"Không cần, cháu giặt không sạch"Bạch Lý Tuấn lạnh lùng cự tuyệt.
"Cháu....."
"Lòng dạ Dật Bá luôn rất tốt, cho đu ông ấy thấy một con chó bị thương, lưu lạc ở ven đường cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đem nó về nhà, là ông ấy cứu cháu cháu không liên quan đến ta! Không cần theo nói cám ơn...."
Một câu đâm phá suy nghĩ Thiên Dạ
"Áo khoác của ta nếu như cháu xử lí được thì những tiệm giặt ủi không cần làm ăn rồi"
"Vậy...."
Ánh mắt lãnh mạt nhìn con ngươi chân thành, Bách Lý Tuấn không thể nói tiếp, "Nếu như cháu muốn cảm ơn ta, vậy nhanh về nhà là được"
"Lời này cũng đúng" Dật Bá nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Tiểu Trần hẳn là lái xe đến trấn trên, bọn hon cũng nên về nhà.
"Cháu thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của các chú...."
Mặc dù mới mười tuổi nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có phần thành thực so với lứa tuổi của mình, chỉ thấy cô nho nhã lễ độ, cong thân thể cúi người chào Bách Lý gia, nhưng bởi vì cô cả ngày không ăn cơm, cộng thêm bị nhân viên cửa hàng chuỳ đánh, cô vừa quay người gắng sức rời đi, cả người lập tức nghiêng đảo về phía trước.
"Trời ạ!" Bách Lý Tuấn trở mình xem thường, hắn biết phiền toái đinh trên người.
Dật Bá cũng mặc kệ phản ứng chủ nhân, lập tức kéo Thiên Dạ thể lực tiêu hao rơi vào choáng váng, toàn thân mất tri giác ngồi phịch ở trong ngực Dật Bá
"Ưm..!" Thiên Dạ còn buồn ngủ, cố gắng mở mắt, ánh đèn nhu hoà, chăn bông ấm áp.., Đây là nơi nào? Cô tại sao lại ở nơi xa hoa như vậy?
"Cháu bé đã tỉnh rồi?" Ba lần năm lần cứ tới đây ngó nhìn tình trạng Thiên Dạ,thấy con bé ngồi dậy gương mặt Dật bá liền hớn hở.
"Bác,đây là nhà bác sao?" Thấy người quen Thiên Dạ mới yên tâm.
"Cũng kém không nhiều lắm!" Dật bá cười ha ha bưng súp nhân sâm đến trước mặt Thiên Dạ, "Cháu không nên lộn xộn,bác sĩ nói não cháu hơi chấn động,cần phải quan sát."
Cháu rất khỏe! Không cần làm phiền bác." Thiên Dạ vội vàng ngồi thẳng thân thể.
"Ha ha...... Vậy thì tốt, vậy thì tốt......" Ông lão vui vẻ gật đầu ông rất thích đứa bé lễ phép này,thật hy vọng đứa bé này có thể mỗi ngày xuất hiện ở trước mặt ông.....
Ông nhất định sẽ chịu trách nhiệm không công cho cô ăn đến mập mạp!
"Nếu không có chuyện gì,có thể về nhà sao......" Bách Lý Tuấn tựa vào cửa,đẩy mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ hiện đầy không nhịn được.