Tư Minh Dạ đưa tay kéo cô vào trong lòng, nhíu mày hỏi,“Em quen ?”
“Phù giáo nổi danh hắc đạo em đương nhiên quen !”
“Cái kia…” Bùi Diệc nhìn về phía Kiều Bối Nhi, thử hỏi,“Chị dâu nhỏ, tôi có thể hỏi một chút về thân phận của chị không ?” Thân thủ ngang với lão đại sao có thể là người thường ?
Kiều Bối Nhi nhíu mày nhìn cậu một cái, thản nhiên mở miệng phun ra hai chữ,“Dạ đế !” Tứ đại đường chủ còn có Lãnh Dạ Bạch đối Tư Minh Dạ đều tuyệt đối trung thành nên cô cũng không cần phải giấu diếm.
Bùi Diệc kinh ngạc trừng mắt, sau đó nghĩ nghĩ tựa như lại cảm thấy hợp tình hợp lý, thu hồi biểu tình kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói,“Lão đại, nếu vậy mệnh lệnh tấn công Ám Dạ có phải hẳn là thu hồi không ? An Thụy bây giờ còn suy nghĩ biện pháp phá hỏng hệ thống phòng vệ an toàn của Ám Dạ !” Thật sự là đại hồng thủy ngập miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà. Nhớ tới ám sát lúc trước chị dâu nhỏ không phải đem thủ hạ sát thủ kim bài của mình giết đi sao ?
Kiều Bối Nhi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói,“Bảo An Thụy dừng tay, hiện tại Ám Dạ trước đừng chạm vào !”
Bùi Diệc nghe vậy trong mắt chợt lóe tia sáng, chẳng lẽ nói Ám Dạ đã xảy ra chuyện ?
Tư Minh Dạ đột nhiên mở miệng nói,“Còn có việc sao ?”
Bùi Diệc lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì, mở miệng nói,“Lão đại, Lãnh Nguyệt Tâm muốn làm cận vệ của anh, lấy công chuộc tội !”
Lãnh Nguyệt Tâm không biết Kiều Bối Nhi không có chết, chính suy nghĩ biện pháp tiếp cận Tư Minh Dạ.
Tư Minh Dạ nhíu mày,“Tôi không cần bảo về ! Ngày mai tôi rút chút thời gian gặp Tần Nhu, nói với Liệt không cần quá khách sao !” Mặc kệ Tần Nhu hay bị người lợi dụng, quả thực cô ta có lòng hại bé cưng, hơn nữa cũng tham dự, anh sao có thể dễ dàng buông tha cô ta ?
Bùi Diệc gật đầu, trong lòng hiểu được lão đại không hề động đến Mạc Mạc hoàn toàn là nể mặt anh, cũng bởi vì chị dâu nhỏ không có chuyện gì.
Kỳ thật Tư Minh Dạ còn có một cái suy tính, Mạc Mạc thật rất yêu Bùi Diệc, đã xảy ra chuyện như vậy Bùi Diệc không có khả năng lại cùng cô ta một chỗ, yêu mà không thể cũng là một loại trừng phạt !
“Kia Danny · Rock ?”
Tư Minh Dạ nghĩ nghĩ,“Hẹn thời gian rồi báo cho tôi biết là được !”
Bùi Diệc run khóe miệng, đúng rồi, lão đại hiện tại là người rảnh rỗi ! Tuyệt Thế đã hoàn toàn quăng cho anh, U Minh Điện chuyện lớn nhỏ cũng tạm thời quăng cho Liệt vì lão đại đầu tiên là trải qua tổn thương, sau đó là bị thương, cần nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng lão đại thật sự nghỉ ngơi cho tốt sao ? Tầm mắt dừng trên người Kiều Bối Nhi, Bùi Diệc vẻ mặt hoài nghi cuối cùng ra kết luận, lão đại khẳng định sẽ không nghỉ ngơi cho tốt !
Bùi Diệc mở cửa phòng đi ra ngoài, trước khi đóng cửa đột nhiên ái muội nhìn bọn họ một cái, nói,“Lão đại, anh cần nghỉ ngơi cho tốt !” Sau đó “Ầm” một tiếng đóng cửa lại. Nếu là trước kia anh sẽ không dám làm chuyện như vậy, nhưng hiện tại lão đại càng ngày càng có nhân khí, anh cũng không sợ anh ấy như vậy !
Tư Minh Dạ nhíu mày, cư nhiên dám trêu chọc anh ? Khi nào thì anh không có uy nghiêm như vậy ?
Kiều Bối Nhi đi đến cạnh cửa đem cửa phòng khóa trái, kéo Tư Minh Dạ lên giường, nằm trong lòng anh hỏi,“Tần Nhu có liên quan tới tai nạn xe sao ?” Cô đương nhiên biết tai nạn xe kia không phải ngoài ý muốn, lúc ấy biểu hiện của Mạc Mạc khiến cho cô hoài nghi nhưng chậm một bước. Hơn nữa khi đó đột nhiên khôi phục trí nhớ, đầu đau như vỡ ra làm cho cô không kịp nhảy xe nên mới bị thương.
Tư Minh Dạ khẳng định sẽ điều tra rõ chuyện tai nạn xe, hơn nữa Tần Nhu cũng có lý do hại cô nhưng Tần Nhu không giống người thông minh như vậy.
Tư Minh Dạ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói,“Tần Nhu không có khả năng là chủ mưu !”
Kiều Bối Nhi gật đầu,“Em đi với anh !” Mặc kệ có phải chủ mưu hay không, dám ra tay với cô còn làm hại Tư Minh Dạ đau lòng như vậy, sao cũng phải đòi lại một chút.
“Được !” Tư Minh Dạ đương nhiên ước gì cô một ngày hai mươi tư giờ đều ở bên cạnh anh.
Đột nhiên Kiều Bối Nhi ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, mà Tư Minh Dạ lại nhếch môi, phòng cách vách truyền đến tiếng khẽ rên đứt quãng, ái muội đến cực điểm.
Phòng cách vách là của Vũ Văn Lạc, phòng Vũ Văn Lạc đúng lúc bị phòng Kiều Bối Nhi cùng Kiều Tịch Nhan kẹp ở hai bên. Tường cách âm hiệu quả không tệ nhưng làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể thấy được tình hình chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
Kiều Bối Nhi nhìn ý cười bên miệng Tư Minh Dạ, nhớ đến lời anh nói lúc nãy, nhíu mày hỏi,“Anh biết chuyện gì xảy ra đúng không ?”
Tư Minh Dạ cười nhưng không nói, phần tử nhiều chuyện trong cơ thể Kiều Bối Nhi bắt đầu sôi trào, ôm Tư Minh Dạ hôn một cái, mắt đầy chờ mong nhìn anh,“Dạ…”
Tư Minh Dạ nhíu mày, tầm mắt đảo qua người cô, có lòng tốt nhắc nhở,“Bé cưng, em có thể dùng mỹ nhân kế thử xem !”
Ách… Kiều Bối Nhi trong mắt có chút do dự, dắt tóc, vẻ mặt giãy dụa, lần trước dùng mỹ nhân kế kết quả rất thê thảm nhưng cô thật sự rất muốn biết sao lại thế này, chẳng lẽ Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch Nhan lâu ngày sinh tình ? Hay là Kiều Tịch Nhan hạ dược với Vũ Văn Lạc ? Nhưng nhìn biểu hiện gần đây của Kiều Tịch Nhan hẳn là đã chiếm được lòng Vũ Văn Lạc đi ? Vậy hẳn là sẽ không ngốc đến nỗi hạ dược Vũ Văn Lạc khiến anh ta phản cảm mới đúng !
Đột nhiên nhớ tới bữa tối khi Lục Mạn Nhã trầm mặc lạ thường…
Tư Minh Dạ nhìn cô, ánh mắt lóe lóe, bộ dáng nhìn qua có chút giảo hoạt, đột nhiên xoay người đem cô đặt dưới thân, bàn tay to tham nhập vào áo ngủ của cô, chuyên chọn nơi mẫn cảm của cô mà xuống tay, thanh âm mang theo dụ dỗ,“Bé cưng, nghĩ được chưa ? Rốt cuộc có muốn biết hay không ?”
Kiều Bối Nhi lập tức suy nghĩ chuyện cẩn thận, kết quả liền bị Tư Minh Dạ cắt ngang, lắc lắc thân mình muốn né tránh tay anh,“Chờ một chút… Để cho em nghĩ…”
Tư Minh Dạ tiếp tục trêu chọc cô, cố ý làm cho cô không thể suy nghĩ, thúc giục nói,“Nhanh chút quyết định đi, cơ hội chỉ có một lần nga !”
Kiều Bối Nhi trên mặt dần dần hiện ra đỏ ửng, hai mắt sương mù nhìn anh, đầu có chút thắt, mơ hồ gật đầu,“Được rồi !”
Độ cong khóe miệng Tư Minh Dạ mở rộng, ba thành hai lột sạch quần áo vướng bận liền ăn !
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Minh Dạ khóe miệng nhếch độ cong nhạt, vẻ mặt thoả mãn, bàn tay to không nhẹ không nặng vuốt ve trên lưng Kiều Bối Nhi, mà Kiều Bối Nhi lại nằm trong lòng anh, cũng không thèm nhìn tới anh một cái.
“Bé cưng…”
“Hừ !”
“Bé cưng không muốn biết cách vách xảy ra chuyện gì sao ?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, Tư Minh Dạ trong mắt ý cười càng sâu.
Kiều Bối Nhi trừng mắt nhìn anh một cái, hỏi,“Xảy ra chuyện gì ?” Tuy rằng cô đã có đoán nhưng cô phải trả giá nhiều như vậy, sao cũng phải để anh nói ra trong lòng mới có thể cân bằng một chút.
Nhìn miệng vết thương trên vai anh lại chảy máu, Kiều Bối Nhi sắc mặt trầm xuống, bò lên đem hộp y tế chuyển lại đây, cẩn thận giúp anh bôi thuốc, oán giận nói,“Bị thương còn không biết nghiêm chỉnh một chút !”
Tư Minh Dạ quét mắt miệng vết thương trên vai, thản nhiên nói,“Không có việc gì, rất nhanh sẽ tốt thôi !”
Nghe vậy Kiều Bối Nhi hung hăng trừng mắt anh một cái, Tư Minh Dạ không thèm nhắc lại, nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu như nước.