Hạ Vũ Kiệt không thấy có dấu hiệu đáng ngờ bèn đưa Lâm Viễn đến một khách sạn cao cấp. Lâm Viễn ăn no nê chán chê rồi nên chỉ uống mấy ngụm canh, nhìn qua cứ tưởng vì lo cho Hạ Vũ Thiên mà anh nuốt không trôi. Trên thực tế, Lâm Viễn thật sự ăn không nổi nữa, anh chọc chọc miếng bít tết trong đĩa, cái thứ nửa sống nửa chín này còn chẳng bằng thịt bò nướng trên phố. Lại quấy quấy súp ngô trong bát, đây không phải cháo ngô sao? Trên điểm bột gì đó xanh xanh, nhạt nhẽo vô vị, chả hiểu chi cả đống tiền ra ăn mấy thứ này làm gì… Cảnh biển coi cũng được, xem ra đắt đỏ chính là ở tiền mặt bằng.
Lúc này, người phục vụ đi lên rót nước cho Lâm Viễn, tiện để lại cái chai trên bàn. Lâm Viễn ngắm cái chai, sao đẹp vậy ta?! Chẳng phải chỉ là chai nước thôi sao? Hàng thủ công mỹ nghệ à… Lướt qua thực đơn đặt bên cạnh, có quảng cáo của loại nước này. Ô, ra là nhà hàng này tự cung tự cấp. Lâm Viễn đọc bảng giá, cổ rụt lại tức thì. Một chai sáu trăm? Anh chộp lấy cốc nước uống một ngụm, rồi tặc lưỡi – vị giác của mình mất rồi ư? Sao nhạt thếch thế này?! Rành rành là… nước lọc mà!
Hạ Vũ Kiệt ngồi một bên, thấy Lâm Viễn nghịch chai nước khoáng, bất giác mỉm cười. “Đúng là không đáng.”
Lâm Viễn cười ồ lên, “Anh mà còn biết không đáng à…” dứt lời Lâm Viễn liền hối hận, thiếu chút nữa quên người trước mặt là Hạ Vũ Kiệt chứ không phải Hạ Vũ Thiên.
“Hả?” Hạ Vũ Kiệt đang chán nhưng vừa nghe Lâm Viễn nói liền tỉnh cả người. “Vậy cậu nói xem, vì sao lại nghĩ mắt nhìn của tôi kém thế?”
Lâm Viễn ôm cái cốc uống một ngụm, không đáp.
Hạ Vũ Kiệt dán mắt lên người anh một hồi rồi đưa thẻ cho phục vụ thanh toán. “Đi được chưa? Ra ngoài shopping nha? Tiện thể đưa tôi đến chỗ nào có đồ ăn ngon, cũng lâu rồi tôi chưa được bữa nào ra trò.”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Kiệt, lập tức giả bộ mặt buồn như đưa đám. “Nhưng tôi muốn về trông Hạ Vũ Thiên.”
Lâm Viễn nói xong thầm mắng bản thân – Lâm Viễn à, sao mày lại biến chất vầy!
Hạ Vũ Kiệt nở nụ cười. “Dù sao cũng phải có gì bỏ bụng chứ, cậu tự chọn đi, đợi khi no rồi tôi sẽ đưa về ngủ, vậy tôi mới an tâm.”
Lâm Viễn chun mũi, ăn không vô mà… Bây giờ anh có chút cảm kích Hạ Vũ Thiên, may mà tên đó mới đoạt đi nửa phần ăn của anh, không thì hôm nay anh vỡ bụng mất.
Hai người rời khỏi khách sạn. Hạ Vũ Kiệt dọc đường đều thử chọc Lâm Viễn nhưng dù thế nào Lâm Viễn cũng chẳng hưởng ứng. Hai người đi qua con phố náo nhiệt, Lâm Viễn thấy một cái quán nhỏ, ngẫm ngẫm, bữa chính xong thì phải tráng miệng!
Bèn nói, “Tới đó đi!”
Hạ Vũ Kiệt nhòm vào trong quán, hầu hết là học sinh, nam có nữ có, vừa ăn kem vừa cười nói vui vẻ, tuyệt nhiên không hề có khách nào sang trọng như mình.
“Tiểu Viễn Viễn, định đi tán các em à?”
Lâm Viễn trợn mắt. “Ở đây toàn thiếu nữ vị thành niên, tôi không có sở thích bệnh hoạn ấy…” nói chưa xong đã thấy nụ cười thâm thuý của Hạ Vũ Kiệt, Lâm Viễn muốn cắn lưỡi mình – lại lỡ lời rồi.
Hạ Vũ Kiệt đẩy cánh cửa kính ra, đưa Lâm Viễn vào. Lâm Viễn đến trước quầy phục vụ, nhân viên là một cô gái trẻ, hết liếc Lâm Viễn lại sang Hạ Vũ Kiệt, mắt chớp chớp đầy tò mò.
“Ừm…” Lâm Viễn ghé mắt xem thấy có món nhân vật nam chính luôn ôm cây đao bự trong bộ phim hoạt hình anh vẫn thường xem thích nhất – Sundae dâu, liền gọi, “Cho tôi kem Sundae dâu tây.”
Gọi xong phần mình, Lâm Viễn hỏi Hạ Vũ Kiệt. “Muốn thử không?”
Hạ Vũ Kiệt nhún vai. “Cậu gọi giùm tôi đi.”
Lâm Viễn đắn đo, kiểu người như Hạ Vũ Kiệt… coi thực đơn nào, tên thú vị nha – Playboy, anh buột miệng chỉ cho nhân viên. “Chính cái này!”
Cô gái gật đầu. “Tổng cộng năm mươi đồng.”
Nhìn Hạ Vũ Kiệt theo thói quen đưa người ta đi shopping đang định rút thẻ trả tiền, Lâm Viễn đành móc ví đưa năm mươi đồng cho cô nhân viên. “Nhớ cho nhiều dâu tây nhé, người đẹp!”
Cô gái liền cười tủm tỉm. “Không thành vấn đề!”
Thu tiền xong, cô gái chỉ chỗ cho hai người ngồi chờ. Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Kiệt ra cái bàn gần đó. Vừa đặt mông xuống ghế, anh phát hiện trên tấm card được thiết kế tinh xảo của cửa hàng quảng cáo viết có thể gọi về được, nơi này không xa bệnh viện lắm, chốc mua một phần về cho Hạ Vũ Thiên đi, không biết có kem cho lưu manh không… Ây, Thỏ Lưu Manh (Mashimaro) cũng được đó.
“Cậu có vẻ rất vui.” Hạ Vũ Kiệt thấp giọng nói.
Lâm Viễn mím môi – vì sao cứ phải hẹn anh ra ngoài, muốn dò la gì chăng?
“Tôi vẫn không hiểu sao anh hai thích cậu như thế.” Hạ Vũ Kiệt ra vẻ nghiền ngẫm. “Trước đây cũng chẳng phải chưa xuất hiện người phù hợp với tuýp của anh hai như cậu, nhưng bọn họ không được anh hai yêu thích tới vậy.”
“Chậc, Hạ Vũ Thiên hoá ra đã phá không ít đời trai thiện lương…” Lâm Viễn đang mải mê suy nghĩ thì bất thình lình, ngoài cửa sổ có một bóng người chạy vụt vào quán kem.
“Chủ quán, em đến muộn!”
Lâm Viễn ngó ngó, đây không phải cậu nhóc si tình Tiểu Dịch à, cậu ta làm công ở đây?!
Hạ Vũ Kiệt chú ý đến tầm mắt của Lâm Viễn, xoay lại nhìn qua, nhận ra cậu ta trước kia từng có quan hệ với Hạ Vũ Thiên, anh nhớ rõ, người có gương mặt ngây thơ như búp bê thế này thật sự khó lòng quên được.
Tiểu Dịch vừa đến, mấy cô bé trong quán đã kích động hét lên.
“Tiểu Dịch, cậu đến rồi!”
“Thương quá, sao lại thở dốc như thế?”
“Tắc đường à?”
Tiểu Dịch cười tít mắt, nhận lấy kem Sundae dâu tây cùng kem Playboy từ cô chủ quán, xem mã – bàn số 3. Quay người, lọt vào mắt là hình ảnh Lâm Viễn ngồi đối diện với cửa sổ lấy tay vẫy vẫy. “Tiểu Dịch!”
“Lâm Viễn!” Tiểu Dịch mừng rỡ bưng kem chạy lại, đưa Sundae dâu cho Lâm Viễn, Playboy cho Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt săm soi ly kem. Anh cứ đinh ninh ly Sundae dâu tây của Lâm Viễn thuộc loại truyền thống, tạo hình tầm thường, đồ gọi cho mình hẳn mắc hơn, dù là theo phong cách Baltic hoặc Bohemian anh cũng tạm chấp nhận nhưng… ly kem trước mặt là một con thỏ trắng híp mắt vẻ đểu giả. A, là vầy, kem được tạo hình từ con thỏ mặc đồ Playboy, nhìn kiểu gì cũng chẳng muốn ăn.
“Ố, đáng yêu thế!” Lâm Viễn kéo con thỏ Playboy bé xíu trước mặt Hạ Vũ Kiệt về phía mình hỏi Tiểu Dịch, “Lần đầu tiên thấy đó!”
“Còn có Mashimaro với thỏ Tuzki cơ!” Tiểu Dịch cười. “Chủ quán của bọn em là thiên tài!”
“Có cả thỏ Tuzki? Thế có Doraemon không?” Lâm Viễn hỏi.
“Có hết! Còn có bánh mặt Hanamichi nữa.” Tiểu Dịch cười đáp.
= 口 = Lâm Viễn há hốc miệng. “Anh muốn ăn bánh mặt Rukawa cỡ bự!”
“Được.” Tiểu Dịch liền chạy đi đặt. Lâm Viễn cầm thìa ăn kem, cắn một ngụm ngập răng, kem ngọt mà không ngán, thoảng mùi dâu tây, ngon dã man. Dâu tây lành lạnh, vừa ngọt vừa mềm, quá tuyệt. Nhấm nháp, lại xem Hạ Vũ Kiệt vẫn đang soi con thỏ trước mặt mà chưa xuống tay, anh giục, “Nếm thử đi, dễ thương ha.” Lâm Viễn nói rồi kéo một cái tai của con thỏ xuống nhét vào miệng. “Ưm, ngọt!”
Hạ Vũ Kiệt liếc Lâm Viễn. “Cậu quả thật chẳng giống những người của anh hai trước đây chút nào.”
Lâm Viễn nghe Hạ Vũ Kiệt nói bèn có cảm giác – xong, lỗ mũi anh sắp nổ!
“Cũng dễ hiểu thôi, nếu không phải vì cậu đang lo lắng cho anh hai bình thường chắc càng đáng yêu hơn, nhìn dáng vẻ của cậu tôi cũng yên tâm phần nào.” Hạ Vũ Kiệt trầm tư.
“Anh lo cái gì chứ?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi.
“Có gì đâu.” đối phương thản nhiên nói. “Cậu xuất hiện thật đột ngột, lại làm anh hai mê mệt, tôi với Vũ Khải hơi lo, chẳng rõ cậu làm trò gì lại khiến anh hai thích đến thế… Giờ tôi đã hiểu, Lâm Viễn.” Hạ Vũ Kiệt vươn tay lấy một quả dâu tây trên ly Sundae của Lâm Viễn cười. “Vì đối với anh hai mà nói, cậu rất mới lạ, giống như quả dâu tây này.”
Lâm Viễn ngơ ngác. Hạ Vũ Kiệt nhét trái dâu vào miệng. “Nhưng sự mới lạ chỉ có tồn tại trong khoảng thời gian nhất định, dần dần vơi đi, sức hấp dẫn rồi sẽ biến mất. Cậu nghĩ sao?”
Lâm Viễn cứng người, bị Hạ Vũ Kiệt nói như vậy có thằng ngốc mới nghe không ra, ý tứ là nói chẳng qua Hạ Vũ Thiên ăn sơn hào hải vị chán rồi, tự nhiên có người đưa cho một đĩa cơm cà dưa muối, thấy ngon miệng nên mới bám lấy ăn, ăn vài ngày rồi sẽ ngấy đến tận mang tai. Lâm Viễn tuy biết mình không thích Hạ Vũ Thiên nhưng khi nghe Hạ Vũ Kiệt nói những lời này anh vẫn cảm thấy không thoải mái, mất cả hứng.
Cuộc đối thoại của Hạ Vũ Kiệt và Lâm Viễn tình cờ lọt vào tai Tiểu Dịch lúc cậu đi đưa kem cho người khác. Thoáng trông sắc mặt Lâm Viễn, Tiểu Dịch hơi nhăn mày, bực dọc xoay người chạy vào bếp.
Một lát sau, Tiểu Dịch bưng hai ly kem đi ra, đưa Lâm Viễn một phần, là một cái bánh cỡ lớn hình mặt Rukawa, bên cạnh còn viết câu – Con khỉ tóc đỏ là đồ ngốc!
Lâm Viễn phì cười, gánh nặng trong lòng theo đó mà vơi đi chút đỉnh.
Chợt nghe Tiểu Dịch nói với Hạ Vũ Kiệt, “Anh đẹp trai, tặng anh một phần, tôi mời.”
“A?” Hạ Vũ Kiệt nhướn mắt nhìn Tiểu Dịch, từ trước đến nay anh vốn là chàng công tử hoa thơm bướm lượn, chân đi đến đâu người bâu đến đó, đã quen được xu nịnh bèn cười đáp lại, “Thật sự phải cảm ơn cậu rồi.”
Tiểu Dịch nhếch miệng, cầm một ly đưa đến trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
“Phụt…” Lâm Viễn suýt nữa cười ngặt nghẽo.
Tiểu Dịch đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt một ly kem màu vàng, hình dạng kia, màu sắc kia, cảm quan kia, đích thị là đống phân. Trên đó cắm một nhánh cây nhỏ có đính con ruồi mắt đỏ trông y như thật.
Khoé miệng Hạ Vũ Kiệt giật lên giật xuống, anh ngẩng đầu nhìn lên Tiểu Dịch. “Đặc biệt nhỉ.”
“Rất hợp với anh!” Tiểu Dịch vẫn cười hì hì như trước.
“Cậu là nhân viên ở đây à, tôi có thể phàn nàn với chủ quán chứ?” Hạ Vũ Kiệt hỏi.
“Tuỳ anh, cùng lắm thì đổi sang chỗ khác.” Tiểu Dịch nhún vai.
Hạ Vũ Kiệt cười cười, vừa định mở miệng thì Lâm Viễn đã cắt ngang, “Tiểu Dịch, cậu đừng hạ thấp giá trị của phân!”
Hạ Vũ Kiệt và Tiểu Dịch đều bất ngờ, Lâm Viễn cười gian manh nhìn Hạ Vũ Kiệt rồi nói với Tiểu Dịch, “Cậu có biết phân là gì không?”
Tiểu Dịch chớp mắt mấy cái – phân không phải chỉ là phân sao?
Lâm Viễn khoát tay. “Phân là hình thức đồ ăn được đào thải thông qua quá trình trao đổi chất của cơ thể con người, có bao nhiêu phân thì có bấy nhiêu thức ăn, thức ăn và phân về lý thuyết mà nói là một chu trình tuần hoàn. Thức ăn là do bác nông dân làm ra, mang mồ hôi và nước mắt của người lương thiện. Sao có thể đánh đồng với anh ta!”
Tiểu Dịch và Hạ Vũ Kiệt đều trợn tròn mắt.
Lâm Viễn nhướn nhướn mày, thế nào? Trợn tròn mắt? Trợn là cái chắc! Lão hổ không phát uy lại tưởng là mèo bệnh! Nói cho mà biết, Hạ Vũ Thiên còn cãi không lại, Hạ Vũ Kiệt anh lẻo mép thế nào cũng chỉ là số 2 không hơn!
Lâm Viễn rút tiền ra trả cho phần kem có cái bánh hình Rukawa và ly kem hình đống phân để Tiểu Dịch gói vào rồi đứng lên đi về – phân cũng không cho Hạ Vũ Kiệt ăn, để dành cho Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Kiệt nói, “Để tôi lái xe đưa cậu về?”
Lâm Viễn trừng mắt bĩu môi, lướt thẳng ra ngoài.
“Chủ quán, hôm nay em xin nghỉ!” Tiểu Dịch cởi tạp dề đặt lên quầy rồi vội đuổi theo Lâm Viễn.
“Anh sao lại đi cùng Hạ Vũ Kiệt? Người này rất xảo quyệt!” Tiểu Dịch hỏi.
“Còn cách nào khác đâu, Hạ Vũ Thiên bị thương nên anh ta đến bảo đưa tôi đi.” Lâm Viễn rủ rỉ.
“Hạ Vũ Thiên bị thương?” Tiểu Dịch cau mày. “Như vậy, việc kia là thật? Thảo nào dạo này xôn xao như vậy.”
Lâm Viễn đần mặt hỏi Tiểu Dịch, “Xôn xao?”
“Ừ.” Tiểu Dịch gật gật đầu. “Anh không biết sao, nhiều người rỉ tai nhau là Hạ Vũ Thiên thế là xong rồi!”
“Bọn họ mới xong rồi ấy.” Lâm Viễn bất mãn dẩu môi.
“Này, không phải trước anh vẫn mắng anh ấy là cầm thú à, sao giờ thấy người khác mắng anh ấy lại phật ý vầy?” Tiểu Dịch cười.
“Làm gì có.” Lâm Viễn đáp. “Dù sao bọn họ đều giống nhau cả thôi.”
“Lâm Viễn.” Tiểu Dịch hạ giọng xuống. “Em biết một chuyện, anh nghe rồi đừng nói cho ai khác, kể cả Hạ Vũ Thiên.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật. “Chuyện gì?”
“Em trước kia khi còn ở với Hạ Vũ Thiên mới phát hiện được… hai chú của ảnh đều có vấn đề!”
Lâm Viễn kinh ngạc. “Hai ông chú đó?”
“Ừm.” Tiểu Dịch thì thầm. “Anh có biết vì sao Hạ Vũ Kiệt ghét anh không?”
Lâm Viễn nháy nháy mắt. “Anh ta ghét tôi?”
Tiểu Dịch bất đắc dĩ ngước lên trời ra vẻ ta đây. “Anh đúng là ngốc, nói cho anh biết, đừng tưởng Hạ Vũ Kiệt là kẻ lăng nhăng, thật ra anh ta mắc chứng brother complex đó!”
“Há?” Lâm Viễn giật mình tròn mắt, tưởng tượng đến cảnh Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Thiên XXOO, lập tức toàn thân nổi da gà, lạnh cả sống lưng.
“Hạ gia chỉ có Hạ Vũ Khải mới giống người một chút!” Tiểu Dịch nói tiếp. “Ít nhất bình thường hơn, Hạ Vũ Kiệt trừ chuyện bẩm sinh biến thái ra cũng sẽ không hại Hạ Vũ Thiên. Còn hai ông chú kia đáng ngờ lắm!”
“Lần này Hạ Vũ Thiên bị tập kích có liên quan đến hai người đó không?” Lâm Viễn hỏi
Tiểu Dịch nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới lại gần rỉ tai Lâm Viễn, “Thì đó! Em nghe nói, là nội bộ đấu đá lẫn nhau!”
“Ai da, anh đừng hỏi, em có nguồn của em!” Tiểu Dịch trả lời.
Lâm Viễn gật gù, trong đầu lại hơi chùng xuống. Mọi chuyện có vẻ bất thường, vẫn nên mau quay về với Hạ Vũ Thiên, hơn nữa nếu không về kem chảy ra mất!
“Tiểu Dịch, có muốn đi thăm Hạ Vũ Thiên không?”
“Không.” Tiểu Dịch đáp. “Em phải học. Chiều em muốn đi đọc sách.”
“Em… đã giải quyết được chưa?” Lâm Viễn hỏi.
“Rồi.” Tiểu Dịch nói. “Đã xong, lần này dầu gì cũng nhờ có anh Lâm Viễn, nếu em có tin gì nhất định sẽ nói cho anh biết. Anh dây dưa với cả đống người của Hạ gia phải cẩn thận, biết chưa?”
“Ờ.” Lâm Viễn gật rồi chia tay Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch chuẩn bị đi nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì liền ngoảnh đầu nói với Lâm Viễn, “Lâm Viễn, anh biết không…”
“Sao?” Lâm Viễn giương mắt nhìn Tiểu Dịch.
“Hạ Vũ Thiên, hình như anh ấy thích anh.”
“Ha ha ha.” Lâm Viễn cười gượng. “Không có đâu. Chẳng qua anh ta nhất thời hứng thú thôi. Em cũng nghe Hạ Vũ Kiệt nói rồi đó, qua một lúc lâu nữa sẽ chẳng còn ham thích nữa.”
“Không đúng.” Tiểu Dịch nghiêm giọng. “Em với Hạ Vũ Thiên coi như cũng có một khoảng thời gian với nhau, anh ấy chưa từng dùng ánh mắt nhìn anh để nhìn em, cũng như với bất cứ ai khác. Lâm Viễn, anh ấy thật sự thích anh. Mà anh cũng không ghét anh ấy!”
Lâm Viễn ngượng ngùng – cậu làm anh bối rối nha!
“Cứ biết thế đã, em đi rồi anh phải bảo trọng.” Tiểu Dịch chào rồi chạy mất.
Lâm Viễn đã bị đả kích không ít, cảm thấy lòng dạ rối bời khi nhớ tới lời nói ban nãy của Hạ Vũ Kiệt và Tiểu Dịch bây giờ, tóm lại quá rắc rối.
Đúng lúc ấy, một chiếc taxi đỗ ở trước mặt anh, anh chực đi lên thì chợt chú ý đến trên tay người lái xe có một cái đồng hồ màu vàng, hình như còn nạm kim cương.
Lâm Viễn thầm nghĩ – Giỡn hở trời? Mang đồng hồ này còn phải đi làm thuê? Thối lui từng bước, bỗng nhiên, từ phía sau hai người tiến lại, dồn anh đẩy vào xe.