Khải Vũ nhìn Lý Duy Lộc: “Công ty Chân Thành của các anh và Long Uy đều làm trong ngành an ninh. Nên có chút qua lại trong công việc. Tập đoàn Long Uy có công ty con nào ở gần đây không?”
Lý Duy Lộc lắc đầu: “Tập đoàn Long Uy làm việc rất kín tiếng. Mặc dù chúng tôi có qua lại công việc, nhưng người duy nhất chúng tôi có thể tiếp cận được chỉ là một số quản lý cấp trung của công ty họ thôi. Thành thật mà nói, tôi chưa từng gặp qua Cậu Hai và Cậu Ba của công ty bọn họ”
“Gần đây giữa các anh và Long Uy có mâu thuẫn gì không?” Lục Khải Vũ lại hỏi.
Tập đoàn nhà họ Lục và Long Uy căn bản không có gì giao nhau, cũng không có xung đột lợi ích gì, có lẽ bọn họ bắt Tư Nhã và Mạc Hân Hy là vì nhầm vào Lý Duy Lộc.
“Mâu thuẫn?” Lý Duy Lộc cau mày suy nghĩ một chút: “Hình như không có.”
“Anh nghĩ lại đi.”
Lý Duy Lộc lại nghiêm túc nghĩ lại: “Chắc chắn là không. Thực lực của Long Uy quá mạnh. Chúng tôi luôn rất cẩn thận để tránh xung đột với bọn họ.”
Anh ấy sẽ không bao giờ ngờ được Long Uy bắt lấy Tư Nhã và Mạc Hân Hy là vì Liễu Y Y.
Không đoán được nguyên nhân vì sao.
Long Uy lại bắt lấy Mạc Hân Hy và Tư Nhã, Lục Khải Vũ đau đầu, đã hơn năm giờ sáng, bầu trời mùa hè cũng đã sáng.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Lý Duy Lộc: “Cho người của anh đi thăm dò xem gần đó có biệt thự hay nhà nào rộng rãi chút không”
Nói xong quay sang Bạch Vĩ Hạo: “Thông báo cho Khải Dã rồi kêu nó nghĩ cách tìm ra tài sản của nhà họ Long ở núi Thanh Khê.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi, may mà có Mạc Hân Hy, cô sẽ phải bảo vệ Tư Nhã.
Sáu giờ hơn, Mạc Hân Hy tỉnh lại trên giường trong căn phòng cũ của nhà họ Long.
Cô vừa mở mắt đã thấy Tư Nhã đang yên lặng nhìn mình.
“Tư Nhã, con tỉnh rồi? Thế nào? Bụng còn đau không?” Cô nhanh chóng đứng dậy kiểm tra vết thương của Tư Nhã.
Tư Nhã năm tay cô ngồi dậy: “Mẹ… mẹ?”
Tư Nhã có chút không rõ nên dùng giọng điệu chất vấn.
Thấy con gái cuối cùng cũng lên tiếng, Mạc Hân Hy ôm cô bé vào lòng, nước mắt chảy dài: “Đúng vậy, Tư Nhã, mẹ là mẹ của con, là mẹ ruột của con. Xin lỗi, là do mẹ đến muộn, nên mới để Tư Nhã bị thương.”
Tư Nhã vươn bàn tay nhỏ của mình ra lau nước mắt cho cố: “Đừng… khóc.”
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy nước mắt của Mạc Hân Hy càng rơi dữ dội hơn.
Cô hôn lên bàn tay nhỏ bé của con gái, lau nước mắt: “Được rồi, mẹ không khóc nữa. Sau này mẹ sẽ không bao giờ rời xa Tư Nhã nữa”
Tư Nhã ôm cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự vui vẻ, gật đầu thật mạnh: “Không.. rời xa! Hai mẹ con xa cách gần bảy năm cuối cùng lại được ôm nhau.
Lúc này đột nhiên có tiếng động từ dưới lầu truyền đến.
“Tư Nhã, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ Tư Nhã” Mạc Hân Hy nhẹ giọng an ủi *Tối hôm qua, không phải Tư Nhã đã rất dũng cảm bảo vệ mẹ khi nhìn thấy mẹ bị đánh sao? Bây giờ đã có mẹ bảo vệ Tư Nhã rồi, chúng ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì được không?” Mạc Hân Hy động viên Tư Nhã.
Lúc bắt đầu Tư Nhã có chút kháng cự, nhưng dưới sự khích lệ và ánh mắt đây chờ mong của Mạc Hân Hy, cô bé từ từ khắc phục bản thân mình, nằm lấy tay Mạc Hân Hy cùng cô bước xuống lầu.
Dưới lầu, Cậu Ba đang chỉ vào bữa sáng trải trên bàn ăn la lối om sòm: “Bữa sáng khó ăn như vậy, ngay cả chó còn không thèm, tôi mới không thèm ăn đâu!”
Cậu Hai không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Nói như vậy, là em thừa nhận không bằng một con chó.”