Kết thúc hôn môi, cơ thể Cố Thiển Vi mềm nhũn cô phải tựa vào Lục Trác Tuyệt thì mới ngồi vững được.
Khuôn mặt ngọc ngà ửng hồng, ngực phập phồng rất nhanh để lấy lại được lượng hô hấp mà mình đã bỏ lỡ trong thời gian dài.
Mà Lục Trác Tuyệt cũng chả khá hơn là bao, một cúc áo bị đứt, mặt tràn đầy thỏa mãn và đôi mắt như lửa nóng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mềm mại trong lòng.
Tay hắn vẫn mơn trớn chỗ da lộ ra của cô, giọng hắn khàn lại vì sự động tình ban nãy:
- Em ngọt quá, Thiển Vi, lại hôn nữa được không?
Hắn nắm vai cô rồi dâng môi mỏng lên, thật ra hắn muốn làm cái khác nữa cơ vì thứ cần ngóc đã ngóc đầu rồi, trong đầu luôn có giọng nói thúc giục hắn đè cô ra và hành động luôn, và hắn cũng rất động tâm. Nhưng suy cho cùng thì bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, cô đang say mà cũng không có phòng, hắn muốn lần đầu của bọn họ phải thật điên cuồng và lãng mạn, cả hai nhìn sâu vào đôi mắt của nhau và nói yêu nhau cơ.
Cố Thiển Vi đâu biết hắn đang nghĩ gì, Lục Trác Tuyệt ngu ngơ nhìn cô lấy tiền lẻ trong bóp ra rồi đưa cho mình. Không phải là như hắn nghĩ đấy chứ?
Cô nở nụ cười, khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm mê người hơn, nhưng lời nói lại gây ám ảnh vô cùng lớn với Lục Trác Tuyệt:
- Kĩ thuật tốt lắm, hôn nhiều hơn sẽ, sẽ làm anh tiến bộ hơn nữa đấy. Nếu anh thấy tôi trả thiếu thì cứ nói ra, tôi không ngại đâu.
Cô cũng muốn cho người này nhiều hơn vì hắn đã giúp cô bớt ghê tởm việc hôn nhau đi và giúp cô biết thì ra chỉ hôn thôi cũng có thể làm con người sảng khoái đến vậy, chỉ là cô nghèo quá rồi, nhiêu đó thôi cũng là nửa gia tài của cô đó.
Miệng hắn nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo như muốn biến dạng, nhưng thấy Cố Thiển Vi co rúm lại rồi dùng đôi mắt sợ hãi nhìn mình thì hắn nhắm chặt mắt lại và cố gắng bình ổn lại tâm tình.
Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay cô rồi nói:
- Đừng sợ.
Lũ chó chết kia vừa mới dọa cô xong, giờ hắn lại làm cô sợ nữa thì có khác gì bọn chúng không?
Nhưng Lục Trác Tuyệt thật sự rất khó chịu, chuyện hắn bị coi là trai bao cũng không có gì to tát cả, quan trọng hơn là cô nghĩ hắn là trai bao nhưng lại không ngăn lại hành động của hắn, vậy là có ý gì? Không phải cô đã đồng ý kết hôn với hắn rồi sao?
Chẳng lẽ uống rượu xong cô liền quên mất điều đó?
Mặc kệ là lí do gì, Lục Trác Tuyệt cảm thấy bản thân đã quá dung túng cô gái nhỏ này rồi, không phải vì hắn sợ sự chiếm hữu biến thái của mình sẽ làm cô hoảng loạn và tình cảm của hai bên rạn nứt, lo ngày nào cô cũng lấy nước mắt rửa mặt thì hắn đã nhốt cô vào một nơi mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy và người duy nhất cô có thể tiếp xúc chỉ có thể là hắn rồi!
Yêu thương xoa nhẹ lên vùng da vẫn đỏ ửng vừa bị hắn lấy khăn kì mạnh, hắn hôn lên nơi đó, không màng sự chống cự của Cố Thiển Vi mà liếʍ một cách say sưa.
Tiếng nước dính nhơm nhớp ở cổ, kéo mãi vẫn không kéo được đầu của người đàn ông ra đã làm Cố Thiển Vi táo bạo, chân cô đá thẳng về phía chân của hắn, một tay khác thì tát thẳng vào mặt hắn.
- Cút, cút đi, đừng có liếʍ!
Cố Thiển Vi lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mấy từ đấy, mắt cô bị sương mù bao phủ, cả người ạt lững như muốn ngã nhoài xuống mặt bàn để đi ngủ.
Bị cái tát như sờ yêu làm thức tỉnh, Lục Trác Tuyệt bất đắc dĩ ôm Cố Thiển Vi, hắn gọi:
- Người đâu, mang canh giải rượu vào đây!
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo ầm lên, hắn thấy phiền quá nên ném ra xa khiến nó vỡ tan tành.
Những người vừa nãy đã được xin lỗi và bồi thường thiệt hại rồi, mấy thiếu gia ŧıểυ thư cứ khăng khăng muốn vào trong để quẩy tiếp khi nghe thấy của người đàn ông tàn nhẫn đó chính là Lục Trác Tuyệt thì cả đám sợ mất mật, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất không còn chút gì.
Vì lo hai người kia cần gì nên chủ quán bar đã sai nhân viên đứng ở ngoài để nghe động tĩnh, được gọi thì nhớ vào nhanh nhất có thể.
Chỉ là đứng xa quá nên Lục Trác Tuyệt phải gầm đến lần thứ hai cậu ta mới nghe thấy và chạy một mạch vào trong.
Lục Trác Tuyệt đang bị Cố Thiển Vi làm cho có phản ứng, nhưng cô vẫn đang mê mang không có ý thức mà hắn cũng kiềm chế để không làm ra hành động xằng bậy gì ngay lúc này, vậy nên trong lòng rất khó chịu, lại thêm gọi mãi không có người vào nên mặt hắn xị ra trông rất khó tính.
Người phục vụ cúi thấp đầu vì không dám nhìn hai người này, nhưng dù sao dù cậu ta có nhìn thì Lục Trác Tuyệt cũng lấy áo khoác bọc kín người cho Cố Thiển Vi rồi.
- Lục thiếu, canh giải rượu đây.
Biết là sẽ cần đến nên cứ lúc canh giải rượu nguội là sẽ có người đưa đến cho cậu ta cầm, ai cũng sợ chậm trễ thì sẽ làm phật lòng vị ác bá khét tiếng này.
Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm nước một, hắn nghĩ sao lại thấy có chút thèm, hắn không cho cô uống tiếp nữa.
Cơ thể đang nóng cháy khó chịu, ngoại trừ cách cọ sát người đàn ông này thì chỉ có uống nước mới khiến cô đỡ "khát" hơn, vậy mà hắn lại không cho cô uống nữa?
Lục Trác Tuyệt uống một ngụm lớn, sau đó hôn lên môi Cố Thiển Vi rồi đẩy nước vào miệng cho cô. Nước hết hai chiếc lưỡi mềm mại lại quấn quýt nhảy múa cùng nhau, người đàn ông liếʍ mọi ngóc ngách trong khoang miệng người phụ nữ sau đó hắn lại dẫn đường để lưỡi cô chui vào khoang miệng mình.
Tiếng nước ái muội vang lên, người phục vụ cầm chén rồi chạy nhanh ra ngoài, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc hai bờ môi tách ra còn có một sợi chỉ bạc kéo dài ở hai bên, Lục Trác Tuyệt đảo lưỡi liếʍ luôn nó vào miệng rồi chọp chẹp thì thầm bên tai cô:
- Không phải em muốn trai bao sao? Đêm nay cùng nhau nhé?!
Lục Trác Tuyệt cười thâm ý, tôi sẽ cho em biết tôi với trai bao thì kĩ thuật của ai tốt hơn!!!
Giọng nói trầm thấp của hắn khiến Cố Thiển Vi đỏ bừng mặt. Đột nhiên cô nghĩ, hay là cô đang mơ nhỉ, trong giấc mơ cô với Trác Tuyệt cũng thân mật với nhau như thế này.
Mùi hương dễ chịu quá, chính xác là cậu ấy rồi.