Giang hồ đồn đãi Cuồng Thư Sinh vốn đã biến mất nhiều năm nay tái xuất giang hồ, cùng thê tử hành tẩu giang hồ, bên cạnh còn có một mĩ thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi cùng một tiểu cô nương xinh xắn chừng mười hai, mười ba tuổi. Cuồng Thư Sinh vẫn lạnh lùng, cuồng ngạo như trước, một thâ võ công vẫn là đệ nhất, đi khắp giang hồ cũng không có địch thủ, trừ bỏ…
“Ta mặc kệ, bôn họ là thế gia hiệp khách nha, nay gặp kiếp nạn, chúng ta có thể nào lại khoanh tay đứng nhìn?” Thủy Tâm hung ác gõ mạnh lên mặt bàn làm thực khách đang dùng cơm trong tửu điếm đều quay lại nhìn nhưng nàng một chút cũng không để ý” nói cho ngươi biết, cứu khổ phò nguy là việc làm của hiệp nữ cho nên ta không thể không làm”
Triển Tinh Hồn cùng Triển Ninh Nhi nhìn nhau cười, nương lại muốn hành hiệp trượng nghĩa, thực hiện giấc mộng hiệp nữ của nàng!
Triển Ninh Nhi đình chỉ cười, ho nhẹ hai tiếng. “Cha, này…… Nghe nói Tây hồ phong cảnh thật đẹp, chúng ta thuận tiện đi xem cũng tốt thôi!”
Triển Tinh Hồn cũng đệm vào ” đúng vậy, cha, Ninh Nhi chưa từng đến Tây Hồ, chúng ta mang nàng đi xem đi”
Triển Ngạo Trúc vẫn thờ ơ uống rượu……
Thủy Tâm liền đọat lấy uống sạch, rồi đem ly rượu rỗng thả lại trước mặt hắn đầy khiêu khích. Triển Ngạo Trúc ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không có, tự lấy bầu rượu rót ra chén, bưng lên. Thủy Tâm lại đọat lấy, Triển Ngạo Trúc cũng không để ý, thảnh thơi uống rượu. Thủy Tâm cũng không dừng tay, nàng cứ vậy mà nói không ngừng, Triển Tinh Hồn cùng Triển Ninh Nhi cũng ở một bên phụ họa nhưng Triển Ngạo Trúc như là đã quyết tâm không thay đổi, vẫn thủy chung uống rượu của hắn.
Rốt cục, Thủy Tâm im miệng, nàng hí mắt nhìn chăm chú Triển Ngạo Trúc thật lâu sau, đột nhiên không rên một tiếng xoay người liền đi.
Nhìn mẫu thân căm giận rời đi bóng lưng, Triển Tinh Hồn lẩm bẩm nói: “Cha nha! Hôm nay cái buổi tối cần phải chú ý, nương khẳng định là muốn rời đi
Triển Ngạo Trúc không ra tiếng, gật gật đầu.
Triển Ninh Nhi không khỏi đại thán một tiếng. “Cha nha! Ta thực không hiểu, ngươi liền trực tiếp đáp ứng nương thì tốt rồi ! Làm sao mỗi lần đều phải như vậy ngươi chạy ta truy chứ?”
Triển Tinh Hồn ai óan ” ngươi lại không hiểu rồi, Ninh Nhi, cái này gọi là tình thú nha, có ầm ỹ mới có yêu. Với tính tình của nương, trải qua ngày tháng bình bình ổn ồn thì nàng không chịu nổi, phải cãi nhau, chạy chạy truy truy nàng mới cảm thấy cuộc sống thú vị cũng mới cảm thấy là cha yêu thương coi trọng nàng, cho nên cha mới thuận ý chiều lòng nàng thôi” hắn lại quay đầu hướng Triển Ngạo Trúc cười hề hề ” đúng không cha?”
Triển Ngạo Trúc không nói chuyện, nhưng hắn đáy mắt ẩn ẩn xẹt qua một chút ý cười.
Triển Ninh Nhi lại than một tiếng. “Trời ạ! Như vậy không phiền lụy sao?”
“Chỉ cần nương không phiền lụy, cha đương nhiên cũng sẽ không mệt la!”
“Nhưng là người ta mệt mỏi nha” Triển Ninh Nhi lắc lắc đầu ” cứ nương chuồn ra khỏi cửa thì cha lại mang chúng ta đuổi theo. Kỳ thực, người một nhà cùng nhau đi du ngọan cũng không sao a, nhưng mà nương chỉ cần thấy sự bất bình liền thế nào cũng mốn ra tay giúp đỡ. Cha không đáp ứng, nương liền một mình bỏ đi hỗ trợ, tiếp theo cha lại mang chúng ta đuổi theo nương. Cứ như vậy, chạy chạy, truy truy, chỉ vì giấc mộng hiệp nữ của nàng mà ta cái gì cũng chưa ngọan qua, thật sự là quá oan uổng a!”
“Nhận mệnh đi! Ninh nhi.” Triển Tinh Hồn bày ra thần thái đau xót phô trương ” Cha sủng nương như vậy, chúng ta không có nghĩa gì trong mắt hắn a”
“Đúng nha, cha cũng không thương chúng ta a” Triển Ninh Nhi bĩu môi ” hiện tại trong mắt cha chỉ có nương thôi”
Mặc kệ hai con thay nhau óan giận, Triển Ngạo Trúc vẫn không nói gì, chỉ uống rượu như trước.
Đúng vậy! Hai con đều đã lớn, hắn nghĩ nên là lúc để cho nàng thực hiện giấc mộng hiệp nữ.