Thấy dáng vẻ dữ tợn kia của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn bèn lùi dần về phía sau, anh lên giọng phê phán, “Ai kia đó nha, tôi dù sao cũng cứu anh một mạng, không mua truyện cho tôi cũng không thể làm được những chuyện khác chứ gì? Lý nào lại vậy!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày nhìn vẻ mặt “như thế là bất nhân” của Lâm Viễn, cũng chẳng thèm chấp nhất với cậu ta nữa, nghĩ một lúc rồi hỏi, “Cậu nghe Triệu Nhân nói tôi nợ máu phải trả bằng máu?”
“Ừ… A!” Lâm Viễn đột nhiên kêu lên, Hạ Vũ Thiên bị anh doạ giật bắn người. Lâm Viễn gọi với lên lái xe, “Dừng lại!”
Lái xe ngay lập tức làm theo, xe của vệ sĩ phía sau cũng dừng, mấy vệ sĩ còn tưởng có chuyện liền nắm chặt súng trong túi, nín thở đi ra.
Lúc bấy giờ, Lâm Viễn mở cửa xe chạy vụt xuống, tới chỗ người bán khoai nướng rong trước cửa một siêu thị ven đường, nói, “Loại ruột đỏ, chọn củ mập ấy!”
Mấy người vệ sĩ chợt nhen lên khát khao muốn bóp chết Lâm Viễn ngay tại trận, họ nhẹ nhàng thở phào trở vào trong xe.
Lâm Viễn xách cái túi khoai to tướng chạy về, ngồi yên vị trên xe, anh hỏi, “Anh Thường, có ăn khoai không? Em mua hai phần đó.”
A Thường bối rối nhìn vẻ mặt của Hạ Vũ Thiên từ kính chiếu hậu, anh trả lời, “Dạ dày tôi không tốt, ăn khoai sẽ tức bụng.”
“À há…” Lâm Viễn gật gù, cầm lấy một củ bửa ra, quả nhiên là khoai ruột đỏ chính hiệu liền nức nở khen, “Hết sảy!”
Cầm củ khoai nóng bỏng tay kia, Lâm Viễn cắn một miếng, quay sang, Hạ Vũ Thiên mang sắc mặt phức tạp quan sát anh, anh bèn chìa một nửa củ khoai mời, “Ăn không?”
Hạ Vũ Thiên thở dài, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ăn thì thôi, Lâm Viễn lại tiếp tục chén.
Tới khi về đến Hạ gia, Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn xuống xe, trở về phòng.
Mới tới cửa đã thấy một người thanh niên cao gầy đang đứng chờ ở phòng khách. Hạ Vũ Thiên bước vào, anh ta vội đứng lên, đi tới cung kính cúi chào Hạ Vũ Thiên, khoé mắt lướt nhanh qua Lâm Viễn.
“Không cho lên tôi cũng muốn lên.” nghĩ thầm, Lâm Viễn thủng thẳng đi lên.
“Mọi chuyện đã được xử lý tốt.” người kia nhỏ giọng báo cáo với Hạ Vũ Thiên.
“Ừm.” Hạ Vũ Thiên gật gật, cùng anh ta vào thư phòng, đóng cửa lại bàn bạc tỉ mỉ.
Lâm Viễn ở một mình trong phòng nằm xem truyện ăn khoai nướng, kim ngắn đồng hồ dần chuyển từ số chín sang số mười hai… Hạ Vũ Thiên với người kia nói chuyện gì mà lâu vậy nha?
Nghĩ nghĩ, cũng chẳng liên quan đến anh, Lâm Viễn tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc anh vừa tắt đèn thì cửa gian phòng ngoài bật mở, dựa vào tiếng bước chân, Lâm Viễn biết Hạ Vũ Thiên đã trở lại. Kệ đi, vờ ngủ cho rồi.
Một lát sau, bỗng nghe thấy tiếng Hạ Vũ Thiên mở cánh cửa thông sang phòng anh.
Lâm Viễn thắc mắc – đêm hôm khuya khoắt còn sang đây làm gì?
Hạ Vũ Thiên đi tới đầu giường Lâm Viễn, có vẻ như trầm tư xoi mói anh hồi lâu. Lâm Viễn nhắm nghiền mắt không phát ra tiếng động, vờ ngủ là hay nhất, đỡ dính phải phiền phức.
Qua tầm năm phút, Hạ Vũ Thiên đứng dậy đi ra, Lâm Viễn lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
“Ra rồi?” Lâm Viễn chống cằm nghĩ… Bộ hay lắm sao? Ra ra vào vào cũng không ngại mệt. Trở mình, đi ngủ tiếp vậy. Sau một lúc, cửa lại mở ra, ai đó lại đi vào.
Lâm Viễn lấy cái gối úp lên đầu – phiền muốn chết!
Có tiếng cởi áo vest, là một trong những thói quen của Hạ Vũ Thiên trước khi đi ngủ, đồng thời, cánh cửa kính mở ra thêm lần nữa, Hạ Vũ Thiên đi vào hỏi, “Vì sao không ngủ trên giường tôi?”
Lâm Viễn tự thôi miên mình – đang ngủ nha. Hạ Vũ Thiên lật cái gối che lấp mặt Lâm Viễn ra. “Khỏi phải giả bộ nữa, cậu ngủ hay không tôi lại không biết sao?”
Lâm Viễn vểnh môi, không cam tâm mở to mắt đáp, “Sao tôi biết anh có cho phép tôi ngủ ở trên giường anh không.”
“Sau này nếu tôi không có ở đây cũng phải ngủ trên giường tôi!” Hạ Vũ Thiên ra lệnh.
Lâm Viễn ngáp dài một cái, nhỏ giọng lầu bầu, “Vừa rồi có nói đâu…”
“Ai ngờ cậu chậm tiêu như thế,” Hạ Vũ Thiên phàn nàn, chuẩn bị đi tắm. “Hôm nay ngủ sớm thế hả?”
“Sáng mai phải đến bệnh viện làm việc.” Lâm Viễn trả lời, lại đưa tay tắt đèn, đột nhiên phát hiện đầu giường có một hộp chocolate nhỏ không biết từ đâu ra. Anh thích ăn vặt nhưng mà là đồ nướng, cánh gà cay linh tinh, chocolate à… Đâu phải anh mua, lẽ nào Hạ Vũ Thiên đem tới?
Nghĩ vậy, Lâm Viễn cầm một viên chocolate lên xem, hỏi Hạ Vũ Thiên đang đi về phía phòng tắm. “Ê, chocolate của anh à?”
Hạ Vũ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua rồi lắc. “Không.”
“Thế sao lại ở đây… ban nãy trước khi tôi đi ngủ làm gì có.” Lâm Viễn gãi đầu gãi tai.
Hạ Vũ Thiên lập tức cảnh giác hỏi, “Ban nãy có người đến?”
Lâm Viễn lắc đầu. “Đâu có… mà không phải đó là anh hả?”
Vừa mới dứt lời, Hạ Vũ Thiên nhanh tay đoạt lấy viên chocolate ném thẳng xuống dưới sân.
Lâm Viễn thầm nghĩ không ăn cũng đừng lãng phí chứ, bất thình lình nghe từ bên dưới “BÙM!” một tiếng như tiếng xe nổ.
Một lúc lâu sau Lâm Viễn mới có phản ứng, mở cửa nhìn ra, dưới sân khói bốc lên…
“Vào ngay!” Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn lại, kéo kín rèm. Thoáng chốc, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, vệ sĩ ùa vào.
“Đại ca?”
Hạ Vũ Thiên nheo mắt. “Có người đã tới đây.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau – không thể nào.
“Đi điều tra đi!” Hạ Vũ Thiên túm Lâm Viễn theo. “Kiểm tra những người còn lại trong nhà một lượt.”
Lâm Viễn mơ mơ màng màng bị Hạ Vũ Thiên tha đi, lờ mờ hiểu đôi chút, người vừa vào khi nãy không phải Hạ Vũ Thiên, nhưng lạ thật, tiếng bước chân người này rất giống Hạ Vũ Thiên.
“Ngày mai đừng đến chỗ Lý Cố nữa, đi theo tôi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Lúc này chạy loăng quăng rất nguy hiểm.”
Lâm Viễn mất hứng. “Liên quan gì đâu…” trong lòng oán thầm, “Ở cùng anh mới nguy hiểm, toàn do anh hại tôi.”
Chẳng bao lâu, vệ sĩ trở lại, nói vào tai Hạ Vũ Thiên vài câu. Hạ Vũ Thiên cau mày, vẻ mặt khó coi. Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên biến sắc, không rõ là vui hay buồn nhưng trông thật sự doạ người.
“Biết rồi.” Hạ Vũ Thiên gật, ngoắc ngoắc tay gọi Lâm Viễn. “Phòng đã được kiểm tra, về đi ngủ được rồi. Mai tôi có việc, cậu cứ đến bệnh viện đi, tôi sẽ phái người theo cậu.”
Nói xong, Hạ Vũ Thiên vội vã đi ra.
Lâm Viễn hơi ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng lẩn như chạch của người kia, mắt nheo lại – tò mò à nghen.
Không lằng nhằng thêm nữa, Lâm Viễn thong dong về phòng, vừa đặt đầu xuống gối là lăn ra ngủ, đương nhiên anh ngủ trong phòng của mình. Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy vẫn phát hiện vẫn nằm nguyên chỗ cũ, cảm thấy kỳ kỳ, bèn chạy ra gian ngoài… Hạ Vũ Thiên không ở trong phòng, có lẽ cả đêm đã không về.
Tuy hiếu kỳ chuyện gì đã khiến Hạ Vũ Thiên tối hôm qua lại trở nên bất thường như thế nhưng Lâm Viễn cũng không hỏi nhiều, chỉ đi tìm lái xe chở đến bệnh viện của Lý Cố.
Vừa tới bệnh viện, thấy Lý Cố vội vàng đến sứt đầu mẻ trán nhào đến ôm lấy anh như mèo thấy mỡ. “Lâm Viễn, chưa chết sao!”
Lâm Viễn cứng người lườm Lý Cố. “Đúng là chẳng nói được mấy câu dễ nghe. Phải rồi, sao đông như thế?”
“Có một chiếc xe trở học sinh tiểu học bị lật, nhưng các em bị thương không nặng, nên mới đưa đến đây.”
“Ừ.” Lâm Viễn thay áo blouse, mau chóng cùng Lý Cố khám bệnh.
Lâm Viễn sợ nhất là khám cho trẻ con, trẻ con là loài sinh vật kỳ dị, nhỏ nhẹ dỗ dành là oà khóc, nghiêm khắc thì càng khóc lớn, có ba mẹ bên cạnh khóc, không có ba mẹ cũng khóc… Mười đứa nhóc trước mặt bị doạ cho một mẻ đồng thanh khóc hu hu, Lâm Viễn vội biến đổi vẻ mặt từ đểu giả sang hoà ái dễ gần đi dỗ mấy đứa.
Khổ sở ra ngoài hít thở, Lâm Viễn bưng cốc uống một ngụm cà phê. Tình cảnh này dù có bận bù đầu nhưng so với ở cạnh Hạ Vũ Thiên cả ngày phải căng óc ra thì vẫn dễ chịu hơn.
Đúng khi ấy, Lâm Viễn có cảm giác ai đó đang vỗ vai mình, phía sau vang lên tiếng người, “Bác sĩ, tôi muốn tìm một em học sinh tên Tôn Miểu.”
Lâm Viễn quay đầu lại ngó người thanh niên mặc đồ cao bồi trước mắt, coi bộ có vẻ gấp gáp, chắc vừa chạy tới… nhìn quen quá nha?!
“A?” người này sửng sốt, giật mình. “Không phải Lâm Viễn đó sao?”
Lâm Viễn nhớ ra, là Tôn Lâm hôm qua đã cùng anh chơi bóng.
“A, tôi biết rồi, cậu tới chỗ này thực tập à?” Tôn Lâm cười nói. “Thảo nào chưa từng gặp qua, ra cậu ở khoá đã tốt nghiệp rồi!”
Lâm Viễn ngoác miệng, chẳng muốn đính chính nữa, dù sao cũng không thân sơ gì, đoạn cười hỏi, “Muốn tìm người?”
“Ừ.” Tôn Lâm gật đầu. “Có một em tên Tôn Miểu, là cháu tôi, ba mẹ đều đã đi công tác. Nghe nói chỉ bị trầy da thôi nên tôi đến đón.”
“Tôi đi giúp anh xem.” y tá ngồi trực cười tủm tỉm đi vào. Lâm Viễn uống xong cà phê thì thấy Lý Cố sống dở chết dở đi ra, nằm thẳng cẳng trên ghế than thở, “Tôi ghét trẻ con!”
…
Hạ Vũ Thiên một mình lái xe đến một nơi hẻo lánh ngoại ô thanh phố. Một ngôi nhà lấp ló sau những tán cây xanh mướt dần dần hiện ra.
Mở cánh cửa sắt khép hờ, Hạ Vũ Thiên đặt chân bước vào, tầng hai có bóng người thoáng qua.
Khẽ thở dài, Hạ Vũ Thiên đẩy cửa. Trên gác nhỏ của tầng hai, một người đang tựa vào lan can ngoài ban công.
“Sao lại trở về?” Hạ Vũ Thiên đi đến sau người nọ. “Không phải tôi đã bảo cậu tạm thời đừng xuất hiện sao?”
“Người ở đâu cũng thế thôi, không an toàn là không an toàn, vô vị chính là vô vị.” người nọ hai tay chống cằm, hỏi Hạ Vũ Thiên, “Chocolate hôm qua có thích không?”
Hạ Vũ Thiên chau mày. “Đúng là cậu!”
Người nọ cười tủm tỉm. “Tôi chỉ muốn gặp con người ngây thơ chịu chết thay mình, cậu ta đáng yêu thật đấy, tôi thấy hơi chướng mắt nên đã tặng cậu ta chút quà gặp mặt.”
“Cậu ta rất quan trọng với bọn tôi, cậu nên biết điều một chút đi.” Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc.
“Nhắc mới nhớ, cậu ta trẻ như vậy, trông còn có vẻ thật thà.” người nọ cười hỏi Hạ Vũ Thiên. “Kéo người không liên quan vào cuộc, không áy náy sao?”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh. “Áy náy? Cậu nghĩ tôi còn có thứ đó sao?”
“Đúng vậy… suýt nữa quên anh không còn là người nữa rồi.” người nọ cười gật gù. “Vậy anh tính khi nào động thủ?”
“Hiện tại đuôi cáo còn chưa lộ.” Hạ Vũ Thiên đáp. “Chờ kẻ đó có động tĩnh hẵng hay.”
Nói xong, anh bước xuống dưới lầu, còn không quên nhắc nhở, “Đừng gây chuyện nữa.”
Người kia cười cười, từ trên lầu hai gửi xuống một nụ hôn gió cho Hạ Vũ Thiên.