“Tớ không vội! Thụy, cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, tớ cùng Trình Hi không giống nhau! Tớ sẽ chăm sóc cậu! Nếu cậu nguyện ý , cậu cũng không cần lo lắng về Trình gia , lại có thể tiếp tục đi học!”
. . . . . . Bọn họ có cái gì không giống, y chẳng qua so với hắn hơn một cấp độ mà thôi! So với y, Trình Hi coi như thẳn thắng hơn! Quên đi, cậu nghĩ như vậy chẳng phải coi trọng Trình Hi sao , cá mè một lứa thôi chẳng có gì khác!
“Vậy cậu để tôi yên tĩnh một chút đi.” Cậu ngẩng đầu nhìn y.
“Thụy, không cần lộ ra ánh mắt ủy khuất như vậy a. . . . . . Tớ đã sớm nói với cậu , cậu như thẹn thùng nhìn người khác vậy, chính là sẽ bị hiểu lầm a!”
Thẹn thùng. . . . . . Cậu trong lòng khẩn trương!
“Dù sao cậu cũng không có chỗ ở, trước hết ở lại đây đi, chờ cậu hiểu rõ rồi hãy đi, thuận tiện lúc ở trong này dưỡng thân thể cho tốt, cậu ở bên ngoài nhất định ăn không ngon!”
Nếu cậu không đồng ý, y cũng chẳng để cậu đi ra ngoài. Cùng Trình Hi sống chung lâu ngày, cậu biết đối với Diệp Tuyên chỉ có thể thuận theo, “. . . . . . Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Diệp Tuyên ngồi nói rất nhiều chuyện với cậu, y vẫn là như vậy nói và nói . Cậu chỉ có thể yên lòng gật đầu cho có lệ , cậu không giỏi ăn nói nên phần lớn là y tự nói, nhưng toàn là những lời tạp nham không có ý nghĩa.
Buổi tối, cậu thật không nghĩ Diệp Tuyên một chút ý rời đi cũng không có!
“Cậu ngủ ở đây sao?” Cậu chung quy vẫn là kiềm chế không được hỏi.
“Đương nhiên a
” Y lập tức trả lời, “ Nhưng, tớ là quân tử, sẽ không làm cái gì khác ~ cậu đừng lo lắng”
Quân tử. . . . . . Quân tử mà uy hiếp người khác như thế sao, vỏ bọc bên ngoài cho dù là đường cũng không che được bản chất bên trong! Nếu cậu không đáp ứng, y không phải sẽ thay ngay một bộ dạng khác, có lẽ nhốt cậu cả đời!
“Chúng ta phân ra ngủ sao?” Cậu hỏi lại.
“Cùng nhau ngủ cũng không có gì! Tớ cái gì cũng không làm!”
“. . . . . . Tôi sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng cậu, cậu để tôi một mình ngốc mấy ngày không được sao?” Cậu gần như cầu xin .
Y suy nghĩ một lát: “Được rồi, được rồi!”
Không biết phòng y có giấu thứ gì để giám sát không, nhưng khả năng có vẫn là rất lớn.
Cậu ngay cả bây giờ ở đâu cũng không biết, nhưng khoảng cách xe đi không lâu, chắc sẽ không quá xa đi, nhưng quang cảnh quanh đây có thể là vùng nɠɵạı thành , chung quanh cũng chỉ có vài ngôi nhà.
Luẩn quẩn một vòng lớn, kết quả cũng chẳng được gì.
Có lẽ nếu cậu chết , mọi tính toán đều được chấm dứt .
***
“ Em rốt cuộc ở đâu? Em trốn đi đâu vậy? !” Trình Hi nhìn đứa con đang ngủ trên giường mà than thở.
Rốt cục biết được người chết trong phòng không phải Thụy, sau chuyện ở câu lạc bộ, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp thành phố, hắn cũng biết còn có những người khác cũng đang tìm . Nhưng vẫn hy vọng mình có thể tìm thấy.
Trong lòng hận không nói nên lời, ngay cả chuyện cậu ta phóng hỏa giả chết cũng làm ra. Bỏ lại đứa nhỏ chính mình sinh mà chạy trốn .
Dù sao cũng là ruột thịt của mình, cậu ta lại không để ý! . . . . . . Xem ra, những ngày cậu ta ngoan ngoãn cũng là tình nhân giả nghĩa .
Nghĩ như vậy , hắn thực hận không thể bóp chết cậu. Muốn đánh gãy chân cậu để cậu không thể đi đâu được. . . . . .
Trình Hi trong lòng càng ngày càng thâm trầm, nghĩ mình quá mức nhân từ nương tay , mới có thể để cậu có cơ hội trêu đùa mình….mới có thể mất đi cậu!
Mấy ngày sau, Diệp Tuyên quả nhiên tuân thủ lời hứa, hành động cử chỉ cũng chỉ đơn thuần như một người bạn.
Nhưng, cậu cảm thấy y càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, bởi vì số lần y hỏi ngày một tăng thêm.
“Thụy, cậu rốt cuộc đã nghĩ kĩ chưa?” Đang xem TV, y bỗng nhiên buông điều khiển, hỏi cậu.
“… Tôi cần thêm thời gian.”
Diệp Tuyên rõ ràng không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
” Mặc kệ, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, cậu nghĩ mãi không thông, khiến tớ muốn chờ cũng không thể chờ thêm được nữa a.”
Lời nói tuy mang chút đùa giỡn, vẫn không che giấu được sự uy hiếp.
… Đáp ứng y, thì có khác gì khoảng thời gian trước với Trình Hi ….
“Đừng sợ, Thụy, tớ sẽ rất ôn nhu!” Diệp Tuyên thì thầm bên tai, y nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cậu, đùa giỡn với nó.
“Các cậu… đều như nhau… cùng Trình Hi…. đều như nhau..” Cậu bất động, lạnh nhạt trả lời.
Áp phía trên cậu, động tác của Diệp Tuyên chợt dừng lại, sức nặng phía trên cơ thể đột nhiên tiêu thất. Y nhìn cậu, vẻ mặt khó chịu, bắt đầu cài lại áo vốn bị y cởi ra . Cậu ngơ ngác nhìn y, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Diệp Tuyên cư nhiên lại có thể buông tha cậu dễ dàng như thế !
“Tớ và Trình Hi không giống nhau! Tớ so với hắn tốt hơn nhiều! Thụy, cậu đừng hiểu lầm tớ …”
Đây là… chỉ một câu nói, vừa vô tâm vừa có tình , trong nháy mắt lại có thể cứu cậu..
“Ha ha, Thụy, tớ sẽ khiến cậu hiểu rõ : tớ và Trình Hi không giống nhau ! Đúng rồi, cậu chưa đáp ứng tớ, nên cứ ở đây đi.. Tớ sẽ đưa cậu đến trường lần nữa, ah, ngày mai, ngày mai đi,
chúng ta cùng đi học a. Thụy, cậu muốn học lại năm nhất không?”
“… Không cần, tôi tự học.”
“Thật tốt quá, vậy là cùng năm rồi, bài vở cũ tớ cho cậu mượn !”
“Không cần lo lắng về Trình Hi, có tớ, hắn không thể chạm vào cậu ! Hơn nữa, có muốn tránh, cậu cũng không thể tránh hắn suốt cả đời !”
Suy nghĩ một hồi, cậu liền gật đầu, đúng, dù có muốn trốn hắn, cậu cũng không thể trốn cả đời.
Diệp Tuyên học năm ba, Trình Hi trước học cùng lớp với y, sau đó, lại chuyển sang năm nhất học cùng cậu. Hôm sau đi học, dù là khác lớp, nhưng tất cả điều quen thuộc đến lạ lùng.
Cậu ngồi xuống, bắt đầu học bài. Không lâu sau, cửa lớp đã bật mở, Trình Hi vẻ mặt âm trầm bước vào. Cậu giật mình, choáng váng, nhanh thế sao? Lớp học có chút ồn ào, thầy giáo cũng ngẩn ra nhìn khuôn mặt tuấn tú đang điên cuồng của Trình Hi.
” Em đi ra ngay cho tôi, Ngô Thụy!”
Thanh âm hắn không lớn, chỉ như một tiếng rít khẽ, cũng đủ làm toàn thân cậu lạnh buốt, cậu hiểu rõ, sự giận dữ đến điên cuồng, đều chất chứa trong tiếng nói kia.
“Dựa vào cái gì… Thụy giờ là bạn của tôi, hơn nữa còn là khóa trên của cậu !”
Cảnh tượng này cũng đã diễn ra một lần, chỉ có khác nhân vật, là Khải Ninh và Trình Hi cùng giành co, bây giờ, đổi thành Diệp Tuyên và Trình Hi. Cậu cúi đầu, tại sao, chẳng lẽ chạy đến chân trời góc biển cũng không thể thoát sao?
“Tôi không muốn nói lời vô ích, Diệp Tuyên, cậu cút ngay đi !! ” Hắn quay sang cậu ” Ngô Thụy, nếu em không ra, đừng trách tôi không lưu tình, em không muốn tôi nói ra mọi chuyện đúng không?”
Cậu im lặng, đúng, cậu không muốn. Quay sang Diệp Tuyên, cậu nhẹ giọng.
“Tôi hiểu rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, thầy, em xin phép nghỉ!”
Cậu đi trước, Diệp Tuyên theo ở phía sau.
Ba người im lặng đi đến sân thượng.
“Có chuyện gì thì nói mau, tôi và Thụy còn phải học !” Diệp Tuyên khiêu khích nói.
Trình Hi không để ý đến y, chỉ bất động nhìn cậu. Đôi mắt của hắn sâu thẳm, cậu nhớ ánh mắt của hắn trước đây nhìn cậu cũng vậy, thâm trầm, vừa cuồng loạn, vừa có cái gì đó… dịu dàng… quan sát cậu. Hắn từng chút một, bắt đầu bước đến gần cậu, cậu có chút sợ, hơi lùi lại. Diệp Tuyên liền chắn phía trước, không cho Trình Hi đến gần. Trình Hi khiêu mi, một đấm đã giáng vào mặt Diệp Tuyên, rất nhanh, Diệp Tuyên cũng phản kích lại, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Cậu luống cuống, không biết ngăn cẳn bọn họ hay là gọi người đến, nhưng bọn họ đánh nhau như thể phát điên, động tác nhanh đến mức không kịp nhìn. Cậu biết rõ bản thân mình không ngăn được, còn nếu gọi thêm người thì chỉ làm mọi việc thêm rắc rối. Kết quả, đợi đến lúc hai người đánh nhau đến kiệt sức, lăn ra vật lộn cùng nhau, cậu mới hét lên.