Lâm Viễn vừa giảng giải một trận xong, bỏ lại Hạ Vũ Thiên mắt chữ O mồm chữ A thong dong đi khỏi. Rời phòng, anh đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này căn bản là một hải đảo nhiệt đới bị chặt bớt cây, rồi ụp cái lồng thuỷ tinh to tổ chảng lên trên khu nhà.
“Ê, nhà quê.” Tiêu Thuỵ đi tới chỗ Lâm Viễn, híp mắt nhìn anh.
Lâm Viễn nhìn lại, cười toả nắng. “Nhóc vô lại.”
Ánh mắt Tiêu Thuỵ trở nên nguy hiểm. “Đừng ỷ vào được dựa hơi Hạ Vũ Thiên, nói cho mà biết, Hạ Vũ Thiên chẳng chóng thì chày cũng phải kết hôn với Tần Dụ!”
“Cậu…” Tiêu Thuỵ cười gằn. “Đúng là không hiểu chuyện, Hạ Vũ Thiên là người đàn ông tốt được bao nhiêu kẻ mơ ước.”
“Thì sao?” Lâm Viễn tỉnh bơ nói. “Phụ nữ cần gì đàn ông tốt như vậy? Bọn họ hẳn nên chọn người mình yêu chứ.”
“Một năm sau, cậu tính sao?” Tiêu Thuỵ chợt hỏi. “Có muốn xuất ngoại không?”
Lâm Viễn bước về phía trước, thấy một cái hồ hình tròn liền hiếu kỳ đi tới ngồi chồm hỗm bên bờ ngắm rặng san hô rực rỡ dưới làn nước. “Tôi không dự định ra nước ngoài mà sẽ về thành phố hồi trước tiếp tục những tháng ngày ăn không ngồi rồi.”
“Kém cỏi.” Tiêu Thuỵ cũng ra ngồi xổm cạnh anh. “Cậu có biết, thật ra tôi là sát thủ…”
Lâm Viễn nhìn thoáng qua Tiêu Thuỵ. “Ờm, tôi cũng đoán được, anh bắn rất giỏi, kỹ thuật siêu hạng.”
“Đương nhiên.” Tiêu Thuỵ có vẻ đắc ý, nói tiếp, “Cậu cũng coi như thông minh, với thân phận này mà còn chưa ngỏm hay bị tóm.”
“Đúng thế.” Lâm Viễn bĩu môi. “Ngày đó nếu tôi không tự chui đầu vào tròng, Hạ Vũ Thiên còn khuya mới bắt được tôi.”
“Xì.” Tiêu Thuỵ cong môi.
“A!” Lâm Viễn đột nhiên kêu lên một tiếng doạ Tiêu Thuỵ giật thót.
“Sao vậy!”
“Xem kìa, có con gì bơi đến?” Lâm Viễn chỉ chỉ vào một cái vây hình tam giác đang rẽ nước bơi tới. “Cá mập?”
Lâm Viễn vừa dứt lời, đột nhiên thấy một con cá heo nhảy khỏi mặt nước, hớn hở quẫy đuôi vài cái giữa không trung rồi ùm một tiếng rơi xuống nước bơi về mé bờ, ngẩng mặt há miệng, kêu to với Lâm Viễn và Tiêu Thuỵ, biểu cảm như đang cười.
“Cá heo!” Lâm Viễn giật mình hét to. Tiêu Thuỵ cũng cười, đi qua sờ đầu nó. “Liêu Liêu, sao biết bọn anh đến?”
“Mấy người quen nó?” Lâm Viễn tròn mắt.
“Ờ, từ lâu rồi, nhưng nó vốn sợ người lạ, chắc chắn không chơi với cậu đâu!”
Lâm Viễn chun cái mũi – còn đâm thọt tôi? Vừa kêu vừa đưa tay sờ con cá heo. “Tên Liêu Liêu à, anh là Lâm Viễn.”
Con cá heo kia nhìn Lâm Viễn không dời, nó mở miệng kêu mấy tiếng, ra sức ngọ ngoạy xem chừng rất hưng phấn, tiếp đó cứ đuổi theo tay của Lâm Viễn cọ cọ.
Lâm Viễn thấy dáng vẻ vui mừng của nó liền hỏi Tiêu Thuỵ, “Sợ người lạ à? Nhiệt tình thế này mà?”
Tiêu Thuỵ đưa mắt sang Liêu Liêu, nét mặt phức tạp, thần sắc âm trầm.
“Này…” Lâm Viễn gọi, Tiêu Thuỵ ngẩng phắt đầu. Lâm Viễn cả kinh, Tiêu Thuỵ hung tợn đẩy Lâm Viễn ngã lăn ra đất rồi đứng lên hầm hừ đi mất.
“A…” Lâm Viễn xoa xoa chỗ bị va phải – có bệnh hả, mới rồi còn dễ gần, sao khi không lơi ra là nổi cáu?
Bất đắc dĩ ngồi xuống, Lâm Viễn thấy con cá heo quấn lấy mình bèn đưa tay xoa đầu nó. “Liêu Liêu, hai ta rất có duyên nha.”
Đúng lúc này, chợt nghe đằng sau có tiếng người. “Tiêu Linh thích nhất là cá heo, trong một lần bọn tôi ra biển tình cờ gặp con cá heo này, khi đó nó còn rất nhỏ, bị lạc khỏi đàn nên đã bơi theo thuyền bọn tôi. Tiêu Linh kiên quyết đòi nuôi nó.”
Lâm Viễn quay đầu, Tống Hy không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh.
“À…” Lâm Viễn trầm ngâm một lúc, gật đầu. “Tôi hiểu, ra là nó coi tôi như Tiêu Linh.” Lâm Viễn vỗ vỗ đầu Liêu Liêu. “Mày cũng giống mấy người lớn kia, nhớ Tiêu Linh đến điên rồi phải không? Biết rõ không phải, còn cố tình nói là phải.”
Liêu Liêu kêu lên hai tiếng, vẻ mặt hạnh phục cọ cọ Lâm Viễn, cọ đến khi anh cũng không nỡ…
Anh xem ba anh em kia cũng giống Liêu Liêu, quá nhớ thương Tiêu Linh, chính là cách biểu hiện của mỗi người lại khác nhau. Tiêu Thuỵ là em trai nhớ về chị mình, Tống Hy nhớ đến mức tự dối mình rằng Tiêu Linh chưa chết, mà Hạ Vũ Thiên, là nhớ về một người vĩnh viễn sẽ không trở về.
Mãi tới khi ăn, Lâm Viễn vẫn ngồi trên bờ cát cùng Liêu Liêu chơi đùa, chuyền bóng một lúc rồi cho Liêu Liêu ăn. Liêu Liêu thoả thích bơi qua lại mấy vòng, cho đến khi xa xa trên mặt biển truyền đến tiếng kêu. Lâm Viễn trông thấy một đàn cá heo, hình như đang gọi Liêu Liêu về. Liêu Liêu kêu hai tiếng với Lâm Viễn rồi bơi ra chỗ đàn cá heo, được một đoạn lại bơi về với anh. Lâm Viễn vỗ vỗ nó. “Mau về đi, anh còn ở đây một tháng, muốn gặp lúc nào cũng được.”
Liêu Liêu cong mình, bơi về phía chân trời xa. Dõi theo mãi đến khi Liêu Liêu cùng đồng loại tụ tập, dần biến mất trên mặt biển Lâm Viễn mới xoay người về. Cửa sổ phòng Hạ Vũ Thiên mở ra, Hạ Vũ Thiên tự bao giờ đã tựa vào bên cửa ngắm anh.
Lâm Viễn nháy mắt, đưa tay làm chữ V. “Khỏi phải say anh, anh đã thành truyền thuyết!”
Hạ Vũ Thiên thở dài, quay người vào phòng.
Đánh hơi được mùi đồ ăn, Lâm Viễn tà tà lướt đi. Bữa trưa là đồ Trung, ăn sướng cả miệng, lần này bọn họ cố tình dẫn theo đầu bếp cao cấp, Tống Hy chắc đã hỏi qua sở thích của Lâm Viễn, đồ ăn đưa lên toàn thứ anh thích. Chỉ là trong bữa, Tiêu Thuỵ thường xuyên tranh đồ ăn với Lâm Viễn như là cùng anh có thù hằn lâu năm, Lâm Viễn thật chẳng biết phải làm sao.
Ăn đẫy bụng, Lâm Viễn mang một phần về cho Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên vẫn giả bộ bệnh nặng sắp chết để Lâm Viễn đút cho. Lâm Viễn cho anh ta ăn xong xuôi, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện liền hỏi, “Đúng rồi, hiện đang có người muốn đối phó với anh, trong khoảng thời gian này anh không ở Hạ gia, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ, phì cười. “Tôi đã sắp xếp cả rồi. Sao? Quan tâm đến tôi?”
Lâm Viễn nhún nhún vai. “Ừ, an nguy của anh liên quan đến mạng nhỏ của tôi mà.”
Hạ Vũ Thiên khoé miệng run rẩy, hỏi, “Lâm Viễn, lát nữa Tống Hy muốn dẫn cậu đi tham quan đảo?”
“Ừ.” Lâm Viễn gật.
“…Đừng quá lạnh nhạt với anh ta.” Hạ Vũ Thiên bỗng nói.
Lâm Viễn ngạc nhiên. “Oa, Hạ Vũ Thiên, cải tà quy chính rồi sao? Nói được câu tình cảm đến vậy?”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt. “Tôi chỉ muốn dùng cậu để khống chế anh ta, bây giờ mục đích đã đạt được, tôi với anh ta không thù không oán, còn là thanh mai trúc mã, cớ gì lại đi hại anh ta?”
Lâm Viễn nheo mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, cười nói, “Hạ Vũ Thiên, chắc không phải ha… Sao tôi lại có cảm giác anh hận anh ta?”
Hạ Vũ Thiên chau mày, sau một lúc mới đáp, “Có hận hay không hận và nên hận hay không nên hận, là hai việc khác nhau.”
Lâm Viễn thở một hơi dài, “Ờ… tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Cứ hỏi.” Hạ Vũ Thiên rành rọt.
“Anh muốn lợi dụng Tống Hy làm gì?”
Hạ Vũ Thiên trầm tư trong giây lát. “Muốn anh ta giết một người.”
Khoé môi Lâm Viễn giật giật, anh chạy vọt ra ngoài.
“Sao? Không muốn hỏi là ai?” Hạ Vũ Thiên cười.
“Tôi không nghe~ Thật đáng sợ~” Lâm Viễn che tai ào ra, còn không quên giúp Hạ Vũ Thiên đóng cửa.
Tống Hy thấy Lâm Viễn bưng kín tai từ trong phòng chạy ra bèn hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Không, Hạ Vũ Thiên lên cơn động kinh ấy mà.” Lâm Viễn nói. “Đi nào.”
Tống Hy cười cười, đuổi theo.
Quá trưa Tống Hy đưa Lâm Viễn dạo chơi khắp đảo, miệng Lâm Viễn ban đầu hình chữ O sau sang chữ khẩu (口) rồi lại biến thành chữ mãnh (皿), đúng, Lâm Viễn muốn cắn người.
“Phải làm bao nhiêu chuyện xấu mới kiếm được cả đống tiền như thế này?” Lâm Viễn cuối cùng cũng mở miệng ca tụng.
“Hòn đảo này do cha nuôi dựng lên.” Tống Hy trầm giọng.
“Hả?” Lâm Viễn có chút tò mò. “Người kia là bạn của ba mẹ các anh? Ông ấy dường như vẫn luôn bao bọc các anh nhỉ?”
“À…” Tống Hy bất giác cười lạnh, trong mắt ánh lên sự chán ghét.
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, ngày đó trong phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, ba người này ra vẻ hết mực tôn kính cha nuôi, nhưng ở nơi này lại tỏ ra như chẳng mấy mặn mà gì. Hạ Vũ Thiên cũng từng nói, ông ta là nhân vật mấu chốt. Đến tột cùng là sao?
Lâm Viễn lắc lắc, cảm thấy đầu hơi nhức, anh xoay người định về.
“Ái…” Lâm Viễn vừa đi một bước liền có cảm giác chân đạp phải vật gì đó.
“Ư…” anh không đi dép cho thoải mái, giờ thì bị đâm đúng cái chân đang mang thương tích.
“Chảy máu rồi.” Tống Hy nhăn mặt lại gần, thấy chân Lâm Viễn bị vật gì đó chọc trúng chảy máu. “Có đau không?”
“Anh thử nói xem có đau không?” Lâm Viễn tức giận. “Ông đúng là số sao quả tạ, phải đổi chân chứ, chân nào không trúng lại trúng cái chân này, một chút mới mẻ cũng không có!”
Tống Hy bất đắc dĩ. “Để tôi cõng cậu về băng lại nhé?”
“Từ từ.” Lâm Viễn chỉ vào cát. “Tìm giùm tôi hung thủ đã, không phải anh nói bãi cát này nhẵn mịn chẳng có tạp vật, sao lại có đinh?!”
“Đinh?” Tống Hy cau mày, bèn bới bới cát.
“Không phải đinh thì là gì?” Lâm Viễn nổi giận đùng đùng. “Nhọn như thế, ai chơi ác quá vậy, thảy thứ này vào cát!”
Chẳng mấy chốc, Tống Hy quả nhiên đào được một thứ, rút ra thì thấy… đó là một cái vòng kết bằng ốc biển đủ mọi hình dạng bằng kim loại.
“Cái gì đây?” Lâm Viễn hỏi.
Tống Hy ngồi phịch trên mặt đất nhìn đăm đăm mấy con ốc, miệng mở lớn.
“Này.” Lâm Viễn đẩy đẩy anh. “Anh sao thế?”
“Gạt người!” Tống Hy thình lình trở nên điên loạn. “Dám gạt tôi!” rồi đứng bật dậy chạy như ma đuổi về.
“Ai!” Lâm Viễn chẳng hiểu mô tê gì. Tống Hy bị ma ám à?
Anh toan đuổi theo, chân vừa chạm đất thì đau cứng người, sau cùng đành phải nhảy lò cò.
“Thật là.” Lâm Viễn vất vả nhảy mãi mới tới trước cửa phòng Hạ Vũ Thiên. Thấy Tiêu Thuỵ đứng ngoài cửa vẻ mặt lo lắng. “Cậu đã làm gì thế?”
Lâm Viễn sửng sốt theo vào thì thấy Tống Hy đang túm cổ áo Hạ Vũ Thiên, cầm chuỗi ốc biển bằng kim loại truy hỏi anh ta, “Vì sao thứ này lại có trên đảo? Không phải các người nói A Linh không hề lên đảo mà đã tử vong ngay trong vụ nổ?”
Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng, không nói lời nào.
“Nói! Cô ấy thực ra đã chết như thế nào?” Tống Hy lay lay Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn tròn xoe mắt, chợt có cảm giác Tiêu Thuỵ ở đằng sau ủn mình.
Anh đứng bằng một chân thành thử mất đà ngã nhào, Tống Hy và Hạ Vũ Thiên đều bất ngờ xoay sang nhìn anh. Lâm Viễn nhanh trí đứng dậy khuyên can, “Tống Hy, anh đừng quá kích động.”
“Đúng vậy! Vũ Thiên đang bị thương.” Tiêu Thuỵ đứng sau nói với vào.
Lâm Viễn phụ hoạ, nhảy tới. “Chính xác, học ai không học lại học Mã giáo chủ! Người sống cũng bị anh lay cho thành xác chết!”
Tống Hy nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn đỡ Hạ Vũ Thiên nằm xuống, đắp chăn cho anh ta rồi cau mày với Hạ Vũ Thiên. “Này, anh xem anh ta đã thành như vậy rồi, có phải còn giấu anh ta gì không?”
Hạ Vũ Thiên lặng thinh hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Tống Hy. “Thật ra khi xảy ra vụ nổ… Tiêu Linh đã không còn!”
Tống Hy mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, nghĩ một lúc, mắt từ từ đỏ hoe. “Cha nuôi?”
Hạ Vũ Thiên gật.
Im lặng trong thoáng chốc, Tống Hy đột nhiên mỉm cười một lúc, đoạn xoay người đi ra.
“Tống Hy…” Tiêu Thuỵ vội cản liền bị Tống Hy đẩy ra. “Đừng làm phiền tôi!” bỏ lại câu nói, anh ta guồng chân bước đi.
Lâm Viễn nghển cổ trông theo, lại ngoảnh mặt về phía Hạ Vũ Thiên. “Anh ta sao thế? Giống như chịu đả kích lớn?”
Hạ Vũ Thiên cúi xuống quan sát cái chân hãy còn đang chảy máu của Lâm Viễn. “Đúng là ngoài dự liệu… ai ngờ năm đó thật sự còn lưu lại chứng cứ.”
“Hả?” Lâm Viễn khó hiểu.
Hạ Vũ Thiên ngước mắt nhìn Lâm Viễn. “Xem chừng, có địa ngục thật.”