“Mẹ…” Vũ Văn Lạc trong giọng nói đều là bất đắc dĩ, thật vất vả nghỉ ngơi một ngày, muốn thoải mái một chút lại bị Lục Mạn Nhã gọi điện thoại đến giáo huấn anh, bảo anh ở chung với Kiều Tịch Nhan cho tốt. Còn nói trong khoảng thời gian này bà có chút việc, qua khoảng thời gian ngắn nữa sẽ đến theo dõi anh, bà có phải đã quên anh đã kết hôn với Bối Nhi rồi không !
Xem ra lần kháng nghị trước vẫn không có tác dụng gì. Vũ Văn Lạc có chút đau đầu, nếu không phải thật sự không thể nhịn được nữa anh cũng không muốn chọc Lục Mạn Nhã tức giận, dù sao cũng là mẹ anh. Lần trước Lục Mạn Nhã dùng hết mọi cách ép anh kết hôn, Vũ Văn Lạc phiền không chịu nổi mới có thể lấy cho bà con dâu xí, bày tỏ sự kháng nghị.
Thật vất vả Lục Mạn Nhã càm ràm xong, Vũ Văn Lạc cúp điện thoại, bóp bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên lái xe lên tiếng,“Tổng tài, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe !”
Vũ Văn Lạc ló đầu ra nhìn, quả nhiên hai chiếc xe đụng thẳng vào nhau, đoạn đường này cũng xảy ra tai nạn xe sao ? Nơi này xe rất ít, hai chiếc xe đụng vào nhau, quả thực tỷ lệ rất nhỏ !
Đột nhiên nhìn đến người nằm cách đó không xa, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sao cảm thấy lưng của cô ấy rất giống Bối Nhi ? Chẳng lẽ anh quá nhớ Bối Nhi ?
Nhịn không được vẫn là xuống xe nhìn nhưng khuôn mặt kia không phải Kiều Bối Nhi, Vũ Văn Lạc trong lòng có chút thất vọng nhưng trong nháy mắt thấy nhẫn trên tay Hạ Duy Y, tầm mắt không rời.
Anh nhớ rõ Bối Nhi đeo chiếc nhẫn này nhưng vì thấy chiếc nhẫn đó có loại cảm giác quỷ dị thật sự làm người ta không thoải mái, nên anh nói không thích, sau đó Bối Nhi cũng không đeo nữa.
Anh không biết đó là Kiều Bối Nhi muốn từ từ mở thật lòng mình ra với anh nhưng không nghĩ tới mới bước ra bước đầu tiên liền gặp trở ngại trở về.
Còn có Tiểu Hùng cô ôm chặt vào trong ngực, Bối Nhi thích nhất gấu bông, trong phòng của cô chất đầy từ lớn đến nhỏ mấy chục con. Vũ Văn Lạc trong lòng có chút kích động, cô nhất định là Bối Nhi, nhưng vì sao lớn lên lại khác nhau như vậy ?
Không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, Vũ Văn Lạc vội vàng cẩn thận ôm cô vào trong xe, đưa tay che miệng vết thương trên đầu cô vẫn còn đang chảy máu,“Đến bệnh viện gần nhất !” Trong đầu hiện lên mọi suy nghĩ, hoàn toàn đã quên vụ tai nạn.
Bọn họ mới vừa đi không lâu, một chiếc xe khác dừng lại ở gần đó. Lãnh Nguyệt Tâm sau khi kiểm tra không có phát hiện bóng dáng Hạ Duy Y, sắc mặt có chút khó coi. Thấy vết máu cách đó không xa, trong lòng suy nghĩ khẳng định đã được cứu đi, nhưng là ai cứu chứ ? Nếu là người bình thường, không nên chỉ cứu Hạ Duy Y mà bỏ lại những người khác !
Trong mắt lóe một tia sáng, vài lúc sau chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một chiếc xe rất nhanh rời đi. Cách nơi nổ mạnh một khoảng, Mạc Mạc đang nằm ở đó, chính là chỗ Hạ Duy Y nằm lúc nãy.
Không phải Lãnh Nguyệt Tâm có lòng tốt, mà cô hiện tại không có thời gian đem vết máu kia xử lý sạch sẽ, đành phải ném Mạc Mạc nằm ở đó để tránh bị nghi ngờ.
Tư Minh Dạ từ tòa cao ốc đi ra, vừa ngồi vào trong xe liền có một cảm giác hoảng hốt. Cảm xúc đột nhiên xuất hiện làm cho anh đứng ngồi không yên, vội vàng lấy di động ra trực tiếp gọi cho Lãnh Dạ Bạch,“Bé cưng đâu ?” Đợi trong chốc lát, Lãnh Dạ Bạch cho anh đáp án lại là không thấy người.
Bất an trong lòng Tư Minh Dạ dần dần tăng thêm, lạnh giọng dặn dò,“Lập tức tìm vị trí của cô ấy !”
Vừa về đến biệt thự, Tư Minh Dạ gương mặt bình tĩnh hỏi,“Thế nào ?”
Lãnh Dạ Bạch trên mặt đều là ngưng trọng,“Thiết bị truy tìm trên người Y Y bị phá hỏng rồi !”
Tư Minh Dạ không tự giác nắm chặt hai đấm,“Lập tức phái mọi người đi tìm, bảo Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt trở về !”
Lãnh Dạ Bạch cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, tuyệt không dám chậm trễ, lập tức hạ mệnh lệnh. Trong lòng không ngừng tự trách, cũng là anh không có để ý kỹ cô.
Tư Minh Dạ trong lòng càng lúc càng hoảng, loại cảm giác này như thế nào cũng kiềm không được, giống như cô thật sự phải rời khỏi anh ! Sẽ không, cô nhất định không có việc gì ! Đột nhiên nhìn đến dưới đĩa trái cây trên bàn trà lộ ra một góc giấy trắng, Tư Minh Dạ vội vàng lấy ra.
“Dạ, em không phải lén đi nga, là Mạc Mạc nói muốn nói chuyện Bùi Diệc với em, em rất nhanh sẽ trở về, anh không thể tức giận nga !”
Mạc Mạc ? Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra,“An Thụy, tìm Mạc Mạc cho tôi !”
…
Bệnh viện Lam thị
Mọi người đều trầm mặt chờ Mạc Mạc tỉnh lại, toàn thân Tư Minh Dạ hơi thở âm lãnh làm người ta không dám tới gần. Đoạn đường kia một bên là núi, một bên là biển, xe nổ mạnh lao xuống biển, nếu nói bé cưng ở trong xe…
Anh bây giờ chỉ hy vọng Mạc Mạc tỉnh lại có thể nói cho anh biết, bé cưng không ở trong xe, cô chỉ là mất tích, chỉ là trốn ở nơi nào đó, chờ anh đi tìm cô.
“Ngô…” Người trên giường rốt cục có phản ứng, tất cả mọi người đem tầm mắt dừng trên người cô.
Mạc Mạc mở mắt ra, nhìn thấy nhiều người như vậy có chút thẫn thờ. Bùi Diệc nhìn cô liền hỏi,“Mạc Mạc, chị dâu nhỏ đâu ? Chị dâu nhỏ có ở trên xe không ?”
“Anh…” Mạc Mạc trong lòng có chút lạnh, anh đầu tiên quan tâm không phải cô, mà là cô gái kia!
“Ai nha…” Chỉ thấy một cô gái có gương mặt trẻ con đáng yêu, không kiên nhẫn kéo Bùi Diệc ra,“Tiểu Diệc, anh tránh ra, tới em hỏi !”
Bùi Diệc lúc này trong lòng sốt ruột cũng không đi so đo vấn đề xưng hô của cô, anh không dám tưởng tượng nếu chị dâu nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, lão đại sẽ như thế nào !
Phạm Bảo Nhi đặt mông ngồi xuống giường bệnh,“Uy, cô nói mau a ! Chị dâu nhỏ rốt cuộc có trên xe không ?” Phạm Bảo Nhi này kì thật rất giống Nam Cung Liệt, gương mặt trẻ con luôn mang theo nụ cười nhưng lúc này lại rất nghiêm túc.
Về phần cô là từ đâu xuất hiện ? Chính là Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt quay về căn cứ huấn luyện thì gặp. Vừa gặp mặt, Phạm Bảo Nhi liền tùy tiện để cho Nam Cung Liệt làm anh cô vì Nam Cung Liệt rất giống cô. Còn Bùi Diệc thì làm chồng cô vì cô thấy Bùi Diệc rất thuận mắt. Từ đó về sau cô liền sống chết quấn lấy Bùi Diệc không buông, nhưng hai người đến căn cứ huấn luyện không lâu đã bị điện thoại gọi về, Phạm Bảo Nhi cũng không quan tâm sống chết quấn lấy hai người cùng trở về.
Hiện tại Phạm Bảo Nhi hoàn toàn lấy thân phận tự cho mình là vợ Bùi Diệc, ngay cả cách xưng hô với mọi người cũng giống Bùi Diệc.
Mạc Mạc nhớ tới chuyện lúc trước, cô chỉ nhớ rõ xe bị chiếc xe vận tải lớn kia lao tới, cũng không thấy Hạ Duy Y nhảy ra ngoài, vì thế gật đầu.
Nhìn cô gật đầu mọi người lòng trầm xuống, toàn bộ ánh mắt dừng trên người Tư Minh Dạ. Nhưng thấy anh vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh như vậy lại làm cho người ta càng lo lắng hơn.
Phạm Bảo Nhi đột nhiên hỏi,“Cô vì sao lại hẹn chị dâu nhỏ đi ra ngoài ?” Trong mắt chợt lóe qua tia sắc bén chứng minh cô không phải nhìn qua tùy tiện như vậy.
“Tôi…” Thấy tầm mắt mọi người đều dừng trên người mình, Mạc Mạc kiên trì nói,“Tôi chỉ là muốn xem trong lòng Bùi Diệc tôi quan trọng hay cô gái kia quan trọng nên muốn hẹn cô ấy ra bờ biển, xem nếu chúng tôi cùng bị chìm anh ấy sẽ cứu ai trước !”
Bùi Diệc sắc mặt càng trở nên khó coi, Phạm Bảo Nhi đột nhiên nhào vào trong lòng anh. Giống như vỗ con chó nhỏ, vỗ vỗ đầu của anh, dỗ nói,“Tiểu Diệc ngoan, không phải lỗi của anh, anh không cần tự trách, nếu không người ta sẽ đau lòng nga !”
Bùi Diệc biết cô là ý tốt nên cũng không giống lúc trước, không chút khách khí đẩy cô ra.
Mạc Mạc nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt thay đổi,“Các người…”
Không đợi lời cô ra khỏi miệng, Phạm Bảo Nhi cắt ngang,“Đây là chủ ý của cô ?” Phạm Bảo Nhi trực giác chuyện này không đơn giản, bởi vì nơi đó xảy ra tai nạn xe như vậy, nếu nói là ngoài ý muốn, tỷ lệ thật sự rất thấp !
“Tôi…” Mạc Mạc đang lo lắng có nên nói Tần Nhu ra không.
Lam Tư lạnh lùng nói,“Cô tốt nhất là nói thật, chuyện này rất có thể không phải ngoài ý muốn, cô sẽ thành đồng lõa hại chết chị dâu nhỏ !”
Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, cô gái kia đã chết ? Đồng lõa ? Vậy là nói cô bị người ta lợi dụng sao ? Rốt cục ý thức được chuyện nghiêm trọng, Mạc Mạc đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra.
Nam Cung Liệt nghiêm mặt lạnh lùng,“Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng đã xảy ra !” Nhìn Bùi Diệc, an ủi,“Diệc, không phải lỗi của cậu !” Nói cho cùng anh cũng có trách nhiệm, không nghĩ tới chuyện bọn họ ở quán cà phê lại bị Tần Nhu thấy, còn nhân cơ hội này lợi dụng Mạc Mạc.
Lãnh Nguyệt Tâm vẫn không có lộ diện nên Mạc Mạc cũng chỉ biết Tần Nhu mà thôi.
Đột nhiên An Thụy gấp giọng hỏi,“Lão đại đâu ?” Lão đại khi nào thì không thấy ?