Bên cạnh đột nhiên có người, như thế nào đều không thể quen, cậu đưa lưng về phía y, mặt hướng cửa sổ.
Lúc này cậu đã không thể khẩn trương hơn được nữa, y lại duỗi tay ra khoác lên trên lưng cậu, cậu cho là y đang ngủ nên vô thức hành động. . . Đợi một lúc, y vẫn không có phản ứng, cậu cầm lấy tay y, muốn thả xuống, lại bị y cả người ép tới sát.
Cậu cảm nhận được thân thể ấm áp phía sau lưng, lập tức giãy giụa đứng lên . . . . . .
“ Cậu làm cái gì vậy. . . . . . Đừng cử động . . . . . .” Diệp Tuyên không ngờ cậu sẽ đột nhiên đứng lên, mà cậu cũng không đoán được hành động kế tiếp của y là đè lên người cậu!
“ Cậu. . . . . . Buông!” Cậu cố tình trấn định đối y nói.
Y duy trì tư thế, hỏi lại cậu, “ Cậu làm gì phản ứng mạnh như vậy chứ?”
Cậu bị hắn chất vấn nhất thời không nói được gì, “. . . Cậu không thích người khác cùng cậu tiếp cận. . .”
“Như vậy a. . . . . .” Y có chút đăm chiêu, “ Bất quá tớ thích ôm người khác ngủ. . . Tớ là khách. . . Cậu chiều tớ một chút đi!” Y vẻ mặt nghiêm túc, nói xong, kề sát lưng cậu nằm xuống.
Cậu vì không hiểu chuyện gì, cho nên vừa nghe đã giật mình, nhưng Diệp Tuyên nói y thích ôm người khác ngủ, tựa như bình thường ôm một cái gối ôm. Y hô hấp vững vàng, tới nửa đêm, rốt cuộc chịu không được, cậu cũng rơi vào giấc ngủ. . . . . .
Buổi sáng thức dậy, cánh tay Diệp Tuyên vẫn đặt trên người cậu, xoay người qua, chân hắn cũng không quy củ gác ở lên , khó trách cả người không thoải mái. . . . . . Cậu lại bất động, thật sự là trong lòng như có lửa đốt! Không biết có nên gọi y tỉnh dậy hay không!
Đúng lúc , y thở dài một tiếng, thu hồi tay chân, quay đầu tiếp tục ngủ. Cẩn thận xác định y còn đang ngủ say, cậu cầm quần áo vào WC, mặc xong mới đi ra ngoài, hướng trên giường thấy y còn ngủ!
Y là khách, cậu cũng không phải chủ nhà. . . Cậu đi xuống lầu mở tủ lạnh, vẫn còn chút rau xanh, vậy làm trứng muối ăn thôi. . . Ngẫm lại người kia còn đang ngủ, vẫn là nên làm nhiều một chút, chờ y tỉnh là có thể ăn!
Nhưng khi cậu đem thức ăn bưng lên bàn, thì Diệp Tuyên cư nhiên đã đang đi xuống, sắc mặt rất tốt.
“ Cậu tỉnh thật đúng lúc, tôi mới vừa làm xong điểm tâm!” Cậu nhẹ nhàng nói, đứng dậy giúp y lấy một cái chén.
Hắn nghe xong bước lại bàn ngồi xuống, thản nhiên tiếp nhận bát trong tay cậu.”Oa, Thụy, ngươi thật sự là mẹ hiền dâu thảo nha!”
Y cố ý trêu chọc. Cậu nhất thời cảm thấy mặt đỏ lên. . . . . Cái cách ví von này cậu thật sự không thích . . . . .
“Mặt đỏ kìa, Thụy, cậu cũng quá thanh tú đi!” Diệp Tuyên vừa nói vừa nhéo mặt cậu, khiến cậu sợ tới mức lập tức cắm đầu ăn .
“Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . .” Cậu bụm miệng ho khan, Diệp Tuyên cũng kích động đi đến sau lưng giúp cậu vỗ lưng.
Một lúc lâu, rốt cục cũng hết : ”Không sao , cám ơn”
“Đều tại tớ, cậu da mặt mỏng, tớ lại hay nói giỡn!” Diệp Tuyên thẳng thắn giải thích, trong lòng cậu ấn tượng về y lại tốt lên một chút, người hiện tại, cho dù y mắc sai lầm thì cũng không thể trách cứ y.
“Là tôi không cẩn thận!” Cậu cười cười, tiếp tục ăn. Y cũng trở lại ghế ngồi.
“A. . . . . . A Khải khi nào về?”
Cậu nghĩ nghĩ nói, “ Chắc là tối nay, cậu ấy nói như vậy ”
“Vậy tớ sẽ không đi, đợi hắn trở về!”
Được rồi. . . . . . Dù sao hôm nay Khải Ninh sẽ về, đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều, cậu cũng phải đi mua thêm. Ngồi một hồi không ai nói gì, cậu hướng Diệp Tuyên nói.”Tôi một lát nữa sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn”
“ Chúng ta cùng đi đi! Tớ cũng muốn đi siêu thị mua đồ “
Yêu cầu của y, từ đi siêu thị mua đồ ăn đơn thuần lại biến thành đi dạo siêu thị! Kết quả hai tay chẳng có gì.
Diệp Tuyên thật sự hay nói đùa, cũng có phần hài hước, tuyệt không giống Khải Ninh đã nói. Dọc theo đường đi cậu cư nhiên cũng bị y làm cười vài lần. Ở cửa y lại nói một truyện cười, vốn cũng không muốn cười, nhưng bộ dáng Diệp Tuyên cười hì hì làm cho cậu nhịn không được cũng thả lỏng cơ thể, cười theo . . . . . .
Kết quả khi cửa mở ra khiến cậu kinh ngạc ── Khải Ninh cư nhiên đã về !
“Thấy tớ về liền vui vẻ vậy sao a. . . . . . ŧıểυ Thụy. . . . . .” Khóe miệng Khải Ninh nhếch lên nhìn cậu, rồi cứng đờ khi thấy Diệp Tuyên phía sau đi vào .
Cậu vội đóng cửa lại, để đồ trong tay xuống mặt đất, tiếp tục nhận đồ trong tay Diệp Tuyên. Khải Ninh tức giận. . . . . . Hắn tức giận vì cậu cho Diệp Tuyên vào nhà? ! Nhưng, Diệp Tuyên là bạn hắn a. . . . . . Hơn nữa, ngoài Khải Ninh ra Diệp Tuyên là người , duy nhất cùng cậu tự nhiên nói chuyện, miễn cưỡng có thể xem như là bạn…….
“A Khải, về sớm như vậy a!” Diệp Tuyên như thường ngày thấy Khải Ninh liền chạy tới vỗ vỗ vai hắn.
“Sao cậu lại tới đây!”
“Tớ đến chơi a!” Diệp Tuyên đáp một cách sảng khoái.
“ Cậu . . . . . Đến đây lúc nào!?” Khuôn mặt tuấn tú của Khải Ninh dường như bốc hỏa .
“Đêm qua!”
“Cái gì. . . . . . Vậy cậu có phải hay không. . . . . . Có phải hay không. . . . . .” Khải Ninh một câu nghẹn ở trong miệng nửa ngày cũng không có nói ra được. Diệp Tuyên tiếp lời ”Đúng vậy, tớ ở đây ngủ một đêm!”
Khải Ninh vừa nghe, bật người mắng, “ Cậu hỗn đản, đã nói không được trêu chọc Ngô Thụy!”
“Thụy cũng không phải chỉ có cậu có thể làm bạn, tớ cũng là bạn của cậu ấy, làm sao lại trêu chọc chứ !” Diệp Tuyên nói xong quay lại nhìn cậu. Mà cậu cũng đang nhìn bọn họ.
“ŧıểυ Thụy, tớ còn chưa ăn, sáng sớm đã lái xe trở về!”
Cậu thấy vậy liền khẩn trương, “ Cậu uống nước trái cây, ăn bánh mì trước đi! . . . . . . Tớ đi làm cơm trưa.”
“Umh!” Khải Ninh đảo mắt khôi phục lại phong độ vốn có. Nhưng hôm nay khẩu khí của hắn. . . . . . Dường như có chút làm nũng. . . . . . Cậu đi vào nhà bếp, liên tục đem một đám gói to gói nhỏ bỏ vào tủ lạnh, chỉ để lại phần cần dùng.
Lúc đang làm cậu nghe được bọn họ ở ngoài cãi nhau.
“ Cậu làm chậm quá đi” Câu này là Diệp Tuyên nói.
“ Cậu nói bậy bạ gì vậy. Cậu cho là ai cũng giống cậu sao, tôi không cho phép cậu làm càn.” Âm thanh phẫn nộ này là của Khải Ninh.
“Nói bậy? Ít giả bộ đi. . . . . . Cậu nếu không cùng tớ giống nhau, cậu làm sao lại để ý như vậy chứ. Cậu thật biết đùa nha, a Khải. Chính mình không ăn lại không cho người khác ăn. Tớ hôm qua rất ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ nha, cho cậu một cảnh cáo, tớ sẽ ra tay . . . . . . Chúng ta đều dùng bản lĩnh đi. . . . . .” Diệp Tuyên nói sâu xa, cậu không biết bọn họ đang nói cái gì, đi thẳng vào bếp.
Lúc cậu đi ra thì thấy hai người trên sô pha đang đánh nhau, đây là làm sao vậy. . . . . . Mới vừa rồi còn rất tốt mà.
Thấy cậu sững sờ tại chỗ, bọn họ im lặng dừng tay, Diệp Tuyên nở nụ cười, “ Khiến cậu sợ, Thụy, chúng ta đùa giỡn thôi, trước đây cũng thường xuyên như vậy!”
Khải Ninh phủi phủi quần áo cũng phụ họa theo, “ŧıểυ Thụy đừng lo lắng, chúng ta hay đùa giỡn lắm!”
“ Vậy là tốt rồi. . . . . . Các cậu tiếp tục chơi đi, tôi đi nấu cơm ”
Ăn xong cơm , mọi người vẫn là như trước, bọn họ hai người trò chuyện, cậu nghe, lâu lâu cũng nói mấy câu . Ai biết bọn họ nói chuyện một hồi cư nhiên nói tới Trình Hi, cậu khó có thể kiềm chế dựng lỗ tai lên nghe.
“ Cậu biết không? Người nhà tớ nói Trình Hi có một đứa con !”
Tim cậu liên tục đập nhanh, mà Khải Ninh hừ lạnh một tiếng khinh thường.
“Quả nhiên lợi hại nhaa. . . . . . Ha ha. . . . . . Không nghĩ tới cái loại như Trình Hi cũng có phụ nữ sinh con nối dõi cho, còn tưởng rằng hắn sẽ không lưu tình mà xóa sạch chứ, nghe nói trước kia có một cô gái có thai , chạy tới uy hiếp Trình gia, kết quả bị Trình Hi bức phá thai , phí phẫu thuật cũng phải tự mình bỏ ra. . . . . . Lần này a, có ẩn ý nha . . . . .” Diệp Tuyên thần bí nói.
Trong lòng cậu cũng rất hoảng sợ, Trình Hi không phải rất thương trẻ con sao?!
“ Cậu nói nhiều như vậy làm cái gì?” Khải Ninh tựa hồ trời sinh cùng Trình Hi không hợp nhau, vừa nghe Diệp Tuyên nhắc đến hắn, lập tức không kiên nhẫn.
“Gia đình hắn, tớ đương nhiên biết, Trình thị tài phiệt rất lớn a. . . . . .”
“ Cậu ít đắc ý đi, trong mắt người khác chẳng phải cậu cũng gây nhiều tội lỗi lắm sao!” Khải Ninh châm chọc trả lời.
“. . . . . . Người khác cũng chính là cậu phải không?”
Diệp Tuyên vừa hỏi, khiến Khải Ninh không thể nói gì nữa, vài giây sau mới trở mình liếc mắt một cái, “Không nên nói lời vô nghĩa như vậy!”
“Hắc hắc, a Khải tớ thật là nghiêm túc nha. . . . . .”
Khải Ninh đột nhiên trừng mắt y”. . . . . . Tôi đây nói cho cậu biết, tôi cũng rất nghiêm túc!”
Lời nói bọn họ thật đúng là không đầu không đuôi, chỉ có bọn họ mới hiểu, đúng là bạn bè a!