Thân vệ bị hỏi tới nhất thời ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Đánh đuổi Thát tử, giành lại giang sơn.”
A Mạch dừng bước, quay người lại nhìn thân vệ này: “Nhưng nếu giang sơn này không có dân chúng, giành lại có ích lợi gì?”
Thân vệ bị hỏi thế cả người đờ ra, trong chốc lát nghĩ mãi không hiểu vì sao giành lại giang sơn thì lại không có dân chúng. A Mạch không nhịn được nhếch khóe miệng, chính nàng còn nghĩ mãi cũng không rõ giữ lấy giang sơn quan trọng hay giữ lấy dân chúng quan trọng, làm sao người khác có thể có câu trả lời!
Đi vòng một vòng đã trở lại cửa phủ, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa vội vã từ trong phủ đi ra. A Mạch nhìn thấy mặt anh ta có vẻ lo lắng, không khỏi đón lại, hỏi: “Đại ca, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Có binh lính phụng mệnh dắt ngựa lại đây, Đường Thiệu Nghĩa tiến lên dùng tay túm lấy dây cương, quay đầu trả lời A Mạch: “Không thấy Từ cô nương.”
A Mạch ngạc nhiên nói: “Cái gì, sao lại không thấy?”
“Nói là đi ra ngoài mua chút điểm tâm cho tiểu công tử, nhưng mãi vẫn không trở về.” Thì ra sáng hôm nay khi Đường Thiệu Nghĩa qua xem Tiểu Lưu Minh, Tiểu Lưu Minh đang khóc rống lên muốn tìm cô cô. Đường Thiệu Nghĩa nhìn trước sau không thấy Từ Tú Nhi, liền hỏi thị vệ trong viện, chỉ nghe một tên thị vệ nói sáng sớm Từ Tú Nhi đã ra khỏi phủ muốn đi mua điểm tâm cho Tiểu Lưu Minh, bởi vì không quen đường đi trong phủ, còn đặc biệt nhờ hắn dẫn đi ra ngoài. Vốn dĩ hắn muốn đi mua thay Từ Tú Nhi, nhưng mà Từ Tú Nhi lại vô cùng khách sáo, nói thế nào cũng không chịu, cũng không muốn hắn đi theo, chỉ mượn hắn lệnh bài, nói khi trở lại phủ sẽ cần dùng.
Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, chân lập tức nhấc tới xoay người lên ngựa muốn đi. A Mạch nghe cũng thấy có chút kì quái, liền lấy một con ngựa mà thân vệ bên cạnh dắt trong tay, nói với Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ta cùng đi với huynh.”
Sau khi từ Dự Châu trở về, Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đã xa cách rất nhiều, bây giờ nghe A Mạch nói như vậy. Đường Thiệu Nghĩa không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn A Mạch một cái, gật gật đầu, sau đó dây cương hơi rung lên dẫn đầu chạy băng băng ra ngoài. A Mạch vội vàng lên ngựa, đuổi theo phía sau.
Bởi vì hiện tại đại quân của Chu Chí Nhẫn từ ba mặt áp sát Thanh Châu, cửa thành Thanh Châu chỉ mở một bên phía đông, Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đi thẳng tới cửa thành Đông, quả nhiên nghe thủ binh cửa thành nói có một nữ tử trẻ tuổi dùng lệnh bài trong phủ thủ thành ra khỏi thành. Hai người vội thúc ngựa đuổi men theo đường lớn, nhưng mà đuổi theo hơn mười dặm vẫn không nhìn thấy bóng dáng Từ Tú Nhi. Từ Tú Nhi chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, bước chân có nhanh cùng không thể đi xa như vậy được, Đường Thiệu Nghĩa cuối cùng ghìm ngựa dừng lại, im lặng nhìn cuối đường lớn dẫn tới núi Thái Hành một lúc lâu, đột nhiên khẽ nói: “Nàng ta vì sao lại…”
A Mạch cụp mi mắt xuống, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tất nhiên nàng ta có lý do của mình, chỉ là —— “
“Chỉ là không bằng lòng nói hết với chúng ta.” Đường Thiệu Nghĩa nói tiếp nửa câu cuối, quay đầu lại nhìn A Mạch, cười cười, quay đầu ngựa phi về phía trong thành.
Trở lại thủ phủ trong thành, Từ Tĩnh nghe chuyện Từ Tú Nhi lừa lấy lệnh bài của thị vệ bỏ trốn cũng rát ngạc nhiên, nói: “Nấy ngày nay nàng ta ở trong phủ cũng rất thành thực, ngoại trừ hỏi hai người các ngươi bao giờ ở ngoài trở về, chưa từng dò la việc gì, không giống như mật thám Thát tử a.”
A Mạch lắc đầu không nói, nàng cũng không đoán được tại sao Từ Tú Nhi lại không chào mà đi như thế, nếu nàng ta không muốn ở trong quân đội, tự mình có thể nói rõ, cho dù là nàng hay Đường Thiệu Nghĩa cũng sẽ không ngăn nàng ta, cần gì phải tự một thân một mình trôi giạt trong thời loạn thế?
Dễ nhận thấy Từ Tĩnh không quan tâm nhiều tới Từ Tú Nhi, chỉ hỏi han qua vài câu, sao đó liền cùng A Mạch bàn bạc chuyện Thanh Châu, hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ xem Thanh Châu phải phòng thủ như thế nào chưa?”
A Mạch cúi đầu im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên đáp: “Từ Ký Châu điều một doanh kỵ binh đến trấn thủ Thanh Châu, đồng thời đưa dân chúng Thanh Châu di chuyển sang phía đông núi Thái Hành.”
Mặt Từ Tĩnh lộ vẻ ngạc nhiên, một lát mới nói: “Coi như sẽ điều một doanh kỵ binh, Thanh Châu cùng lắm có hơn hai vạn người, lấy hai vạn chống lại mười lăm vạn đại quân của Chu Chí Nhẫn, cho dù có chống đỡ cũng vẫn nguy hiểm như trước, huống chi nếu ngươi đem tất cả dân chúng Thanh Châu dời đi, lòng quân tất động! A Mạch, chính ngươi đã suy xét cẩn thận chưa?”
A Mạch nhìn về phía Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi nói ta đều hiểu được, chẳng qua…” Nàng không nhịn được dừng một chút, hơi hơi mím môi, bình tĩnh nói: “Giữ thành là vì bảo vệ dân chúng, nếu không thể bảo vệ những người dân này, thành này giữ vì cái gì?”
Từ Tĩnh im lặng hồi lâu, mới lên tiếng: “Ổn định lòng quân như thế nào?”
A Mạch cười cười: “Để ta giải thích cho mọi người là được rồi.”
Sáng sớm hôm sau, A Mạch liền ở trên giáo trường tuyên bố việc quyết định phải đưa tất cả dân chúng Thanh Châu về phía Đông núi Thái Hành. Trong giáo trường tề tụ đầy đủ hai vạn tướng sĩ Thanh Châu, bốn phía sau khi nghe được tin tức đều tới cản dân chúng đang muốn nhao lên.
A Mạch một thân quân phục đứng thẳng trên đài cao ở giáo trường, giọng nói vút cao mà vang dội: “Thát tử dốc toàn bộ lực lượng, mười lăm vạn đại quân của Chu Chí Nhẫn cách Thanh Châu cùng lắm trăm dặm, có người nói dân chúng Thanh Châu không thể rút lui, khi rút lui lòng quân liền không yên, rút lui sẽ không cách nào tiếp tục giữ lại thành Thanh Châu này! Nhưng ta muốn nói, dân chúng Thanh Châu nhất định phải chuyển đi, bởi vì chúng ta giữ không phải là thành Thanh Châu này! Chúng ta bảo vệ chính cha mẹ anh em của mình, vợ con mình, bảo vệ chính là hơn mười vạn dân chúng phụ lão thành Thanh Châu!” Nói tới đây, A Mạch dừng lại trong chốc lát, giọng nói bất giác có chút nghẹn lại: “Mạch Tuệ ta từ trong đống người chết ở Hán Bảo leo ra, đã thấy tình cảnh bi thảm khi Thành Hán Bảo bị phá, ta nghe qua tiếng thét chói tai của dân chúng Hán Bảo khi sắp chết, nam có nữ có, già có trẻ có… Máu của bọn họ đem cả mặt đất thành Hán Bảo đều nhuộm thành màu đỏ, một bước chân giẫm xuống, sẽ dính ngay vào hài…”
Các tướng sĩ trên giáo trường nghe thấy tinh thần đều xúc động, ánh mắt đỏ vằn, dân chúng bốn phía cũng cúi đầu phát ra tiếng khóc lóc. Từ Tĩnh đứng ở dưới giáo trường, lẳng lặng nhìn A Mạch đứng trên đài cao, thân ảnh trước mắt lại phảng phất trùng hợp giống một người khác. Có lẽ nàng không có tài văn chương như người kia, nhưng mà lời của nàng lại thẳng thắn hơn, càng có thể để binh sĩ cùng dân chúng này nghe mà hiểu được, nàng dùng lời nói dễ hiểu nhất nói cho tướng sĩ, tuy bọn họ gìn giữ giang sơn, cũng là bảo vệ dân chúng!
“…Ta không biết thành Thanh Châu này có thể giữ được hay không, ta cũng không biết rốt cuộc nó có thể giữ trong bao lâu, ta chỉ biết rằng, chúng ta ở đây giữ nhiều thêm một ngày, phần thắng khi đánh đuổi Thát tử ra khỏi Giang Bắc sẽ càng nhiều thêm một phần! Chúng ta giữ nhiều thêm một ngày, người thân của chúng ta có thể bình an thêm một ngày! Chúng ta là người lính, chính là phải bảo vệ quốc gia; chúng ta là người lính, chính là phải da ngựa bọc thây!”
Mười sáu tháng ba, dân chúng bên trong thành Thanh Châu từ các khu phố theo thứ tự rút khỏi Thanh Châu, từ khe núi Phi Long dời sang phía đông núi Thái Hành. Tuy rằng trên bố cáo nói toàn bộ dân chúng, nhưng mà ra khỏi thành phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, rất nhiều trai tráng lựa chọn ở lại bên trong thành.
“Thanh Châu không chỉ là Thanh Châu của quân Giang Bắc, dân chúng rút đi cũng không chỉ có cha mẹ vợ con quân Giang Bắc, bọn họ…” Một lão giả đức cao vọng trọng bên trong thành nói, ông quay lại chỉ vào đám thanh niên phía sau: “Đều là đàn ông thân cao bảy thước, cho dù không thể xông trận không thể giết địch, dù sao trên người vẫn có sức lực, có thể vì Nguyên soái khiêng cát đá tu bổ tường thành, có thể vì tướng sĩ trong quân nuôi ngựa khiêng đao!”
A Mạch yên lặng nhìn dân chúng trong tay hoặc cầm dao phay hoặc cầm gậy gỗ một lúc lâu, hướng về phía bọn họ chỉnh đốn trang phục mà vái lạy: “Mạch Tuệ tạ ơn mọi người!”
Phía sau ngõ hẻm phủ thủ thành Thanh Châu, thống lĩnh bộ binh quân Giang Bắc Hạ Ngôn Chiêu cẩn thận đỡ thê tử Tiết thị đang mang thai sáu tháng lên xe ngựa, Tiết thị mặc kệ nha hoàn và bà vú bên cạnh nói chuyện an ủi, chỉ dùng lực nắm tay hắn không chịu buông ra, nước mắt lưng tròng nhìn trượng phu, cánh môi run lên, khép mở vài lần vẫn không nói lên lời. Hạ Ngôn Chiêu vốn là người nói năng không khéo, tuy biết lần này cùng thê tử từ biệt có thể cũng là vĩnh biệt, nhưng cũng chỉ ấp úng nói: “Chính mình phải chú ý đến thân thể và đứa con trong bụng!”
Tiết thị nuốt lệ gật gật đầu, Hạ Ngôn Chiêu dùng sức rút tay đang cầm tay thê tử về, lui ra phía sau vài bước dặn dò người đánh xe: “Đi thôi.” Bánh xe ngựa từ từ chuyển động, Hạ Ngôn Chiêu đứng nguyên tại chỗ im lặng nhìn chiếc xe chở thê tử dần dần đi xa, đến tận khi không nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của thê tử, lúc này mới dứt khoát xoay người sải bước về phía trong phủ.
Trong phòng nghị sự, A Mạch gằn từng tiếng nói: “Thành Thanh Châu nhất định phải giữ vững đến cuối năm! Thiếu một ngày đều không được! Nếu ai cảm thấy không đủ sức, hiện tại lập tức đứng ra, ta không bắt buộc ai cả.”
Trong phòng tĩnh lặng như tờ. A Mạch giương mắt chậm rãi nhìn chư tướng xung quanh một vòng, khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, nếu không ai có ý kiến khác, quân lệnh cứ quyết định như vậy đi. Nếu Thanh Châu bị phá trước lúc đó…” Giọng điệu A Mạch thay đổi, lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Các vị cùng đừng trách ta lòng dạ độc ác!”
Chư tướng quân phong thủ phần lớn đều là người bản địa Thanh Châu, lần này cha mẹ người nhà cũng đều cùng dân chúng đồng loạt dời đến Ký Châu, muốn chết muốn sống chẳng qua chỉ một câu nói của A Mạch mà thôi. Giam giữ người thân làm con tin từ xưa đến nay luôn là phương pháp rất thực dụng, A Mạch chẳng thèm sử dụng, nhưng vào thời khắc này nàng cũng chỉ có thể làm như vậy. A Mạch biết rõ, tuy rằng lời thề trung thành có thể tin, nhưng phần lớn không chống được lợi ích, cám dỗ và tình thân ràng buộc.
Hạ Ngôn Chiêu dẫn đầu hướng về phía A Mạch quỳ lạy: “Mạt tướng nguyện cùng Nguyên soái lập quân lệnh trạng (giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh), thành còn người còn, thành phá người mất!”
Toàn bộ chư tướng đều quỳ một gối xuống, cùng hô lên: “Thành còn người còn, thành phá người mất!”
A Mạch im lặng nhìn mọi người một lát, tiến lên nâng hai tay Hạ Ngôn Chiêu kéo dậy, trịnh trọng nói: “Ta không cần thành phá người mất, ta chỉ cần thành còn người cũng còn, đợi ta dẫn đại quân trở về!”
Nam Hạ đầu tháng ba năm Bình Nguyên, mười một vạn cư dân Thanh Châu rút lui qua khe núi Phi Long tiến về đất Ký Châu, bên trong thành Thanh Châu chỉ còn hại hai vạn tướng sĩ quân Giang Bắc cùng hơn ba vạn thanh niên trai tráng quần chúng tự nguyện ở lại giữ thành. Trong tháng đó, phó Nguyên soái quân Giang Bắc Tiết Vũ dẫn một doanh kỵ binh chi viện Thanh Châu. Sau ngày thứ hai khi Tiết Vũ mang binh tiến vào Thanh Châu, mười lăm vạn đại quân Bắc Mạc của Chu Chí Nhẫn liền tới ngoài thành Thanh Châu.
Chu Chí Nhẫn từ chỗ thám báo được mật báo, bất giác hơi cảm thấy kì lạ, hỏi: “Có một đội kỵ binh đến? Khoảng bao nhiêu?”
Thám báo khúm núm đáp: “Xem ra quân số khoảng một ngàn.”
Chu Chí Nhẫn chậm rãi gật gật đầu, quay người lại nhìn bản đồ treo tường địa hình hai châu Thanh, Ký trong trướng. Thôi Diễn bên cạnh thấy vậy liền vung tay về phía thám báo kia ý bảo hắn lui ra ngoài, lại thấy Chu Chí Nhẫn vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cậu, ngài nói xem Mạch Tuệ điều kỵ binh tiến vào Thanh Châu làm cái gì?”
Chu Chí Nhẫn nghe vậy quay lại liếc mắt nhìn Thôi Diễn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem?”
Thôi Diễn suy nghĩ một chút, đáp: “Ta cảm thấy muốn điều động lực lượng, chờ cơ hội đánh lén quân ta, làm cho khi quân ta tấn công thành có chút kiêng kị.”
Chu Chí nhẫn hiếm khi nghe thấy cháu ngoại của mình nói ra được những lời như vậy, không khỏi gật đầu tán thành, nói: “Không sai, chỉ có điều Mạch Tuệ phái kỵ binh lại đây còn có dụng ý khác, đó là muốn nói cho chúng ta, chỉ cần Thanh Châu một ngày không bị hạ, chúng ta liền không thể tiến vào khe núi Phi Long, nếu không kỵ binh Thanh Châu của nàng ta có thể nhanh chóng ra trận, tập kích quấy rối đường rút lui của quân ta.”
Thôi Diễn cười nói: “Nhưng mà kỵ binh của nàng ta có được bao nhiêu, đặt ở trước mặt năm vạn thiết kỵ của chúng ta còn chưa đủ nhét kẽ răng! Lại nói nàng ta có bình tĩnh cũng không thể tưởng tượng được chúng ta không cần đi qua khe núi Phi Long cũng có thể tiến vào Ký Châu! Đợi Phó Duyệt dẫn quân từ Yến Thứ Sơn qua đây, đại quân đột nhiên xuất hiện ở bên trong Ký Châu, thần sắc trên mặt A Mạch kia chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.”
Chu Chí Nhận lại lắc đầu nói: “Mạch Tuệ thân là chủ soái quân Giang Bắc, mấy trận chiến trước đây chưa từng đại bại, làm sao lại không nghĩ đến phòng tuyến quan trọng Ký Bắc, ngươi quá coi thường nàng ta. Nếu nàng ta không chịu phái đại quân đi cứu viện Thanh Châu, đã nói lên nàng ta có ý định khác ở Ký Châu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thôi Diễn lập tức hỏi: “Nếu như vậy, quân đội trong tay Phó Duyệt kia không phải là kỵ binh, chẳng phải là vất vả vô ích sao?”
Chu Chí Nhẫn nghe xong liền trừng mắt liếc Thôi Diễn một cái, thầm nghĩ “Tướng tài” này lại thành “Dưa muối” (Chữ tướng tài và chữ dưa muối phát âm na ná nhau, 1 là “tương tai”, 1 là “Tương thái”), nếu không có thiên phú, ít nhiều hàng ngày bối dưỡng cũng tốt! Nhưng đây dù sao cũng là cháu trai bên ngoại của mình, cũng chỉ có nhịn lại quyết tâm giải thích nói: “Tình hình trên chiến trường hay thay đổi, ngay cả danh tướng tuyệt thế cùng không thể từ bắt đầu liền tính được kết cục, có tài năng cùng lắm cũng chỉ là tính từng bước một mà thôi. Mạch Tuệ kia nếu có thể nghĩ đến bị Phó Duyệt từ mặt phía bắc đến tập kích bất ngờ, binh lực Ký Châu thế nào cũng cần điều tới phòng ngự, như vậy phía tây, nam Ký Châu đều trống rỗng, ngược lại sẽ để cho chúng ta cơ hội mà lợi dụng sơ hở.”
Thôi Diễn nghe xong cân nhắc kỹ một chút, lúc này trong đầu mới dần sáng ra, nhưng mà trong lòng vẫn còn một thắc mắc không hiểu, liền hỏi: “Thanh Châu kia làm sao bây giờ? Nếu chúng ta không tấn công được Thanh Châu, làm sao đông tiến?”
Chu Chí Nhẫn nghe xong bốc hỏa, hận không thể bạt tai cho Thôi Diễn hai cái, nhưng mà nghĩ lại có bạt tai cũng không hiểu ra, chỉ có thể cố nén lại, nhịn tính khí xuống nói: “Đại nguyên soái cho chúng ta mười lăm vạn binh mã, đã là có thể điều động tối đa ở Giang Bắc, ngươi nghĩ rằng hắn cấp cho chúng ta nhiều binh mã như vậy chỉ dùng để tấn công một cái thành Thanh Châu?”
Lúc trước ba mươi vạn đại quân Bắc Mạc phân làm ba đường đánh vào Giang Bắc, cho dù chiếm thành đoạt đất không có bao nhiêu nhân mã bị thương, nhưng mà đánh cùng quân Giang Bắc kia mấy trận lại tổn thất rất lớn, cộng lại cũng phải hơn mười vạn. Sau này mặc dù trong nước Bắc Mạc bổ sung không ít binh mã lại đây, nhưng mà các thành chiếm đóng ở Giang Bắc đều phải có lính phòng thủ, cho nên Trần Khởi cấp cho mười lăm vạn này cũng đã là điều động tối đa có thể rồi.
Thôi Diễn đành phải gãi gãi đầu, trong chốc lát nghĩ mãi mà không hiểu hiện tại ngoại trừ tấn công Thanh Châu còn có thể làm gì. Chu Chí Nhẫn thấy bộ dáng này của hắn, thở dài nói tiếp: “Binh lực bên trong thành Thanh Châu cũng không nhiều, chúng ta có thể chia binh đến đó bao vây tấn công, lại để kỵ binh ở bên ngoài thành Thanh Châu đánh du kích, làm chúng không dám tùy tiện ra khỏi thành, những người còn lại có thể tiến vào khe núi Phi Long, như vậy kỵ binh bên trong thành Thanh Châu có gì phải sợ? Một khi nắm được Ký Châu, Thanh Châu không tấn công mà phá được!”
Lúc này Thôi Diễn mới hiểu được một chút: “Ý cậu nói chúng ta cần chia ra, không cần chờ đến khi chiếm đóng được Thanh Châu liền trực tiếp đi vào khe núi Phi Long? Nhưng mà nếu như binh mã Thanh Châu ở phía sau cắt đứt đường rút quân của chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Chu Chí Nhẫn cười cáo già: “Đương nhiên còn phải đánh Thanh Châu, ít nhất đánh cho nó không còn lực phản kích nữa mới được! Lại nói, chúng ta làm gì cũng phải đợi Phó Duyệt ở nơi đó một chút đúng không?”