Từ lúc nào mà mình trở nên tàn nhẫn như thế , “Chỉ là một tai nạn” … đây lại là ý nghĩ của mình sao …
Tắt TV đ , cậu nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, trong ngực dần trở nên trống rỗng.
Lúc trước hắn luôn tùy ý hủy hoại cậu, ngay cả sau này hắn cũng không nhận lấy sự trả giá của mình bao nhiêu, đến cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển cho hắn mà thôi!
Đinh đong….
Tiếng chuông cửa vang lên….. chắc là a Việt đến…..
Ngay khi cậu vừa mở cửa, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên cứng lại, cậu thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kẻ vừa xuất hiện trên TV cách đây chỉ mới 10 giây lại đang đứng trước mặt cậu – là Trình Hi!
Cậu cứ nhìn hắn như thế đẩy cửa bước vào…..
Hắn vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức cậu không biết làm thế nào để mở miệng.
Hắn như thế nào lại tới đây, như thế nào lại tới đây, đầu óc cậu cứ liên tiếp lặp lại những câu hỏi này!
“Lâu rồi không gặp!”
Hắn mở miệng nói câu đầu tiên, mà cậu cư nhiên lại khẩn trương trả lời, “ Vâng, đã lâu không gặp…..”
Bị hắn tìm thấy, ngực cậu tràn đầy sợ hãi, có lẽ là do kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, mà cũng có lẽ…..trăm mối ngổn ngang cứ dâng trào khiến cậu không biết hình dung thế nào! Cậu vẫn còn nhớ rõ từng câu của Trình Ảnh nói, thậm chí là rõ đến từng từ trong đó……
Cậu đã từng cho đó chỉ là hiểu lầm, chỉ có như vậy, cậu mới có thể giữ được hận ý của mình, lúc Trình Hi ở trước mặt cậu ngã xuống, cậu không ngạc nhiên, cũng không hề chấn động, không gì cả!
Bên tai bỗng xuất hiện tiếng hô hấp quen thuộc, nguyên lai là Trình Hi đã ôm chặt lấy cậu!
“ Anh không thể…..anh đã từng muốn thả em đi…..thế nhưng anh làm không được……tha thứ cho anh….là anh ích kỉ….anh rất muốn nói như thế, nhưng lại nói không được, nếu anh nói được thì đó không phải là anh nữa rồi…..anh chỉ muốn nói em là của anh, bây giờ anh đã trở lại, em cũng phải trở lại bên cạnh anh!” Thanh âm Trình Hi trầm thấp.
“ Buông!” Cậu giãy dụa, nhưng vẫn như trước, không thể thoát khỏi cái ôm của hắn!
Hắn ngược lại gia tăng khí lực! giống như trước không cho cậu cơ hội phản kháng……
“ Anh yêu em…..em là của anh, vĩnh viễn không thay đổi, trừ phi anh chết, nếu không em không được rời khỏi anh….”
Như sấm nổ bên tai, cậu nuốt nước bọt, cậu có nghe nhầm không đấy!
Cậu không biết trả lời như thế nào, cậu đã từng nghĩ cậu không hề yêu thương hắn, thế nhưng một lời hắn nói ra, dù chỉ là một câu nói đùa, vẫn làm cho cổ họng cậu dâng lên sự chua xót. Chỉ một câu nói, thế mà so với những lời Trình Ảnh đã từng nói lại làm cậu suy nghĩ nhiều hơn ……..
“Tôi không biết….anh không nên nói như vậy….. có một số chuyện không nên nói ra …..”
“Hừ, dù có nói hay không cũng chẳng có gì khác, em chỉ cần biết đời này đừng hòng rời khỏi anh!”
Lời vừa nói ra, cậu liền ảo nảo thở dài, vừa rồi sao cậu lại nói như thế, hắn đang mềm yếu thế này, đáng lẽ cậu phải ra sức mà trút giận mới phải. Giờ nghe thấy ngữ khí trước đây của hắn, cậu càng thêm hối hận.
Nhưng khi Trình Hi thấp giọng cười khẽ, tim cậu đau đớn mà co rút lại…..tiếng cười này, thật giống như lúc trước….
Đợi một lát, cậu đẩy hắn ra, nói, “ Anh về đi….”
Hắn nghe liền đi ra cửa, quay đầu lại nói, “ Anh sẽ còn đến ….. anh sẽ dùng hành động để chứng minh…… anh không phải chỉ nói đùa, cơn ác mộng đó, đã là của quá khứ rồi!”
***
Đi tới ngoài cửa, ánh mặt trời thật ấm áp, đêm nay có lẽ cậu sẽ ngủ ngon, bởi vì cậu vừa nhận ra, ở sâu trong lòng của Trình Hi, vẫn có một tia áy náy, hắn vẫn biết được đã tổn thương cậu như thế nào…..
Nhưng nhớ tới lời nói ngang ngược kia của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi…..
Ngày hôm sau , cậu thật không ngờ mới 7 giờ sáng đã thấyTrình Hi trước cửa, lúc vừa thấy hắn khuôn mặt mơ màng của cậu lập tức liền thanh tỉnh.
Mà sau khi nghe hắn nói câu đầu tiên, cậu lại càng đứng không vững.
“ Anh nghĩ kĩ rồi, em nên quay về Trình gia đi.” Hắn nói.
“….” Cậu không rõ lúc đó trên mặt cậu là biểu tình gì nữa, nhưng nhất định là rất buồn cười .
Cậu biết Trình Hi đầu óc đơn giản, nhưng không ngờ lại đơn giản đến mức này, hắn thế nào lại yêu cầu một kẻ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi lại trở về nơi đó chứ.
“Không!” Cậu kiên định nói,
Hắn nghe rồi thở dài: “Tại sao không?”
“ Anh còn hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì…..” Bởi vì nếu trở về anh sẽ lại giam cầm tôi chứ sao!
“ Anh sẽ không nhốt em lại nữa, vẫn sẽ để em làm công việc hiện tại của mình, như vậy được chứ!”
“…..không phải thế, tôi đã nghĩ cả buổi tối rồi, chúng ta không nên quay lại vẫn tốt hơn, mọi chuyện đều kết thúc từ sau tai nạn xe đó rồi!”
Trình Hi nhướng mi, khuôn mặt hắn so với dấu hiệu chuẩn bị phát hỏa trước đây thật giống nhau, trong lòng cậu liền nổi lên tia sợ hãi, nhưng do không muốn hắn nhìn ra nên chỉ có thể gắt gao trừng hắn, lúc sau, không ngờ hắn lại nhịn xuống.
“……nếu như anh chết rồi, như em nói mới là kết thúc, nhưng anh không chết, anh còn sống, nên không thể kết thúc được, anh đã nói rồi, em là của anh, tại sao em lại không nhớ?! Hay là do em không muốn nhớ đến!?…. em mong anh chết thật sao, chết rồi sẽ dễ dàng cho…….”
Cậu ngực đầy phẫn nộ nói: “ Anh nói cái gì, anh cho là anh chết rồi tôi sẽ hài lòng sao?!”
Nghe thấy lời cậu nói, trong mắt hắn tựa hồ lóe lên tia kinh ngạc cùng sung sướиɠ, nếu như không nghe câu tiếp theo cậu nói, hắn chắc đã cười lên rồi.
“Trên lưng đeo thêm một cái mạng người, làm sao có thể sung sướиɠ, so với lúc bị anh giam cầm liệu khác bao nhiêu!…….tất cả đều do gia đình anh gây ra, tại sao lúc nào hậu quả cũng trút xuống đầu tôi chứ, anh cho rằng những ngày anh hôn mê tôi vui lắm sao?!……..Anh còn hạnh phúc hơn tôi nhiều, anh cái gì cũng không biết, mà tôi đêm nào cũng không thể ngủ ngon vì từng cơn ác mộng! Anh chỉ biết cướp đoạt, mặc kệ kẻ khác có tình nguyện hay không…….mà cũng đúng, anh là cậu chủ Trình gia, từ nhỏ so với kẻ khác đã cao quý, huống chi tôi lại như thế……” Cậu cam chịu nói.
“……”
“ Đừng nhìn tôi !” Đừng nhìn dáng vẻ chật vật của cậu lúc này.
Trong phòng thoáng cái trở nên yên lặng.
“…….Vốn dĩ anh đã muốn để cho mọi thứ đều kết thúc, nhưng anh là Trình Hi! Trốn tránh không phải là tính cách của anh! Em muốn hạnh phúc, có thể…..nhưng đó phải là hạnh phúc anh dành cho em ! Em nói tất cả đều là ác mộng, muốn tỉnh lại, không sao, anh sẽ giúp em tỉnh lại, nhưng khi tỉnh rồi, mộng đẹp của em cũng phải do anh nắm giữ!”
…..hắn nói sao……cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, hắn như thế nào lại biết những lời cậu nói lúc rời đi, lẽ nào lúc đó hắn đã tỉnh rồi sao?!
“ Anh….anh……” Cậu lắp bắp nói.
Hắn thoải mái mà thừa nhận, “Không sai, lúc em rời đi anh đã tỉnh lại rồi!”
“Vậy anh….anh…..” Cậu không nói nên lời. “ Anh muốn làm tôi áy náy sao?”
“ Em muốn chọc anh tức chết phải không?” mặt hắn thoạt nhìn đen như đáy nồi.
“…….”
“Lúc em đi, lại nói một đống như thế, nói anh phải làm thế nào?! Anh cũng bị thương tổn a!” Hắn lớn tiếng nói.
Trình Hi lại nói như thế sao!!! Cậu nhịn không được co rút thân thể.
Thấy phản ứng của cậu, hắn hít một ngụm khí lớn để ổn định lại tâm tình! Hắn vì sao…..trong đầu cậu đầy nghi vấn……
“Haha…..tôi lại quên mất…..anh là ai……”
“ Ý em là sao?!” Trình Hi đè thấp thanh âm, nhìn cậu nói.
“….chẳng có ý gì….anh nhất định là rất hài lòng. Từ xa nhìn tới cười nhạo tôi, từ đầu đến cuối, anh đều là người thắng cuộc……”
“ Em! Hừ, lúc anh tỉnh lại……là do anh tỉnh lại không đúc lúc! Có nhớ ngày đó 2 người đưa anh ra ngoài không?”
Hắn vừa nói cậu liền nhớ tới!
“ Thế thì sao?”
“…Ngày đó chị anh có hỏi em một chuyện? Em còn nhớ không?”
Một chuyện sao?!
Trình Ảnh hình như hỏi cậu có hận Trình Hi hay không……chẳng lẽ?!
“ Em có biết cảm giác của anh lúc đó ra sao không?! Nếu đã tỉnh lại trước thì anh còn có thể ngồi yên sao!? Hừ!” Trình Hi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Đúng là, không được thích hợp lắm, nhưng mà: “Nhưng anh vẫn tiếp tục giả vờ đó thôi?!”
“Anh đã định nói ra rồi, nhưng …. không nói chuyện này nữa, qua hết rồi.” hắn vừa chuyển hướng câu chuyện lại nói: “Bây giờ không giống như trong quá khứ nữa!”
Cậu nhắm mắt lại, bây giờ và trước đây có gì khác biệt chứ, chẳng lẽ chỉ vì thái độ anh ân cần một chút là tôi nên cảm thấy vinh dự sao?
“ Anh đi đi…..” Cậu thản nhiên nói.
“ Em! Em quay lại Trình gia có gì không tốt? Hoàn cảnh ở đây chẳng ra gì! Em không muốn được đi học lại sao? Không muốn từ nay về sau cái gì cũng không cần lo lắng, không cần bận tâm về công việc…kiếm ăn….. còn có, em không muốn gặp lại con mình nữa hay sao?”
“ Anh có nói gì đi nữa, tôi cũng không đổi ý đâu…..về phần đứa nhỏ, nó là do anh ép buộc tôi, tôi làm sao phải luyến tiếc nó!” Cậu cắn răng, tự dối lòng mình nói.
“……” hắn có chút không tin nhìn cậu, sau đó châm chọc nói: “ Không ngờ em lại máu lạnh như vậy!”
Cậu biết hắn đang nhớ tới lần đó, lần hắn cho rằng cậu hãm hại ŧıểυ Tư! Ngực liền có chút khó chịu: “ Anh đi đi! Chúng ta không nên dây dưa tới nhau nữa!”
Nói xong cậu liền quay đầu đi, nhưng bỗng nhiên phía sau nhói lên, mất đi ý thức.
Trình Hi, hắn vẫn đê tiện như thế, cư nhiên lại có thể…..
Đây là ý nghĩ trong đầu trước khi cậu hoàn toàn ngất đi!