Đối với câu hỏi của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn không gật nhưng cũng không lắc, anh ôm Kim Mao cùng nhau ở lại.
Chứng kiến hành động này, Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ, lẽ nào chỉ ít đồ ăn, một con chó lông vàng là đủ để thu phục một Lâm Viễn cứng đầu?
Lâm Viễn không nói gì, lại tiếp tục cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn thảnh thơi bên Hạ Vũ Thiên, gắng vỗ béo bản thân, vẫn lôi thôi lếch thếch, vẫn sống khép kín lại cứng đầu, thường giận Hạ Vũ Thiên đến trợn trắng mắt, nhưng đã không còn như chó với mèo nữa.
Những ngày bình yên như vậy cứ thế trôi qua khoảng chừng nửa tháng, không thể phủ nhận là không hạnh phúc. Cứ sáng sáng Lâm Viễn lại bị Mao Mao liếm tỉnh, Lâm Viễn gọi kim mao là Kim Mao thật, nên nhũ danh của nó sẽ là Mao Mao, tên đầy đủ là Lâm Kim Mao.
Khi tỉnh giấc, Hạ Vũ Thiên luôn ở bên anh.
Dạo đó người kia thường xuyên làm việc tại nhà, có đi ra ngoài cũng sẽ lôi Lâm Viễn theo.
Buổi sáng, anh phải bám sát gót Hạ Vũ Thiên vội vội vàng vàng xử lý công việc, đến trưa thì đi ăn, chiều tham gia vài hoạt động giải trí linh tinh lang tang, đánh golf, xem trình diễn thời trang, tỉnh lược nhiều thứ… Tuy thế chừng ba bốn giờ chiều nhất định sẽ được về nhà.
Sau ấy, Lâm Viễn sẽ xem phim, Hạ Vũ Thiên đôi khi làm việc, đôi khi chơi với anh. Cơm tối hầu như toàn gọi ngoài, ăn xong thì đi dạo, rồi thì tắm rửa, rồi thì lên giường đi ngủ.
Buổi tối, Hạ Vũ Thiên đọc tạp chí hoặc xử lý công việc một chốc, thường đi ngủ từ sớm, còn Lâm Viễn tiếp tục xem truyện tranh, phim kinh dị, đánh điện tử, tựu chung là những hoạt động giải trí khép kín của mình, đến mức ngủ lúc nào cũng không biết. Đằng nào thì sáng dậy máy tính đều đã được tắt, còn anh sẽ nằm ngoan ngoãn trong lồng ngực Hạ Vũ Thiên.
Sự vô tư của Lâm Viễn khiến Hạ Vũ Thiên trái lại băn khoăn lo nghĩ, không biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, Lâm Viễn đột nhiên đối tốt với anh, cũng chẳng hề đề phòng anh nữa.
Cứ như vậy khúc mắc trong lòng kéo dài nửa tháng, ngày đó, Hạ Vũ Thiên hết nhịn nổi, trước bữa cơm chiều bèn gọi Lâm Viễn đang cho Kim Mao ăn.
“Lâm Viễn.”
“Hả?” Lâm Viễn đã hoàn toàn khỏi bệnh, ăn ngon ngủ kĩ, tự chăm bản thân hồng hào phốp pháp, thi thoảng còn đứng trước gương mân mê, miệng niệm câu thần chú – mau mau ú nào!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn bỏ đĩa ăn của Kim Mao xuống, liền kéo anh ngồi xuống bên cạnh. “Cậu làm sao vậy?”
“A…” Lâm Viễn chật vật vùng vẫy, xoa mặt chạy đi, Hạ Vũ Thiên bỗng hỏi, “Hiện tại đối với tôi, cậu còn thấy sởn gai ốc không?”
Lâm Viễn nhìn nói, “Ừm… thật ra anh cũng có ưu điểm.”
“A?” Hạ Vũ Thiên vắt chéo chân, cảm thấy cao hứng. “Như?”
“Ưm.” Lâm Viễn đắn đo. “Bỏ đi khuyết điểm thì còn toàn ưu điểm hết trơn.”
Hạ Vũ Thiên bật cười. “Nói cụ thể.”
“Ầy…” Lâm Viễn xoa xoa mũi. “Vô nhân tính, thích đóng kịch, giảo hoạt, mưu mô, lưu manh, loại bỏ nn khuyết điểm, còn lại một điểm, à mà vận may ào tới([28]) coi như là hai điểm đi, vẫn là ưu điểm nhỉ, dù gì, thi được một trăm điểm chẳng dễ mà không điểm cũng khó lắm hén?”
Hạ Vũ Thiên thở sườn sượt, bất giác cảm thấy kỳ thật mấy người tình trước kia rất tốt, chỉ đơn giản là giao dịch tình và tiền, đỡ phức tạp hơn hiện giờ rất nhiều, người như Lâm Viễn thật sự khó đoán.
“Cậu không thể có tình cảm với tôi?”
Lâm Viễn đáp, “Sao tôi có được? Cực hạn của tôi là ở cùng với người đồng giới, sống với anh là quá lắm rồi.”
Hạ Vũ Thiên đi qua. “Nếu cậu có bạn gái, cậu cũng sẽ ở chung với cô ấy như thế?”
Lâm Viễn gật cái rụp. “Nói vậy cũng được, chuyện tình cảm vốn thuộc về trái tim.”
“Ha.” Hạ Vũ Thiên lắc đầu, cười nói. “Giờ cậu có người con gái nào trong tim không?”
Lâm Viễn tròn mắt, Mao Mao ăn xong, anh bèn chải lông cho nó.
Lâm Viễn liếc xéo. “Tôi không muốn dính dáng tới xã hội đen.”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Tôi có bảo cậu phải dính dáng gì đâu, chỉ là trở thành người của tôi thôi.”
Lâm Viễn thở dài một hơi. “Tôi bảo này, anh chẳng phải đã nói giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi? Anh không cần lợi dụng tôi nữa, vì sao còn muốn tôi làm vậy?”
“Vì thích đó.” Hạ Vũ Thiên thật thà. “Cậu thích một người, cũng muốn người kia thích cậu, chẳng phải đó là lẽ thường tình sao?”
Lâm Viễn buông lược, quay người đối diện với Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngồi nghiêm chỉnh. “Cậu là người tôi mất bao nhiêu công sức đeo đuổi, bình thường tôi đã sớm buông tay, đâu ai rỗi hơi thế chứ.”
Lâm Viễn vẫn như trước không nói gì, vươn tay xoa đầu Mao Mao.
“Làm người yêu của tôi được không?” Hạ Vũ Thiên nói. “Không phải giao dịch, làm người yêu thật sự, sao?”
“Rồi sau đó?” Lâm Viễn hỏi. “Sau khi đã thành người yêu của anh?”
“Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt.” Hạ Vũ Thiên cười. “Tôi chỉ muốn xem khi cậu chính thức trở thành người của tôi sẽ có dáng vẻ như thế nào.”
Lâm Viễn trầm tư một lúc rồi đáp, “Cũng không phải quá khó, được thôi.”
“Hả?” Hạ Vũ Thiên ngẩn cả người.
“Nhưng mà tôi không lên giường với anh đâu đấy.” Lâm Viễn tỉnh bơ.
“Đã yêu thì vì sao không làm chuyện đó?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
Lâm Viễn cũng nhíu mày đưa mắt ngó Hạ Vũ Thiên. “Ý anh là anh thích ai là vì muốn lên giường, đã yêu thì nên lên giường?”
“Nghe mà không thấy rất logic à?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngửa mặt lên trời ra vẻ ta đây, thở dài, “Nói cho anh hay, tôi yêu người ta đâu phải vì muốn lên giường với người ta, cũng không cho rằng không có chuyện chăn gối thì chẳng phải là yêu!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ nhún vai. “Rồi rồi, tuỳ cậu vậy… khi nào sẽ bắt đầu yêu tôi?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ đáp, “Tôi đi toilet trước đã, lúc ra sẽ bắt đầu.”
Hạ Vũ Thiên ngồi dưới đất lắc đầu, đột nhiên thấy hơi hối hận – lúc ấy anh chọn Lâm Viễn cho kế hoạch này phải chăng là một sai lầm? Anh hồ nghi cậu ta trời sinh là kẻ vô tình… Hay giờ tìm một người có diện mạo giống cậu ta cho rồi?
Giữa dòng suy nghĩ, chợt nghe tiếng giội nước bồn cầu, Hạ Vũ Thiên đứng lên muốn đi tìm tập thực đơn, cũng đến giờ cơm tối rồi.
Lâm Viễn bước tới ngăn anh lại. “Hạ Vũ Thiên, ra ngoài ăn nhé?”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên. “A… đi đâu?”
“Phố ăn vặt.” Lâm Viễn vừa thay quần áo vừa nói.
“Ờ…” Hạ Vũ Thiên gật gật, cảm giác thái độ Lâm Viễn đối với mình đã khang khác.
Nhanh nhẹn thay đồ, Lâm Viễn dắt theo Kim Mao cũng Hạ Vũ Thiên ra khỏi cửa, vào thang máy, Hạ Vũ Thiên ấn -1, Lâm Viễn ấn 1.
“Không đi xe?”
“Đi bộ.” Lâm Viễn lắc.
Xuống dưới lầu, Lâm Viễn một tay dắt Kim Mao, một tay kéo tay Hạ Vũ Thiên, nghênh ngang đi trên vỉa hè giảng giải tình tiết truyện tranh cho Hạ Vũ Thiên, chốc chốc lại tới người ngoài hành tinh, chốc chốc lại đến Spiderman.
Hạ Vũ Thiên chưa bắt kịp vai diễn hiện tại, hai người đang hẹn hò ư? Sao anh lại thấy quai quái?
Hai anh trên đường ngang nhiên tay trong tay, dù ngày nay chuyện này chẳng mấy lạ lẫm nhưng người ta nhìn thì vẫn cứ nhìn thôi. Không ít nữ sinh đi qua, vì đôi nam thanh nam tú này mà lén rít lên.
Hạ Vũ Thiên trước giờ mặt dày khó ai bì, song trên đường trở thành đối tượng bị chỉ trỏ vẫn làm anh cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại Lâm Viễn rất thoải mái, vẻ mặt thản nhiên… Hạ Vũ Thiên hiểu được, Lâm Viễn nếu đã quyết thì so với người thường còn cố chấp hơn nhiều.
Hai người tay trong tay dung dăng dung dẻ đi đi lại lại, Hạ Vũ Thiên tới gần Lâm Viễn. “Trước kia tôi luôn ôm cậu hôn cho đã mà cậu lúc nào cũng như đỉa phải vôi, hôm nay sao lại thế này?”
Lâm Viễn trả lời, “Có gì đâu? Anh không phải người yêu tôi sao? Có người yêu thì muốn khoe với người ta, thắc mắc làm chi.”
Hạ Vũ Thiên cười cười, buông tay Lâm Viễn ra, ghé lại gần ôm eo Lâm Viễn. Hai người hồn nhiên làm bậy giữa ngã tư đường, rước lấy bao ánh mắt đổ dồn vào, vừa đi còn vừa khẽ rỉ tai nhau, đầy thân mật tình tứ… Hạ Vũ Thiên bỗng có ảo giác, khi ngắm khuôn mặt thanh tú nhìn nghiêng cùng đôi mắt cười ấy, trong phút chốc anh những tưởng người này thật sự yêu mình.
Hai người tới khu lân cận trường học, chưa tới giờ tan học nên đường thưa người vắng. Lâm Viễn đến quán lẩu nướng anh thích nhất, làm nồi lẩu cay, đoạn gọi thêm xiên nướng loại lớn và mì xào, rồi cùng Hạ Vũ Thiên tìm chỗ ngồi.
Hạ Vũ Thiên lần đầu đến đây, một quán nhỏ ven đường, tuy có mặt tiền trông giống một cửa hàng.
Lâm Viễn hỏi ông chủ, “Có canh nước cốt xương không ạ?”
Ông chủ gật đầu. “Gọi đồ nướng với sinh tiên đều có đi kèm.” đoạn hỏi Lâm Viễn ăn mấy bát, Lâm Viễn chỉ con Kim Mao trên đất. “Một bát bự, cả xương nữa!”
“Có ngay!” ông chủ bưng ra một bát lớn, cố tình lấy cả một cục xương tổ chảng, trên còn nguyên gân và thịt, Lâm Viễn đem xương vẩy vẩy nước canh còn đọng lại, ném trên đất cho Kim Mao. Kim Mao quẫy đuôi nhận lấy, khuỵu xuống dùng móng vuốt giữ cục xương gặm gặm ngon lành.
Hạ Vũ Thiên có chút bất đắc dĩ. “Sao lại coi Kim Mao như chó ngoài đường mới được à?”
Lâm Viễn cười cười. “Anh nghĩ Kim Mao nên ăn cái loại bánh quy cho chó mấy chục đồng một gói nhỏ?”
Hạ Vũ Thiên không đáp chỉ cười cười.
Lâm Viễn nhún vai. “Chó là chó, có xương là thích.”
Lâm Viễn cân nhắc trả lời, “Người thì phức tạp hơn, lắm mong muốn, chẳng phải người ta vẫn thường nói có ăn là nhất sao, tôi là kẻ đơn giản, ăn no ngủ kỹ là tốt rồi.”
Lẩu được bưng lên, Lâm Viễn xé gói nước nhúng cho Hạ Vũ Thiên, đặt trước mặt anh, dùng đũa lấy cho Hạ Vũ Thiên món anh thích nhất là nấm kim châm, đậu hũ đông cùng tôm viên, đương nhiên thịt dê và rau chân vịt tự mình nhúng.
Hạ Vũ Thiên thấy động tác của Lâm Viễn thì kinh ngạc. “Sao lại chăm sóc tôi chu đáo thế? Trước giờ có thấy đâu?”
Lâm Viễn khinh khỉnh. “Tôi là đàn ông, khi yêu tự khắc sẽ chăm sóc đối phương, ăn được dê nướng không? Không thì để tôi gọi món khác?”
“Khỏi cần.” Hạ Vũ Thiên uống hai chai bia, cùng Lâm Viễn ăn đồ nướng và lẩu cay.
Hạ Vũ Thiên nói, “Lần trước bị cậu hại cho tiêu chảy, giờ uống bia lạnh hay ăn cay đã chẳng hề hấn gì nữa.”
“Há há.” Lâm Viễn cười. “Quen rồi hả?”
Hạ Vũ Thiên gật đầu, sau ăn mấy nồi dê liền, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, chớp mắt mặt trời đã xuống núi, học sinh tan học, cả phố ăn vặt náo nhiệt hẳn lên. Hai người bèn tính tiền rồi rời đi.
Lâm Viễn ăn no căng, vừa xoa bụng vừa kéo Kim Mao thong dong tản bộ cho xuôi cơm. Hàng quán hai bên chật ních học sinh, mùi khói dầu tản mát kéo Lâm Viễn về với những ngày khi còn học đại học, về với quãng thời gian ở phòng cấp cứu chán chết kia.
Hạ Vũ Thiên đi sau Lâm Viễn, bất chợt thấp giọng hỏi, “Lâm Viễn.”
“Sao?” Lâm Viễn đầu không quay lại, tiếp tục rảo bước.
“Vì sao cậu lại đổi ý… chấp nhận yêu tôi?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười cười, quay đầu nhìn anh. “Thời gian không còn nhiều đúng không?”
Hạ Vũ Thiên sững người…
Trời nhá nhem tối, đường phố huyên náo, dòng người đằng sau Lâm Viễn mờ nhạt hoà cùng phố phường, sắc màu rực rỡ của những bóng đèn rẻ tiền chớp loé chớp tắt khiến ánh sáng như huyền ảo hơn.
Lâm Viễn xoay người, từ từ mỉm cười. “Thời gian của anh sắp hết, nên mới bày ra trò này?”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên dần trầm xuống, Lâm Viễn quả nhiên đã phát hiện ra. Anh không đủ khả năng gạt được người này, chính xác là… cũng không phải anh cho rằng có thể lừa được tất cả, song vốn dĩ ai cũng có khuyết điểm, nên sẽ có một thời khắc không còn lý trí. Nhưng Lâm Viễn vẫn luôn tỉnh táo, nên anh không thể nào xuống tay, Lâm Viễn kỳ thực chẳng phải quá thông minh mà là quá sáng suốt mới đúng.
“Vì sao lại đồng ý giúp tôi?”
Lâm Viễn nhún vai. “Tôi thấy anh như con thú nhỏ đang giãy giụa, thật sự rất đáng thương, thôi thì quên đi, giúp anh vậy.”
Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, Lâm Viễn thấy thế liền mỉm cười.
Lâm Viễn nhìn anh đáp, “Ừm, giác quan thứ sáu của tôi lúc nào cũng chuẩn.”
Hạ Vũ Thiên mờ mịt. “Rồi sao?”
“Lần này… tôi cảm thấy, cơ hội mình còn giữ được mạng rất nhỏ.” Lâm Viễn nói xong đưa mắt quan sát Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên thoáng ngập ngừng, Lâm Viễn nhướn mày – quả nhiên.
“Cậu cả nghĩ rồi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Tôi đã nói sẽ không để cậu chết.”
“Hạ Vũ Thiên, làm sao biết sói có đến thật hay không?” Lâm Viễn cười. “Cách tốt nhất để không bị lừa là không được tin tưởng bất cứ điều gì mặc kệ đó là thật hay giả.”
Hạ Vũ Thiên sững sờ bật cười. Thì ra đây là cách Lâm Viễn đề phòng để không bị lừa.
“Cậu phải hận tôi mới phải, sao lại giúp tôi?” Hạ Vũ Thiên phút cuối vẫn ngang ngạnh truy hỏi đến cùng.
Lâm Viễn liên tục đổi tay nắm chặt dây xích Mao Mao, Mao Mao bị lôi đi lôi lại. Anh lơ đãng đáp, “Chỉ có thể giải thích rằng tính tôi chẳng hận ai bao giờ, trước khi chết mà còn giận dỗi này nọ thì cũng đâu có lợi gì cho tôi. Hồi xưa trừ cô bạn gái trên danh nghĩa ra, quả thật tôi lúc nào cũng cợt nhả, không bằng trước khi chết nếm thử chút hương vị khi yêu, chí ít cũng coi như đã từng yêu, đã từng có điều để nuối tiếc.”
Hạ Vũ Thiên thoáng cau mày, Lâm Viễn bỗng nhớ ra cái gì, vỗ tay một cái. “A, đúng rồi, anh phải cùng Mao Mao vun đắp tình cảm thật tốt, về sau phải chăm nó đến già đó.”
Hạ Vũ Thiên thấy thái độ dửng dưng của Lâm Viễn, ngực bất thình thình nóng rực… Phải chăng không nên ăn cay quá nhiều?