Hưng Khánh mười lăm năm mùng năm tháng tám, cũng là ngày Bạch Thanh làm lễ cập kê.
Tất cả nữ tử ở Thành quốc, sau khi cập kê mới xuất giá, cập kê chi lễ đối với các nàng mà nói, chính là chứng tỏ các nàng đã trưởng thành có thể thành thân. Trong cuộc đời của các nàng, lễ cập kê rất quan trọng.
Từ lúc Đại Thành Tự Kiến quốc mới thành lập, liền xuất hiện một loại trạng thái hết sức kì lạ.
Trong Đại thành những nam nhân ước chừng nhiều gấp hai số nữ tử, lúc ban đầu còn không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng đã hơn mười năm trôi qua, nhiều người ở Thành quốc phát hiện, nhi tử đã trưởng thành, lại không thú được thê tử.
Bởi vì những nữ tử cùng tuổi, không phải là đã gả đi ra ngoài, thì chính là đã có hôn ước, chỉ phải hướng nữ tử càng nhỏ tuổi, sau đó chờ bọn họ lớn lên, thú về nhà.
Cứ như vậy, phần lớn nam nhân qua tuổi hai mươi, mới có thể thú thê tử vừa mới cập kê về nhà.
Tình hình phát sinh đến nay đã là một trăm bốn mươi sáu năm, dân chúng Thành quốc, khắp nơi có thể nhìn thấy được cảnh tượng lão phu thiếu thê (chồng già vợ trẻ).
Nạp thiếp, là cái phúc lợi của quan lại quý tộc. Đương nhiên, người ta có bạc, muốn mua thông phòng nha đầu, hoặc là tiêu khiển với vài kỹ nữ, cũng không có người nói gì.
Kể từ đó, nữ hài nhi càng trở nên quý báo, không ít nữ tử quý tộc, đều bị dưỡng thành kiều thê từ nhỏ.
Bạch Thanh, đương nhiên cũng là bị nuôi dưỡng như vậy.
[ truyện được đăng ở ddlqd]
Lễ cập kê của nàng, mặc dù không có mẫu thân làm chủ toàn bộ hành trình, nhưng lại được Hoàng hậu làm chủ, còn được hoàng thượng công chúa các công hầu thân quyến đến tham dự, chính là vinh quang vô hạn.
Kiếp trước, nàng trước lúc cập kê đã gả cho người, kê lễ mặc dù cũng được coi là náo nhiệt, nhưng những người đến xem lễ đều có ý khinh bỉ nàng.
Nữ tử Thành quốc, đặc biệt là những vị tiểu thư có xuất thân cao quý, xưa nay hôn kỳ đều quyết định sau lễ cập kê, nếu là chưa kịp cập kê liền sớm gả cho người, đều này có chút không ổn.
Hoặc là cùng người khác có cái gì cẩu thả, hay là thân mang bệnh hoạn gì đó không thể nói ra, tóm lại, các danh môn quý tộc đều chướng mắt những cô nương như vậy.
Hơn nữa bởi vì hoàng thượng nhận được tin tức Kiêu kỵ binh truyền đến, liền tức giận nhìn nàng một cái, căm giận mà rời đi, kê lễ của nàng, tự nhiên trở thành đầu voi đuôi chuột, làm cho mọi người trong kinh thành chê cười nàng.
Kiếp này, tay nàng bị thương vẫn chưa lành hẳn, nàng định lấy cái này làm cớ, đẩy lùi hoặc chậm trễ kê lễ vì nàng sợ sẽ có chuyện phát sinh trong ngày cập kê của nàng.
Nhưng nàng lại không liệu được, phụ thân cùng huynh trưởng từ năm trước đã bắt đầu chuẩn bị kê lễ cho nàng, một trâm một tú, một cây kim một sợi chỉ, đều được chọn hết sức tinh tế, những thứ này đều là tự tay bọn họ vì chuẩn bị cho kê lễ của nàng mà chọn lựa.
Nhìn bọn họ hứng chí bừng bừng bàn về kê lễ của nàng, bộ dạng hết sức cao hứng, nàng rốt cuộc cũng không nỡ mở lời, đành im lặng tiếp nhận.
Nhưng mà kê lễ cũng cực kỳ thuận lợi, không có biến cố gì, cũng không có người lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Nàng thẳng thắt lưng quỳ gối ở giữa chính đường, lặng im cảm thụ Hoàng hậu nương nương vì nàng chải đầu vấn tóc, sau đó đem trâm Bát Vĩ Phượng mà hoàng thượng ban cho cài lên tóc nàng, giống như trâm của Dương Bình công chúa hai năm trước làm lễ cập kê đã sử dụng.
Đột nhiên nàng cảm thấy, những chuyện kiếp trước nàng đã trãi qua, so với kiếp này giống như là ảo giác của nàng.
Vì thế, nàng hoảng hốt vài ngày, trong lòng có chút hoài nghi, những thứ nàng nhớ, cuối cùng là có thật không?
Nếu là chuyện gì đó trong trí nhớ của nàng, cùng những chuyện được miêu tả trong quyển sách đem ra so sánh với nhau, nàng nên tin tưởng cái nào đây?
Nay hai tháng đã qua, nàng vẫn như cũ không có đáp án, mỗi ngày đều đem chính mình nhốt trong hậu viện, buồn tẻ vô vị dưỡng thương.
Đúng là hoàn toàn khác xa với tính tình ngày xưa thích khuyên náo ham chơi, ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu tuyên triệu, nàng cũng lấy lý do là bị thương mà từ chối không tiến cung.
Thật ra, vết thương trên tay nàng sớm đã không còn trở ngại gì rồi, liền ngay cả người mà nàng luôn lo sợ sẽ để lại di chứng gì đó cho chân là Thanh Ca, cũng đã sớm khỏi hẳn, khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng mà nàng vẫn như trước không muốn xuất môn, cũng không muốn gặp những người tới cửa muốn thăm nàng, hoặc là các vị phu nhân quyền quý tò mò muốn tìm hiểu Đồ thị sao đột nhiên lại biến mất.
Cho đến mùng tám tháng mười, Hoàng hậu nương nương là Tống thị tròn ba mươi bảy tuổi, liền tổ chức yến tiệc mừng thọ, Bạch Thanh bị phụ thân cùng huynh trưởng kiên quyết thúc giục, nàng đành mang theo một đám hạ nhân tiến cung chúc thọ.
Hoàng hậu nương nương xưa nay đều rất đơn giản, cho nên hôm nay thọ yến, chỉ mời phi tần trong hậu cung, cùng hoàng tử, công chúa và nữ quyến của hoàng hậu, chỉ có một mình Bạch Thanh là người ngoài.
Nhưng đối với hoàng hậu mà nói, Bạch Thanh so với các công chúa thứ xuất còn thân thiết hơn, càng giống như thân sinh nữ nhi của nàng.
Bạch Thanh vừa mới tiến vào trong điện, còn chưa kịp quỳ lạy, Hoàng hậu nương nương đã đứng dậy, tự mình đem nàng kéo đến bên người, nhìn từ trên xuống dưới, giọng thân thiết oán trách nói:
- Triệu ngươi vào cung nhiều lần, đều nói vết thương trên người còn chưa lành hẳn, vẫn chưa thể cử động nhiều. Lúc này đã tốt hơn chưa? Cánh tay còn đau không?
Nghe lời nói trước sau như một hết sức thân thiết, Bạch Thanh chóp mũi có chút chua xót, bởi vì nàng bị ban tử, sau khi trùng sinh nàng liền giận chó đánh mèo, giận cả hoàng thất.
Lại quên mất, năm đó trước khi nàng chết, Hoàng hậu nương nương cũng bởi vì chuyện của Thái tử, mà mất mạng. Nếu không phải như thế, có nàng (HH) ở đây, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Thanh có chút áy náy, dựa đầu vào vai nàng, làm nũng nói:
- Ta đã tốt hơn rất nhiều, chính là cuối thu nắng gắt rất nóng, nên không muốn xuất môn.
Nghe được lý do của nàng, Hoàng hậu nương nương bực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, cười nói:
- Tiểu nha đầu này, cũng không biết là giống ai, vừa sợ nóng lại vừa sợ lạnh, may cho ngươi là sinh trong nhà quan lại, có phụ thân ngươi sủng ái nâng trong lòng bàn tay, mới có thể chịu được tính tình của ngươi mà chu cấp đầy đủ, nếu không ngươi làm sao có thể sống nổi a!
- Còn có hoàng thượng cùng nương nương ban thưởng, bằng không ta cũng bị nóng đến hỏng người luôn rồi.
Nàng bỉu môi, cọ mặt vào y phục lam tử sắc mà hoàng hậu đang mặc trên người, trừng mắt liếc nhìn Thanh Ca đang hầu hạ bên người, oán giận nói:
- Rõ ràng chỉ là bị thương cánh tay, dùng thật nhiều băng gạc bọc lại không để dính nước là được, nhưng các nàng lại cứ ngăn cản ta, ngay cả việc muốn tắm rữa nhiều một chút cũng không cho. Nương nương, người ngửi thử xem, có phải ta rất thối không?
- Được, để ta ngửi thử xem!
Hoàng hậu cười rất vui vẻ, bộ dáng rõ ràng là đang bỡn cợt nàng, lại còn kéo nàng qua, ở trên người nàng ngửi tới ngửi lui, sau đó sủng nịch cười nói:
- Rõ ràng là thơm mà, làm sao thối được. Xíu của chúng ta cho dù cả người toàn là mồ hôi, thì cũng là đổ mồ hôi đầm đìa, vẫn là tiểu mỹ nhân đó thôi!
Giống như mẫu thân cùng nữ nhi đang cười đùa, lúc này có hai thiếu nữ tiến vào, đi vào trong điện. Vừa thấy cảnh này, một người trong đó khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc cung trang màu hồng phấn, là một cô nương mỹ mạo, chạy vội tới, quấn lấy tay của hoàng hậu, nũng nịu ăn dấm chua nói:
- Mẫu hậu quả thật là bất công. Bạch Thanh tỷ tỷ mỗi lần đến đây, người liền quên mất nữ nhi.
Cô nương này, là nữ nhi thân sinh của hoàng hậu, năm nay vừa mới mười hai tuổi Chiêu Duyệt công chúa Liên Ái. Một cô nương khác lớn hơn vài tuổi, đó chính là trưởng nữ của hoàng hậu cùng hoàng thượng, Dương Bình công chúa Liên Ngọc.
Đương kim hoàng thượng Hưng Khánh, liền có thất tử thất nữ (7 nam 7 nữ), trong đó có một nhi tử hai nữ nhi còn chưa kịp xếp thứ tự, liền chết non, nay dưới gối, liền có Lục Tử ngũ nữ.
Riêng hoàng hậu Tống thị, liền có nhất tử nhị nữ, chính là Thái tử Liên Chân năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, Dương Bình công chúa Liên ngọc mười bảy tuổi cùng với Chiêu Duyệt công chúa Liên Ái mười hai tuổi.
Bạch Thanh khi còn nhỏ hơn phân nửa thời gian đều ở trong cung, với hoàng hậu, quan hệ với ba huynh muội bọn họ cũng có chút thân cận hòa hợp.
Chỉ tiếc, ba cô nương này tuổi xấp xỉ nhau, đều bị sủng ái mà lớn lên, nên tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, hai vị công chúa thật ra so với Bạch Thanh thông minh hơn.
Nhưng mà ông trời cố ý an bài, vận mệnh của các nàng cuối cùng lại gần giống nhau, cả ba nàng đều gả cho người không thuộc mình, lại sống không quá hai mươi lăm tuổi liền hương tiêu ngọc vẫn.
Hưng Khánh năm mười chín, thái tử Liên Chân, bởi vì mưu phản muốn soán vị bị trị tội nặng, bị hoàng thượng phế làm thứ dân, còn hạ chỉ cấm túc.
Nhưng nửa năm sau, hắn lại chết ở bên trong cấm viên, những hoàng tử công chúa còn lại của hắn, nhị tử nhất nữ liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, từng người chết trẻ.
Huyết mạch của hoàng hậu, cuối cùng bị chặt đứt sạch sẽ.
Sau khi thái tử chết, bởi vì Thuận vương nhị hoàng tử Liên Đại cùng Cung vương tam hoàng tử Liên Mạo chính là song sinh, không thể kế thừa vương vị, cuối cùng người được lợi, chính là Ký vương tứ hoàng tử Liên Cẩn nhi tử của Thục Phi là Uông thị.
Ký Vương, kiếp trước chính là chổ chống lưng cho Tô Mai, là chổ dựa cường đại nhất.
Không thể không nói, được làm nhân vật nữ chính trong quyển sách, nên ngay cả trời cũng giúp đỡ nàng.
Nàng mang trong người tài năng tuyệt thế, cũng rất ít khi ra tay cứu người.
Trong cuộc đời nàng chỉ cứu hai lần là hai nam nhân, một người thành trượng phu thứ hai của nàng, một người khác, thành núi lớn để nàng dựa vào, vì nàng hộ giá hộ tống.
Nàng trong mắt lạnh lẽo nhìn vị kia đang cung kính hữu lễ đi phía sau Thái tử, là thiếu niên ôn nhuận hòa nhã, tâm tình Bạch Thanh rất phức tạp.
Ký Vương Liên Cẩn, tương lai sẽ là Hiền vương tiếng tăm lừng lẫy, theo lời mọi người đồn đãi, hắn cử chỉ tao nhã, làm người thong dong, tâm địa thiện lương, yêu quốc thương dân......
Mọi người, không, có lẽ phải nói nàng ở trong phán quan lâu xem những lời tác giả đã viết, luôn dùng những từ ngữ văn vẻ hoa mỹ nhất khi nói về hắn.
Giống như hắn chính là người tốt nhất trên đời này, là trời cao ban cho Đại Thành quốc một 'Thiên thần'.
Nhưng mà, lúc này hắn, bất quá chỉ là một thiếu niên non nớt mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn còn chưa luyện được bản lĩnh che dấu hỉ, nộ, ái, ố, ẩn dấu trong vẻ mặt ôn hòa tao nhã là ánh mắt chất chứa dục vọng, nhìn rất rõ ràng.
Cảm giác được ánh mắt hắn nhìn về phía mình không hề có thiện ý, Bạch Thanh sau khi trùng sinh vẫn luôn bất an, thế nhưng lúc này lại bình tĩnh lại.
Trùng sinh, nàng mặc dù cảm thấy may mắn, cũng cảm tạ trời cao.
Nhưng mà, nàng bất quá chỉ là một người bị phụ huynh thân nhân nuông chiều hai mươi mấy năm không biết tính kế, không biết nhìn người.
Nàng không biết chính mình vì sao lại có thể trùng sinh, cũng không biết, cả đời này có thể sẽ giống kiếp trước gặp kết cục bi thảm hay không?
Nàng bắt buộc chính mình lợi dụng đầu óc ngu ngốc của nàng, cố gắng nghĩ cách tính kế, cố gắng nghĩ ra thật nhiều biện pháp.
Nhưng mà, nàng vẫn như cũ...nghĩ không ra, nên nàng mới bất đắc dĩ tính kế huynh trưởng luôn yêu thương nàng, cầu xin một con đường sống.
Bởi vì nàng biết, mặc dù hôn sự bị nàng kéo dài trì hoãn, cho đến lúc giải trừ hôn ước.
Viên Mậu Lâm ti tiện như vậy, với tính tình của Tô Mai, nàng ta tuyệt đối sẽ giống như kiếp trước, sẽ đem chính mình cùng hắn gộp chung rồi hận.
Nàng hiểu được, chỉ bằng sức lực của một mình nàng, cho dù nàng biết được bí mật mà Tô Mai đang sở hữu, hiểu được các thủ đoạn nàng sẽ dùng, chỉ sợ nàng vẫn giống như kiếp trước đấu không lại nàng (TM).
Nàng lúc này chỉ có thể dựa vào, là hoàng thượng hiện tại vẫn có ý muốn bảo vệ nàng, là hoàng hậu vẫn còn ở trên nhân gian, là Thái tử cùng phụ huynh đem nàng trở thành bảo vật mà sủng ái nâng niu trong tay.
Nàng mang theo hận ý trở về, thậm chí còn không tiếc mượn thủ đoạn của Tô Mai được viết trong sách mà học theo.
Mặc dù lúc trước nàng chán ghét nhất là dùng thủ đoạn âm độc ti tiện, nhưng vì muốn trừ bỏ tẩu tử cùng đám nha hoàn kiếp trước đã từng phản bội nàng cùng người thân của nàng, nên nàng phải thay đổi,phải âm độc, phải thủ đoạn.
Đồ thị bị tức đến hộc máu, sau đó không biết bị đưa đi đâu, nàng cũng không có tìm hiểu kết quả, nhưng chỉ cần ngẫm lại, liền biết kết cục của nàng.
Từ lúc huynh trưởng biết được Thiên Nhược đã làm những chuyện gì, thì nàng ta cũng đã đánh mất tánh mạng.
Còn có những người kiếp trước trong hậu viện lừa gạt phản bội nàng, hại nha hoàn của nàng, từng người một đều gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là đánh chết, hoặc là bị bán ra ngoài, hoặc là cả nhà tiến đến thôn trang.
Nàng xuống tay ngoan độc, khác hẳn con người trước kia của nàng, như thay đổi thành một người khác.
Nàng cảm giác được phụ thân cùng huynh trưởng đang hoài nghi, cũng cảm giác được bọn họ u sầu lo lắng.
Nhưng nàng không khống chế được cảm xúc của chính mình, nàng không có cách nào giống như chính mình lúc trước.
Nàng không thể ngụy trang thành người như kiếp trước, là một Bạch Thanh vô ưu vô lự, khoái hoạt hạnh phúc.
Cho nên, lúc báo cừu, nàng vẫn luôn lo lắng đề phòng, càng cảm giác được người bên ngoài nghi ngờ, nàng lại càng đem tâm mình thật sâu phong tỏa.
Trừ bỏ lúc cần mượn lực, thì một câu nói thật lòng nàng cũng không dám nói với người khác.
Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, nàng đều trừng hai mắt thật to, từ từ chờ phía chân trời tỏa ra ánh sáng.
Nàng không biết, nếu có một ngày nàng giết sạch đám cừu nhân, nàng không biết mình còn có thể kiên trì sống kinh hoàng sợ hãi mỗi ngày, có cam đảm tiếp tục sống sót hay không?
Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy 'Hiền vương' người vẫn luôn giúp đỡ Tô Mai chèn ép Bạch gia.
Thấy hắn làm bộ thành một hảo nhi tử, hảo huynh đệ, ở trước mặt hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ vui vẻ nói cười.
Nàng nghĩ, nàng rốt cục nhớ tới, chính mình trở về, trừ bỏ chuyện báo thù cá nhân ra, nàng còn có chuyện gì cần phải làm.
Từ lúc mẫu thân dùng mạng đổi lấy tính mạng của hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ, thì Bạch phủ đã cùng phe với thái tử, duy trì thái tử.
Còn chưa nói đến phụ thân cùng huynh trưởng, một người là thái phó của thái tử, một người là thư đồng của thái tử, hai người đều tận tâm tận lực vì thái tử.
Cho dù thái tử mưu phản muốn soái vị đi nữa, phụ thân cùng huynh trưởng cũng chưa từng tham gia phản loạn, nhưng cũng nguyện đem mệnh đi đánh bạc cầu tình cho thái tử, khiến Thái tử không có lập tức bị chém.
Hắn( Liên Cẩn) chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà kiếp trước Tô Mai có thể dùng lực nhu nhược của bản thân . Thành công đánh bại Bạch gia, làm cho Bạch gia rơi vào kết cục bi thảm.
Chính là trong quyển sách kia rất ít đề cập đến chuyện triều đình, nếu mà nhắc tới, cũng chỉ nói toàn bộ sơ lược.
Mà nàng sau khi trùng sinh sau, chỉ lo bảo vệ những người thân bên cạnh nàng, luôn chỉ nghĩ đến kẻ thù, nghĩ đến hôn sự.
Chưa bao giờ đem những gì ghi nhớ trong sách về triều đình đại sự mà suy tưởng.
Nếu không phải hôm nay nàng nhìn thấy Liên Cẩn, theo bản năng học Tô Mai nhìn người qua ánh mắt, nếu không, chỉ sợ nàng vẫn ngây thơ không biết, đem tất cả sự chú ý đều tập trung trên người Tô Mai.
Cuối cùng Bạch gia vẫn bị diệt vong, mà cũng không biết nguyên nhân là gì.
Nhưng mà tranh đấu trong triều đình quá mức phức tạp,đương nhiên nàng tự biết, mình không có bản lĩnh mà hiểu rõ hay tham dự.
Có lẽ, nàng vẫn nên cùng phụ thân và huynh trưởng nói một chút về chuyện này.