Khi Lâm Viễn tỉnh lại, thấy ngực nằng nặng. Mở mắt, trước mặt anh có một người… lắc lắc đầu, rõ ràng có người, chính là Hạ Vũ Thiên kia.
“A…” Lâm Viễn hít một hơi lạnh, chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Vũ Thiên bịt lại ra lệnh, “Đừng nói gì, phối hợp một chút.”
Lâm Viễn há hốc mồm thoáng sửng sốt. “Phối… phối hợp cái gì?”
Hạ Vũ Thiên mở áo ngủ của anh ra, để eo và chân anh đều hiển hiện. “Cứ thế ngủ đi, nhớ rõ phải giả đò mệt đứ đừ, dù có chuyện gì cũng đừng mở mắt.”
Lâm Viễn tròn mắt – cái quái gì đang diễn ra thế này?
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài có tiếng đập cửa nhè nhẹ. Trước khi đứng lên đi vào phòng tắm, Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn. “Nhắm mắt lại, không diễn cho tốt thì liệu hồn.”
Lâm Viễn nghĩ tới nghĩ lui, thôi cứ ngủ đi, kệ nó.
Quả nhiên tiếng đập cửa sau một hồi thì ngừng lại, cánh cửa chuyển động rất khẽ.
Mắt Lâm Viễn đang nhắm nên anh không biết ai đang vào, chỉ thắc mắc đại thiếu gia Hạ Vũ Thiên đi ngủ hay tắm đều không đóng cửa hay sao.
“Hừ…” người bước vào lấm la lấm lét kêu lên một tiếng, sau ấy, Lâm Viễn có cảm giác người này đang tiến lại gần. Vạn nhất vị nhân huynh này trong tay thủ sẵn con dao, chẳng lẽ cũng không chống cự mà cứ để anh ta xọc cho một phát?
Đầu Lâm Viễn căng như dây đàn, chợt thấy như có bàn tay ấm áp mơn man cẳng chân mình rồi dần dần sờ lên trên một tý lại một tý, Lâm Viễn cảm thấy ngưa ngứa nhưng không dám giãy giụa, Hạ Vũ Thiên chết tiệt kia bắt anh phải vờ ngủ. Dựa vào xúc cảm từ bàn tay kia, Lâm Viễn đoán người này hẳn là đàn ông, anh ta sờ càng ngày càng lên cao. Nguy, sắp đụng đến vị trí quan trọng rồi. Lâm Viễn nghĩ, “Mình mà không động thì thể nào cũng bị…” vì thế liền ậm ừ rồi vùng chăn lên vùi đầu vào trong.
“Hô…” tiếng cười truyền đến, nghe quen quen, nhưng anh không nhớ ra là người nào.
Cửa phòng tắm mở ra, Hạ Vũ Thiên mặc áo ngủ lau tóc đi tới, bắt gặp người đang đứng bên giường thì nhíu mày. Người nọ vội cười trừ. “Anh hai, hôm nay có cuộc họp anh phải đứng ra chủ trì, là về việc giành miếng đất nội thành kia.”
Lâm Viễn nghe đến đây nhận ra ngay, chủ nhân của giọng nói này là Nhị thiếu gia của Hạ gia – Hạ Vũ Kiệt.
“Chuyện cạnh tranh không phải cậu đã xử lý rồi sao?” Hạ Vũ Thiên khẽ chau mày.
“Vốn thuận lợi,” Hạ Vũ Kiệt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Nhưng lão gia ra đi đột ngột, Âu Dương gia và Tôn gia có ý nhảy vào tranh địa bàn, họ cho rằng chúng ta nội bộ lục đục không rảnh lo việc khác nên vênh váo lắm.”
“Chú Hai nói muốn chúng ta ra mặt, cho họ thấy mấy anh em ta đồng lòng.” Hạ Vũ Kiệt nhún vai. “Làm trò cho người coi.”
Lâm Viễn thầm nghĩ rỗi hơi à, anh em ruột còn phải giả vờ giả vịt? Định cho cả thiên hạ biết chuyện người này giở trò sau lưng người kia, là anh em còn phải dè chừng lẫn nhau?!
“Để anh đi thay quần áo.”
“Ừ.” Hạ Vũ Kiệt lại liếc qua Lâm Viễn đang nằm trên giường, cười hỏi Hạ Vũ Thiên. “Anh à, anh là thật đó hả? Hay theo lệ, chơi đùa vài ngày thôi?”
Hạ Vũ Thiên mắt trợn trừng, lại nghe Hạ Vũ Kiệt nói tiếp, “Nếu là chơi đùa thì khi nào chán nhớ chừa cho em, em thích.”
Hạ Vũ Thiên mặc áo, đeo cà vạt, điềm nhiên nói, “Đừng có động đến cậu ta.”
Hạ Vũ Kiệt tiếc nuối nhún vai mở cửa đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Lâm Viễn mới chậm rãi mở mắt, nhìn ngó xung quanh, trong phòng chỉ còn lại anh và Hạ Vũ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vũ Thiên quay đầu lại hỏi, “Nó vừa nãy làm gì cậu?”
Lâm Viễn mí mắt giật giật. “Rờ chân tôi.”
Hạ Vũ Thiên cười, mặc xong tây trang thì đưa danh thiếp đưa cho Lâm Viễn.
“Cái gì đây?” Lâm Viễn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, trên đó đề địa chỉ tập đoàn Hạ thị, mày hơi nhíu lại.
“Lưu số của tôi vào di động.” Hạ Vũ Thiên nói rồi tìm trong cái tủ, quăng một bộ đồ màu trắng cho Lâm Viễn. “Chốc nữa sẽ có người đến, nhớ, mười một giờ rưỡi tới công ty tìm tôi.”
Lâm Viễn dòm bộ đồ ngay tức khắc mặt chảy ra – lại là màu trắng?!
“Cậu hợp với đồ trắng.” Hạ Vũ Thiên tỉnh rụi. “Nhớ kỹ, lúc tới tìm tôi phải ra vẻ điềm đạm, từ tốn, đừng có há mồm là ông này ngậm miệng là ông nọ, biết chưa?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười cúi đầu hôn lên má anh một cái.
“Ê!” Lâm Viễn chùi mặt. “Đừng nhập vai quá nha!”
Hạ Vũ Thiên cười cười, đứng dậy chải đầu. “Muốn ăn gì kêu người hầu làm cho.” nói xong xoay người đi khỏi.
Đợi Hạ Vũ Thiên đi rồi, Lâm Viễn lại chui vào trong chăn ý chừng định ngủ tiếp nhưng lăn lộn hai vòng mà không thể nhắm mắt nổi bèn rời giường, tắm rửa, mặc áo phông quần jeans của mình. Mở cửa ra bên ngoài, nhìn nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông mặc Âu phục đang đứng chờ ở đó, tóc bạc trắng, đúng khuôn mẫu quản gia chuẩn mực. Lâm Viễn tức thì cười duyên với ông.
Thấy Lâm Viễn cười với mình, quản gia đi tới cung kính. “Lâm thiếu gia, cậu có gì sai bảo?”
Lâm Viễn nghĩ rồi hỏi, “Mọi người dùng bữa sáng ở đâu ạ?”
“Có thể ăn ở phòng khách dưới lầu hoặc trong sân, cậu dùng bữa ngay tại phòng cũng được, tuỳ ý cậu.”
“Dạ.” ông lão gật đầu. “Lâm thiếu gia muốn ăn gì?”
“Bác gọi cháu Tiểu Lâm là được rồi.” Lâm Viễn nghĩ rồi nói, “Ở đây có bánh tráng trứng không ạ?”
Quản gia há miệng nhìn chòng chọc Lâm viễn một chốc, có vẻ kích động, đáp ngay, “Tôi lập tức đi chuẩn bị.”
“Ai… chú à, cháu còn muốn một cốc sữa đậu nành với một cái bánh quẩy.” Lâm Viễn cười ha hả. “Cảm ơn chú.”
Quản gia hít sâu, ù té chạy đi chuẩn bị.
Lâm Viễn chỉnh trang một chút, trải phẳng giường Hạ Vũ Thiên, rồi đi ra ngoài.
Được vài bước lại có vài Men in Black rất lễ phép với anh. Lâm Viễn hỏi đường, đi qua hành lang vừa dài vừa rộng thênh thang tới sân.
Đó là một cái sân nhỏ, rải đá cuội màu trắng, trong bồn hoa còn trồng mấy cây chuối tây, chính giữa là cái bàn cùng vài cái ghế dựa, cách đó không xa có một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng, khung cảnh thật động lòng người.
Lâm Viễn hoạt động trong sân một lúc, uốn éo người, ngoắc ngoắc cổ, thầm nghĩ lát sẽ đến bệnh viện của Lý Cố nhưng mà ba tiếng nữa là đến mười một giờ rưỡi rồi… Lỡ may đến muộn, dựa vào tính khí Hạ Vũ Thiên anh chết chắc, hay là cứ đi shopping trên đường hoặc làm gì đó nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, quản gia từ đâu đã bưng bữa sáng đến. Cái bánh nằm gọn lỏn trong bộ đồ ăn cao cấp, trông kỳ kỳ, bánh tráng trứng thì nên nằm trong túi nylon mới phải.
Quản gia còn cầm theo báo, Lâm Viễn công nhận ông thật sự có tinh thần trách nhiệm liền vỗ vỗ vai. “Phải xưng hô với chú như thế nào ạ?”
“Tôi họ Chung.” ông lão nói.
“Ra là chú Chung, chào chú chào chú.” Lâm Viễn ngồi xuống, mở báo tìm tin thể thao rồi vừa đọc vừa ăn.
“Lâm thiếu gia còn gì phân phó không?” chú Chung hỏi.
“Không có… a, đúng rồi.” Lâm Viễn gọi chú Chung đang định đi. “Chú có bản đồ không? Càng chi tiết càng tốt, cháu muốn một tờ.”
Quản gia hơi sửng sốt, hỏi ngay tức khắc. “Lâm thiếu gia muốn bản đồ làm gì?”
Lâm Viễn trả lời, “Hạ Vũ Thiên bảo cháu đi đến công ty anh ta nhưng cháu không biết đường.”
Quản gia cười. “Có lái xe riêng rồi, Lâm Thiếu gia muốn đi thì kêu một tiếng, nói địa điểm cho anh ta. Đại thiếu gia đã phân phó, cậu nếu ra ngoài thì phải dẫn theo vệ sĩ.”
Lâm Viễn nhăn mặt nhíu mày, nhìn về phía xa xa, chưa gì đã thấy hai Men in Black đứng ở cửa. Khổ sở nhún vai, “Được, cháu biết rồi, nhưng cứ cho cháu bản đồ đi, không ngày nào đó cháu bị người ta bắt cóc lại không biết đường mà chạy về.”
“Vâng.” quản gia bèn đi xuống.
Lâm Viễn dùng dĩa nửa ngày cũng không xiên được miếng bánh trứng, giận dữ anh ném cái dĩa đi, trực tiếp dùng tay bốc ăn với bánh quẩy, vừa ăn vừa uống cốc sữa đậu nành, một chữ thôi… đã!
“Dậy sớm thế à?” Lâm Viễn đang đắm mình trong mỹ vị, chợt nghe cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu liền chạm mặt hai người quen, mí mắt anh giật giật. Đi phía trước là chú Ba nham hiểm của Hạ Vũ Thiên – Hạ Mạt, theo sau là chú Hai mặt sắt – Hạ Liệt.
Lâm Viễn bỗng cảm thấy tên hai người này nên đổi cho nhau mới phải([4]).
“Lâm Viễn, đang ăn gì đó?” Hạ Mạt tò mò nhìn bánh quẩy trên tay Lâm Viễn, còn có một cốc sữa đậu nành trắng mượt.
Bộ là người sao Hoả hay sao? Bánh tráng trứng cũng không biết?
Hạ Liệt cười lạnh, ngồi xuống cạnh bàn, quản gia đã thông tỏ thói quen ăn uống của hai người nên tự bưng bữa sáng lên, của Hạ Liệt là đồ Nhật, của Hạ Mạt là đồ Âu.
Lâm Viễn ăn cái bánh ngấu nghiến, phải ăn nhanh nhanh rồi chạy biệt về phòng, ai dại gì cùng ngồi ăn với biến thái.
“Vũ Thiên đâu?” Hạ Mạt trước giờ luôn tỏ ra thân thiện, lôi kéo Lâm Viễn.
“A… hình như là ra ngoài, khi cháu rời giường, anh ta đã đi.” Lâm Viễn nói cho có rồi tiếp tục gặm bánh.
Không lẽ mặt sắt mà dây thần kinh trên mặt vẫn còn hoạt động sao? Không phải cười lạnh mà là cười đểu. Mải nghĩ nhưng cũng đã hạ gục nhanh tiêu diệt gọn cái bánh trên tay, miệng nhồm nhoàm một đống đồ ăn, Lâm Viễn lấy giấy lau lau tay, cầm lên bản đồ quản gia mới mang tới, đoạn nói với Hạ Mạt và Hạ Liệt, “Cháu đi trước, hai chú cứ từ từ dùng.”
Dứt lời, chuồn mất hút.
“Liệt, thằng nhỏ thú vị đó.” Hạ Mạt ngoảnh mặt dõi theo bóng dáng ba chân bốn cẳng chạy vào trong.
“Chỉ là đồ chơi của Vũ Thiên thôi, có gì hay.” Hạ Liệt lạnh lùng.
Hạ Mạt cười gượng, cúi xuống ăn tiếp.
Lâm Viễn về phòng – nguy hiểm nguy hiểm thật, lần sau tốt nhất nên gọi người đem đồ ăn vào phòng. Đang thầm tính toán thì đột nhiên có người gõ cửa, quản gia gọi to, “Lâm thiếu gia, có Ôn tiên sinh đến.”
“Mời vào.” Ôn tiên sinh? Ôn tiên sinh là ai? Mình có quen ai họ Ôn đâu.
Cửa mở, quản gia đi cùng một cậu thanh niên ăn mặc tân thời, cậu ta mang theo một cái thùng bự, nếu có blouse trắng, Lâm Viễn còn tưởng cậu ta là đồng nghiệp.
“Tôi là nhà tạo mẫu tóc.” vị kia lễ phép mở lời. “Cứ gọi tôi là Ôn Miểu, Hạ tiên sinh gọi tôi tới để làm tóc cho anh.”
“Hả?”
Không phải chứ!
“Cắt tóc gì mà lấy tên thế, cố tình ra vẻ mọt sách([5])?”
“Trông anh được đấy.” Ôn Miểu coi như không nghe thấy, mở dụng cụ ra, đặt Lâm Viễn lên ghế, bắt đầu đổi kiểu tóc cho anh.
Khoảng hai giờ sau, Ôn Miểu chỉnh sửa cho Lâm Viễn một trận, ngay cả móng tay cũng không tha, xong xuôi buông một câu, “Ổn rồi.”
Lâm Viễn soi soi, tên mọt sách này tay nghề không tồi nha, hai ba nhát kéo đã biến mình từ Hai Lúa thành sao xẹt, trông khác quá nha.
“Xin cáo từ.” Ôn Miểu chào rồi đi mất, hình như rất vội.
Lâm Viễn đành ngồi thơ thẩn trong chốc lát, sau ấy, lái xe được Hạ Vũ Thiên dặn dò đưa anh đến công ty, trong lòng anh bất an. Hạ Vũ Thiên đến tột cùng muốn làm gì?