A Mạch quay người lại nhìn Lâm Mẫn Thận, khẽ cười hỏi: “Vì sao nữ tử chỉ có thể chờ nam nhân trao cho nàng những thứ tốt đẹp đó? Chẳng lẽ không thể tự mình tìm lấy hay sao?”
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, bên kia A Mạch đã cười rồi quay người rời đi, cơn gió đêm thổi đến càng làm cho tiếng cười sang sảng, mang theo một tia mát lạnh khôn xiết cho buổi tối nóng bức này. Lâm Mẫn Thận ngồi yên trên ghế đá, có phần ngạc nhiên, nghĩ thế nào cũng cảm thấy những lời này khác biệt quá lớn so với dự đoán ban đầu của anh ta. Mãi đến khi thấy đèn trong phòng A Mạch vẫn chưa tắt, trong lòng Lâm Mẫn Thận lúc này mới thoải mái một chút. Tuy nhiên, Trương Sĩ Cường ngủ bên cạnh anh ta lại không nằm yên, vài lần đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn.
Lâm Mẫn Thân nhìn thấy buồn cười, cố ý trêu Trương Sĩ Cường: “Này? Trương Sĩ Cường, không phải là ngươi đã sớm biết hắn là con…”
Trương Sĩ Cường quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận, chặn ngang nửa câu sau của anh ta, nói: “Ta chỉ biết ngài ấy trước kia là ngũ trưởng của ta, hiện tại là đại tướng quân Giang Bắc. Mục Bạch, ngươi tốt nhất cũng đừng quên.”
Phản ứng của Trương Sĩ Cường khiến cho Lâm Mẫn Thận có chút kinh ngạc, anh ta không ngờ người thanh niên trầm lặng, ít nói vẫn đứng phía sau A Mạch, vậy mà hiện giờ lời nói lại sắc bén như vậy. Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn Trương Sĩ Cường một lát, sự coi thường trong lòng dần dần biến mất, cuối cùng chọn cách nở nụ cười, nói: “Là ta nói sai.”
Trương Sĩ Cường không cười, quay người lại đưa mắt nhìn ngọn đèn hiện ra trước cửa sổ phòng A Mạch, trở lại giường cầm quần áo yên lặng mặc, cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của Lâm Mẫn Thận đang nằm đối diện trên giường mà đi thẳng ra cửa. Ở góc hành lang chỗ để bếp lò vẫn còn đang nấu nước nóng, Trương Sĩ Cường nhấc ấm nước đi tới cửa phòng A Mạch, gõ cửa hỏi: “Đại nhân, ta đem nước nóng đến cho ngài.”
Sau một lát yên lặng, trong phòng mới truyền ra thanh âm khàn khàn của A Mạch, đơn giản chỉ mấy tiếng: “Đem vào đi.”
Trương Sĩ Cường hít một hơi thật sâu, đẩy cửa, mang nước nóng vào.
A Mạch ngồi cạnh án thư, trước mặt bày ra quyển “Vũ kinh tổng yếu”, thấy Trương Sĩ Cường tiến vào, cười hỏi: “Đã hơn nửa đêm rồi sao lại mang nước nóng tới vậy?”
Trương Sĩ Cường cầm ấm trà trên bàn châm nước mới, lại rót một chén trà bưng tới cho A Mạch, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài có chuyện khó xử sao?”
Trong lòng A Mạch đúng là đang có chuyện khó xử, nhưng nhất thời lại không biết phải làm sao để nói rõ với anh ta, nàng nhếch khoé môi do dự một lát, rồi nói: “Ta có chút chuyện còn chưa rõ, ta nói ngươi nghe, thử xem nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào.”
Trương Sĩ Cường gật đầu: “Được.”
Trước tiên, A Mạch bảo Trương Sĩ Cường tìm một chỗ ngồi xuống, cân nhắc cẩn thận một lát rồi mới tiếp tục nói: “Ta tạm thời không thể giải thích cho ngươi từ đầu, chỉ có thể nói ngắn gọn với ngươi mà thôi. Nếu như thôn của ngươi cùng thôn bên cạnh là kẻ thù lâu đời, hai bên luôn luôn xảy ra chiến tranh. Tuy rằng thôn của ngươi thỉnh thoảng có thể dựa vào mưu kế cùng vận may thắng bọn họ một, hai trận, nhưng đối phương người đông thế mạnh, phần lớn đều là thôn của ngươi phải chịu ức hiếp. Hiện tại, ngươi đột nhiên tìm được một loại vũ khí mới, ngươi có sử dụng hay không?”
Trương Sĩ Cường dù chưa hiểu hết hàm ý sâu xa trong câu chuyện của A Mạch, nhưng cũng nắm được ý tứ bên trong, lúc này liền gật đầu nói: “Đương nhiên là có.”
A Mạch thản nhiên cười cười, nói tiếp: “Nhưng loại binh khí này vô cùng đáng sợ, hai thôn các ngươi trước nay giao chiến, cho đến giờ cũng chỉ là đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, quá lắm cũng chỉ là hai bên cùng bị thương, cho nên trước mỗi trận chiến, mọi người đều tự suy tính, xem xem là nên thực sự đánh nhau hay chỉ cần gào to một chút cho xong việc. Nhưng nếu dùng đến loại vũ khí mới này, những kiểu ẩu đả trước đó sẽ chỉ như một trò đùa tầm thường, tất cả đều khác xa với thực tế trước đây.”
Trương Sĩ Cường nghe vậy có phần kích động, hỏi: “Vậy tại sao lại không dùng, đã có loại vũ khí tốt như vậy, chúng ta chẳng những có thể đánh bại thát tử, còn có thể uy hiếp tứ quốc, đến lúc đó còn ai dám khi dễ chúng ta?”
A Mạch cười gượng lắc đầu: “Trên đời này không có bí mật mãi mãi, cũng không có bá chủ vĩnh viễn, nếu ngươi có thể có được loại binh khí này, nước khác sớm muộn gì cũng sẽ có, đến lúc đó, thế sự này sẽ biến thành cái gì, ngươi và ta đều không thể biết được, cũng giống như việc chúng ta nuôi một con thú nhỏ, tuy rằng có thể đoán trước không lâu sau nó sẽ trở thành một mãnh thú, giúp chúng ta đánh đuổi kẻ địch, bảo vệ gia đình. Thế nhưng khi nó tiếp tục lớn lên, cũng có thể sẽ trở thành một quái thú, quay lại nuốt chửng chính chúng ta.”
Trong ánh mắt Trương Sĩ Cường có chút mờ mịt, sững sờ nhìn A Mạch hỏi: “Đại nhân, thật sự có loại binh khí lợi hại như vậy sao?”
Kỳ thật, bản thân A Mạch cũng không chắc chắn lắm, sỡ dĩ nàng biết đến điều này, chẳng qua là đọc từ những ghi chép của phụ thân, với loại vũ khí này thì cho dù tường thành có kiên cố bao nhiêu cũng sẽ sụp đổ, dù là áo giáp chắc chắn thế nào cũng sẽ giống như tờ giấy mà thôi…
A Mạch chậm rãi lắc đầu, nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết.” Nàng dừng lại, miệng thở ra một hơi dài, còn nói thêm: “Ngươi ra ngoài đi, ta ở lại đây một lát nữa.”
Trương Sĩ Cường không dám quấy nhiễu A Mạch, nhẹ nhàng lui ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
A Mạch lấy ra bản ghi chép của phụ thân từ một ngăn bí mật trên án thư, mở đến một trang vừa xem, nơi đó có mấy bản vẽ gấp lại, bên cạnh bản vẽ là một đoạn ghi chú tỉ mỉ, nét chữ thanh thoát cùng với nét chữ trong bản ghi chép của phụ thân hoàn toàn khác nhau: Không trải qua một quá trình thai nghén bình thường, cũng như không có sự thích ứng đồng bộ với sự phát triển kinh tế xã hội và điều kiện khoa học kỹ thuật, nếu cứ xúc tiến đẩy con quái vật này sinh ra quá sớm, phải chăng cũng chính là thúc đẩy quá trình phá hủy nền văn minh của loài người? Xã hội phát triển một bước nhảy cóc như vậy, rốt cuộc là lợi nhiều hơn, hay hại lớn hơn?
A Mạch nhận ra đây là nét chữ của mẫu thân, một đoạn thoại ngắn ngủi, đằng sau là một chuỗi dấu chấm hỏi dài, đủ thấy khi ấy, trong lòng mẫu thân cũng đầy nghi hoặc cùng mông lung. A Mạch nhìn có chút xuất thần, trong lòng cũng là một mảnh mờ mịt, rõ ràng cha mẹ đều biết cách chế tạo và sử dụng loại vũ khí này nhưng cuối cùng chỉ ghi lại bằng bản vẽ, dường như trong lòng mẫu thân vẫn còn nghi vấn nào đó, vậy thì rốt cuộc nàng có nên sử dụng loại vũ khí này hay không?
Cả một đêm, đèn trong phòng A Mạch vẫn sáng cho đến lúc gà gáy. Trương Sĩ Cường đã ngủ dậy, đứng ngoài cửa phòng phân vân không biết có nên gọi A Mạch dậy hay không thì đã thấy A Mạch y phục chỉnh tề từ trong phòng bước ra, như mọi khi, mang theo Trương Sĩ Cường chạy về phía thao trường. Thống lĩnh bộ binh Hạ Ngôn Chiêu vừa mới thành thân hôm qua giờ đang tự mình mang theo tiểu đoàn bộ binh ra tập thể dục buổi sáng, A Mạch bất giác có chút kinh ngạc, cười hỏi: “Chẳng phải đã cho ngươi nghỉ ba ngày ở nhà cùng nương tử sao? Sao đã bỏ lại tân nương một mình rồi?”
Trên mặt Hạ Ngôn lộ ra một nụ cười ngại ngùng, có vẻ rất xấu hổ, nhưng lại mạnh miệng nói: “Chỉ là lấy một người vợ, cũng không thể quá nuông chiều nàng ấy được!”
A Mạch nghe vậy khẽ cong khóe môi cười cười, không nói gì, nhìn binh lính tập thể dục trên thao trường, lại một mình luyện cưỡi ngựa bắn cung hơn nửa canh giờ, lúc này mới mang theo Trương Sĩ Cường chạy bộ trở về thành phủ. Vừa mới vào cửa chính thành phủ, liền đụng phải quan quân nhu Lý Thiếu Hướng. Lý Thiếu Hướng đang có chuyện muốn hỏi A Mạch, vội ngăn lại, hỏi: “Đại nhân, thợ thủ công mà Mục Bạch mang về nên an bài như thế nào?”
A Mạch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Để lại tại doanh của ngươi đi, ngươi xem thế nào rồi cứ thế mà sắp xếp cho bọn họ.”
Lý Thiếu Hướng không khỏi vô cùng kinh ngạc, A Mạch kêu Mục Bạch đặc biệt đi Giang Nam tìm những thợ thủ công này, giờ lại tùy tiện giao cho hắn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ánh mắt Lý Thiếu Hướng theo bản năng nhíu lại, cười hỏi A Mạch: “Ngài chắc không dùng đến họ chứ?”
A Mạch lắc đầu nói: “Không dùng, nếu ngươi cảm thấy không dùng được vào việc gì, thì đuổi đi cũng được.”
Trong lòng Lý Thiếu Hướng cảm thấy hồ đồ, tuy nhiên ngoài miệng lại không chút hàm hồ nói rằng: “Sao lại không dùng được? Trong doanh ta đang cần thợ thủ công giỏi đây.”
Nói xong lại sợ A Mạch thay đổi chủ ý, vội vã nhấc chân chạy đi thu xếp cho đám thợ thủ công này.
A Mạch thấy vậy chỉ thản nhiên cười cười, quay về phòng rửa mặt chải đầu lại, rồi thay y phục sạch sẽ đi tìm Từ Tĩnh. Từ Tĩnh vừa mới ngủ dậy, đang đứng ở trong sân dùng nước muối súc miệng, nhìn thấy A Mạch đến, phun hết nước muối trong miệng ra, hỏi A Mạch: “Mục Bạch về rồi à?”
A Mạch gật đầu, thuận tay lấy khăn mặt trên tay thân binh đứng bên cạnh đi đến đưa cho Từ Tĩnh, đáp: “Đã về đêm qua.”
Từ Tĩnh cầm lấy khăn mặt lau qua một chút, đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía A Mạch hỏi: “Bên kia nói như thế nào?”
A Mạch ngữ khí bình thản đáp: “Nói là có thể xưng soái.”
Trong mắt Từ Tĩnh chợt lóe sáng, hắc hắc cười nói: “Vừa hay có tin từ Dự Châu truyền đến, Trần Khởi đã lệnh cho Thường Ngọc Thanh và Thường Tu An quay về Dự Châu đợi mệnh, chỉ chừa lại Phó Duyệt tạm coi giữ Võ An. Lúc này xưng soái, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa! Cũng nên sớm trấn định quân tâm.”
A Mạch mỉm cười, nàng biết Từ Tĩnh nói như vậy là đã có tính toán. Quả nhiên, ngày mười lăm tháng sáu, sau khi quân nghị kết thúc, Tiết Vũ dẫn đầu đoàn người quỳ gối thỉnh cầu A Mạch xưng soái, lại thêm tướng thủ thành Ký Châu là Tiếu Dực một bên ra sức khuyên giải, A Mạch vài lần từ chối không được, cuối cùng đồng ý xưng soái.
Từ đó, quân Ký Châu chính thức sát nhập vào quân Giang Bắc, quân số quân Giang Bắc tăng lên đến hơn bảy vạn người, theo đó, biên chế bộ, kỵ, tân quân, ba quân đoàn, hai mươi tiểu đoàn trước đây mở rộng biên chế thành ba mươi tiểu đoàn, bình quân quân số mỗi tiểu đoàn hơn hai nghìn người. Hạ Ngôn Chiêu, Trương Sinh cùng Hắc Diện phân chia đảm đương thống lĩnh ba quân, ba mươi tiểu đoàn do chín mươi quan viên danh tướng chia nhau dẫn đầu, trong ba mươi doanh có chủ tướng, phó tướng và giáo úy. Tiếu Dực, Tiết Võ, Mạc Hải đảm nhiệm làm phó nguyên soái quân Giang Bắc, đồng thời ba người cũng là trợ thủ của A Mạch, có thể thay thế A Mạch chủ trì công việc toàn quân Giang Bắc khi A Mạch vắng mặt.
Đầu tháng chín, A Mạch để Hạ Ngôn Chiêu thống lĩnh binh lính phòng thủ Thanh Châu, còn mình thân chinh dẫn bộ binh quân Giang Bắc di dời đến Ký Châu. Trong vòng một trăm dặm, cảnh sắc của khe núi Phi Long đúng vào thời điểm diễm lệ vô cùng, sắc xanh thăm thẳm, sắc đỏ rực rỡ, sắc vàng sáng lạn, đẹp đến hút hồn… Đường sá vô cùng chật hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ có thể đi lọt được hai kỵ binh đi song song, hai bên sườn đều là vách đá cao sừng sững, dựng thẳng đứng. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hiện ra bầu trời xanh thẳm, trong như lọc, sạch sẽ không vướng một chút bụi bặm. Vừa bước vào một con đường như thế, khiến cho người ta không khỏi bắt đầu cảnh giác, nơi này rất thích hợp để mai phục, nếu ở đây gặp phải quân địch, sợ là chỉ có thể bị động chịu đòn mà không thể phản công.
Mãi đến khi rời khỏi khe núi này, tầm mắt mới được rộng mở, mọi người đều không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm. Tiết Vũ chỉ vào một cửa khẩu cách đó không xa giới thiệu: “Đây là khe núi Phi Long, từ đây đi về hướng nam đó là Nam Thái Hành, cách phía nam hơn mười dặm là đồng cỏ chăn nuôi, phạm vi chừng trên dưới một trăm dặm, đúng là nơi rất tốt để huấn luyện kỵ binh, hiện giờ đang bị Đường tướng quân cùng Thanh Phong trại chiếm giữ.”
Trước kia, theo lời của Tiết Võ, A Mạch đã nghe đến đồng cỏ chăn nuôi này rồi, thật ra đây chính là một loại địa hình vùng núi, bốn phía cao và dốc, nhưng đỉnh núi lại bằng phẳng như một vùng đất trũng mọc đầy cỏ, diện tích vô cùng rộng lớn, cây cỏ tươi tốt, giống như thảo nguyên Tây Hồ, dân bản xứ quen gọi những địa hình vùng núi như vậy là đồng cỏ chăn nuôi.
A Mạch nhìn theo hướng ngón tay Tiết Võ, lúc này, phải chăng Đường Thiệu Nghĩa đang ở ngay phía trên thảo nguyên này? Anh ta vẫn nói muốn huấn luyện ra một đội kỵ binh khiến cho thát tử nghe tên đã sợ vỡ mật, nhưng Nam Hạ vốn ít ngựa, bồi dưỡng kỵ binh lại rất hao tốn công sức, tiền bạc, nếu muốn xây dựng một đội kỵ binh đủ để chống chọi kỵ binh Bắc Mạc, thì nói dễ hơn làm!