"Hàn Lục Thiên" cô khẽ gọi lớn tên anh, cô muốn biết người đó có thật sự là anh, người cô đã nhung nhớ suốt 2 năm qua
Do cô dám gọi thẳng tên chủ tịch của họ, nên các nhân viên trong phòng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như cô là người ngoài hành tinh. Nhưng cô chẳng thèm quan tam tới họ, cô chỉ quen tâm xem người đàn ông này có thật sự là Hàn Lục Thiên hay không.
Lúc này anh mới hướng mắt về phía cô mà đi tới " Em làm ở đây sao?"
Cô gật đầu trả lời với giọng nói cực kỳ yếu ớt giống như đang cố gắng nén khóc " Vâng ạ"
Môi anh khẽ nhếch lên " Lát nữa lên phòng gặp anh, anh đợi em " nói rồi anh cũng quay lưng bỏ đi chẳng thèm để ý tới những ánh mắt của các nhân viên khác đang nhìn họ
Mọi người ai ai cũng không tin vào mắt mình vì Đường Hy dám gọi thẳng tên của chủ tịch bọn họ vậy mà không bị la mắng hay bị đuổi việc đã vậy mà còn được anh nói chuyện dịu dàng còn được nói chuyện riêng với anh
Hứa Văn đột nhiên từ đâu đi đến " Đường ŧıểυ thư lâu quá không gặp cô"
Cô nghe giọng Hứa Văn nói chuyện với cô nên không nhìn theo hướng anh rời đi nữa mà quay qua nhìn Hứa Văn " Đúng vậy lâu quá không gặp. Từ khi Lục Thiên biến mất thì anh cũng không thấy đâu. Nhiều lúc tìm anh có việc để hỏi anh nhưng lại không biết tìm anh ở đâu. Bây giờ thì tôi đã biết, thì ra là anh ở cùng Lục Thiên "
" Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thật, chưa gì mà cô đã trưởng thành hơn, nói chuyện biết suy nghĩ hơn. Cô không còn là một đứa con nít như lúc trước " Hứa Văn nói với giọng trêu ghẹo cô
Cô bĩu môi rồi mỉm cười với Hứa Văn " Tôi cũng không còn nhỏ gì, tôi cũng đã 20 tuổi rồi "
Hứa Văn tỏ vẻ ngạc nhiên " Đường ŧıểυ thư đây đã 20 tuổi rồi sao, nhớ hồi nào tôi nhìn thấy cô thì cô cũng mới 16 tuổi vậy mà bây giờ đã 20. Nhưng sao tôi thấy khuôn mặt cô chẳng thay đổi chút gì cả, thậm chí còn đẹp hơn trước "
" Anh bớt trêu chọc tôi đi có được không"
" Được được. Thôi không đùa với cô nữa. Để tôi dẫn cô lên gặp chủ tịch "