Ác Hán

Chương 236: Trần Ai Lạc Định(2)

Trước Sau

break

Thời đại lưỡng Hán, đặc biệt là thời kỳ đầu của Tây Hán, thuật Hoàng lão có thể nói là văn chương tất học của hoàng thất.

Từ sau Đổng Trọng Thư, tuy nói Nho học hưng khởi, nhưng đối với hoàng thất mà nói, lại là ngoại tôn Nho thuật, nội tôn Hoàng lão. Vì vậy mỗi một hoàng đế đều đã từng đọc qua [Đạo Đức Kinh]. Mặc dù là Hán Đế Lưu Hoành cũng không ngoại lệ.

Nhận lấy thẻ tre rồi lật xem, sau đó dựa theo hàm nghĩa của dấu chấm câu đi lý giải dấu chấm của Đổng Phi. Hán Đế Lưu Hoành liên tục gật đầu, khi thì khẽ lắc đầu.

Trần Đam thấy việc này sắp thoát ra khỏi khống chế, oán hận trừng mắt với Lư Thực, rồi tranh bước lên trước.

- Hoàng thượng, cho dù Đổng gia tử kia văn tài xuất chúng, thế nhưng đã có hiềm nghi sát hại Hoàng Phủ Nghĩa Chân, không thể không điều tra.

- Tư đồ, các ngươi luôn miệng nói Hoàng Phủ Nghĩa Chân là Đổng gia tử làm hại, nhưng ngoại trừ một tờ giấy không biết là người phương nào viết ra, không còn chứng cứ nào khác nữa. Hơn tháng nay trẫm cũng từng hỏi qua, Đổng gia tử kia rõ ràng dùng là mã sóc, nhưng người giết Hoàng Phủ Nghĩa Chân lại dùng song chùy. Hơn nữa, Hoàng Phủ Nghĩa Chân là bị tên bắn chết. Theo trẫm điều tra, Đổng gia tử kia cũng không thiện xạ, thậm chí ngay cả cung nỏ cũng không có. Tam đệ người Man của hắn là Sa Ma Kha cũng thiện xạ, nhưng khi Hoàng Phủ Nghĩa Chân chết hắn đang cùng với đô úy phía Đông Kinh Châu là Tần Hiệt ác chiến với phản tặc tại Nam Dương. Hà quốc trượng có thể làm chứng.

Hà Tiến ở bên cạnh khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Các ngươi vừa nói Đổng gia tử là hung thủ sát hại Hoàng Phủ Nghĩa Chân, nhưng lại không có chút chứng cứ nào. Ngay cả nhân chứng kia hôm nay cũng không thấy tung tích. Trần tư đồ, trẫm thấy ngươi thực sự già rồi, già đến nỗi ngay cả thị phi hắc bạch cũng không phân rõ nữa!

Một câu cuối cùng làm cho Trần Đam khẽ run lên.

Ý của Lưu Hoành rất rõ ràng: ngươi già rồi, đừng chiếm lấy hố xí không thải phân nữa, cứ ngoan ngoãn nhượng lại chức vụ cho ta đi.

Trần Đam biết, nếu như hắn còn không biết suy xét nữa, chỉ sợ. . .

Trần Đam quỳ gối dưới bệ đỏ, rơi lệ đầy mặt:

- Cựu thần quả thật già rồi, thực không đủ khả năng đảm đương chức Tư Đồ, xin hoàng thượng ân chuẩn thần trí sĩ hoàn hương.

Trong nhất thời, trên triều đình mọi người thổn thức không ngớt.

Trần Đam, Trần Hán Công, người Đông Hải. . . Đã từng nhiều lần đảm nhiệm tư không, tư mã, tư đồ, hôm nay lại rời khỏi sân khấu Lạc Dương như vậy.

Ý của hoàng thượng rất minh bạch, đây là đang cảnh cáo chúng ta, đừng có mà kiếm việc không đâu!

Đúng lúc này, đột nhiên có tiểu hoàng môn Kiển Thạc bẩm báo:

- Khởi bẩm hoàng thượng, giáo úy Loan Vệ doanh Đổng Phi thỉnh cầu yết kiến hoàng thượng.

Mọi người ngẩn ra, Đổng gia tử cầu kiến?

Hán Đế cũng cảm thấy kỳ lạ:

- Có nói có chuyện gì không?

- Hoàng thượng, quân quan Vũ Lâm quân kia tới truyền tin, hình như là về chiến sự Lương Châu.

- Lương Châu? Lương Châu làm sao? Mặc dù Hàn Toại đã đột phá phòng tuyến Kim Thành, hội hợp với đám người Lý Văn Hầu, lẽ nào chúng... Tuyên Đổng Phi yết kiến!

Thật ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Đổng Phi tuy nói bị giam giữ, đồng thời lại có ý chỉ không cho phép Đổng Phi gặp bất kỳ ai, nhưng trên thực tế thì sao, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

Chỉ là ai cũng không rõ, lúc này Đổng Phi thượng điện muốn làm gì.

Tuy nhiên hiện nay y còn đang ở Loan Vệ doanh, vì vậy sau khi truyền khoảng chừng qua nửa canh giờ nữa, hoàng môn ở ngoài điện hô to:

- Giáo úy Loan Vệ doanh Đổng Phi, thỉnh cầu yết kiến.

- Tuyên!

Theo một loạt tiếng hô liên tiếp, Đổng Phi trong bộ quân trang, đầu đội Cửu đầu nữu sư tử tráo diện khôi, mặc Cửu đầu nữu sư tử ô kim thiết diệp giáp, sải bước đi lên Gia Đức Điện, thân cao chín xích năm tấc, ở giữa bách quan như hạc giữa bầy gà.

Bước đi rất có lực, thân hình khôi ngô cường tráng, như một ngọn núi nhỏ.

Văn võ bá quan trên đại điện không ít người lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Phi. Chỉ là Tráo diện khôi đã che khuất khuôn mặt của Đổng Phi, nhìn không thấy tướng mạo. Nhưng từ trong bước tiến, làm cho không ít người nhịn không được trong lòng tán thán: quả nhiên không hổ là hổ lang chi tướng.

- Thần Đổng Phi khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cung chúc ngô hoàng thiên thu vạn tái, thọ dự thiên tề.

Những lời hoàn toàn mới, làm cho văn võ cả triều đều ngẩn ra.

Hán Đế nở nụ cười, đây chính là lần đầu tiên nghe người ta lễ bái như vậy, song cảm giác không tệ.

- Người quỳ phía dưới có phải Đổng Tây Bình không?

- Chính là tội thần!

- A? Trước kia ngươi không trả nói bản thân vô tội, vì sao lại tự xưng tội thần?

Đổng Phi lớn tiếng nói:

- Thần tự xưng có tội, là vì vi thần lại đi ngược với ý chỉ của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn cấm đoán thần ở Loan Vệ doanh, không cho phép nói chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng ngày hôm nay có gia nhân đến truyền tin, thần. . . Thần cùng Khương tặc ở Lương Châu có mối thù giết tỷ, bất cộng đái thiên. Trước khi rời khỏi Lương Châu, thần từng nói với phụ thân, nếu như giết cừu nhân, nhất định phải nói cho vi thần.

- Ồ?

- Hôm nay, thần phụ tại Tích Thạch sơn giết tặc tù Hoàng Trung là Bắc Cung Ngọc, cũng sai người đưa tới thủ cấp của tặc tù. Báo cho biết vi thần... Bắc Cung Ngọc kia, chính là Bắc Cung Bá Ngọc một trong bốn tặc tù. Hắn vốn là đệ đệ của tỷ phu vi thần, bởi vì dòm ngó địa vị Phá Khương vương của tỷ phu vi thần, liên thủ với tặc tù Hàn Toại độc sát tỷ tỷ và tỷ phu của thần. . . Hiện hôm nay, thủ cấp của Bắc Cung Bá Ngọc đã được đưa đến.

Tiểu hoàng môn Kiển Thạc tay bưng hộp gấm, đi lên Gia Đức Điện.

Hán Đế lúc đầu còn có vẻ ngỡ ngàng, nhưng sau khi nghe được liền hoàn toàn hiểu ngay.

- Đây, chính là thủ cấp của Bắc Cung Bá Ngọc?

Hán Đế nhịn không được cất tiếng cười to:

- Mấy ngày nay trẫm nghe được toàn là tin tức xấu. Chỉ có hôm nay, đã nghe được một tin tức tốt. Đổng khanh bình thân, ngươi tuy có ý chỉ của trẫm, nhưng là việc trong tình lý. Trẫm không chỉ không trách ngươi, còn muốn thưởng ngươi. . . Đổng khanh, việc của Hoàng Phủ Nghĩa Chân hiện đã điều tra rõ không có quan hệ gì với ngươi. Mấy ngày nay ngươi chịu ủy khuất rồi, có yêu cầu gì không?

Đám người Viên Ngỗi, Hà Tiến trợn ngược mắt.

Hắn chịu ủy khuất?

Hắn có từng chịu ủy khuất sao?

Đầu tiên là đại náo Đại Lý, ngay cả Đại Lý tả bình Hi Lự cũng bị giết rồi. Hai lần chưa phụng ý chỉ đã điều động Loan Vệ doanh, trong đó có một lần còn là vì báo thù riêng, nếu không có đám người Vương Việt ngăn cản, người này dám giết sạch sẽ người của Thái Học Viện luôn.

Các sĩ tử tức giận, nhưng chúng ta lại chùi đít cho y.

Y cả ngày ở Loan Vệ doanh, hơn một nghìn cô nương chơi đùa với y, con mẹ nó, cái này mà nói y chịu ủy khuất sao?

Nhưng giận ở trong lòng, lại nói không nên lời.

Chỉ mong Đổng gia tử đừng gây thêm phiền phức gì cho chúng ta nữa...

Đổng Phi nghe được Hán Đế nói, không chút do dự lớn tiếng trả lời:

- Hoàng thượng, thần không có bản lĩnh, chỉ biết cậy mạnh. Nghe nói Ký Châu có dư nghiệt Hoàng Cân làm loạn, thần xin hoàng thượng ân chuẩn, cho thần một nhánh binh mã đến Ký Châu bình định phản tặc. Vi thần bảo đảm, nhất định lấy thủ cấp của tặc tù Hoàng Cân đưa cho hoàng thượng làm lễ vật, nếu không thể thành công, thần nguyện ý dâng lên cái đầu trên cổ.

Người này có bệnh, tuyệt đối là có bệnh. . .

Không ít người ở trong lòng thầm nói. Lư Thực khẽ gật đầu, người này thật là sống theo bản tính, bị vu hãm, nhưng còn muốn bình định phản tặc, cũng không uổng những lời hữu ích vừa rồi ta nói cho y... Lương tài như vậy, vì sao ta nhưng gặp được chứ?

Không tự chủ được, Lư Thực nghĩ tới học sinh của hắn, Lưu Huyền Đức đó hôm nay khả năng đã ở dưới trướng của Công Tôn Toản.

Trong lòng buồn bã, khẽ thở dài một hơi.

Mà Hà Tiến và Viên Ngỗi nhìn nhau, ý trong mắt rất rõ ràng: con mẹ nó đứa nào nói tên này ngớ ngẩn? Những lời này khôn ngoan cỡ nào, một kẻ ngốc có thể nói ra sao?

Hán Đế Lưu Hoành sắc mặt phức tạp, nhìn Đổng Phi hồi lâu mới thở dài một hơi:

- Nếu như văn võ cả triều đều có thể trung dũng như Đổng khanh, xã tắc Đại Hán ta há có thể không số mệnh lâu dài? Phen tâm ý này của Đổng khanh, trẫm tâm lĩnh, chỉ là trẫm vẫn còn chỗ trọng dụng ngươi, ngươi cứ ở lại Lạc Dương đi. Nếu như thực sự phái ngươi đi, chỉ sợ Thái ông chặn cửa cung của trẫm, đòi con rể mất thôi... Ha ha ha, Đổng Phi tiến lên nghe phong: trẫm phong ngươi làm Bắc Cung giáo úy, chuyên quản lý an nguy của Bắc Cung, Loan Vệ doanh vẫn do ngươi điều khiển.

Đổng Phi cũng không rõ lắm, Bắc Cung giáo úy đó là cái gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ hâm mộ của văn vỏ cả triều, trong lòng biết chức quan đó hẳn là không kém.

Lập tức dập đầu tạ ân:

- Vi thần tuân chỉ, nhất định tận trung với cương vị tuyệt không cô kỳ vọng của ngô hoàng vạn tuế.

Hà Tiến chí đắc ý mãn, thầm cười trộm: Bổng lộc tam bách thạch biến thành bổng lộc thất bách thạch. Đổng Tây Bình ơi Đổng Tây Bình, từ ngày Đại Hán ta thành lập, sợ rằng chưa ai có được như ngươi. Chưa đến 16 tuổi, trong một năm đã thăng liền mấy cấp. . . Rất tốt, như vậy, Đổng Tây Bình ngươi là người của Hà Tiến ta, dấu vết này ai cũng không thể xóa nhòa...

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc