Ác Hán

Chương 377: Trường An Loạn (9)

Trước Sau

break
Viên Hi gặp Chân Lạc bốn năm trước, khi ấy hắn ngây ngất vì dung mạo của nàng, liền khẩn cầu Viên Thiệu cầu thân cho hắn.

Điều này thì Viên Thiệu không chối từ, hắn cũng muốn nghĩ cách thôn tính Chân gia, đây có thể là cách không dính máu, cho nên bất kể Chân Dật có đồng ý hay không, hôn sự này cứ quyết như thế.

Chân gia tuy có thế lực, song bì sao nổi Viên Thiệu, chỉ đành đồng ý. Nay Chân Lạc đã lớn, chính là tuổi hoa nở hái về nhà, ước nguyện bốn năm được báo đáp, với Viên Hi mà nói, tâm tình tất nhiên cực tốt, còn về phần Phùng Kỷ và Chân Dật nói gì thì không quan tâm.

Thế gia chỉ trọng lợi ích, hiếm có hôn sự đích thực, giống Viên Hi, vừa cưới được nữ tử yêu thương, lại góp sức cho gia tộc, lưỡng toàn kỳ mỹ, tội gì không làm.

Người ta nói Chân Lạc có phúc khí, có tướng quý nhân. Giờ thì Viên Hi tin rồi, ít nhất nhất sau khi định thân với Chân Lạc, phụ thân hiển nhiên thân cận với hắn không ít, nhiều việc ủy thác cho hắn đi làm. Viên Hi cũng thể hiện vô cùng xuất sắc.

- Nguyên Đồ tiên sinh, phía trước là Phổ Dương Đình, tuyết dày thế này, đường xá khó đi, hay là tối nay ở lại đó.

Đi nửa ngày trời, quân sĩ và ngựa đều tỏ ra mỏi mệt, Viên Hi không nhịn được hỏi Phùng Kỷ, muốn nghỉ ngơi một chút.

Viên Hi nói thẳng ra là một tên lười, cho nên Phùng Kỷ không xem trọng hắn, nếu chẳng phải mệnh lệnh của Viên Thiệu, Phùng Kỷ tuyệt đối không đi cùng hắn, nhíu mày lại nói:

- Nhị công tử, chủ công đang mòn mỏi trông mong, dù đường khó đi chúng ta cũng không thể trì hoãn lâu. Quan Phổ Dương Đình là Khúc Dương. Theo Kỷ thấy, chúng ta đi thêm một đoạn rồi nghỉ ở Khúc Dương.

- À, thế hả ... Vậy cũng được.

Viên Hi không phải kẻ quyết đoán, Phùng Kỷ nói thế cũng đồng ý, nếu là Viên Đàm hoặc Viên Thượng đã chẳng bận tâm Phùng Kỷ nói gì, muốn sao làm vậy.

Phùng Kỷ thầm thở dài, vị Nhị công tử này thật đúng là, dù có tranh cãi với ta một chút cũng được, chứ thế này, dù chủ công muốn cho gánh vác trọng trách cũng khó.

Nghĩ tới đó Phủng Kỷ lắc đầu.

Xe tiếp tục đi về phía trước, bất tri bất giác đã qua Phổ Dương Đình, lúc này chính là hoàng hôn, tà dương đỏ rực, nơi này là vùng núi đồi, mười mấy dặm không có bóng người.

Viên Hi định tới bên xe an ủi tiểu kiều thê, nhưng bị Phùng Kỷ ngăn cản, cuối cùng bỏ ý định này.

Trời dần dần tối.

Trong lòng Phùng Kỷ đột nhiên có cảm giác không lành, hắn đột nhiên nhớ tới sự nhiệt tình bất thường của Chân Dật hôm nay, giữ bọn họ mãi tới muộn mới cho đi.

Lý ra Chân Dật cũng chẳng phải là phế vật, chủ công có mưu đồ gì chẳng lẽ ông ta không nhìn ra? Nếu nhìn ra rồi tại sao còn nhiệt tình như thế, nếu chẳng phải Chân Dật lôi kéo, có khi lúc này đoàn xe đã tới Khúc Dương.

Chẳng lẽ ... Phùng Kỷ rùng mình.

Có điều hắn mau chóng phủ định suy nghĩ này, chẳng lẽ Chân Dật không muốn sống? Trừ khi điên mới làm loại việc này.

- Thôi Quảng, Đào Thăng.

- Có mạt tướng.

Hai võ tướng uy phong đi sau ưỡn ngực giục ngựa tới:

- Tế tửu đại nhân có gì sai bảo?

- Các ngươi lầm tức phái người tới Khúc Dương, bảo Khúc Dương lệnh điểm binh tới nghênh đón.

- Vâng.

Có câu không nên mang lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người.

Phùng Kỷ cũng là thuộc loại người tâm tư linh hoạt, nếu đã tính kế người ta thì cần phải đề phòng. Bất kể Chân gia có ý đó hay không, tóm lại cẩn thận hơn cũng tốt, chớ vì sơ ý mà để mất uy danh.

Viên Hi không hiểu hỏi:

- Nguyên Đồ tiên sinh làm vậy là sao?

- Nhị công tử ...

Phùng Kỷ định lên tiếng giải thích, song đúng lúc đó trên đồng hoang có tiếng kêu chói tai.

Không xong rồi, Phùng Kỷ vừa nghĩ thế hai bên đường vô số bóng người từ trong tuyết xông ra, những người này toàn bộ mặc áo đen gọn nhẹ, ngoài khoác nhuyển giáp, mặt nạ sắt đen xì, tay cầm bảo kiếm, tay cầm nỏ.

Thôi Quảng, Đào Thăng đang chuẩn bị phái người đi Khúc Dương, không ngờ xảy ra kinh biến, vội dẫn người xông tới, nhưng ngựa hí lên.

Trong đêm trên đường xuất hiện hơn mười sợi bán mã tác, kỵ binh đi đầu ngã nhào.

Nỏ bắn ra ào ào, quân sĩ không kịp đề phòng bị bắn chết gần trăm người.

Phùng Kỷ gào lên:

- Bắt lấy Chân gia tử, bắt lấy ...

Viên Hi lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe theo phát lệnh. Thôi Quảng thúc ngựa tới đội xe phía sau, lúc này khuôn mặt yếu đuối của Chân Ngiêu lộ ra nụ cười nanh ác:

- Con cháu Chân gia, ngăn cản bọn chúng.

Âm thanh vang lên, hơn trăm gia đinh Chân gia ùa tới tạo thành vòng tròn.

Thôi Quảng coi như không, vung đao chém gục hai tên gia đinh, tiếp tục xông tới, nhưng xe sau lưng đổ sầm một cái, khoang xe tan nát, một hán tử cao hơn trượng, tay cầm đao thuẫn xông ra.

Cự hán đó mặt mày hung dữ, thuẫn bài nặng tới tám mươi cân, trường đao hình thù kỳ dị. Thôi Quảng nhận ra đó là Hán An đao.

Bốn tên sĩ tốt định ngăn cản cự hán, nhưng bị thuẫn trong tay y đập văng đi. Thôi Quảng quay đầu ngựa xông tới, cự hán kia không hề né tránh, rống lớn một tiếng như sét nổ giữa đồng hoang, húc về phía ngựa của Thôi Quảng. Con chiến mã xô vào thuẫn, phát ra tiếng hí dài thê lương, ngã nhào.

Chiến mã bị ngã gẫy xương, Thôi Quảng kinh hoàng, kẻ này có phải là người không? Vừa nghĩ tới đó thì hàn quang lóe lên, hắn bị chém làm hai, nội tạng trào ra đất.

- Tặc tử, dám giết huynh đệ của ta.

Đào Thăng thấy Thôi Quảng bị giết, mắt đỏ kè, hắn và Thôi Quảng cùng gia nhập Viên Thiệu, Thôi Quảng xuất thân tốt hơn, nhưng không coi thường hắn, ngược lại luôn chiếu cố cho hắn, tình cảm rất tốt.

Cự hán thu trường đao, một chiêu Thu Phong Tảo Lạc Diệp quét ra, người xoay tròn trên mặt đất, bảy tám tên sĩ tốt bị chém văng, đại thuẫn giơ lên, cự hán đáp lên người sĩ tốt bên cạnh, thình lình vọt lên không.

Đào Thăng kinh hồn, giơ đao đón đỡ, chỉ nghe rắc một tiếng, không hiểu đao thuẫn của cự hán làm sao có sức lực mạnh như thế, chẳng những đập gãy đao của Đào Thăng mà người cũng văng đi luôn.

Bốn xung quanh toàn là kẻ địch, kiếm quang lấp lóe, nỏ bắn loạn xạ, quân Viên Thiệu chẳng hề có chuẩn bị, chết thảm vô cùng.

Phùng Kỷ không ngờ thường ngày Thôi Quảng, Đào Thăng có cái dũng vạn người khó địch lại bị người ta giải quyết trong một chiêu, trong đầu hiện lên một cái tên.

- Nhị công tử, chạy mau ...

Còn chưa dứt lời một thanh niên mặc trang phục gọn nhẹ mở đường máu tới Phùng Kỷ, tuy có sĩ tốt ngăn cản, nhưng thanh niên kia kiếm pháp trác tuyệt quỉ dị. Kiếm của hắn khác với kiếm người thường, rất dài, lại còn cong, chẳng những dùng được kiếm chiêu lại còn chém bổ hung hãn như trường đao.

Vũ khí trong tay sĩ tốt, căn bản không ngăn cản được một đòn của Hồ Nguyệt kiếm, khải giáp dày nặng cũng bị kiếm chém toạc. Phùng Kỷ định xoay người chạy, nhưng thanh niên kia đã nhắm vào thì sao dễ dàng thoát thân được, mới chạy vài bước đã bị một mũi tên xuyên chân, kêu thảm ngã xuống vũng máu.

Bên cạnh Viên Hi dẫn hơn trăm thân vệ ra sức bỏ chạy.

Khó trách được, hậu quân có tên cự hán như yêu quái đang chém giết điên cuồng, ít nhất hơn trăm sĩ tốt chết trong tay y, đừng nói Viên Hi nhát gan, bất kỳ ai thấy cảnh đó chỉ e cũng phải bỏ chạy.

Chạy được trăm bước thì phía trước có một đạo nhân mã đánh tới, tuy người không nhiều, chỉ có bảy tam chục, nhưng đều cầm nỏ cơ, quỳ một chân trên đất tuyết, viên đại tướng đi đầu chống Nguyệt Nha kích, ngăn đường Viên Hi.

- Kẻ cản ta phải chết.

Lúc này cho dù Viên Hi có ngốc cũng biết chuyện này có liên quan tới Chân gia, đâu còn để ý tới mỹ nhân trong xe, giật cương, phóng ngựa tới.

Võ tướng kia cười lạnh, kích chỉ tới, bảy tám chục cái nỏ bắn ra liên tiếp, Viên Hi tức thì bị bắn như con nhím.

Vốn tưởng đối phương sẽ cùng mình tướng đấu tướng, ai ngờ ...
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc