếu gia phải bận tâm, chắc cậu nhỏ cũng mệt mỏi lắm.
Khi trước cứ tưởng cậu là một tiểu thiếu gia yếu mềm, vừa dùng lực làm đau cậu phát viền mắt đã hồng hồng, nhưng sau khi xuống núi, ngoại trừ lần cậu uống say kia ra, Sở Hướng Thiên chưa từng thấy cậu khóc thêm một lần nào nữa cả.
Hắn luôn luôn sợ những lúc tiểu thiếu gia khóc, nhưng giờ lại cảm thấy, cứ để cậu khóc cũng tốt, còn hơn giấu ở trong lòng tự mình gắng gượng kìm nén như bây giờ.
Khẽ thở dài, thấy hai người vẫn đang tập trung nghiên cứu sổ sách, Sở Hướng Thiên mò ra cửa, chạy nguyên vòng quanh phố cuối cùng cũng tìm được một chỗ có bán tùng tử đường. Những hạt thông tròn tròn được bọc trong lớp đường óng ánh, vừa đứng đằng xa xa đã có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa của nó, hắn mua một bịch gói lại rồi thỏa mãn chạy về nhà.
Tùng tử đường: Hạt thông rim đường? Đại loại vậy.
Sổ sách tuy chi chít nhưng không quá khó hiểu, nên cậu học rất nhanh, Chu Truyện Thanh chỉ ra những trọng điểm cần chú ý, sau đó dạy cậu cách gõ bàn tính cơ bản. Phó Điềm ôm lấy bàn tính nhỏ, vừa nhìn sổ vừa lạch cạch gõ bàn châu.
Cũng may sau khi trọng sinh trí nhớ cậu tốt hơn xưa rất nhiều, chỉ cần xem qua là rất nhanh sẽ nhớ, mới vừa tính thử hai lần cậu đã nhanh chóng bắt được kỹ xảo, nhưng do chưa quen tay nên tốc độ hẳn còn chậm.
Chu Truyện Thanh nhìn cậu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, rồi nhớ đến thằng em xấc xược trong nhà, âm thầm cảm thán mình mà có đệ đệ được như này đã bớt lo.
Sở Hướng Thiên vừa trở về, bắt gặp ngay cảnh Chu Truyện Thanh đang mon men thò tay lên đầu Phó Điềm, hắn tối sầm mặt, tằng hắng một tiếng, mày thử rờ coi ông có lột da mày không.
Bạn thổ phỉ đã trở lại, Chu Truyện Thanh không dám chơi dại, đành chuyển sang vỗ lên vai Phó Điềm, “Nếu còn gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta.”
Phó Điềm gật đầu, nói cảm ơn thêm lần nữa, sau đó mới xoay người toan chạy ra bên ngoài, Sở Hướng Thiên cản cậu lại, đem cái bịch mình vừa mua nhét vô tay cậu.
Phó Điềm mờ mịt nhìn hắn.
“Tùng tử đường.” Nói rồi hắn lấy tay điểm điểm mi tâm nhăn nhúm của cậu, “Đừng nhăn nhó suốt ngày như ông già thế.”
Phó Điềm sờ sờ trán, nhìn tùng tử đường trong tay lại ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, hiểu được tâm ý của hắn, cậu giắt bịch kẹo ngay bên hông, nở một nụ cười mềm ngọt như bông với hắn, “Cám ơn các ngươi.”
“Đi đi.” Sở Hướng Thiên nhường đường cho cậu, biết Phó Điềm đang vội nên cũng không câu quá nhiều thời gian.
Phó Điềm mím môi, đáy mắt lấp lánh như sao sáng nhỏ trên trời, ôm sổ sách chạy vụt mất.
Trở về thư phòng ở chủ viện, Phó Điềm không vội xem những quyển khác, mà ngồi nhớ lại những gì Chu Truyện Thanh đã dạy, lật xem từng tờ từng tờ một, sau đó bắt đầu ngồi tính thêm lần nữa.
Sau khi đã hoàn thành xong hết, Phó Điềm mới lựa tiếp một quyển khác, tốc độ của cậu tăng dần, ngày càng thuần thục hơn, trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng lách cách của những bàn châu va chạm vào nhau.
Cơm tối được Đại Phúc đưa đến thư phòng, vẫn không thấy cậu ra ăn cơm, Đại Phúc thử vào tìm, thấy cậu đang vùi đầu trong mớ sổ sách, hắn không dám quấy rầy đành đặt đó đợi cậu rảnh rồi ăn sau.
Cứ thế hai canh giờ nữa trôi qua, lúc cậu ngừng tay thì trời đã tối mù. Nhu nhu đôi mắt khô khốc, Phó Điềm xoa nắn đôi tay đau nhức, bất chợt ngửi được hương đồ ăn thoảng thoảng đâu đây.
Nhìn qua bên cạnh thì thấy một mâm đồ ăn đang lẳng lặng nằm đó, được đặt trong hộp giữ ấm.
Phó Điềm mở ra xem, bên trong có ba món mặn cùng một món canh, vẫn đang tỏa hương thơm nghi ngút.
Phó Điềm cầm đũa lấp đầy bụng, ăn xong cậu gọi Đại Phúc vào thu dọn, còn mình tiếp tục chiến đấu với mớ sổ sách.
Đại Phúc tiến vào thu dọn chén bát, sợ ánh đèn quá tối sẽ tổn thương đến mắt, thắp hẳn hai cây nến mới yên lặng lui ra.
…
Sở Hướng Thiên vẫn luôn thức chờ cậu nhưng chờ mãi đến gần nửa đêm mà vẫn không thấy ngươi đâu, cũng không nghe được động tĩnh gì chứng tỏ cậu đã về.
Nhíu mày, hắn quyết định đến chủ viện tìm thử, bên trong đèn đuốc còn sáng choang, một dáng người gầy gò hắt bóng trên cửa sổ.
Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Phó Điềm cũng không thèm ngẩng đầu, vẫn chăm chú tiếp tục công việc của mình.
Có lòng muốn bảo cậu về nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn cậu như vậy, Sở Hướng Thiên lại do dự, cuối cùng vẫn không đành lên tiếng, ngồi im lặng bên cạnh bồi cậu.
Thời gian dần trôi, ngọn đèn bập bùng trong đêm, sáp nến nhỏ giọt chảy xuống chân đèn, mãi tận nửa đêm, Phó Điềm mới uể oải ngáp một cái, đầu gật gà gật gù muốn đi ngủ.
Cố chống đỡ nhìn thêm hai trang rồi vẫn không còn sức mà trụ thêm được nữa, tay còn cầm sổ, cậu nằm úp sấp cả lên bàn, uể oải ngủ thiếp đi.
Sở Hướng Thiên một mực chờ bên cạnh khẽ thở dài, nhẹ nhàng tiến lên vỗ lưng cậu, định gọi cậu dậy về phòng ngủ tiếp. Nhưng có lẽ do quá mệt, Phó Điềm ngủ rất sâu, gọi cũng không chịu dậy, nhăn nhó chôn đầu vào cánh tay ngủ ngon lành.
Bất lực, Sở Hướng Thiên đành tự lực cánh sinh, rút cuốn sổ ra khỏi tay cậu, thổi tắt ánh nến, ôm tiểu thiếu gia về đông viện.
Phó Điềm bị làm phiền, bất mãn hừ hừ hai tiếng, nỗ lực chui vào lòng Sở Hướng Thiên, chôn đầu trong ngực hắn vù vù ngủ tiếp.
Vỗ về dỗ cậu ngủ, Sở Hướng Thiên dịu dàng ôm người về rồi đặt lên giường.
Vừa đặt lưng xuống giường, Phó Điềm đã ôm chăn quấn thành một cục tròn vo ấm áp ngủ.
Cố gắng moi cậu ra khỏi chăn, giúp cậu cởi ngoại bào, cầm tay cậu lên xem, gảy bàn tính cả một ngày khiến ngón tay cậu sưng tấy. Sở Hướng Thiên cau mày, bưng nước nóng lau vết mực còn dính trên tay, tìm thuốc mỡ bôi lên cho cậu.
Tiểu thiếu gia yêu kiều, nếu cứ để vậy không thoa thuốc thì mai cậu sẽ rất đau, mà cậu đau thì người đau lòng sẽ là hắn.
Bỏ gần nửa canh giờ ngồi xoa bóp tay cho cậu, xong xuôi thì nhét lại vào trong chăn, Sở Hướng Thiên lén chọt chọt má cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đúng nhóc con dễ khiến người ta phải đau lòng.”
Phó Điềm rầm rì như đang phản bác hắn, trở mình đưa lưng về phía Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên ngoắc ngoắc môi, nhẹ nhàng cài cửa lại, sau đó quen cửa quen nẻo dắt ngựa ra khỏi phủ chạy về Tây Sơn trại.
Giờ này trời đã bắt đầu trở sáng, đến khi hắn vừa lên núi cũng là lúc bình minh. Mọi người trong trại đều thức dậy từ sớm, lão đại và quân sư không ở đây cũng không ảnh hưởng mấy đến sinh hoạt hằng ngày, đàn ông thì ra ruộng cày, phụ nữ thì ở nhà giặt giũ nấu nướng chăn nuôi gia súc, bắt đầu một ngày bận rộn.
Thấy Sở Hướng Thiên trở lại, mọi người đều kinh ngạc chào hỏi, Sở Hướng Thiên sải bước đến nhà Tiểu Kiều, cửa thì mở nhưng bên trong thì chẳng có ai.
Đi lòng vòng hỏi người xung quanh mới biết nàng đã ra bờ sông giặt đồ, Sở Hướng Thiên liền đến đó tìm, quả nhiên vừa lại đã bắt gặp thân ảnh nàng.
“Lão đại tìm ta có việc gì sao?” Gọn gàng bỏ đồ vào trong chậu, Tiểu Kiều bưng chậu gỗ vừa đi vừa trò chuyện cùng Sở Hướng Thiên.
Phụ thân của Tiểu Kiều trước khi qua đời từng làm ở phòng thu chi, Tiểu Kiều từ nhỏ đã theo cha, mưa dầm thấm lâu nên cũng có tay nghề, bây giờ mọi khoản thu chi trong trại đều do một tay nàng quản lý.
Phó Điềm nếu đã không kiếm được ai tin cậy, vậy thì cứ để Tiểu Kiều đến giúp đỡ cậu một phen.
Hắn khi nãy nhìn bộ dạng mắt mở không nổi mà còn cố muốn tiếp tục của tiểu thiếu gia thì đau lòng khôn nguôi, thầm nghĩ muốn kiếm người đến giúp cậu, nào ai đời chủ nhân trong nhà lại phải tự mình ngồi coi sổ sách đâu chứ.