Lần nữa tỉnh lại Thiên Dạ phát giác mình dựa sát trong lồng ngực rắn chắc.
Thì ra là Bách Lý Tuấn ôm cô ngủ, mà lồng ngực ấm áp đó gần trong gang tấc làm cho cô vô lực trốn khỏi hắn kiềm chế.
Chớp lông mi dài,Thiên Dạ ngơ ngác đưa mắt nhìn bên cạnh có thêm bố nuôi anh tuấn,người đàn ông chưa bao giờ dám vọng tưởng lại đang ngủ say ở bên cạnh?
Cô biết hắn không yêu phụ nữ nhưng cần thân thể của cô,vậy cô có phải là người phụ nữ may mắn sao?
Ít nhất giờ khắc này,cô đối với hắn là.........
"Tại sao con chưa ngủ?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên trong phòng,Bách Lý Tuấn ngay từ lúc Thiên Dạ xoay người hắn đã tỉnh.
"Con không nên ngủ phòng của bố!" Thiên Dạ thu lông mày.
"Không sao,rời giường sớm một chút là được. Ngày mai còn phải đi làm, mau ngủ đi!" Dựa sát da thịt trơn mềm Thiên Dạ,Bách Lý Tuấn ôm vòng eo thon thả của cô.
"Ừ......" Lăn qua lộn lại,Thiên Dạ vẫn ngủ không được.
Người trong ngực vẫn ngủ được không yên ổn, Bách Lý Tuấn không cần nghĩ cũng biết cô có việc không nói ra miệng, "Có việc gì!"
"Bố hôm nay tham gia bửa tiệc như thế nào? Náo nhiệt không?" Cô nhớ tới giọng nói ngọt Chung Uyển Nhi,lòng của cô liền như bị đao cắt.
Hắn khi nào muốn vứt vật thay thế này? Có thể báo trước thời gian?
"Không tệ..... Đi không ít người......"
"Vậy bố cũng thấy Chung Uyển Nhi chứ?" Khua lên dũng khí hỏi thăm, mặc dù Thiên Dạ biết mình không nên nói nhưng cô chính là muốn biết.
"Ừ?" Vung lên âm cuối, hắn mở ra mí mắt đã nhắm, "Tại sao hỏi đến cô ấy?"
"Cô ấy có gọi điện thoại tới đây....."
"Con hôm nay chờ cửa là vì muốn hỏi điều này?" Vặn gương mặt Thiên Dạ lại,Bách Lý Tuấn ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mắt cô.
"Con....."Thiên Dạ né tránh không kịp,hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, "Chu Uyển Nhi đã trở lại,con là vật thay thế không biết khi nào bị đổi...... Con nghĩ con hẳn là có tư cách có thể hỏi......"
"Có ý gì?" Bách Lý Tuấn lạnh lùng hỏi.
Nếu lời đã ra miệng Thiên Dạ cũng không sợ hãi Bách Lý Tuấn giận,nói rõ ràng: "Giường ngủ này vốn không phải con nằm, nếu nữ chủ nhân đã trở lại con cũng vậy không nên chiếm...... con chỉ là muốn biết tổng tài còn cần con làm bạn giường bao lâu?"
"Con hỏi rõ cái này làm gì?" Bách Lý Tuấn giương lên lông mày, khẩu khí lập tức trở nên vô cùng lãnh đạm
"Ta không thích phụ nữ hỏi lung tung này kia!"
"Con không thể hỏi sao?"
Trên mặt lộ ra nụ cười đạm mạc,Bách Lý Tuấn thẳng vào nhìn hắn dưỡng nữ, "Ban đầu là con tự nói ngay cả mạng cũng có thể cho ta,hiện tại chẳng qua là ngủ cùng ta thôi, có cái gì khó khăn?"
"Bố....."
"Con không phải nói với ta con đã quên lời mình nói rồi chứ?" Nói xong,Bách Lý Tuấn bỏ lại Thiên Dạ ngồi ở trên giường,xoay người rời đi.
Thiên Dạ kinh ngạc thấy hắn đột nhiên biến sắc, tâm hoảng ý loạn muốn giữ chân hắn, "Xin bố không nên tức giận......"
"Ta không có tức giận,chẳng qua là đột nhiên không có khẩu vị mà thôi." Khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc,Bách Lý Tuấn lập tức xoay người đi.