Ác Hán

Chương 162: Ngũ Cầm Hí chính tông

Trước Sau

break

Đối phương lúc đầu phản ứng rất bình thản, nhưng sau một lát, đột nhiên trở nên rung động kịch liệt.

- Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì? Ngươi gọi là cái gì... Ngươi gọi là lang trung, là lang trung sao?

Nhào tới trước cửa tù thất, từ trong khung gỗ vươn tay ra, nắm lấy áo choàng của Đổng Phi:

- Ngươi vừa mới gọi là lang trung phải không?

Ngục tốt vô cùng sợ hãi, người này lúc điên lúc rồ, vạn nhất khiến Phi công tử bị thương, mình chẳng phải sẽ gặp chuyện không may sao?

- Quân khốn nạn, mau buông tay ra, đây là công tử của Tả Trung Lang, còn không mau buông tay ra!

Đổng Phi lúc đầu cũng lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Người này nhìn qua rất điên dại, nhưng không hù dọa được Đổng Phi. Dù sao hắn cũng một thân đi ra từ tinh phong huyết vũ, có cảnh tượng nào chưa từng thấy qua? Có dạng người nào chưa từng giết qua? Đổng Phi sẽ không sợ.

Xua tay ý bảo ngục tốt im lặng, sau đó trầm giọng nói:

- Đúng vậy, ta gọi ngươi là lang trung!

- Ngươi tin lời ta... Ông trời quả có mắt, rốt cục đã có người tin tưởng ta. Ta thật sự là lang trung, ta không lừa ngươi. Ta quật mộ không phải là ta trộm mộ, cũng không phải vì mấy vật dụng được bồi táng theo người chết, ta chỉ muốn biết sau khi chết người ta sẽ biến hóa ra sao... Người sống và người chết, tình trạng thân thể sẽ không giống nhau, đặc biệt là vừa mới chết một thời gian ngắn, trong cơ thể sẽ có rất nhiều loại biến hóa, nếu như có thể hiểu rõ cùng nắm giữ, đối với việc trị liệu cho bệnh nhân có lợi ích rất lớn.

Bàng Đức mày kiếm dựng lên, quát to:

- Yêu ngôn hoặc chúng! (1)

- Không phải là yêu ngôn, là thật, là thật... Vị tiểu tướng quân này, ta nhớ rõ là ngươi bắt ta. Ngươi còn nhớ lúc đó bên người ta có một hầu bao, bên trong đều là tâm đắc nhiều năm làm nghề y của ta, trong đó có ghi chép về phương diện này đấy.

Bàng Đức còn muốn tiếp túc trách cứ, lại bị Đổng Phi ngăn cản.

- Được rồi, ta tin tưởng lời nói của ngươi, nhưng ngươi phải cho ta biết. Tên của ngươi.

- Thảo dân tên là Hoa Đà, tự Nguyên Hóa, là người huyện Phái Quốc Dự Châu.

Đổng Phi nghe thấy thế thì bật cười ha hả, lại khiến cho người trong tù thất sợ hãi. Trong ánh lửa bập bùng, Đổng Phi này cười so với lúc không cười càng thêm vài phần dữ tợn , vài phần đáng sợ.

Người nọ trong lòng một trận hồi hộp. Thầm nghĩ một câu: Lẽ nào hắn muốn giết ta?

- Người đâu, thỉnh Nguyên Hóa tiên sinh tẩy sạch thân thể, thay đổi y phục rồi dẫn trở lại gặp ta. Lệnh Minh, về chuyện tội phạm trong nhà giam này, ta giao cho ngươi xử lý. Về phần tiền để chiêu mộ, ta sẽ thông tri cho đại ca ta, khi cần thì ngươi đi tìm hắn.

- Dạ!

- Còn nữa, mang hầu bao của Nguyên Hóa tiên sinh tới cho ta. Ta muốn xem một chút.

Không đợi Hoa Đà trong từ thất mở miệng, Đổng Phi sải bước đi ra. Thái độ của ngục tốt tức thì thay đổi, cười xởi nởi thỉnh Hoa Đà đi ra. Bàng Đức ngược lại có vẻ nghi hoặc. Nhìn Hoa Đà, hừ lạnh một tiếng quay đầu ly khai nhà giam.

Hoa Đà bị bắt, đã là chuyện từ nửa năm trước. Lý Tương Như cũng không có thời gian xử lý người này, cho nên hầu bao kia vứt trong nhà kho của nhà giam. Hơn nửa ngày lục lọi mới tìm thấy.

Đổng Phi ngồi ở trong đại sảnh phủ nha, chăm chú xem bút ký của Hoa Đà.

Trong bút ký ghi chép quả thực không ít thứ, có liên quan đến châm cứu, thảo dược, còn có phương pháp dưỡng sinh cùng đủ loại tâm đắc chữa bệnh. Nhưng những thứ này không được Đổng Phi coi trọng, ngược lại hắn chú ý đến một quyển đồ sách.(2)

"Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật ", đây là tên của đồ sách này.

Đổng Phi liếc mắt đã nhận ra Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật này không ngờ chính là Ngũ Cầm Hí mà bản thân hắn đã học.

Nhưng dưới góc độ so sánh, bộ Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật này của Hoa Đà càng toàn diện, càng hệ thống , lại càng thêm hoàn thiện. Không chỉ bao gồm phương pháp dưỡng sinh, hơn nữa đối với cách vận dụng khí lực để luyện công, phân phối... ghi chép càng thêm tỉ mỉ, càng thêm cao thâm.

Mang theo tư tưởng đậm chất nhà Tần, Ngũ Cầm Hí không chỉ là một bộ dưỡng sinh thuật, còn là một bộ bác kích thuật.(3)

Ngẫm lại thì quả thật cũng không có gì quá mức kỳ quái. Hoa Đà du lịch tứ phương, có đôi khi cũng thường lui tới nơi thâm sơn cùng cốc, rừng rậm mây phủ. Phần hung hiểm này, rất khó có thể tưởng tượng được. Nếu như hắn không có một môn công phu bảo vệ, sao có thể sống đến lúc này?

Đổng Phi đọc bộ Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật này, ngược lại cảm thấy rất yêu thích.

Đúng lúc này, Hoa Đà được dẫn đến. Đổng Phi vội vã đứng dậy, đưa Hoa Đà vào phòng khách.

Hoa Đà tắm rửa xong, nhìn qua quả thực so với người trong ngục lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau. Khuôn mặt thon gầy, tấm thân gầy guộc, dưới hàm ba cọng râu đen, trên người mặc một bộ trường sam màu xanh da trời, rất có khí chất như của thần nhân.

- Tiên sinh chịu khổ rồi.

Đổng Phi sai người mang rượu và thức ăn lên, sau đó nhìn Hoa Đà nói: "Phi chính là có vinh dự được đọc qua đại tác phẩm của tiên sinh, thật sự là bội phục vạn phần. Trước kia ta từng gặp thái thú Trương Cơ, hắn đã từng nói luận về hiểu biết thân thể con người, trong thiên hạ không ai có thể sánh với tiên sinh."

Hoa Đà ngẩn ra:

- Công tử nhận thức Trương Cơ?

- Đúng vậy!

- Ha, lần trước gặp gỡ Trương thái thú, đã là chuyện năm năm trước. Sau hắn lại đóng giữ ở Trường Sa, còn ta tiếp tục vân du khắp nơi... Hắn có khỏe không?

- Trương thái thú hôm nay đã không còn là thái thú Trường Sa nữa rồi.

- Ồ, lại thăng chức sao? Hoa Đà cười ha hả nói:

- Nghĩ năm đó ta cũng cố chấp như vậy, nếu khi đó lời nói mềm mỏng hơn, nói không chừng hôm nay cũng là quan một phương rồi.

Đổng Phi nói:

- Kỳ thực, là lang trung so với quan tước, ý nghĩ còn lớn hơn. Quan tước chỉ có thể tạo phúc một phương, nhưng một lang trung giỏi, lại có thể truyền lưu thiên thu vạn đại. Phi đối với người làm nghề y xưa nay rất kính nể, nhưng không ngờ được gặp tiên sinh ở đây... Trương thái thú hôm nay đã không làm quan nữa, ông ấy hiện giờ ở lại trong Võ Lăng sơn, thu thập dược thảo, chữa bệnh cho Ngũ Khê man nhân. Năm rồi khi Phi chi tay với Trọng Cảnh tiên sinh, ông ấy còn nói chuẩn bị tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu y thuật, để truyền lại cho hậu nhân.

Hoa Đà ngẩn ra:

- Trương Cơ, không làm quan nữa?

Đổng Phi gật đầu, rót rượu cho Hoa Đà.

- Không làm quan cũng tốt, tính tình của ông ấy, cũng quả thực không thích hợp với quan trường.

Hoa Đà nói xong, ánh mắt đảo qua Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật để ở trên bàn, cười nói:

-Công tử cũng cảm thấy hứng thú với dưỡng sinh thuật này sao?

- Cũng có chút hiểu biết!

- Ồ, Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật này, là khi ta tha phương hái thuốc, xem xét vượn, hươu, hổ, gấu... năm loại dã thú vận động mà có cảm nhận, sau đó kết hợp với phương pháp dưỡng sinh Tiên Tần mà sáng chế ra dưỡng sinh thuật. Công tử nếu thích nó, ta xin tặng cho công tử .

- Cái này... Phi từ chối là bất kính!

Đổng Phi rất hài lòng thu hồi thư quyền, giao lại hầu bao cho Hoa Đà.

- Hoa tiên sinh, sau này có tính toán gì không?

- Hai năm trễ nải ở Lương Châu, ta nghe người ta nói nơi đây sắp sửa đại loạn, ta là một lang trung tha phương cũng chẳng biết làm gì, chuẩn bị quay về vùng Trung Nguyên, bái phỏng một ít lão hữu... Rồi đến Võ Lăng sơn thăm lão gia hỏa Trương Cơ kia. Ha ha. Nếu có thể, ta thật cũng muốn tĩnh tu một chút, chỉnh lý lại tâm đắc mấy năm qua, nếu có khả năng, truyền thụ cho vài đệ tử.

Đổng Phi khẽ đảo mắt:

- Tiên sinh có thể lưu lại Lương Châu này không? Nguyên nhân chính là đại loạn sắp đến, cũng là lúc tiên sinh đại triển thân thủ. Phản tặc ít ngày nữa sẽ đánh Lũng Tây, đến lúc đó sẽ không tránh được tử thương. Nếu có tiên sinh ở đây, chẳng phải là có nhiều sinh linh được cứu vớt ư?

- Cái này...

- Tiên sinh, ta muốn tạo dựng một đội y hộ, chuyên môn cứu chữa cho các thú binh(4), binh sĩ thụ thương. Đáng tiếc, Phi tài sơ học thiển, Trọng Cảnh tiên sinh từng phái đệ tử Mã Chân đến hỗ trợ, nhưng vẫn có phần chưa đủ. Tiên sinh nghiên cứu nhiều về ngoại thương, như thế nhất định có thể cứu lại không ít tính mạng. Hơn nữa, điều này với việc chỉnh lý tâm đắc của tiên sinh, cũng là có tác dụng rất tốt đó.

Hoa Đà do dự...

Đổng Phi còn muốn khuyên nhủ vài câu nữa, nhưng đúng lúc này Đổng Thiết chạy vào:

- Chủ nhân, thám báo vừa mới báo cáo, phát hiện bại quân Lang Khương.

- Bại quân Lang Khương?

- Dạ, Lang Khương bại trận ở Lâm Thao đang chạy tới, theo thám báo báo cáo. Khoảng chừng đến đêm khuya sẽ đến.

Đổng Phi âm thầm suy nghĩ thật nhanh! Hắn cũng không ngờ, Lang Khương tan tác nhanh như vậy. Bất quá, cũng không còn nhiều thời gian cho hắn cân nhắc, vội vã đứng dậy:

- Thỉnh tiên sinh tự nhiên, Phi phải đi an bài một chút chuyện.

- Công tử không nên khách khí, mời tùy ý.

Đổng Phi vội vã chạy đi, để lại một mình Hoa Đà ngồi trong đại sảnh, cân nhắc lời đề nghị vừa rồi của đp.

Lão Vương Thiêu Đương tự vẫn dưới chân thành, mấy nghìn tù binh bị tập trung lại, do đám người Bàng Đức cầm tù.

Sau khi xử lý xong việc này, Đổng Phi rất mệt mỏi. Trở lại phủ nha, Hoa Đà cũng đã đi nghỉ. Trong lòng biết, muốn lôi kéo một người, cũng không phải chỉ nói một hai câu là có thể xong việc. Cũng không lập tức đi gặp Hoa Đà, mà đi thẳng đến phòng ngủ của Lý Tương Như lên giường đi ngủ.

Một đêm này vô sự, sáng sớm hôm sau, chỉ ngủ hai canh giờ, Đổng Phi theo bản năng tỉnh dậy.

Trời mới vừa tờ tờ sáng. Theo thói quen thường ngày, Đổng Phi mơ mơ màng màng tiếu sái đi ra khỏi phòng ngủ, rửa mặt, chuẩn bị bắt đầu luyện công. Cũng không ngờ tới, có người còn dậy sớm hơn hắn.

Chỉ thấy trong gió bụi, có bóng người chớp động. Nhìn kỹ, nguyên lai là Hoa Đà đang ở đó luyện tập ngũ cầm đạo dẫn thuật.

Chỉ thấy ông ta vượn túng hổ phác, lọc chạy hùng thôi, mỗi một động tác đều cực kỳ thong thả, rồi lại có một loại cảm giác cổ quái như nước chảy mây trôi.

Ở bên cạnh nhìn đến ngây người, Đổng Phi cảm thấy, một bộ Ngũ Cầm Hí này của Hoa Đà, so với sở học của hắn quả thực cao minh hơn rất nhiều.

Đều nói người đời sau thông minh, nhưng lại chưa từng có ai có thể chân chính phục hồi được những thứ đã thất truyền. Đổng Phi nhịn không được ở bên cạnh mô phỏng theo từng động tác của Hoa Đà. Hắn dần dần chìm đắm vào cảm giác kia, từ đó lĩnh ngộ ra một ít phương pháp ẩu đả.(5)

Luyện xong một bộ Ngũ Cầm Hí, Đổng Phi mồ hôi nhễ nhãi. Nhìn ra đã thấy Hoa Đà mặt không đỏ, hơi thở không gấp ở bên cạnh cũng đã thu tay lại, lập tức cười nói:

- Tiên sinh dậy sớm quá nhỉ!

Vẻ mặt Hoa Đà lại có phần nghi ngờ, nhẹ giọng nói:

- Công tử đã học qua Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật của ta sao?

- A... chưa từng học qua!

Đổng Phi lúc này mới ý thức được, người trước mắt này, chính là người sáng lập ra Ngũ Cầm Hí chính tông.

- Nhưng những gì công tử vừa mới sử dụng, ta thấy chính là ngũ cầm đạo dẫn thuật... chỉ là dẫn đạo thuật của công tử, tựa hồ có chút lệch lạc, hơn nữa trọng tu luyện nội thể, mà bỏ qua phương pháp tu luyện bên ngoài thân thể. Đồng thời công tử luyện rất thành thạo, nếu như không có mười năm khổ công, chỉ sợ không đạt được trình độ hiện tại. Vì vậy tại hạ không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

- Cái này, cái này...

Đổng Phi cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Hơn nữa, chung quy không thể nói ngày hôm qua nhìn Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật , ngày hôm nay đã đem ra học tập rồi.

Mặt khác người ta cũng nói, công phu của mình nói ít cũng phải có mười năm khổ luyện, muốn nói dối, chỉ sợ sẽ khó vô cùng.

Cắn răng, Đổng Phi suy nghĩ một chút nói:

- Là như vậy, bộ công pháp này từ khi ta còn nhỏ theo học một phương sĩ.(6)

Hoa Đà nghe thấy thế, không khỏi hít một ngụm lương khí.

- Ta thực sự là ếch ngồi đáy giếng mà... Nguyên tưởng rằng Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật này do một tay ta sáng tạo lên, còn thường tự đắc. Lại không ngờ, tổ tiên sớm đã sáng tạo ra, xấu hổ, thực là xấu hổ. Trách không đươc ngày hôm qua công tử rất có hứng thú với dẫn đạo thuật này.

Đổng Phi thầm kêu xấu hổ, cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Hoa Đà suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bất quá tổ tiên trọng dưỡng sinh, mà bỏ qua phương pháp luyện thể. Công tử nếu có hứng thú, ta có thể đem luyện thể thuật dạy cho người. Thể trạng công tử tráng kiện khôi ngô, nói vậy là do thường lấy Ngũ Cầm Dẫn Đạo Thuật rèn luyện khí lực. Nếu thêm vào phương pháp luyện thể, mới có thể làm cho lực lượng của công tử đủ cả cương nhu, sẽ đạt được hiệu quả, làm ít mà ăn nhiều đó.

Đổng Phi vỗi vã chắp tay:

- Còn thỉnh tiên sinh chỉ giáo!

Lập tức, Hoa Đà bắt Đổng Phi luyện lại một lần Ngũ Cầm Hí, chỉ bảo một ít sai lệch trong đó. Mà Đổng Phi cũng đề nghị, ngũ cầm đạo dẫn thuật nghe ra thật sự rất khó đọc, không bằng cải tên thành Ngũ Cầm Hí sẽ dễ nhớ hơn!

Hoa Đà nghe vậy, liên tục gật đầu:

- Tổ tiên đặt tên như vậy sao?

Mặt Đổng Phi tối sầm:

- Đúng vậy!

- Nếu đã như thế, thì gọi là Ngũ Cầm Hí đi.

Hoa Đà cười ha hả đáp ứng, sau đó do dự một chút nói:

- Lời đề nghị hôm qua của công tử, ta suy nghĩ thật lâu... Chỉ là không hiểu được y hộ cho binh lính mà công tử nói đến tột cùng là như thế nào? Làm sao xây dựng? Còn thỉnh nói cho tại hạ rõ!

Đổng Phi lập tức phấn chấn tinh thần:

- Thỉnh tiên sinh vào trong phòng nói chuyện.

Hai ngươi tức thì vào trong phòng. Đổng Phi nói qua một lần ý tưởng của hắn, sau đó giảng giải lại phương pháp sơ cứu mà lần trước hắn dạy cho Ngũ Khê man nhân. Hoa Đà nghe xong, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị, liên tục gật đầu:

- Tuyệt diệu, thật sự tuyệt diệu!

Muốn nói đến tri thức y hộ, Đổng Phi ngay cả tư cách làm đồ tôn của Hoa Đà cũng không có. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại hiểu rõ phương pháp trị liệu khẩn cấp, đều là đã trải qua vô số lần nghiệm chứng, là kinh nghiệm tích lũy trong một ngàn tám trăm năm. Sau này lại trải qua khoa học quy nạp, có một chút phương pháp và thủ đoạn, Hoa Đà chưa bao giờ được nghe qua.

- Tuyệt diệu, quá tuyệt diệu... Công tử, xin hỏi huyết quản là cái gì?

Mọi chuyện cứ như thế không ngừng từ trong miệng Hoa Đà phun ra, phun đến mức Đổng Phi sinh ra một loại cảm giác muốn trốn vào rừng rú.

Quá xúc động.

Không khỏi có chút hối hận. Lúc trước trong giờ sinh lý vệ sinh ở sơ trung, vì sao không chịu khó nghe một chút chứ?

Trời đã sáng rõ!

Đổng Phi đầu óc mơ hờ chuyển hướng đi tới phòng khách phủ nha. Vừa vào đến cửa, chợt nghe có người bẩm báo:

- Công tử, huyện úy Lâm Thao Ngưu Phụ lệnh cho chủ bộ Cổ Hủ mang năm ngàn nhân mã đến dưới thành.

- A, Cổ tiên sinh tới rồi?

Đổng Phi chấn hưng tinh thần, vội vã nói:

- Mau mau đưa ta đi gặp ông ấy.

- Công tử hà tất phải khách khí, Hủ đã tới!

Đang lúc nói chuyện, Cổ Hủ đi vào phòng khách. Theo phía sau còn có hai người Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức, vừa thấy Đổng Phi liền khom người hành lễ. Đổng Phi vội vã đi tới nâng họ dậy:

- Tiên sinh khổ cực rồi!

Song phương làm ra vẻ khách sáo một phen, sau đó phân biệt ngồi xuống. Lúc này Bàng Đức cùng Điển Vi cũng đến, nhìn bộ dạng hai người, lập tức biết một đêm không ngủ, một đôi mắt gấu mèo nhìn chằm chằm, nhìn qua phi thường uể oải.

- Đại ca, Lệnh Minh, các ngươi trước cứ đi nghỉ đi đã.

- Điều này sao được, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm nữa.

Điển vi nói đến đây đột nhiên chửi bới:

- Lý Tương Như này quả nhiên là một tham quan, ta cùng Tiểu Thiết cả đêm mang đi, vẫn còn một đống lớn khế đất, biên lai mượn đồ cũng chưa kịp xử lý hết.

Đổng Phi nghe thế thì giật mình:

- Cái gì khế đất, cái gì biên lai mượn đồ?

- Chính là hắn chiếm đoạt đất đai... Lũng Tây ít nhất có phân nửa đất đai mang tên hắn. Còn có rất nhiều biên lai mượn đồ, Tiểu Thiết đơn giản tính toán một chút, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn. Thực không hiểu nổi, làm thế nào mà hắn có nhiều biên lai mượn đồ đến như thế.

- Thực khổ cho đại ca... Ha ha, bất quá Cổ tiên sinh đã đến, huynh cùng Tiểu Thiết có thể rút lui rồi, giao lại toàn bộ công việc cho Cổ tiên sinh xử lý đi. Chúng ta đều là mấy khúc gỗ ra trận đánh nhau, loại chuyện này, vẫn là Cổ tiên sinh xử lý sẽ tốt hơn.

Điển Vi vừa nghe thế, ngoác miệng cười:

- Đúng vậy đúng vậy, đầu óc ta đến lúc này vẫn còn u mê nữa đó.

Lập tức lại khuyên nhủ Điển Vi cùng Bàng Đức lên giường nghỉ ngơi, đồng thời cũng đem việc chiêu mộ sĩ tốt giao cả cho Cổ Hủ.

Điển Vi và Bàng Đức quả thực không chịu nổi nữa, mệt mỏi cáo từ một tiếng, liền đi nghỉ.

Chỉ chốc lát sau, Đổng Thiết mang theo một đôi sổ sách đến, giao cho Cổ Hủ. Đổng Phi lúc này mới mở miệng hỏi tình hình chiến sự ở Lâm Thao. Không ngờ lại ngoài ý liệu của hắn, nguyên tưởng rằng chiến sự ở Lâm Thao do Cổ Hủ tự tay trù tính, cũng không ngờ rằng...

- Thương vong ở mục tràng ra sao?

Đây chính là vấn đề mà Đổng Phi quan tâm nhất.

Bùi Nguyên Thiệu nói:

- Thương vong ở mục tràng không quá lớn, chủ yếu là người của Tam gia tử thương, khoảng chừng chiếm phân nửa.

Trong lòng hắn có chút không thoải mái nói tiếp:

- Các phương diện khác, thương vong không đáng kể, lại có Mã Chân dẫn người phụ trách trị liệu, phỏng chừng sẽ không vượt quá năm trăm người.

Năm trăm người? Đổng Phi không khỏi có chút đau lòng. Địch nhân cho dù chết nhiều, cũng không có chút quan hệ với hắn. Nhưng người nhà chết một người, hắn đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đặc biệt Ngũ Khê man nhân của Sa Ma Kha, từ lúc xuống núi có hơn tám trăm người, đến bây giờ, chỉ sợ còn lại hơn trăm người. Đổi lại là bản thân mình, trong lòng cũng sẽ rất không thoải mái. Xem ra, có lẽ phải trở về một lần. Có những lúc, khi mà trong lòng không thoải mái nếu như tâm tình không thể thư giãn được, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Bùi Nguyên Thiệu còn nói:

- Mặt khác, tứ tiểu thư...

Đổng Phi giật mình đánh thót, khẩn trương nhìn Bùi Nguyên Thiệu hỏi:

- Tứ tỷ, tử tỷ nàng có chuyện gì rồi?

- Tứ tiểu thư hình như có phần bị hù dọa mà sợ hãi!

- Nói rõ xem?

- Mã Chân nói, tứ tiểu thư chưa bao giờ trải qua trận chiến nào lớn như vậy, thoáng cái đã thấy người chết nhiều như thế khó tránh khỏi sẽ bị... Chủ công, ta cảm thấy tốt nhất ngài nên trở lại xem sao. Khi chúng ta ly khai, tứ tiểu thư vẫn đang ở trong phòng, nói thế nào cũng không chịu đi ra.

Đổng Phi cảm thấy một trận đau đầu. Này có tính là tâm bệnh không đây? Một Sa Ma Kha, giờ lại thêm một Đổng Viện nữa. Làm như ta là bác sĩ tâm lý hay sao...

- Được rồi, chuyện này ta đã hiểu, sẽ mau chóng trở lại đó.

Cổ Hủ ở bên cạnh xem sổ sách, nghe đến đó, đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Công tử, chuyện ở Lũng Tây, hay nhất là mau chóng báo cho Dương biết.

- Hả?

- Đây chính là một đại sự kiện, hay nhất là đem đám người của Lý Tương Như cùng với chứng cớ phạm tội đưa đến Dương. Còn nữa, những gì hắn tham ô được, đưa một nửa đến Dương, như vậy hoàng thượng nhất định sẽ phi thường hài lòng. Hơn nữa, đây chính là cơ hội tốt.

Đổng Phi giật mình, xua tay ý bảo Bùi Nguyên Thiệu và Hàn Đức ra ngoài.

- Theo như lời tiên sinh là cơ hội tốt, đây là ý gì?

- Hủ nhớ kỹ, chủ công từng cầu tính mệnh của giặc khăn vàng, trấn thủ ở Lương Châu. Đem những thứ này dâng lên hoàng thượng, chính là sẽ giúp Tả Trung Lang đại nhân giành được lợi ích. Hơn nữa, Hủ còn một kế, nguyện vì chủ công mưu tính căn cứ đầu tiên.

Hai mắt Đổng Phi sáng lên:

- Xin hỏi lão sư, căn cứ đầu tiên ở nơi nào?

Cổ Hủ đưa ngón tay nhúng vào rượu trong bình, vẽ ra một bản đồ Lương Châu đơn giản trên mặt bàn.

- Nơi này, là trấn giữ vị trí hiểm yếu của Lương Châu và Tây Vực. Năm đó vị anh hùng Định Viễn Hầu kia đã từng ở đây tích trữ quân lực, chuẩn bị chinh phục triệt để Tây Vực. Đáng tiếc sau này lại bị tiểu nhân hãm hại, Nơi này cũng dần dần bị người ta quên mất. Chủ công, nơi đây lưng dựa Kỳ Liên Sơn, tiến lên có thể công chiếm Võ Uy, lui có ba mươi sáu nước Tây Vực làm hậu phương. Hơn nữa năm đó Định Viễn Hầu đã kiến tạo mã tràng Sơn Đan ở đây. Một nửa thiết kỵ của Lương Châu, đều từ nơi đây mà ra. Hôm nay Khương nhân tạo phản, chẳng phải là tạo cơ hội cho chủ công sao?

Hai con mắt nhỏ dài của Đổng Phi khép hờ, lẩm bẩm:

- Trương Dịch sao?

(1) Yêu ngôn hoặc chúng: lời nói của yêu ma mê hoặc chúng nhân. Theo Lạc Việt thì Yêu ngôn là : tà thuyết mê hoặc người khác.

(2) Đồ sách: sách có tranh vẽ ở trong.

(3) bác kích: vật lộn, đọ sức, một kiểu vật cổ xưa.

(4) thú binh: quân trấn giữ biên ải.

(5) Xin lưu ý rằng đây là mô phỏng theo các động tác của dã thú nên không gọi là phương pháp tấn công hay phòng ngự mà đơn thuần là ẩu đả như dã thú.

(6) phương sĩ : thời xưa nói về những người cầu tiên học đạo

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc