Lâm Viễn lại bị Hạ Vũ Thiên kéo từ trong phòng ra, bề ngoài từ chim sẻ hoá phượng hoàng, nhưng mở miệng vẫn ăn nói lấc ca lấc cấc như trước, phá vỡ hoàn toàn hình tượng bạch mã hoàng tử.
Hạ Vũ Thiên và Tống Hy xem Lâm Viễn vừa ăn kem vừa coi phim hoạt hình, trong khi đang khoác trên mình bộ trang phục quý phái… Cả hai vô thức lắc đầu, thật vỡ mộng!
Tống Hy bỗng nhiên mỉm cười, Hạ Vũ Thiên nhìn anh, Tống Hy giải thích, “Ở bên cậu ấy hẳn ngày nào cũng rất vui vẻ.”
Hạ Vũ Thiên sững người. Ở bên Lâm Viễn có phải ngày nào cũng rất vui vẻ hay không anh không biết, nhưng mà thật tình ngày nào cũng chẳng thiếu chuyện để lo, khỏi phải nghĩ đến chuyện tìm người khác, chỉ ứng phó với cậu ta thôi đã trở tay không kịp rồi.
Lâm Viễn vừa ăn xong kem thì nghe bên ngoài có tiếng tàu thuỷ, còi ù ù rền vang, xem chừng là thứ hầm hố kia rồi.
“Lại đây.” Hạ Vũ Thiên vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn bỏ cốc kem xuống, chạy đến, Hạ Vũ Thiên lấy khăn tay ra lau miệng cho anh. “Cứ như vậy lên thuyền sẽ bớt thu hút đó.”
Lâm Viễn chớp chớp mắt. “Á, thảo nào anh bảo tôi ăn nhiều như thế!”
Hạ Vũ Thiên cười. “Ăn no có khác, nghe lời hẳn!” dứt lời anh lôi Lâm Viễn ra ngoài.
“Tự tôi đi được, bỏ tay!” Lâm Viễn giằng co, để lại trên cái quần đắt tiền Hạ Vũ Thiên một dấu giày trắng. Nhác thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên xám ngoét, Lâm Viễn cuống cuồng bỏ chạy, chẳng qua chân đang bị thương, có lòng mà không có sức, bị Hạ Vũ Thiên bắt gọn, vỗ bành bạch vào mông.
Lâm Viễn xoa mông vẻ mặt ai oán trừng Hạ Vũ Thiên – lát cho anh hố một mình!
Tống Hy đằng sau, Tiêu Thuỵ đi một bên thấy Hạ Vũ Thiên vô ý cởi bỏ vẻ ngoài lãnh đạm cùng Lâm Viễn ầm ĩ liền lầu bầu, “Thằng nhỏ chết tiệt.”
Tống Hy xoay mặt nhìn cậu ta, cười. “Nói ai thế?”
Tiêu Thuỵ trợn mắt lên. “Không thấy tức sao? Cậu ta đang dương oai giễu võ đó!”
Tống Hy cười đáp, “Thấy gì đâu.”
“Sao lại thế? Lâm Viễn xấu xa kia đang khoe khoang mình được Hạ Vũ Thiên cưng chiều!” Tiêu Thuỵ hung tợn nói, “Tí nữa phải tìm cơ hội đá chết cậu ta!”
Tống Hy lắc đầu. “Nếu nói là khoe thì phải bảo Hạ Vũ Thiên đang khoe mình với Lâm Viễn đã gần gũi hơn chứ.”
Tiêu Thuỵ méo xệch miệng, chân bước nhanh hơn, thừa dịp Lâm Viễn không chú ý liền đạp một phát lên mông anh. Lâm Viễn ôm mông, vẻ mặt vô tội nhìn Tiêu Thuỵ. Anh có chọc anh ta đâu?!
Tiêu Thuỵ vẫn chưa nguôi giận, liền đuổi theo véo tiếp hai phát nữa, cuối cùng Lâm Viễn trốn sang bên kia của Hạ Vũ Thiên, Tiêu Thuỵ bị Hạ Vũ Thiên trừng bèn dừng ngay lại, dữ tợn lườm Lâm Viễn đến rách mắt.
Tới bến, Lâm Viễn dõi mắt nhìn về phía chân trời, thấy trên biển có một cái du thuyền nguy nga neo lại.
Lâm Viễn tròn mắt. “A! Có du thuyền thật!”
Tiêu Thuỵ lạnh nhạt nói, “Quê một cục.”
Lâm Viễn tròn mắt, anh chẳng hiểu vì sao Tiêu Thuỵ cứ nhằm vào mình, phỏng chừng có ẩn tình.
Tống Hy rỉ tai anh, “Tiêu Thuỵ từ nhỏ đã thầm mến Vũ Thiên!”
“Ô!” Lâm Viễn rốt cuộc ngộ ra, câu nói lọt vào tai Tiêu Thuỵ, Tiêu Thuỵ vằn mắt trừng Tống Hy, may mà Hạ Vũ Thiên đang đứng đằng trước, với góc độ và khoảng cách này… hẳn sẽ không nghe thấy?!
Tiêu Thuỵ theo bản năng hướng về Hạ Vũ Thiên, người nọ đang dán mắt vào cái ca nô đến đón, tức là, đâu nghe được… Không biết vì sao, Tiêu Thuỵ khẽ thở phào mà cũng có phần mất mát.
Lâm Viễn ở cạnh trông rõ mồn một nét mặt của Tiêu Thuỵ, anh thở dài, đưa tay vỗ vai anh ta. “Này này, thì ra chỉ là nhóc tì, bé à, mau mau tỉnh lại đi, đừng cố chấp sa chân lỡ bước rồi rút ra không được đâu!”
Tiêu Thuỵ cấu mạnh vào cánh tay Lâm Viễn…
“Ái…” Lâm Viễn đau đến giật nảy mình, lùi ra sau, chẳng dám tới gần Tiêu Thuỵ nữa, thầm nhủ không nên giỡn mặt anh ta. Sinh vật đang yêu thì thường mù quáng, cứ giữ khư khư tình cảm trong lòng sẽ trở nên vô tình lạnh lùng, thất tình rồi thường có khuynh hướng bạo lực, huống chi Tiêu Thuỵ thầm thích người ta lại cứ giữ trong lòng, rồi thì thất tình, vậy đích thị là thú điên mù quáng máu lạnh có khuynh hướng bạo lực! Khôn hồn nên tránh xa anh ta!
A Thường lái ca nô lại, Hạ Vũ Thiên hỏi ngay, “Thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt, thiếu gia.” A Thường đáp, đưa cho Hạ Vũ Thiên ba cái bọc.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy, ném cho Tống Hy và Tiêu Thuỵ mỗi người một cái.
Lâm Viễn tò mò lân la lại gần, thấy mấy người kia rút từ trong bọc ra một thứ – súng.
“Oa, các anh muốn làm gì đó? Đánh bạc hay cướp tiền?!” Lâm Viễn mở to hai mắt, tự nhiên có cảm giác như đang dấn thân vào con đường lầm lạc.
“Chốc nữa sẽ dành cho cậu một băng đạn.” Tiêu Thuỵ hù doạ anh, khoé miệng Lâm Viễn run rẩy, ”Trên thuyền ai cũng mang theo súng? Nguy hiểm quá còn gì?”
“Có máy dò kim loại.” Hạ Vũ Thiên nói. “Sẽ bị phát hiện ngay.”
“Vậy còn mang?” Lâm Viễn mông lung.
“Súng được thiết kế có thể qua mắt cái máy kia.” Tống Hy chỉ cho Lâm Viễn miếng kim loại trông như hoa văn đính trên súng. “Thứ này có thể làm nhiễu máy dò kim loại.”
“Hiện đại thế à?” Lâm Viễn trầm trồ.
“Đi nào.” Hạ Vũ Thiên cất kỹ súng, nhảy lên trên ca nô, chìa tay về phía Lâm Viễn.
Lâm Viễn bước qua, Hạ Vũ Thiên đưa tay kéo anh lên. Vắt chéo chân ngồi một bên, Hạ Vũ Thiên quàng tay qua vai Lâm Viễn, lấy ra một điếu thuốc. Tống Hy và Tiêu Thuỵ cũng đã lên.
Hạ Vũ Thiên lệnh cho A Thường, “Xuất phát.”
A Thường khởi động ca nô, chạy về phía du thuyền đằng xa.
Lâm Viễn ngồi bên Hạ Vũ Thiên, cảm thấy hơi căng thẳng, tay Hạ Vũ Thiên nắm lấy vai anh hơi dùng sức siết lại. Hạ Vũ Thiên ghé vào lỗ tai anh thủ thỉ, “Đừng căng thẳng, cậu mà căng thẳng thế là bị phát hiện đấy.”
Lâm Viễn càng nghe càng hồi hộp, xoay mặt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Làm như nói ngừng căng thẳng là ngừng được sao?”
Hạ Vũ Thiên cười cười, bất ngờ lại gần hôn Lâm Viễn.
Lâm Viễn như nghe được tiếng nghiến răng của Tiêu Thuỵ phía sau, anh thực sự sợ anh ta quẫn quá thẳng tay cho mình một phát đạn. Hạ Vũ Thiên vừa buông ra, anh vội lấy tay xát xát miệng, toan nổi đoá thì Hạ Vũ Thiên cười nói, “Hết căng thẳng chưa?”
Lâm Viễn đơ người, đúng lúc ấy, ca nô dừng lại.
Du thuyền sừng sững trước mặt, một cái thang dây tiện lợi lơ lửng ngay tại thân thuyền. Hạ Vũ Thiên miệng ngậm thuốc leo lên, Lâm Viễn đi theo sau, tiếp đó là Tống Hy cùng Tiêu Thuỵ.
Lên trên boong tàu, Lâm Viễn đưa mắt nhìn quanh mới hoàn toàn hiểu được thế nào là Hai Lúa. Anh hiện tại đúng là nhà quê lên tỉnh.
Du thuyền cực kỳ xa hoa, trước kia nghe người ta nói mâm vàng chén bạc, giờ anh mới được chứng kiến tận mắt. Mẹ ơi, nhìn mỗi tấc sắt ở đây sao lại có cảm giác như nhìn thấy Nhân Dân Tệ vậy?!
Hạ Vũ Thiên vòng tay bóp nhẹ vào eo anh, Lâm Viễn định thần lại, nghe Hạ Vũ Thiên nhắc, “Mắt cậu vừa biến thành hình $ kìa, mau lau nước miếng đi!”
Lâm Viễn luống cuống lau miệng, nhưng rồi chợt hiểu ngay là Hạ Vũ Thiên đang giỡn mình. Ghé mắt trông, quả nhiên Hạ Vũ Thiên miệng vẫn đang ngậm thuốc cười đểu, tướng rõ lưu manh.
Lâm Viễn nheo mắt, chị em chắc chắn bị loại đàn ông này lừa gạt, vậy mới nói anh em nào thật thà thì ế chỏng ế chơ, những kẻ giả dối miệng ngậm mật trét bơ lại có cả nắm fans, khỉ!
“A! Vũ Thiên” một nhóm người khác cũng vừa leo từ thang dây lên, Lâm Viễn nghe quen quen tai, quay lại – Í, kia không phải Tôn lão gia sao?!
Lâm Viễn nhìn thật kỹ, đúng chóc, đằng sau Tôn lão gia là nhân vật đã lâu không gặp – Tôn Lâm.
“Tôn lão gia.” Hạ Vũ Thiên đi qua chào hỏi Tôn lão gia, tiện thể quét mắt sang Tôn Lâm phía sau ông ta. Tôn Lâm sững sờ nhìn Lâm Viễn không chớp mắt, thoáng chốc đã ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên tuy muốn thu được hiệu quả như thế này nhưng dáng điệu Tôn Lâm vẫn làm anh thấy không được thoải mái. Lâm Viễn còn ngây thơ chào lại Tôn Lâm. Lòng Hạ Vũ Thiên bực dọc đến khó hiểu… liếc mắt đưa tình hả!
“Vũ Thiên, thương thế sao rồi? Ta còn tưởng cậu không tới được!”
Tôn lão gia vừa quan sát Hạ Vũ Thiên vừa hỏi, “Trông qua vẫn khá lắm, có gầy đi chút nhưng khí sắc không tồi.”
“Tôi sắp bình phục rồi.” Hạ Vũ Thiên nửa đùa nửa thật nói. “Hơn nữa chuyện rửa tay gác kiếm của cha nuôi hệ trọng như vậy sao có thể không đến, chưa kể vết thường này xoàng thôi, mà dù có chết tôi cũng phải lê xác đến.”
“Ha ha… Có hiếu, có hiếu quá nha!” Tôn lão gia khen. “Cha nuôi cậu quả là phúc lộc đầy mình, có được nghĩa tử mấy đứa, đứa nào đứa nấy tương lai rộng mở, cũng nên rửa tay gác kiếm rồi. Ổng về vườn đi là vừa, muốn làm gì thì làm, ta đây cũng muốn lắm mà đâu có được.”
“Tôn lão gia, bao giờ thì nghỉ vậy, cha nuôi còn chờ ngài làm bạn câu cùng ra biển đó!” Tống Hy đi tới chào Tôn lão gia.
“Tiểu Tống, đã lâu không gặp.” Tôn lão gia cười ha ha. “Ta làm gì có phúc khí tốt như vậy, thằng nhỏ này còn kém lắm.”
Tống Hy vốn dán mắt lên Lâm Viễn, lại phát hiện Tôn Lâm hình như có ý với Lâm Viễn, anh hơi kinh ngạc. Anh biết không quá nhiều về Tôn Lâm nhưng thấy cậu ta theo Tôn lão gia, tức là người Tôn gia, trong lòng hơi động. Họ Tôn và Âu Dương chẳng phải loại tốt đẹp gì! Tống Hy bất mãn với Hạ Vũ Thiên, cậu ta đúng là đã bán đứng Lâm Viễn, gặp chuyện gì cũng đẩy cậu ấy ra trước.
Mọi người nói dăm ba câu, Hạ Vũ Thiên gọi Lâm Viễn đến rồi ôm anh đi vào trong, hành động này như tuyên bố chủ quyền, nói cho bàn dân thiên hạ cứ đi qua là dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lâm Viễn biết – đây là người của Hạ Vũ Thiên anh.
Khi mọi người đi vào trong khoang thuyền, y như rằng có người dùng thiết bị dò kim loại để kiểm tra, kỳ thật kiểm tra cũng không quá nghiêm ngặt, chỉ là đi qua một cánh cửa, từng người một đều được thông qua. Chỉ có A Thường đi theo phía sau, lúc qua thì đèn báo kêu lên, A Thường cùng mấy thuộc hạ đành đem súng tuỳ thân ra giao cho bảo vệ trên thuyền giữ hộ, khi nào xuống thuyền thì sẽ trả lại. Thực ra chuyện này chỉ là để che mắt, Lâm Viễn thừa biết hàng thật đã được bọn họ giấu kỹ rồi. Ái chà, kích thích nha.
Hạ Vũ Thiên bước vào khiến không ít người chú ý, dạo này trong giới đều đồn đại Hạ Vũ Thiên đang hấp hối, nhưng, hiện giờ một con người khoẻ như voi xuất hiện trước mặt không khỏi khiến người ta trợn mắt há miệng.
Lâm Viễn còn thấy hai anh em họ Triệu lần trước ở tiệc đấu giá muốn ám sát Hạ Vũ Thiên, sắc mặt cả hai trắng bệch, rõ ràng lộ vẻ thất vọng. Lại nghĩ… Nếu các người biết Hạ Vũ Thiên tới một cọng tóc cũng chẳng mảy may suy suyển đảm bảo sẽ tức nổ đom đóm mắt!
Hạ Vũ Thiên đi đến chỗ mấy người đứng đầu các băng nhóm chào hỏi. Lâm Viễn đứng chờ một bên, Tống Hy khẽ kéo anh lại. “Chờ mãi một chỗ vô vị lắm nhỉ? Đi ăn nhé?”
Lâm Viễn cười tít mắt gật đầu cùng theo Tống Hy, Tiêu Thuỵ bám càng, Lâm Viễn sợ anh ta đánh mình bèn nhảy qua bên kia Tống Hy. Anh hỏi Tống Hy, “Nè, chỗ này không phải sòng bài à? Sao không thấy đánh bạc?”
Tống Hy cười cười. “Khu bài ở tầng dưới và tầng trên, tầng dưới là đánh nhỏ, tầng trên chơi lớn, tầng giữa chủ yếu dùng để bàn chuyện làm ăn, mà bàn chuyện làm ăn cũng như một vụ cá cược mà thôi.”
Lâm Viễn nhướn nhướn mày, thì ra là thế, anh còn tưởng còn được diện kiến thần bài thánh bạc gì đó.
“Làm gì?” Lâm Viễn cảnh giác hỏi. “Tôi không có tiền.”
“Tôi cho mượn.” Tiêu Thuỵ cười.
Lâm Viễn thầm nghĩ, “Vậy khác nào bán thân, ai biết lúc đó anh có lấy mạng của tôi không?!” nên đáp ngay, “Cờ bạc là bác thằng bần.”
“Tầng cao nhất có hội đấu giá, đi chứ?” khoé miệng Tiêu Thuỵ run run.
Lâm Viễn vẫn kiên quyết lắc đầu, đừng tưởng không nói anh đây không biết, còn lâu anh mới mắc mưu! Trời mới biết lúc nào bị bán đi!
Tống Hy nhắc nhở Tiêu Thuỵ, “Đừng quậy nữa, cha nuôi đâu?”
“Ai biết.” Tiêu Thuỵ nhíu mày nói. “Có khi ở tầng trên, hỏi làm gì? Muốn đi chào? Ổng có khi ra ngay đây, giờ không chừng đang bàn việc đâu đó.”
Tống Hy gật đầu.
Lâm Viễn ăn một phần bánh pudding tại chỗ, ngầm khen hương vị thơm ngon, tiện hỏi Tống Hy và Tiêu Thuỵ, “Ban nãy nghe nói cha nuôi mấy người hôm nay rửa tay gác kiếm hả?”
“Đúng.” Tống Hy đáp. “Từ hôm nay trở đi, cha nuôi sẽ ở ẩn. Giới chúng tôi có quy tắc, bất kể quá khứ có bao nhiêu thù oán, nếu hôm nay thoái ẩn, sau này không ai được truy cứu nữa nên có thù phải báo sớm một chút, đợi cho người đó về rồi mới đi tìm thì sau này đừng hòng sống yên ổn trong giới.”
“A! Khoa học nha!” Lâm Viễn kinh ngạc tán thưởng chế độ xã hội đen hoàn thiện. “Cũng đúng, cái này giống trợ cấp xã hội khi về hưu, mấy người có phải đóng bảo hiểm dưỡng lão không, có cấp nhà hay quỹ phúc lợi chứ? Nói cho anh biết, sau khi tôi được bệnh viện điều đi, bảo hiểm chưa mua, tìm không thấy chỗ đóng, đang định mua cho mình đây. Nếu các anh thế thật… vậy tôi cũng gia nhập.”
Tống Hy đen mặt nhìn anh, lắc đầu cười. “Mua bao hiểm làm gì? Tôi nuôi cậu.”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái. “Gió mát ghê ta.”
Tống Hy có xúc động muốn nhéo Lâm Viễn mấy cái, xoay người, Hạ Vũ Thiên đang nhíu khẽ mày nhìn anh cùng Lâm Viễn, ánh mắt có phần đe doạ.
Tống Hy thầm lạnh người – Vũ Thiên đừng nghĩ đến trò đó thật đi… Phá hỏng lễ rửa tay gác kiếm của cha nuôi?! Lại nhìn Lâm Viễn, cậu ta vẫn phất phơ như vậy, trên tay có pudding khoai môn lại đưa mắt đến đĩa pudding đường đỏ trên bàn như đang cân nhắc xem nên chọn cái nào.
Tiêu Thuỵ huých nhẹ Tống Hy.
Tống Hy quay sang, Tiêu Thuỵ nói thầm, “Cái khác tôi sẽ kệ, tôi chỉ có một người chị duy nhất, nếu chị tôi thật sự bị người ta hại chết, tôi nhất định phải báo! Mặc xác Hạ Vũ Thiên muốn cái gì, dù sao cũng coi như giúp tôi báo thù cho chị, còn anh, tuỳ tâm có giúp một tay hay không, đừng quấy rối là được. Ngày hôm nay, dầu gì cũng không thể để lão già kia rửa tay gác kiếm thành công!”
Tống Hy nhíu mày gật đầu, liếc sang Lâm Viễn đang lấy cả pudding khoai môn và pudding đường đỏ, xẻ làm mỗi bên một nửa chập làm một, vừa lòng gật gù. Vẻ mặt tự nhiên nhưng cũng không che khuất được sự hồi hộp, Tống Hy không khỏi cảm thấy đau lòng bèn vỗ nhẹ lên vai Lâm Viễn.
“Liệu có bị phát hiện không?” Lâm Viễn liếc liếc Tống Hy.
“Đừng lo, cậu sẽ không có việc gì đâu.” Tống Hy quả quyết.
Lâm Viễn nhấp nháy mắt hỏi, “Việc gì? Đúng đúng, tuy ăn pudding nhưng dù sao cũng là pudding của xã hội đen! Bằng không, tôi ăn cả hai phần luôn nha?!”
Tống Hy kinh ngạc, sau mới hiểu Lâm Viễn đang nói đến bánh pudding mà không phải vụ rối loạn chốc nữa. Bất đắc dĩ thở dài, anh có phần bội phục nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn cười cười nói, “Đừng khẩn trương như thế.” rồi nhét một thìa pudding vào miệng mình.
Tống Hy hơi ngẩn người, cứ tưởng anh sẽ trấn an Lâm Viễn, nào ngờ trái lại Lâm Viễn lại trấn an mình. Anh thực sự không hiểu rõ con người Lâm Viễn, cậu ta đến tột cùng là hồ đồ thật hay giả bộ. Đang muốn hỏi thì Lâm Viễn lộ ra vẻ mặt đắm đuối. “Ưm… pudding đường đỏ vừa miệng nha!”
Câu hỏi đến miệng Tống Hy lại được nuốt trở về, người này thật đúng là…
Lâm Viễn đi đến chỗ khác xem đồ ăn, lòng thầm thở phào – ai, lát phải đi tìm cái gương soi xem sao. Anh thật đáng thương, bị người ta lợi dụng, nguy hiểm đầy mình, như ngọn đèn trước gió, như lục bình dưới mưa…
Nghĩ vậy, Lâm Viễn buông đĩa pudding xuống, chuẩn bị tìm tìm toilet nôn một trận trước!