Mồ hôi trên người hắn rơi xuống lưng , khiến làn da mẫn cảm của cậu không khỏi run rẩy! Sức ép dây dưa mấy giờ, rốt cục cũng yên tĩnh lại. . . . . . “Thực xin lỗi. . . . . .” Hắn nằm ngửa trên giường nói, ngày xưa hắn vẫn hay tựa đầu trên vai cậu. Hắn lặp lại nhiều lần ba chữ này, nhưng cậu thật sự không có cách nào tha thứ cho hắn! “ŧıểυ Thụy. . . . . . Tớ thích cậu. . . . . . Thật sự. . . . . .” Cậu muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời. Tất cả trở nên xa lạ, không có gì có thể cứu vãn ! Diệp Tuyên, y cùng Khải Ninh đã thành công trong việc khóa chặt cậu, cậu chính là bị y thảm hại! Vốn Khải Ninh không hề như vậy, bọ họ ở chung đã lâu cũng không có gì, hiện tại xem như toàn bộ xong cả rồi! Vẫn không nhúc nhích, cậu chỉ có thể giả vờ ngủ! Làn da trên người do bị chăn nệm chà xát nhiều quá mà đỏ ửng lên, cảm giác đau rát vẫn không hề suy giảm. “ŧıểυ Thụy. . . . . . Tớ có thể giải thích. . . . . .” Hắn thở dài, “. . . . . . Chính là, tớ không hối hận khi làm như vậy. . . . . .” Cậu không ngủ được cho đến sáng hôm sau, Khải Ninh thì không ngừng vuốt ve cậu, hắn cũng không ngủ! Buổi sáng. . . . . . Yên lặng mặc quần áo, Khải Ninh tinh thần phấn khích hỏi, “Tớ hôm nay không đi học , tớ ở nhà cùng cậu được không?” Kỳ thật hắn chỉ là muốn thăm dò xem cậu có đi hay không. . . . . “Hôm nay là thứ hai, đương nhiên phải đi học! Cậu đi đi. . . . . . Trưa muốn ăn gì. . . . . .” Cậu giống ngày thường hỏi. “. . . . . .” Hắn kinh ngạc mấy giây, sau đó cao hứng nói, “Tùy . . . . . . Cậu không cần làm, nghỉ ngơi cho tốt, trưa tớ mang cơm trở về!” Cậu ” umh” một tiếng. Nhìn thấy hắn đang cài nút thắt, cậu đi qua giúp hắn, hắn ngược lại toàn thân cứng đờ, “ Được rồi, đi nhanh kẻo muộn, nhớ mua điểm tâm trên đường, mau đi đi” Cậu vẫy vẫy tay nhắc nhở hắn. Phía sau vô cùng đau đớn, cậu cố gắng cử động cơ thể, thay quần áo Khải Ninh đem tới. Kiên quyết bước ra ngoài. Suốt đêm qua mưa tầm tã. . . . . . Cậu lơ đễnh bước trên đường, chẳng hay va phải một đám thiếu niên, “Thực xin lỗi” cậu đầu cũng không ngước lên, liên tục xin lỗi. Nhưng bọn họ không buông tha mà còn bắt lấy tay cậu. “Này, đụng trúng ta mà còn muốn đi hả!” “Đúng thế. . . . . . Đâu có đơn giản như vậy chứ. . . . . . Đại ca chúng ta còn chưa cho phép ngươi đi!” “Thực xin lỗi. . . . . . Tôi không phải cố ý!” Đây không phải là bắt nạt kẻ yếu sao. . . . . . “ Cậu là ŧıểυ Thụy ! . . . . . .” Bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc. ” Cậu cúi đầu làm tớ cũng không nhận ra. . . . . . Cậu như thế nào tới chỗ này . . . . . .” Cậu ngửa đầu, Diệp Tuyên! Nhớ tới chuyện y làm ở cổ , cậu quay đầu bỏ chạy, không để ý đến tiếng hét của hắn. Bạn của hắn cũng la lên ‘ bệnh thần kinh ! “Đại ca, người đó là ai thế?” “Một người bạn!” Diệp Tuyên không kiên nhẫn giải thích, “ Các ngươi cứ chơi đi, ta có việc” “Đại ca, hôm nay không đi Bar à!” “Đại ca muốn đuổi theo cậu trai kia à. . . . . . Hắn chạy mất rồi! Hôm nay cùng đi chơi đi” Bên cạnh vài người lôi kéo khuyên nhủ Diệp Tuyên, có cơ hội được đi ngu gì lại không đi! Diệp Tuyên nhìn thấy thân ảnh đã chạy xa, ngẫm lại cũng có lý, chơi xong rồi qua nhà Khải Ninh tìm hắn, dù sao hôm nay cũng rảnh . “Đi thôi!”Diệp Tuyên phẩy tay, hướng mục tiêu mà đi. *** “Thật xin lỗi. . . . . . Hôm nay chỗ này đã được bao rồi?” “Mất hứng a. . . . . .” Diệp Tuyên nhíu mày, mấy tiếng than phiền lập tức im bặt . “Thực xin lỗi, Diệp thiếu gia! . . . . . . Thật sự đã có người bao hết!” Người quản lý khó khăn giải thích. Người giàu có thật phiền toái, bỗng chốc lại đến hai người, phòng khách quý nhất lại có một, thật không biết phải làm sao . ___________ Hết