A Mạch lên tiếng tiếp lời: “Chỉ mong ngày khác dân chúng Bắc Mạc của ngươi bị tiêu diệt, ngươi cũng có thể bàng quan như thế!”
Thường Ngọc Thanh nghe xong rất tức giận, trong mắt chợt lóe lên tia sát khí, A Mạch đang đề cao tinh thần cảnh giác, thì lại thấy anh ta bỗng mỉm cười, chỉ nói: “Ngươi đúng thật vẫn chỉ là một nữ nhân mà thôi.”
A Mạch cũng không muốn tranh cãi, chỉ đưa mắt đi nơi khác không nhìn anh ta, Thường Ngọc Thanh cũng không nói chuyện, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngoài sân, âm thanh huyên náo của bà lão đang đuổi bắt gà truyền vào trong phòng rõ mồn một, dường như con gà mà bà lão đuổi theo đã bay lên đầu tường, bà lão tức giận gọi chồng trèo lên tường bắt, nhưng khi ông lão trèo lên tường thì lại làm con gà bay ra bên ngoài khiến bà lão bực bội mằng cho một trận.
Không biết tại sao, Thường Ngọc Thanh và A Mạch đều lắng nghe những âm thanh ấy đến nhập thần, quên mất cả cuộc tranh cãi vừa rồi.
Buổi tối, bà lão bưng đồ ăn tới, quả nhiên trong đó có một bát canh gà rất lớn, A Mạch mặc dù vẫn chưa hết bệnh, nhưng khẩu vị lại rất tốt, ăn một lèo hết hơn nửa bát, khiến Thường Ngọc Thanh nhìn mà trợn mắt há mồm, cuối cùng nhịn không được mà cũng đưa tay gắp thử một miếng nho nhỏ, thấy mùi vị thật ra cũng bình thường, không hiểu vì sao A Mạch lại ăn như thể đó là cao lương mỹ vị như vậy.
A Mạch ăn đến no căng rồi sảng khoái buông bát, lấy mu bàn tay lau miệng, nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, thản nhiên hỏi: “Ban đêm phải rời khỏi đây phải không?”
Thường Ngọc Thanh liếc mắt nhìn A Mạch, cười hỏi: “Thế nào? Còn chưa ở đủ hay sao?”
A Mạch vẫn chưa trả lời, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Nếu muốn ta ăn vận như thế này đi ra ngoài, không bằng ngươi cứ trực tiếp giết ta luôn ở đây còn hơn.”
Quân trang trên người nàng đã bị Thường Ngọc Thanh cởi ra giấu ở trong rừng, hiện tại quần áo đang mặc là đồ cũ của bà lão kia, một thân quần áo thiếu phu nông thôn thoạt nhìn có chút không được tự nhiên.
Thường Ngọc Thanh trầm mặc một lát, hỏi: “Chỉ vì bộ quần áo này?”
A Mạch nói: “Ta rơi xuống sông, trong quân tất nhiên sẽ phái người đi dọc theo bờ sông tìm kiếm, ngươi lại để cho ta ăn mặc như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, ta biết giải thích thế nào?”
Thường Ngọc Thanh cũng cười, nói: “Như thế chẳng phải là đúng lúc hay sao? Ngươi và ta đều không muốn đụng độ với quân Giang Bắc, vậy thì càng nên đi ngay lập tức, tránh gặp phải nhiều điều phiền toái.”
A Mạch không nói, chỉ thả đôi đũa mộc lên bàn, yên lặng đến bên giường ngồi xuống.
Thường Ngọc Thanh thấy vậy, lại hỏi: “Không đi thật sao?”
A Mạch kiên định đáp: “Không đi, ngươi dùng cách này để vũ nhục ta, không bằng giết ta đi.”
Sự nhẫn nại của Thường Ngọc Thanh cũng đến giới hạn, lạnh giọng hỏi: “A Mạch, ngươi cho rằng ta thực sự không nỡ giết ngươi?”
A Mạch nhướng mày nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, khiêu khích nói: “Vậy thì ngươi cứ giết ta đi.”
Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn A Mạch, dù không nói thành lời, nhưng trong lòng hiển nhiên đã tức giận vô cùng.
A Mạch cũng cười nhạo một tiếng, nói: “Giết hay không tùy ngươi, ta có chết cũng không chịu mặc bộ quần áo này đi ra ngoài !”
Nói xong, liền tung chăn ra rồi nằm xuống.
Thường Ngọc Thanh nhìn bóng dáng A Mạch nằm trên giường, cố gắng kiềm chế nỗi tức giận trong lòng, hỏi A Mạch: “Ngươi muốn thế nào?”
A Mạch cũng không quay đầu lại, chỉ thấp giọng đáp: “Ta muốn đổi sang trang phục nam giới.”
Thường Ngọc Thanh chỉ vào tủ quần áo đặt trong góc phòng nói: “Trong đó vẫn còn giữ lại vài bộ quần áo của con trai họ, ngươi tìm một bộ mặc vào là được!”
A Mạch lại từ chối nói: “Ta không mặc lại quần áo của người khác! Ngươi ngày mai nói với bà lão kia đi lên trấn trên mua cho ta một bộ quần áo mới thì ta sẽ đi cùng ngươi.”
Lời này nói ra, Thường Ngọc Thanh lâu cũng không thấy động tĩnh, A Mạch yên lặng nằm chờ, bỗng chăn trên người bị hất mạnh ra, A Mạch kinh ngạc quay lại, thấy Thường Ngọc Thanh đã đứng ở đầu giường, quan sát nàng rồi hỏi: “Mạch Tuệ, đây là ngươi đang làm nũng với ta?”
A Mạch chưa trả lời, Thường Ngọc Thanh đã đưa một tay nắm lấy vạt áo trước người nàng kéo lên, lạnh giọng nói: “Chỉ tiếc ngươi thật không am hiểu chút nào, khó tránh khỏi làm ra vẻ quá mức. Một nữ nhân như ngươi, cho dù có lột hết quần áo của người, ngươi cũng vẫn dám đi ra ngoài như thường, hôm nay vì sao lại vì chuyện quần áo mà trở nên ngoan cố như vậy? Thế nào? Mạch Tuệ, ngươi lại tính kế gì đây?”
Ngữ điệu Thường Ngọc Thanh tuy nhẹ, song ánh mắt lại sắc bén vô cùng, giống như nhìn thấu vào tận tâm can của nàng. A Mạch cố gắng khống chế nhịp tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, trên mặt làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Tính mạng của ta đã ở trong tay ngươi, còn có thể tính kế gì?”
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh cũng nhìn A Mạch chằm chằm nói: “Lời nói của một nữ nhân như ngươi tốt nhất là không nên tin.”
A Mạch hỏi ngược lại: “Không nên tin thì ngươi còn hỏi làm gì?”
Thường Ngọc Thanh yên lặng nhìn A Mạch, đột nhiên nở nụ cười, nói: “A Mạch, ngươi ở cố ý kéo dài thời gian, đúng không?” A Mạch chợt rùng mình, lại nghe Thường Ngọc Thanh tiếp tục nói: “Ngay từ đầu ngươi đã cố ý kéo dài thời gian rồi phải không? Ngươi chẳng qua chỉ sốt có một đêm, nhưng lại ngủ tới hơn hai ngày! Ta cũng nhất thời sơ xuất, chỉ nghĩ ngươi do sốt cao nên thân thể suy nhược vì vậy mới mê man bất tỉnh, hiện giờ nghĩ lại mới nhận ra là ngươi cố ý thả lỏng bản thân, tự cho phép mình ngủ say như vậy đi?”
Thường Ngọc Thanh mặc dù cười, nhưng bàn tay kéo vạt áo A Mạch lại càng lúc càng dùng thêm sức, chỉ híp mắt lại đánh giá A Mạch: “Khó trách hôm nay ngươi tỉnh dậy lại thành thật đến vậy, không hề có tâm tư bỏ trốn, ta còn đang lấy làm lạ, không biết Mạch Tuệ ngươi trở nên nhu thuận như vậy từ khi nào, thì ra là thế……”
A Mạch biết Thường Ngọc Thanh đang giận dữ, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Thường Ngọc Thanh lại nói tiếp: “Ngươi cố ý kéo dài thời gian, không muốn để cho ta trở về trong quân, là muốn nhân dịp ta không có mặt sẽ kích động Ngọc Tông xuất chiến chứ gì? Vậy thì e là phải làm ngươi thất vọng rồi, Ngọc Tông mặc dù không phải là kẻ tài năng xuất chúng, lại chưa đủ lịch duyệt nhưng lại là người thận trọng, nếu ta không trở về, anh ta sẽ càng phòng thủ cẩn thận hơn mà thôi, Đường Thiệu Nghĩa đâu thể ép được anh ta?”
Thường Ngọc Thanh chậm rãi nói, tay khác đưa lên xoa xoa yết hầu của A Mạch.
“Thường Ngọc Tông không chịu kích xuất giao chiến, nhưng Thôi Diễn thì có!” A Mạch đột nhiên lên tiếng.
Ngón tay Thường Ngọc Thanh bỗng ấn mạnh một cái, A Mạch nhất thời ho sặc sụa, chỉ nghe Thường Ngọc Thanh lạnh giọng nói: “Khó trách ngươi lại dễ dàng thả Thôi Diễn như thế.”
A Mạch cố gắng đè nén cơn ho khan, cười nói: “Ta dễ dàng với Thôi Diễn như thế, tất nhiên là để tận dụng anh ta. Chỉ một mình Thường Ngọc Tông tất nhiên là sẽ không dễ dàng xuất chiến, nhưng thật khéo là lại có một Thôi Diễn xúc động hiếu chiến ở đây, hơn nữa ngươi đi lâu không trở về doanh chuyện sống chết khó định, nên cũng khó nói lắm.”
Thường Ngọc Thanh giận dữ mà bật cười, nói: “Giỏi lắm, Mạch Tuệ, thì ra ngươi lại tính toán nhiều như vậy!” Thường Ngọc Thanh đột nhiên kéo A Mạch lại gần, ghé sát vào mặt nàng, chế nhạo: “Mạch tướng quân thật đúng là đã phải hạ thấp bản thân mình rồi, để ta cứ như vậy mà mớm thuốc cho người, vậy mà ngươi cũng có thể chịu được!”
A Mạch cũng trả lời lại một cách mỉa mai: “Thường tướng quân cũng chẳng dễ dàng gì, đối với một tướng lĩnh địch quân mà cũng có thể dốc lòng chăm sóc như vậy, thật không hợp với danh tiếng Sát tướng của ngươi chút nào!”
Thường Ngọc Thanh biến sắc mặt, siết chặt mấy ngón tay trên yết hầu của A Mạch, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thả A Mạch ra. Anh ta vừa lỏng tay, A Mạch liền ngã khuỵu xuống giường, hơn nửa ngày mới bình phục lại, sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh thản nhiên thừa nhận: “Không sai, là ta có ý với ngươi, thế thì sao?”
A Mạch không ngờ anh ta sẽ nói thẳng ra như thế, trợn tròn mắt lên nhìn.
Thường Ngọc Thanh lại nói tiếp: “A Mạch, ngươi cho rằng ta không thể giết ngươi sao? Có lẽ ngươi đã quá coi trọng mình rồi.”
“Ta cá là ngươi không thể giết ta.” A Mạch bình tĩnh đáp,“Việc đã đến nước này, ngươi giết ta thì làm được gì? Ngươi mặc dù hành sự khác thường, nhưng cũng không phải là người tùy tiện phóng túng, nếu giết ta chỉ để hả nỗi hận trước mắt, không bằng lưu ta lại sẽ có nhiều ích lợi hơn.”
Thường Ngọc Thanh cười nhạo, hỏi ngược lại: “Ta không phải là người tùy tiện phóng túng? Cách nói này ta lần đầu tiên nghe thấy. Ta nếu không giết ngươi để hả nỗi giận trước mắt, thì ngươi có thể làm được gì?”
A Mạch cười cười, đáp: “Ta thì làm được chuyện gì? Nguyện chịu thua thôi.”
Việc đã đến nước này, Thường Ngọc Thanh liền cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống một bên, yên lặng nhìn A Mạch. Anh ta cứ nhìn A Mạch như vậy, ngược lại khiến A Mạch cảm thấy chột dạ, không biết trong lòng anh ta đang tính toán những gì. Hai người cứ ngồi nhìn nhau như vậy một lúc lâu, sau đó Thường Ngọc Thanh mới than nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: “Nói đi, ngươi tính thế nào?”
A Mạch hơi hơi nhướn mày, Thường Ngọc Thanh chế nhạo: “Trong lòng ngươi rõ ràng là đã tính toán cả rồi, bằng không sao lại thành thật như thế, không bằng hiện giờ cùng nói ra, ngươi và ta sẽ cùng nhau trao đổi điều kiện.”
A Mạch cuối cùng thả lỏng tâm tư, nói: “Vị trí Thường Ngọc Tông đóng quân ở phía Bắc chính là Nhạn Sơn, khi thất bại anh ta tất sẽ rút lui lên trên núi, Đường Thiệu Nghĩa vì muốn đảm bảo an toàn nên sẽ chỉ vây núi mà không tấn công, nếu ngươi chạy về đúng lúc thì còn có cơ hội mang theo tàn quân của Thường Ngọc Tông phá vòng vây ra ngoài.”
A Mạch nói tới đây thì ngừng lại, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Thường Ngọc Thanh, đợi phản ứng của anh ta.
Thường Ngọc Thanh cười nhạo, hỏi ngược lại: “Ngươi sao lại khẳng định chắc chắn như vậy, tại sao Ngọc Tông mặc dù không xuất chiến mà vẫn nhất định gặp thất bại, hơn nữa cho dù có bị đánh bại, lại nhất định sẽ trốn lên trên núi Nhạn Sơn?”
A Mạch không nói, chỉ trầm mặc nhìn Thường Ngọc Thanh, sau một lúc lâu, lại nghe Thường Ngọc Thanh hỏi: “Điều kiện của ngươi là gì?”
A Mạch đáp: “Ngươi thả ta trở về quân doanh, ta thả cho ngươi vào núi.”
Thường Ngọc Thanh cười: “Ngươi thả ta vào núi? Đường Thiệu Nghĩa đúng là có thể vây núi nhưng sao có thể ngăn được ta?”
A Mạch nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, thản nhiên nói: “Tất nhiên là không ngăn được ngươi, nhưng lại có thể kháng cự được tàn quân của Thường Ngọc Tông.”
Thường Ngọc Thanh hai mắt chợt lóe tinh quang, trầm giọng hỏi: “Ngươi dám vì tình cảm riêng tư mà thả địch quân sao?”
A Mạch cười cười, đáp: “Ngày thường tất nhiên là không dám, nhưng hiện nay tính mạng ta đang ở trong tay người khác, không dám cũng phải dám.”
Thường Ngọc Thanh trầm mặc một lát, bỗng hỏi: “Ta sao có thể tin ngươi?”
“Chuyện tới nước này, ngươi cũng chỉ có thể tin ta mà thôi.” A Mạch đáp, nàng trầm ngâm một lát, lại nói tiếp: “Chủy thủ mà ngươi đoạt trên người của ta là di vật của phụ thân ta, đối với ta nó còn quan trọng hơn cả tính mạng, ta lấy nó ra mà thề, nếu ngươi thả ta trở về quân doanh, ta sẽ thả cho quân của Thường Ngọc Tông xuống núi!”
Thường Ngọc Thanh tất nhiên biết A Mạch coi trọng thanh chủy thủ này, nhưng nếu nói nàng sẽ coi nó quan trọng hơn cả tính mạng của mình thì cũng không sao tin nổi, bởi vậy chỉ cười mà nói rằng: “Chủy thủ đúng là ở trong tay ta, chẳng qua ta cũng không sợ ngươi thất tín, nếu ngươi lần này còn dám bội ước, ta liền cho toàn thể quân sĩ ở trên núi cùng cùng kêu lên rằng: Mạch Tuệ trong quân Giang Bắc là một mụ đàn bà!”
A Mạch nhất thời tức giận đến không nói nên lời, chỉ trừng mắt căm hận nhìn Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh lại hỏi: “Ngươi vẫn muốn kéo dài thời gian, hóa ra là vì ý này sao? Nếu hôm nay ta không phát hiện ra, ngươi vẫn tiếp tục kéo dài thời gian tiếp sao?”
A Mạch hắc hắc cười lạnh hai tiếng, đáp: “Đó là điều đương nhiên, chỉ cần ta giữ lại ngươi thêm một ngày, quân Bắc Mạc nhất định sẽ thiệt hại thêm một phần, ta cớ sao lại không làm?”
Thường Ngọc Thanh cũng không bực bội, chỉ nhìn A Mạch, đột nhiên hỏi: “Quân Giang Bắc cho ngươi lợi lộc gì? Vì sao ngươi phải bán mạng cho bọn họ như vậy?” Nhìn thấy A Mạch ngẩn ra, lại nói tiếp: “Nhìn vóc người của ngươi, hiển nhiên không giống người Nam Hạ, ngươi rốt cuộc là người nơi nào? Tại sao trước đây lại là bạn cũ của Trần Khởi?”
Thường Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào A Mạch, thấy sắc mặt của nàng mặc dù bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong mắt lại không ngừng thay đổi, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác thản nhiên nói: “Thường tướng quân không lo lắng xem quân sĩ của mình còn lại được bao nhiêu người hay sao mà lại nhàn rỗi ở đây quan tâm xem ta là người ở nơi nào đến đây, thật là buồn cười.”
Thường Ngọc Thanh cười cười, cũng không hỏi lại, chỉ đứng lên, nói: “Tốt lắm, chúng ta chia tay ở đây, đợi trở lại trong quân sẽ cùng nhau thủ tín, ta đánh nghi binh một bên, ngươi sẽ điều quân sang một sườn núi khác, thả quân ta xuống núi.”