Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên lôi lôi kéo kéo về phía trước, Lý Cố thấy chướng mắt bèn lên tiếng, “Hạ Vũ Thiên! Bỏ ngay cái thói thô bạo đi!” vừa nói vừa túm Lâm Viễn về, Hạ Vũ Thiên liền trừng mắt, anh cũng trừng lại. “Cậu cứ đi đường cậu, đến nhà chính đúng không? Ra oai làm gì?”
Hạ Vũ Thiên cau mày đi thẳng, Lý Cố thì thầm với Lâm Viễn, “Này, bọn họ nói thật đó hả?”
Lâm Viễn nhún vai, gật gật đầu.
“Ồ…” Lý Cố cuối cùng cũng hiểu. “Thảo nào hôm qua cậu chật vật thế, hoá ra là chạy trốn à?”
“Ừm.” Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài. “Tôi không biết anh với bọn họ có quan hệ gì nên chưa nói…”
“Hiểu mà.” Lý Cố khoát tay lại gần Lâm Viễn, chậc lưỡi. “Tôi thấy cậu thật bất hạnh nha… Dính phải tên biến thái như thế.”
Lâm Viễn bĩu môi. “Quên đi, một năm thôi mà, nhẫn nại một chút, bao ăn bao ở còn có lương nữa đó.” nói rồi tỉnh bơ tay đút túi quần một đường mà đi.
Chớp mắt tất cả mọi người đã đi đến toà nhà màu trắng phía trước. Hiện tại, xung quanh nhung nhúc người, dưới con mắt của Lâm Viễn, phần lớn đều là Men in Black.
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào một gian phòng màu trắng, mọi người ở trên tầng ba, bên trong có ba ông già răng sắp rụng tới nơi đã ngồi tự bao giờ.
Hạ Vũ Thiên đi qua, cung kính chào hỏi ba người kia rồi hàn huyên vài câu.
Lâm Viễn dáo dác nhìn xung quanh, không dám mồm năm miệng mười, định tìm một góc trốn đi nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên túm lấy. Lâm Viễn không cam lòng đi theo anh ta tới trước cái bàn cực lớn ở ngay chính giữa phòng. Hạ Vũ Thiên ngồi ở vị trí trung tâm, Lâm Viễn ngồi bên cạnh.
Lý Cố không phải người trong gia tộc nên bị chặn bên ngoài.
“Này nhá!” Lý Cố ở bên ngoài đạp cửa òm tỏi, “Hạ Vũ Thiên, tôi là người giám hộ của Lâm Viễn! Cho tôi vào!”
“Lý Cố… Anh muốn làm người nhà Hạ gia sao?” đúng lúc ấy, một người thanh niên từ đâu đi lại. Anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao mảnh khảnh, vẻ ngoài hết sức thanh tú, tóc dài đen mượt, cuộn lại phía sau, một thân trắng toát.
Anh ta đi đến bên người Lý Cố cười ha hả. “Không bằng theo tôi, có thể làm người của Hạ gia.”
Lý Cố nhìn lướt qua người nọ, khoé miệng giật giật. “Thôi cho xin, tôi chờ ở ngoài là được rồi.” đoạn xoay người chuồn lẹ.
Người nọ cười rộ lên đi vào trong phòng, đưa mắt thấy Lâm Viễn liền nháy nháy vài phát với anh. Lâm Viễn đang ngơ ngác thì trông đằng xa nhận ra Lý Cố đang giơ hai ngón tay lên.
Lâm Viễn hiểu rõ trong lòng, người mới đi vào này chính là biến thái số 2 của Hạ gia, bị Lý Cố gọi là dê cụ bại hoại – Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt và Hạ Vũ Khải ngồi ở hai bên của Hạ Vũ Thiên, một trái một phải, Hạ Vũ Kiệt ngồi bên Lâm Viễn soi từ trên xuống dưới rồi cười nói, “Anh hai, đây là di chúc sống à?”
Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu.
“A…” Hạ Vũ Kiệt cảm thấy thú vị, một tay nắm cằm ngắm nghía Lâm Viễn. “Không tệ…”
Bị nhìn chăm chăm, Lâm Viễn có cảm giác toàn thân nổi da gà, bất giác xích ghế lùi về sau, cách xa người kia một chút. Hạ Vũ Thiên ở cạnh nhíu mày nhìn Lâm Viễn lạnh lùng nói, “Đừng lộn xộn!”
Lâm Viễn lườm nguýt, nghiến răng nghĩ thầm – ông đây là “di chúc” nhưng đừng quên đằng sau còn có một chữ “sống” nữa!
Hạ Vũ Thiên thấy người kia lườm mình cũng làm ngơ, trong khi ngồi chờ thì hỏi Hạ Vũ Khải ở bên, “Đã có người đi thông báo cho chú Hai với chú Ba chưa?”
Hạ Vũ Khải gật gật đầu, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nói. “Đến đây đến đây, đừng sốt ruột.”
Lâm Viễn quay lại, hai người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi đang đi vào, thoạt trông đều vô cùng linh lợi. Người đi đằng trước thân hình vạm vỡ, khá lực lưỡng, có vẻ trẻ hơn, nét mặt mang theo ý cười, người đi đằng sau thì hoàn toàn tương phản, trông giống một ông chú tao nhã, mặt lạnh như tiền, lặng lẽ bước vào.
Hai người này cũng như ba anh em nhà kia, đi đến bên các trưởng lão hành lễ.
Ba anh em nhà Hạ gia đứng lên, gật đầu chào hai người. “Chú Hai, chú Ba.”
Người đi sau miệng ngậm hột thị, chỉ gật nhẹ rồi ngồi xuống mà người đi trước lại cười sang sảng, “Vũ Thiên à, cháu nói thằng nhóc này chính là di chúc sống sao?”
Hạ Vũ Thiên gật đầu, ngoảnh mặt nhìn Lâm Viễn ra dấu mắt. “Đây là chú Hai, chú Ba.”
Lâm Viễn gật đầu chào. “Ờm…”
“Ờm cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt. “Chào đi!”
Lâm Viễn căm ghét nhìn Hạ Vũ Thiên – đó là chú anh cũng không phải chú tôi, mắc mớ gì bắt tôi chào?
“Ai, không cần, khách sáo quá đó.” chú Ba xua tay cười đon đả. “Về sau sẽ thành người một nhà rồi.”
Lâm Viễn chau mày, thời buổi này còn kiếm được xã hội đen dễ gần thế này sao?
Mọi người ngồi xuống, hai Men in Black đứng cạnh cửa liền đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, bầu không khí tĩnh lặng bao phủ khắp căn phòng, người được gọi là chú Ba châm một điếu xì gà rồi nói, “Vũ Thiên này, có chuyện gì thì cứ gọi điện báo một tiếng là được, dù sao giờ cháu cũng là chủ gia đình rồi.”
Hạ Vũ Thiên hơi gật đầu. “Có mặt các vị trưởng lão ở đây, cũng nên trang trọng một chút.” nói xong chỉ vào Lâm Viễn. “Cậu ta là Lâm Viễn, chắc mọi người đã biết? Khi lão gia qua đời, cậu ta là bác sĩ duy nhất ở bên lão gia.”
Tất cả mọi người đều gật gật, chú Hai lạnh lùng đưa mắt nhìn Lâm Viễn, thấp giọng, “Anh hai qua đời chắc cậu ta không có liên quan chứ? Bác sĩ của một nơi nhỏ như vậy…”
Lâm Viễn cau mày, Hạ Vũ Thiên liền đáp, “Cháu đã cho pháp y kiểm nghiệm qua, xác định lão gia qua đời là vì viên đạn xuyên qua tim trực tiếp cướp đi tính mạng.”
Người kia khoé miệng nhếch lên, tỏ ra khinh thường lên tiếng, “Nếu có năng lực, sẽ không làm ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó.”
Lâm Viễn mí mắt giật liên hồi, ngoài mặt bình thản, nội tâm dậy sóng. “Vậy chú cứ gọi mấy bác sĩ chuyên khoa tim quốc tế đến, tự bắn vào ngực mình hai phát rồi chờ xem mấy ông bác sĩ tai to mặt lớn đó có cứu được không?”
Anh vừa dứt lời, chú Hai hơi giật mình trừng mắt nhìn anh, hai anh em Hạ Vũ Kiệt và Hạ Vũ Khải hít một hơi lạnh, Hạ Vũ Thiên nhíu mày áng chừng không vừa lòng.
Lâm Viễn trợn mắt. “Nhìn gì mà nhìn? Tôi là bác sĩ cũng không phải phường vô công rồi nghề, dám hoài nghi y đức của tôi, tôi chịu để yên cho đấy?”
Hạ Vũ Thiên thoáng tỏ ra bối rối nhưng rất nhanh biến mất, chợt nghe chú Ba cười ồ lên chỉ vào Lâm Viễn. “Thằng nhỏ này giỏi, có cá tính, rất đàn ông.”
Lâm Viễn không nói gì, cúi gằm mặt ngồi một bên.
“Cứ quyết định như vậy đi.” một vị trưởng lão trong đó nói. “Trong một năm này, cậu phải ở Hạ gia.”
Lâm Viễn không cự nự gì nữa, mọi người trao đổi linh tinh một hồi, không đề cập đến chuyện của Lâm Viễn mà chỉ đơn thuần bàn bạc công việc.
Lâm Viễn sau đó vẫn giữ im lặng, chán nản ngồi ngây ra.
Chờ mọi người bàn bạc xong rời đi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn đứng lên hỏi, “Không còn chuyện gì cần đến tôi nữa chứ? Tôi đi đây.”
Lâm Viễn chưa kịp đi ra đã bị Hạ Vũ Thiên kéo về. Anh quay người, Hạ Vũ Thiên híp mắt quan sát anh. “Cậu dễ nóng giận thật.”
Lâm Viễn không đáp lại – Bụt cũng phải biết tức giận chứ, ông hận nhất có người chà đạp lên y đức của ông!
“Nhưng lá gan không nhỏ.” Hạ Vũ Thiên tức cười nói, “Chú Hai có lẽ cả đời này cũng chưa từng gặp ai dám nói với mình như thế.”
Hiện giờ nghĩ lại quả thật Lâm Viễn cũng thấy sợ, tại khi đó tức điên lên mà quên mất trước mặt là dân anh chị, nhất thời bồng bột, may mà chú Hai kia dễ dãi, không thì ổng rút súng ra cho mình một viên, chết thế oan ức lắm!
“Tuy nhiên cậu cần phải biết kìm chế một chút.” Hạ Vũ Thiên lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. “Tính chú Hai nhìn bề ngoài cũng không rộng lượng như vậy đâu.”
Lâm Viễn lẩm bẩm, “Tôi cũng không nghĩ ổng tốt bụng gì cho cam, trong mấy người các ngươi chỉ có chú Ba trông có vẻ thân thiện nhất.”
“Ồ…” Hạ Vũ Thiên nghe Lâm Viễn nói nhịn không được nở nụ cười. “Cậu ngây thơ nhỉ, cậu cho rằng chỉ cần cười với mình thì đó đều là người tốt?”
Lâm Viễn không trả lời, thầm nhủ – tốt hay xấu thì mấy người rặt một lũ biến thái, không tránh xa mấy người thì đúng là chuốc hoạ vào thân.
“Cậu đang ở đâu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Nhà Lý Cố.”
“Ngày mai chuyển đến nhà chính, ở cạnh phòng tôi.” Hạ Vũ Thiên chỉ định. “Với lại, công việc bác sĩ tư ấy cũng bỏ đi.”
“Sao lại thế?” Lâm Viễn chau mày. “Anh đã bảo sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi!”
Hạ Vũ Thiên đến gần Lâm Viễn, nghiêm mặt nói, “Tôi nói gì cậu đã quên rồi sao? Cậu vẫn phải ở bên cạnh tôi!”
“Marx nói, điểm khác nhau cơ bản nhất giữa con người và loài vật là ở chỗ con người có thể tự làm chủ lao động!” Lâm Viễn cứng đầu bảo vệ quyền lao động chính đáng của mình.
Hạ Vũ Thiên nghe xong nhìn anh một lượt rồi hỏi, “Marx nào?”
Lúc này đến phiên Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên một lượt, hồi lâu sau mới đáp, “Bao giờ xuống dưới đó là sẽ gặp.”
Hạ Vũ Thiên chau mày, không định nghe mấy lời ba hoa kia nữa, đoạn lôi anh ra ngoài. “Nếu muốn có việc thì làm bác sĩ riêng cho tôi.”
Lâm Viễn nhăn mặt. “Anh nhìn khoẻ như trâu, sao phải lãng phí như thế, hiện giờ nhân viên y tế trong nước đang khan hiếm.”
Hạ Vũ Thiên dừng bước, quay đầu bật cười. “Bớt dạy khôn tôi đi, ai nói phải về cái chỗ bé như lỗ mũi kia làm một bác sĩ vô danh không ai quản? Tôi nghĩ có mà cậu không muốn ở Hạ gia đúng chứ?”
“Ớ…” Lâm Viễn bị truy vấn – mình bị vạch mặt rồi sao, không lẽ trên mặt mình có chữ “kí sinh trùng”?
“Đi!” Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đi khỏi căn phòng màu trắng. Dưới lầu Lý Cố còn đang thấp thỏm ngồi chờ.
“Lâm Viễn?” Lý Cố hỏi. “Cậu có về với tôi không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, trả lời. “À, tôi phải trở về lấy vài thứ!” anh nháy mắt với Lý Cố.
“Tốt.” Lý Cố kéo tay anh. “Tôi đưa cậu về.”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên ở phía sau cau mày liền trấn an, “Tôi đi một lúc, lấy được đồ sẽ về ngay.”
“Khỏi cần!” Lâm Viễn ngoác miệng. “Anh đi lo chuyện của anh đi…”
“Chuyện của tôi chính là phải đảm bảo một năm sau sẽ ngồi lên vị trí cao nhất của Hạ gia.” Hạ Vũ Thiên lạnh nhạt nói. “Nên một năm này với tôi, cậu quan trọng hơn bất cứ vụ làm ăn nào, cậu nên biết điều một chút, bằng không tôi sẽ không khách khí!” nói rồi bắt lấy Lâm Viễn, lôi về ngồi cạnh mình.
Lâm Viễn thầm kêu khổ, vốn muốn đi để hưởng chút không khí tự do, hoặc mượn mấy bộ quần áo của Lý Cố nhảy tàu đi về phương Bắc, xem ra muốn trốn cũng không được rồi. Bị Hạ Vũ Thiên túm đi, trong lòng chợt thấy mông lung, sự việc này với người nhà Hạ gia đều kỳ quái như nhau, về phần làm sao mà kỳ quái, anh biết được chết liền!