Long Uy nhìn Lục Khải Vũ lúc này vẫn đang đứng trên bục và chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong ánh mắt cũng thoáng qua tia cảm thông sâu sắc.
Lục Khải Vũ vốn muốn đưa hai cậu con trai tới để chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của vợ chồng bọn họ, vậy mà cuối cùng lại để cho bọn kẻ chứng kiến một màn kịch ầm ĩ như vậy.
Không biết lúc này tâm trạng anh như thế nào, liệu rằng anh có hối hận với quyết định của mình hay không?
Dưới hội trường đã sớm thành một mớ hỗn loạn, bố Lục đã báo cảnh sát, thế nhưng khi nghe mọi người xung quanh đàm ŧıểυ, ông ta vẫn nổi giận đến nỗi không thở nổi, hai tay phải giữ chặt ngực.
Mẹ Lục vội vàng đỡ chồng ngồi xuống rồi móc một lọ thuốc trợ tim từ túi áo ông ta ra, đưa cho ông ta uống một viên.
“Ông đừng kích động, cảnh sát sắp tới rồi.”
Bà cụ Lục thấy con trai như vậy thì lên giọng trách mắng: “Con đấy à, đã năm mươi mấy tuổi đầu rồi mà tim đã không ổn, còn kích động gì chứ? Chúng ta không làm chuyện gì phải hổ thẹn với nhà họ Mai, có gì mà phải sợ? Cảnh sát sẽ tới dẫn bọn họ đi thôi, hôn lễ cứ tiến hành như bình thường, còn đám người kia muốn nói gì thì cứ để mặc cho họ nói đi! Nhà họ Lục còn sợ mấy lời ong tiếng ve của bọn họ sao?”
Nghe bà mẹ già của mình nói một thôi một hồi, cuối cùng bố Lục cũng dần dần bình tĩnh tại.
Đúng vậy, chuyện năm đó nhà họ Lục bọn họ chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, làm sao mà phải sợ chứ? Trên bục, mẹ Mai Huyền Hạ hùng hùng hổ hổ chỉ mặt Lục Khải Vũ mà mắng chửi: “Tên họ Lục kia, cậu hại chết con gái của tôi, tôi nguyền rủa cậu sẽ phải cô độc hết quãng đời còn lại, cho dù hôm nay cậu kết hôn thì cũng nhanh chóng sẽ ly hôn thôi. Con gái tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cả nhà các người. Cậu cứ chờ xem, các con của cậu sẽ chết không được tử tế, nhà họ Lục các người sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”
Lời nói ác độc này quả thực vô cùng khó nghe.
Bên dưới hội trường, một số người thân thiết của nhà họ Lục biết rõ ngọn nguồn sự việc năm đó đều không khỏi nhíu mày.
Từ lúc người nhà Mai Huyền Hạ bước lên bục, Mạc Hân Hy vẫn luôn giữ im lặng, cô chỉ nhìn họ bằng ánh mắt kiểu không chấp những kẻ nông nổi hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc vừa mới bắt đầu, cô cũng không biết đối phương là ai, không biết giữa bọn họ và người nhà họ Lục có mâu thuẫn gì. Theo tiếng bàn luận xôn xao ở bên dưới kết hợp với những lời mắng chửi của mẹ Mai, cô đã dần hiểu câu chuyện.
Bạch Vĩ Hạo cũng đã từng kể với cô về chuyện liên quan đến Mai Huyền Hạ, vì thế cô hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện.
Con gái người đàn bà này đã chết rất đáng thương, thế nhưng nếu bà ta dám nguồn rủa các con của cô thì đừng có trách Mạc Hân Hy cô không khách sáo.
Lục Khải Vũ cũng có phản ứng y hệt Mạc Hân Hy Người khác muốn mắng chửi anh thế nào cũng được, nhưng một khi bọn họ dám nguyền rủa các con của anh thì anh không thể nào nín nhịn được nữa. Anh đang định tiến lên thì đã bị Mạc Hân Hy kéo lại.
“Anh để ý kỹ bọn trẻ!”
Lúc này, nếu anh ra mặt thì chưa biết chừng mọi chuyện sẽ càng bung bét hơn.
Mạc Hân Hy mặc áo cưới truyền thống trên người, biểu cảm dửng dưng, cô bước từng bước đến trước mặt mẹ và em trai Mai Huyền Hạ lúc này vẫn còn giơ dao thái ra đe dọa: “Cô dừng lại, đừng qua đây, còn qua nữa tôi sẽ chém chết cô!”
Mặc dù trông cậu ta khá dữ dằn nhưng trong ánh mắt vẫn có chút nhát gan.
“Chém tôi? Vậy cậu ra tay đi! Để xem cậu có thể chém được tôi hay không rồi tính tiếp!” Vừa dứt lời, cô đã tiến đến trước mặt em trai Mai Huyền Hạ rồi ra tay một cách quyết đoán, chính xác nắm chặt lấy cổ tay vẫn đang cầm dao của cậu ta.
Cô chỉ vừa mới dùng một chút lực, em trai của Mai Huyền Hạ đã hét lên như heo bị chọc tiết: “Đau, đau, mau thả tay ra!”
Con dao theo đà rơi xuống mặt đất.
Mẹ Mai nhìn con trai bị người ta tóm lấy cổ tay, vội vàng từ dưới đất nhảy cẫng lên: “Cô, cô mau buông con trai tôi ra!”
Mạc Hân Hy nhìn bà ta rồi dùng sức đẩy một cái, em trai Mai Huyền Hạ lảo đảo người rồi lập tức ngã xuống bục.